Ninh Thư Trùng Sinh

Chương 33

Lý Phong Kình nhìn cậu thiếu niên xuất hiện trước cửa phòng, khá là ngạc nhiên khi cậu về sớm như vậy, ngồi trên sô-pha, anh cười nói với cậu: “Thầy cứ nghĩ đến chiều em mới về chứ.”

“Công tác cho buổi thực tập hôm nay em làm xong cả rồi, nên em về thôi.” Ninh Thư vừa đi tới chỗ ngồi của mình vừa bình tĩnh trả lời, cố gắng không nhìn tới nụ cười khó hiểu trên gương mặt Hiệu trưởng của mình.

Lý Phong Kình ngó bộ dáng bình thản của cậu, lẩm bẩm: “Nghiêm Hi cũng thật là, không biết đưa người ta về, thật sự không có trách nhiệm gì cả.”

“Bộ Lý tiên sinh phải đưa em về sao? Sao lại có cách nói “vô trách nhiệm” như thế này chứ?” Ninh Thư vùi đầu làm nốt đề thi mà sáng hôm rồi vẫn chưa làm xong, đoạn hỏi với giọng bình tĩnh.

Lý Phong Kình nhìn cậu, cười cười, “Dù sao em cũng là người mà cậu ta tự mình chọn vào thực tập, sao có thể để em tự mình về đây? Ít nhất cũng phải chở em về trường chứ.”

Nghe vậy, ngòi bút trên tay Ninh Thư bỗng dưng gãy đôi, trong đôi mắt sáng ngời ấy phản chiếu tia sáng sắc bén nhìn về phía vị Hiệu trưởng trẻ tuổi đang ngồi cách đó không xa, “Hiệu trưởng không phải bảo với em là người đi thực tập là do ban quản lý của trường chọn ra sao?”

Nụ cười trên gương mặt Lý Phong Kình không giảm đi dù chỉ một chút, giọng nói nghe cực kì vô tội, “Đúng là vậy, Nghiêm Hi cũng là một trong số các giám hiệu của trường ta, thế nào, thầy chưa nói em nghe bao giờ à?”

Ninh Thư suýt nữa thì cắn nát cả môi, Lý Phong Kình này, thật sự rất ác liệt!

Nhận ra vẻ mặt không ngờ tới được của thiếu niên, Lý Phong Kình vội nói tiếp: “Đừng giận, cho em đi thực tập cũng có chỗ có lợi đấy thôi, ít nhất có thể kiếm kinh nghiệm cho công việc sau này, đúng không?”

Bàn tay đặt trên bàn của cậu hết nắm rồi buông, hết buông rồi lại nắm, rốt cuộc lựa chọn yên lặng tiếp tục làm bài, không để ý tới vị Hiệu trưởng khiến người ta phiền lòng kia nữa.

Lý Phong Kình tự biết mất mặt, bèn nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ là nụ cười nửa miệng trông nham hiểm cực kì.

Tối lúc ăn cơm, Ninh Thư nói sơ về việc mình đi Thiên Dương thực tập, nghe xong tay cầm đũa của Ninh Hoài Đức hơi khựng lại, sau đó mới nhìn cậu, “Đi thực tập thì phải làm cho tốt, đừng làm cho trường học và bên giáo đổng mất mặt vì đã đề cử con đi.”

Ninh Thư dạ một tiếng rồi vùi đầu ăn cơm.

Cậu vẫn chưa nói cho cha biết người đề cử cậu đi là Lý Nghiêm Hi, nếu nói, cha hẳn là sẽ phản đối cho xem, dù sao ông vẫn luôn mang một sự kiêng dè khó tả với Lý Nghiêm Hi.

Cậu chỉ biết Lý Phong Kình là thành viên hội đồng quản trị của Trung học Kỷ Phong, lại không hề biết Lý Nghiêm Hi cũng ở trong đó, giờ ngẫm lại thì Thiên Dương to lớn như vậy, bỏ vốn xây một trường học thì có gì là lạ đâu, thế nhưng tại sao anh lại muốn chọn cậu, có một điều gì đó chợt lóe lên trong đầu cậu, nhanh đến mức cậu chưa kịp hiểu ra đã tan biến đi mất.

Tối đi làm, ngày cũng đi, thời gian dài quả nhiên khiến cho cơ thể cậu có chút không chịu nổi, tuy rằng kì thực tập một tháng đã gần kết thúc, trong quá trình đó Lý Phượng Linh cũng chưa phân cho cậu công việc nào quan trọng, nhưng mà vào lúc làm việc mí mắt cứ nháy liên tục tuyệt đối không phải là việc khiến người ta vui vẻ.

Ninh Thư tựa người lên tủ đựng ly tách trong phòng pha trà, cảm thấy khá là mệt mỏi.

Tối hôm qua trong tiệm mới nhập đợt hàng mới, nội việc sắp xếp thôi cũng đã mất hết mấy tiếng, giờ cả bả vai và cánh tay cậu vẫn còn đang đau râm ran, mắt cũng mỏi, chỉ thầm muốn tìm chỗ nào đó ngủ một giấc mà thôi.

Nghe thấy tiếng đồng nghiệp nói chuyện với nhau bên ngoài, thêm cả tiếng tách tách gõ bàn phím một cách bận rộn, hết thảy nghe vào tai chân thật đến vậy, rồi lại cảm thấy quá xa xôi, tựa như cách trở bởi một lớp giấy mỏng, khiến ý thức cậu trở nên mông lung.

Lý Phượng Linh cầm ly sứ của mình vào phòng pha cà phê, chợt nhìn thấy Ninh Thư nhắm nghiền đôi mắt, sắc mặt tái nhợt như thể cậu sắp ngất đi vậy, sợ đến mức ly sứ trên tay ngã nát trên mặt đất cũng không quan tâm, vội chạy tới đỡ lấy cơ thể mềm oặt của cậu thiếu niên trước mặt, miệng lo lắng hô to liên tục: “Mau gọi xe cấp cứu! Ninh Thư ngất rồi!”

Cả văn phòng vốn trật tự nháy mắt rối thành một nùi, tuy rằng thời gian làm việc chung không dài, nhưng mọi người ai cũng thích cậu thiếu niên tên Ninh Thư này, cậu lúc nào cũng yên lặng nghiêm túc làm tròn công việc của mình, khi nói chuyện luôn giữ vẻ ôn hòa, bị người khác ghẹo vài câu còn có thể vô ý thức đỏ mặt, một cậu bé xinh đẹp lại đáng yêu như thế dĩ nhiên trong khoảng thời gian ngắn này đã chiếm được sự quan tâm và bảo vệ từ tất cả mọi người. Thế nên vừa nghe được tiếng kêu của Lý Phượng Linh, ngay lập tức có người gọi cho 120, một người khác thì vọt vào phòng pha cà phê định bế cậu ra ngoài.

Nhìn cả căn phòng bị chen đến chật như nêm, Lý Phượng Linh hơi sốt ruột, quát to: “Chen hết vào đây làm gì! Ra ngoài mau! Chừa chút chỗ thoáng cho cậu bé!”

Mọi người nghe xong mới ngượng ngùng lùi ra, để cho không khí tiếp tục lưu thông.

Lý Phượng Linh ngồi xổm dưới đất, đỡ lấy nửa người trên của cậu, đưa tay bắt gió giữa trán cậu thiếu niên với gương mặt trắng nhợt trong lòng mình, thử vài lần vẫn không có ích, điều này khiến cô càng thêm sốt ruộc, đang lúc định mở miệng thì đám đông đột ngột bị tách ra, một người đàn ông bước nhanh vào, nhận ra cậu thiếu niên ngất xỉu trong lòng cô, cả gương mặt anh tuấn bỗng chốc tái đi, ngay cả trong đôi mắt đen thẳm cũng nổi lên tia sáng lạnh lẽo, giọng anh đông cứng: “Sao lại thế này?”

Người đàn ông đẹp trai vừa hỏi vừa bế Ninh Thư đã ngất đi trên tay mình, Lý Phượng Linh mím môi, nhẹ giọng đáp lời anh: “Em vừa vào đã thấy cậu ấy xỉu rồi, giờ vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì.”

Lý Nghiêm Hi không nhìn cô, mắt anh vẫn mãi dõi theo sắc mặt nhợt nhạt không chút máu của người trong lòng mình, cậu thiếu niên hai mắt nhắm nghiền, môi hơi tím tái, khiến cho gương mặt xinh đẹp của cậu càng thêm không chút sức sống. Ninh Thư vốn thuộc tuýp người gầy, mặc dù bình thường gương mặt cậu cũng không hồng hào gì cho cam, thế nhưng sắc mặt cậu lúc này trắng tới mức khiến người phải sợ hãi, để lộ ra một màu xám như tro tàn, Lý Nghiêm Hi căng thẳng, quay sang nói với Lý Phượng Linh bên cạnh: “Gọi điện cho Nham Cánh, tôi qua bên cậu ta ngay, bảo cậu ta chuẩn bị sẵn.”

Lý Phượng Linh vội vã vâng một tiếng rồi đứng qua một bên gọi điện thoại, Lý Nghiêm Hi ôm Ninh Thư xoay người ra ngoài, bỏ lại đám nhân viên giương mắt đờ ra tại chỗ.

Đợi đến khi Lý Phượng Linh quay về sau khi gọi xong điện thoại, thì trước mặt cô là một đám tượng đá đứng như trời trồng giữa phòng, cô khụ một tiếng, “Mọi người quay về làm việc đi.” Mọi người lúc này mới giật mình tỉnh lại, mang theo thắc mắc quay trở về vị trí làm việc của mình.

Thang máy cách đó không xa vẫn luôn dừng lại ở con số hai mươi, Lý Phượng Linh thở dài, nói vậy là Boss ôm người ta đi thang bộ xuống rồi, ấy thế mà lại lo đến mức ngay cả chờ thang máy cũng chờ không nổi, đàn ông một khi yêu, quả thật là ngay cả thần cũng ngăn không được.
Bình Luận (0)
Comment