Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư trông Hách Liên Anh vô cùng đắc chí thì cười khỉnh, hắn đã chắc mình sẽ hòa thân rồi à?Hách Liên Anh tự tin quá rồi đó.
Dù gì triều Đại Ung cũng là một nước lớn, và giờ công chúa Gia Huệ không phải người bị ghét trong cốt truyện nhé.Yến tiệc diễn ra được một nửa thời gian, khi các hầu múa đều lui xuống, Hách Liên Anh đứng dậy ra khỏi chỗ bước đến đứng giữa đại điện.Động tác của hắn vô cùng bạo lực, như con thú đi săn bất thình lình xông tới.
Tuy cái bề ngoài ngập tràn khí phách đàn ông này có thể mê hoặc khá nhiều cô gái nhưng lòng dạ hắn thì đen tối thôi rồi.Thật ra yến tiệc này chính là yến tiệc quyết định vận mệnh sau này của công chúa Gia Huệ.
Mọi người thấy hành động của Hách Liên Anh đều chắc mẩm trò hay đến rồi đây.Đầu tiên Hách Liên Anh nhìn lướt qua Ninh Thư, nàng ta ngồi nơi đó với vẻ mặt lạnh nhạt, biểu cảm mỉa mai.
Hách Liên Anh bật cười lớn, chắp tay cao giọng với Lý Ôn: “Bệ hạ Đại Ung, bổn quốc chấp nhận hòa thân với triều Đại Ung, vun đắp quan hệ hai nước...” Hách Liên Anh nhìn về phía Ninh Thư, “Bổn vương nhất kiến chung tình với công chúa Gia Huệ, trái tim đã mách bảo người đó là nàng ấy rồi.”Ninh Thư lườm nguýt, mẹ nó cả nhất kiến chung tình, cả trái tim mách bảo luôn.
Ninh Thư dựng ngón giữa trong bụng, còn chẳng phải là coi trọng của hồi môn và đất phong của Gia Huệ à.Cái thể loại gì thế này!Ninh Thư lười cả để ý đến Hách Liên Anh, cô thong thả cúi nặt uống rượu trái cây.Đôi mắt Lý Ôn dừng ở giữa cái nhìn lưu luyến của Hách Liên Anh với Ninh Thư.
Lý Ôn có hơi khó chịu, sóng mắt thâm trầm.Lý Ôn lên tiếng: “Gia Huệ, muội thấy sao?”“Muội bằng lòng nhị vương tử Bắc Mạc chứ?” Lý Ôn không hề gọi tên Hách Liên Anh mà xưng là nhị vương tử Bắc Mạc.Ninh Thư đứng dậy, trả lời hùng hồn: “Thần muội không thích nhị vương tử Bắc Mạc.”Lý Ôn gật đầu hài lòng, nói với Hách Liên Anh: “Gia Huệ là muội muội duy nhất của trẫm, đương nhiên trẫm không muốn để muội ấy gả xa nước mình.”Biểu cảm đã đông cứng của Hách Liên Anh lập tức chuyển sang nhìn Ninh Thư cười như không cười, không nhiều lời nhưng hắn biết mục đích lần này không đạt được.Đến giờ Ninh Thư mới thở phào một hơi, tuy phải trả giá đắt nhưng cuối cùng cũng thoát khỏi số mệnh hòa thân.
Ninh Thư đảo mắt qua Hách Liên Anh, đôi mắt của hắn vừa thâm trầm vừa thâm sâu, cô đấu mắt với hắn.Trước ánh mắt đó, Ninh Thư cảm thấy mình như bị sói hoang rình rập.Ninh Thư khinh khỉnh, sợ cái cẹc ý.Đã không thể hòa thân tức không đạt được ý đồ để triều Đại Ung cắt đất bồi thường cũng như của hồi môn của công chúa.
Trước khi ra về, sứ giả Bắc Mạc giơ tay thề về hướng kinh thành, thề phải khiến triều Đại Ung trả giá thật đắt.Hách Liên Anh ngồi trên lưng ngựa ngẩng đầu nhìn Ninh Thư đứng trên cổng thành.
Cô mặc quần áo hoạt động gọn gàng, tóc buộc đuôi ngựa cao và nhìn mình từ trên cao.Ninh Thư nheo mắt nhìn Hách Liên Anh, trực giác mách bảo sau này cô sẽ gặp lại người đó.
Từng là vợ chồng, với gút mắc giữa nguyên chủ và hắn thì gút mắc sẽ không biến mất như vậy.Hách Liên Anh vươn tay về hướng Ninh Thư, hắn làm như bắt được cô trên không trung rồi kề ngón tay mình chạm vào đôi môi như thể đang hôn Ninh Thư.Tiếp đó hắn cười với Ninh Thư rồi vung roi ngựa quay đầu thúc chạy đi.Ninh Thư lạnh người trước động tác của Hách Liên Anh, cô xoay đi trở lại phủ công chúa.Sau khi sứ giả Bắc Mạc rời đi, Lý Ôn lập tức bổ nhiệm Thẩm Phong lên làm đại nguyên soái dẫn quân đến biên giới.Tất cả đều biết Bắc Mạc sẽ không bỏ qua chuyện này.Thẩm Phong là khoảng bốn mươi tuổi, là một tướng quân dày dặn kinh nghiệm.
Mọi người đều không ngạc nhiên trước bổ nhiệm này, thế nhưng điều khiến mọi người bất ngờ đó là Lý Ôn lại bổ nhiệm công chúa Gia Huệ Lý Tuyết San trở thành cánh tay trái của tướng quân.Để một cô gái đi đánh giặc là chuyện chưa từng có tiền lệ.
Triều đình nổi sóng to gió lớn, từng đợt sóng phản đối dồn dập.
Lý Ôn chỉ nói một câu đủ khiến những nho sinh thối nát ngậm miệng.“Không để công chúa Gia Huệ đi vậy các khanh đi đi, triều đình không còn việc cho các khanh nữa rồi.”Trông dáng vẻ như thể muốn đám quan văn trói gà không chặt đi đến biên cương thật, hơn nữa còn như thể sẽ lập tức bắt họ chuẩn bị đồ đạc đi luôn và ngay, thì đám người kia liền cười hờ hờ rụt cổ không dám hé răng nửa lời.Sau khi Ninh Thư tiếp nhận thánh chỉ bổ nhiệm, cô bắt tay ngay vào thu dọn đồ đạc của mình, những đồ cần dùng đều chuẩn bị xong xuôi.Tiểu Hồng sửa soạn lại đồ giúp Ninh Thư, cô hỏi: “Công chúa ơi, người phải đi đánh trận thật ạ?”Thánh chỉ đã hạ còn có giả, khoác lác với Lý Ôn nữa à.
Giọt nước tràn ly, giờ là lúc thực hiện lời hứa.Ninh Thư qua gặp Thẩm Phong trước, Thẩm Phong không có nhiều ý kiến trước việc Ninh Thư đi đánh giặc.
Ông chỉ nhắc nhở trên chiến trường không phân biệt nam nữ, Ninh Thư vâng lời cho hay nghe theo chỉ huy.Điều Ninh Thư thật sự không ngờ đến đó là gặp lại Đoạn Tinh Huy, lại còn là gặp Đoạn Tinh Huy đi theo Thẩm Phong nữa.Ninh Thư hơi ngạc nhiên nhìn lướt qua Đoạn Tinh Huy, Thẩm Phong giải thích với Ninh Thư: “Hiện giờ Đoạn Tinh Huy là hộ vệ bên cạnh mạt tướng.
Mạt tướng nhìn thấy tài năng của Đoạn Tinh Huy, lần trước thất bại là do không có người chỉ bảo.”Được thôi, anh bạn nam chính khác người thường, đi đến đâu cũng được người khác giúp đỡ.
Trở thành hộ vệ nguyên soái cơ mà, công lao trên chiến trường cũng gớm lắm.Có may mắn cuồn cuộn thêm thân, đừng bảo là anh bạn này lại muốn phục khởi nhé?Dẫu vậy Ninh Thư chẳng nói gì cả, chuyện quốc gia phân rõ rạch ròi phải trái, gạt vấn đề cá nhân sang một bên trước đã.Ninh Thư trả lời Thẩm nguyên soái: “Nguyên soái quyết định đúng đắn.”Thẩm Phong sai Đoạn Tinh Huy: “Tiễn công chúa giúp ta đi Đoạn Tinh Huy.”Đoạn Tinh Huy chắp tay với Thẩm Phong rồi quay qua nói với Ninh Thư: “Mời công chúa Gia Huệ.”Ninh Thư nhìn hắn hờ hững một cái rồi xoay người rời đi.
Đoạn Tinh Huy theo sau Ninh Thư, nhìn theo đuôi tóc dài vung vẩy đẹp đẽ, dáng đi ung dung thanh cao của nàng.Thấy công chúa Gia Huệ chẳng màng nói với mình một câu, làm lơ con người là hắn đây mà Đoạn Tinh Huy bỗng thấy mất mát.
Không thể phủ nhận công chúa Gia Huệ thật sự rất ưu tú, nghĩ đến được lên chiến trường cùng công chúa Gia Huệ, không hiểu tại sao Đoạn Tinh Huy nhen nhóm một mong mỏi nho nhỏ.“Công...!Công chúa.” Đoạn Tinh Huy vốn muốn bắt chuyện với Ninh Thư thế nhưng ra khỏi phủ tướng quân, Ninh Thư rướn mình ngồi lên lưng ngựa, không hề đoái hoài đến hắn.Điều này khiến câu chữ của Đoạn Tinh Huy bay theo làn gió.Đoạn Tinh Huy tiếc nuối, đành cưỡi ngựa về Đoạn phủ.
Hay tin Đoạn Tinh Huy phải lên chiến trường, Nhị Nha kích động vô cùng, nói chính xác là phản đối kịch liệt.“Đoạn lang, lẽ nào chàng đã quên chuyện bị thương lần trước rồi ư?” Nhị Nha kích động hỏi: “Lần trước chàng bị thương rất nghiêm trọng, Đoạn lang, chàng không đi có được không?”Đoạn Tinh Huy chỉ biết bảo rằng: “Ta là võ tướng, ta phải chứng minh bản thân.
Là một người lính, chỉ có cái kết cuối cùng là da ngựa bọc thây thôi.”.