Nếu như thật sự có cái gọi là “mãi mãi”, vậy “khoảnh khắc” có phải sẽ trở nên rất đáng quý hay không?—2-25Cả đêm hôm qua Ninh Thư không về nhà, đến sáng về Ninh Hoài Đức thấy cũng chỉ hỏi hai câu đơn giản rồi thôi.
Điều này làm cho Ninh Thư nhiều ít cũng có phần thở phào nhẹ nhõm, nếu cha còn hỏi tiếp nữa, cậu nhất định sẽ không nói dối, nhưng nếu trả lời thật thì tên của Lý Nghiêm Hi sẽ phải xuất hiện trong câu chuyện, sợ là lúc đó sẽ lại làm cho cha phải thở dài.
Cũng không biết hôm qua Lý Nghiêm Hi bảo ai nhắn lời lại mà có thể để cho cha yên tâm đến tận bây giờ.
Mặc dù đã ăn sáng trong bệnh viện rồi, nhưng nhìn vẻ mặt của cha, Ninh Thư chỉ đành phải ngồi xuống, căn răng ăn xong một cái bánh quẩy rồi mới về phòng, cậu nói dối với cha là hiệu trưởng đã đi công tác, thế nên mấy ngày này phải ở nhà ôn bài, lời này tuy rằng không giả, nhưng Lý Phong Kình tới cuối tuần mới đi chứ không phải là bây giờ.
Cha hiển nhiên là rất tin tưởng, làm sao ông có thể ngờ được là con trai mình sẽ nói dối đây.
Lý Nghiêm Hi nói cả ba nơi: trường học, tiệm tiện lợi và Thiên Dương cậu không cần phải tới, lời này dĩ nhiên là vẫn có ảnh hưởng, cậu mà không chịu ở yên trong nhà thì cũng đâu còn cách nào khác.
Trong lòng cậu Lý Nghiêm Hi đã chiếm một vị trí vô cùng quan trọng rồi, huống hồ gì những lời anh nói đều xuất phát từ việc muốn tốt cho cậu, cậu không cách nào từ chối được sự quan tâm và bảo vệ đến từ anh, cũng không muốn từ chối.
Mùa Đông càng gần thì khoảng thời gian cách kì thi Đại học càng ngắn lại, dù là ở yên trong nhà cậu cũng phải tranh thủ từng giờ từng phút mới được.
Ngay lúc cậu đang tập trung đọc sách, cừa phòng thình lình bị đẩy ra, cha với vẻ mặt vui cười nói với cậu: “Cô Trác đến rồi.”
Ninh Thư sửng sốt một lúc mới nhớ tới cô Trác đây là An Nhiên, trong khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, vốn nói ba ngày sau sẽ cho cô ấy câu trả lời, vậy mà quên mất.
Cậu để sách xuống rồi bước ra ngoài, Trác An Nhiên đang ngồi trên ghế trong phòng khách, cô ấy mặc một chiếc áo phao lót bông màu hồng phấn, bên dưới là quần ngắn và bốt dài, tóc dường như dài hơn đợt trước một chút, trông rất xinh đẹp, Ninh Thư nhìn cô cười nói: “Chị Trác ngồi chơi một chút, tôi đi rót cho chị ly nước.”
“Không cần đâu, tôi ngồi một chút rồi đi thôi.” Trác An Nhiên vội đứng dậy ngăn cậu lại, nụ cười trên gương mặt không hề tắt, nhưng Ninh Hoài Đức lại nói: “Vậy sao được, khó được cô Trác đến đây một lần.” đoạn xoay người lại nói với con trai: “Nhanh đi rót cho cô Trác ly nước đi con.”
“Chú, chú gọi con An Nhiên là được ạ.” Trác An Nhiên ngồi lại xuống ghế, nhẹ giọng nói với ông.
Ninh Thư vào bếp, chốc sau pha một tách trà mang ra, Trác An Nhiên đưa tay bưng lấy, đầu tiên là nhắm mặt lại khẽ ngửi, sau đó mới mở mắt, cười bảo: “Đây là trà gì vậy, thơm quá.”
Ninh Thư xoa xoa hai tay, không biết phải trả lời như thế nào.
Tổng giám độc tập đoàn Thiên Dương khu vực APAC, tin chắc là không xa lạ gì với Trác An Nhiên, cho dù chưa thấy qua người thật, thì cũng đã thấy trên TV hoặc tạp chí, nếu cậu nói trà này là Lý Nghiêm Hi tặng, sợ là phải giải thích thêm, đang nghĩ phải trả lời thế nào đây thì đã nghe thấy cha trả lời giùm: “Trà này do một hậu bối tặng, cô Trác thích là tốt rồi.”
Trác An Nhiên gật đầu, nhấp một ngụm, đoạn quay sang Ninh Hoài Đức, “Chú Ninh, coi bộ vị hậu bối này nhất định là rất hiếu thuận với chú, trà này quý vô cùng, giá cả trên thị trường ít nhất cũng phải từng này.” Nói rồi cô đưa năm ngón tay lên, Ninh Hoài Đức thấy, vội hỏi: “Năm mười đồng nhân dân tệ một cân ư?”
Ninh Thư đứng bên cạnh, trong lòng cũng không rõ, đợt trước Lý Nghiêm Hi tới thăm cha rõ ràng là đi tay không, vậy mà không hiểu sao ăn xong cứ như biết ảo thuật mà cầm ra một túi trà, trông cách gói rất chi là tinh xảo, Ninh Thư vốn định từ chối, nhưng nghĩ gì đấy lại nhận, giờ nhìn vẻ mặt của Trác An Nhiên, cậu biết chắc chắn là không phải mức giá mà cha nói, chỉ e là quý hơn nhiều.
Quả thật, Trác An Nhiên nghe xong bèn lắc đầu, “Năm ngàn, hơn nữa còn là một lạng năm ngàn.”
Ninh Hoài Đức suýt nữa là ngồi không vững, cũng may Ninh Thư nhanh chóng đỡ lấy ông mới không té ngửa ra sau, chỉ nghe ông thì thào, “Quý đến vậy à?”
“Lá trà này được sản xuất ở Châu Âu, rất ít được xuất khẩu, có tiền cũng chưa chắc mua được đâu ạ.” Trác An Nhiên càng nói sắc mặt Ninh Hoài Đức lại càng không tốt, Ninh Thư nhìn thấy không nhịn được thở dài trong lòng, lấy sự kiêng kị của cha với Lý Nghiêm Hi, có lẽ là Trác An Nhiên vừa đi cha sẽ bắt cậu mang trà đi trả lại cho người ta ngay cho xem.
“Dạo gần đây tôi hơi có nhiều việc, nên quên mất trả lời cho chị.” Ninh Thư thấy cha còn định nói gì nữa, bèn vội nói sang chuyện chính.
Trác An Nhiên nghe vậy chỉ cười cười, “Không sao, dù gì nơi này cũng phải đầu xuân năm sau mới bắt đầu khởi công, chỉ là chính phủ cảm thấy phải chuẩn bị tốt việc bồi thường cho người dân trước, như vậy cũng sẽ có ích với việc phá bỏ và di dời sau này, dù sao thì vấn đề về những hộ không chịu di dời quả thật vô cùng khiến người ta đau đầu.”
Ninh Thư gật đầu, rót một chén nước cho cha uống.
“Vậy rối chú Ninh nghĩ thế nào ạ?” Trác An Nhiên nhìn Ninh Hoài Đức, cười hỏi.
Ninh Hoài Đức rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần lại từ vụ giá trà, ánh mắt u ám nhìn ra bên ngoài khung cửa, mãi một hồi sau mới nghe tiếng ông vang lên khe khẽ, “Chuyển đi, dù sao thì nhà cũng đã cũ, nên đổi sang mới.”
Nghe đáp án đó, Trác An Nhiên chỉ mỉm cười gật đầu, tựa như kết quá này đã nằm sẵn trong dự đoán của cô, Ninh Thư thấy cô lấy giấy tờ từ trong cặp tài liệu ra đưa cho mình, “Nếu hai người đều đã đồng ý, vậy hãy kí tên lên đây đi.”
Ninh Thư cầm tờ hợp đồng lên đọc lướt qua, phần hợp đồng này lần trước cậu đã đọc qua một lần rồi, cậu tin Trác An Nhiên, dù người mua nhà giúp cậu thoát khỏi tình hình khẩn cấp chỉ là người con gái của kiếp trước, thế nhưng đối với người đứng trước mặt mình lúc này đây, cậu vẫn tin tưởng vô điều kiện, vậy nên không đọc kỹ thêm lần nữa mà đưa hẳn qua cho cha.
Ninh Hoài Đức cầm tờ hợp đồng trong tay, trầm ngâm giây lát rồi ký tên mình bên dưới hàng chữ “Người thỏa thuận”.
Một bản hợp đồng sao chép ra làm hai, Trác An Nhiên đóng dấu mộc vào trên mặt giấy, để lại một bản cho cha và cậu, bản còn lại cô cất vào trong cặp, ngồi nói chuyện thêm một lát cô mới đứng dậy rời đi.
Ninh Thư đưa cô ra cửa, Trác An Nhiên vốn đang đi phía trước bất thình lình dừng lại, đoạn quay đầu hỏi cậu: “Tôi nghe chú nói cậu đang ôn tập chuẩn bị năm sau thi lại đúng không?”
“Ừm.”
Cô cười, bỗng đưa tay vỗ vai cậu, “Cố lên nhé, sau này nhất định sẽ càng lúc càng tốt thôi.”
Ninh Thư hơi giật mình, sau đó gật đầu.
Vừa rồi, trong khoảnh khắc thôi, cậu cứ như đã nhìn thấy điều gì đó thật khác biệt trong ánh mắt của cô ấy, đó là tia sáng rạng ngời khiến người mê hoặc, chỉ là nhất thời lại nói không rõ được đó là gì, chỉ cảm nhận được khoảng cách giữa cậu và người con gái này thoáng cái đã bị rút ngắn lại rất nhiều, cảm giác thân thiết tựa như trời sinh đã có, tự nhiên mà chân thật.
“Phí ổn định nơi ở trên hợp đồng một tuần sau tôi sẽ mang đến, tôi đi trước, có việc nhớ gọi điện thoại cho tôi.” Trác An Nhiên vẫn đang cười, tiếng nói trong veo mà sáng sủa.
Ninh Thư vẫy tay tạm biệt, đoạn đứng yên dõi theo bóng cô dần khuất ở phía xa.