Xe Lý Nghiêm Hi đậu ở bên kia ngã tư đường, lúc hai người đi tới, anh đưa tay mở cửa giúp cậu, Ninh Thư có hơi ngập ngừng nhưng vẫn ngồi vào. Cửa xe đóng lại, ngay sau đó anh cũng vòng qua bên kia ngồi vào tay lái, ngăn cách sự ồn ào và náo nhiệt lại bên ngoài, trong xe chỉ còn nghe được tiếng hít thở của hai người. Ninh Thư quay đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, bỗng thấy có chút mất tự nhiên.
“Em ăn sáng chưa?” Người đàn ông bên cạnh vừa nổ máy xe vừa hỏi.
Cậu gật đầu, người ấy cười khẽ một tiếng, lại chậm rãi nói: “Từ lúc tôi nghe được tiếng cửa mở tới lúc em lao ra ngoài chỉ ngắn ngủn hai phút đồng hồ, dù em ăn một bữa sáng đơn giản nhất thì chắc cũng không nhanh được với vậy đâu nhỉ?”
Lời nói dối bị anh vạch trần, Ninh Thư có chút buồn bực, đoạn thình lình nhìn sang phía anh, hỏi: “Anh tới hồi nào?”
Lý Nghiêm Hi cầm tay lái, nở nụ cười nhẹ, “Ngủ không được, nên tới sớm.”
Ninh Thư mím môi, “sớm” mà anh nói rốt cuộc là sớm lúc mấy giờ thì cậu đại khái cũng đã hiểu ra, hóa ra người này đã đứng suốt mấy tiếng ngoài cửa, ngay giữa ngày đông ngủ không được rồi cứ vậy chạy tới, người này, thật sự khiến người khác không biết phải làm sao cho tốt đây nữa.
“Vậy anh có gặp ba tôi không?” Ninh Thư vội hỏi, cũng không biết sao lại sợ anh và ba mình chạm mặt nhau như vậy nữa, cứ như đã làm phải chuyện gì đuối lý vậy, tim đập nhanh thật sự.
Lý Nghiêm Hi cười, “Tôi có nhìn thấy bác trai, bác ấy không thấy tôi.”
Lời này khiến Ninh Thư thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó lại nói: “Hôm qua tôi đến tiệm làm thêm rồi.”
Lý Nghiêm Hi thì lại vẫn giữ vẻ mặt như thường, “Có phải đang trách tôi tự tiện xin nghỉ cho em không?”
Ninh Thư lắc đầu, “Tôi không có trách anh, vốn cũng định sau Tết Âm Lịch là nghỉ luôn, dù sao thì cận ngày thi rồi, lần này tôi không thể lại xảy ra sai lầm gì nữa.”
Người ấy vươn bàn tay đến xoa nhẹ lên mái tóc đen mềm của cậu, cười bảo: “Phải tin tưởng bản thân mình, nói xui một chút thì dù lần này em không đậu cũng không có gì, sang năm lại thi tiếp.”
Ninh Thư không kềm được cũng phải bật cười, đôi mắt trong vắt sáng ngời híp thành một đường chỉ, “Nếu thiệt không đậu nữa tôi cũng sẽ không thi tiếp, tìm một công việc nào đó làm rồi cưới vợ sinh con cũng không tệ.” Đây là con đường phải trải qua trong đời người, ấy vậy mà lúc nói ra lại cảm thấy đăng chát lạ lùng, đoạn tình cảm đã định sẵn không kết quả này không cách nào nói được cho người khác biết, câu nói cưới vợ cũng chỉ có thể lấy ra gạt người mà thôi.
Chỉ là người đang lái xe thì lại ngẩn ra, xe đột ngột dừng lại trên đường, cũng may đã thắt dây an toàn, bằng không hai người chắc chắn đã đập người cả vào lớp kính chắn gió rồi.
Ninh Thư ngạc nhiên nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, chợt phát hiện vẻ mặt đối phương bỗng dưng trở nên rất khó coi, không khỏi thắc mắc: “Anh sao vậy? Xe hư rồi ư?”
Vị tổng tài trẻ tuổi không đáp lại, đôi môi mỏng mân thành một đường mỏng, hai người họ lúc này đang đứng trên con đường lớn sầm uất nhất, xe ở phía sau bị chặn thành cả một hàng dài, vẫn đang ăn ý nhấn kèn hối thúc. Ninh Thư ngó ra hàng xe càng lúc càng dài phía sau, còn đang lo lắng không rõ người bên cạnh mình bị làm sao thì ngay sau đó xe đã lại nổ máy bình thường trở lại, cậu nghe thấy tiếng người bên cạnh chậm rãi vang lên, “Trí thức thay đổi cuộc đời, nếu lần này em không đậu thì cứ thi tiếp, hết thảy đã có tôi.”
(Ghen rồi ghen rồi:”>)Ninh Thư không ngờ là anh sẽ thình lình nói chuyện, sửng sốt mãi một lúc mới chậm rãi cúi đầu.
Hết thảy có tôi.
Khoảnh khắc nghe được bốn chữ đơn giản và bình thường này, cậu có cảm giác như bản thân được trao cho một sức mạnh khôn cùng, đôi tay đặt trên đầu gối vô thức siết chặt, bất kể ra sao, lần này cậu nhất định phải đậu, chỉ có vậy thì khoảng cách giữa cậu và người đàn ông này mới có thể ngắn lại thêm một chút.
“Ba tôi nói tối qua thấy anh ở gần nhà.” Mãi lâu sau, Ninh Thư mới nhẹ giọng.
Nghe thấy lời cậu nói, Lý Nghiêm Hi thành thật gật đầu, “Chiều hôm qua đi vội quá, nên muốn ghé lại thăm em.”
Vậy tại sao lại không vào nhà?
Ninh Thư rất muốn hỏi như vậy, nhưng cuối cùng đã dằn lại, cậu không phải là oán phụ nơi khuê phòng, cho nên cũng không tất phải biến mình thành kiểu người như vậy. Lý Nghiêm Hi không vào hẳn là do có chuyện gì đó vướng chân, còn về đó là chuyện gì thì cậu không hỏi, cũng hiểu rõ là mình không nên hỏi, nên trước sau vẫn luôn mím môi không nói.
Người ấy nhìn cậu, đột nhiên đặt câu hỏi: “Dạo này bác trai vẫn khỏe chứ?”
Ninh Thư gật đầu, “Ba tôi giờ đang làm trong một quán ăn, từ tám giờ sáng đến tám giờ tôi.”
Lý Nghiêm Hi nghe xong nhíu mày, “Bác trai vừa khỏe, nhanh như vậy đã đi làm có chịu nổi không?”
“Tôi cũng nói với ba tôi nhiều lần rồi, mà ba vẫn kiên trì, quán ăn nọ là do con trai của một người dì sống ngay sát nhà tôi, hẳn là sẽ chăm sóc một chút cho ba tôi.” Ninh Thư thấp giọng giải thích, giọng nói hơi nặng nề, cậu sắp phải học lên cao, mớ học phí khổng lồ tự nhiên là nỗi sầu lo lớn nhất của cha, nên ông mới vội vã đi làm như vậy, cậu cúi đầu nhìn tay mình, lại một lần nữa phát hiện bản thân vẫn là kẻ vô dụng không được tích sự gì như thế.
Vẻ mặt thiếu niên sa sút, hàng mi buông dài một cách mất mát, tựa như cánh bướm không còn chút sức lực nào, mỏi mệt ngừng lại trên đôi mắt, Lý Nghiêm Hi nhìn cậu, nhẹ giọng: “Ba tôi thường kể tôi nghe về chuyện của ông cố của mình, khi đó trong nhà rất nghèo, con cái lại nhiều, nhưng ông và bà tôi vẫn cắn răng kiên trì cho họ đi học, bởi vì ông bà luôn vững tin một chuyện, đó là có trí thức mới có thể thay đổi cuộc đời, vậy nên sau này mới có tập đoàn Thiên Dương, và có cuộc sống yên ổn của thế hệ chúng tôi. Sự chờ mong lớn nhất của bác trai là em, em cần phải cho bác trai thấy, hết thảy khổ cực bây giờ của bác ấy đều đáng giá, vậy mới không phụ sự vất vả của bác trai.”
Ninh Thư yên lặng lắng nghe, thầm cám ơn sự săn sóc và dịu dàng của người đàn ông này.
Những lời anh nói rõ ràng chỉ là những lời vô thưởng vô phạt, ấy vậy mà cậu cảm nhận được sự mạnh mẽ mà dịu dàng của anh, ngay cả nụ cười nhàn nhạt kia cũng hệt như cơn gió xuân, lướt nhẹ vào lòng người.
Caesar ngược gió mà đứng trên mỏm đá bazan cao vút, lớp áo choàng màu đen tung bay phất phới, tựa như cánh diệc xám kêu dài trên bầu trời kia, cao ngạo mà hùng tráng.
– —
Lý Nghiêm Hi tìm một ngõ nhỏ im lặng đậu xe, dẫn Ninh Thư đi ăn một bữa sáng đơn giản lại ngon miệng, sau đó mới tiếp tục xuất phát.
Hai người họ xuyên qua nội thành ồn ã đi tới vùng ngoại ô, từ cửa khẩu trên quốc lộ Bàn Sơn đi thẳng một đường về phía trước.
Cảnh vật ngoài cửa xe từ những tòa kiến trúc cao lớn dần biến thành vô số hàng cây nguyên thủy và cổ kính. Mùa đông này hiếm hoi có được ánh mặt trời, tia nắng mỏng manh nhảy nhót qua từng kẽ lá, rọi xuống bên dưới, xuyên qua lớp kính xe rồi dừng lại trên gương mặt nghiêng nghiêng đang nở nụ cười của cậu thiếu niên nọ, không khí xung quanh dường như cũng biến thành vô vàn tinh linh nhảy múa, hào hứng theo từng nhịp thở.
Ninh Thư mỉm cười vươn tay, màu sắc trên mu bàn tay cậu nổi bật dưới ánh mặt trời. Cậu không nhớ đã bao lâu rồi mình chưa nhìn thấy ánh dương quang dù ít ỏi nhưng lại tươi đẹp đến nhường này, những năm tháng phải vượt qua trong u ám xưa cũ tựa hồ cũng đang dần trôi xa.
Cậu nghĩ, một đời này, cậu có lẽ sẽ có được hi vọng và tốt đẹp.
Bởi vì, bên cạnh cậu có người ấy tồn tại, hết thảy cũng sẽ biến thành có thể.
“Coi chừng cảm.” Người bên cạnh thình lình lên tiếng, vươn tay kéo bàn tay đang để ngoài cửa sổ của Ninh Thư vào lại, trong giọng nói để lộ nỗi lo lắng nồng đượm.
Trong lòng ấm áp, Ninh Thư cười đáp lời anh, “Ừm.”
Lý Nghiêm Hi ngắm nhìn nụ cười trên mặt cậu, cũng bật cười theo, bàn tay lớn vươn đến, dừng lại giây lát trên bờ má căng mọng, nhân lúc đối phương còn chưa phục hồi tinh thần kịp thời rút tay về.
“Em ngủ một chút đi, sẽ nhanh tới nơi thôi.” Lôi tấm chăn lông mỏng ra đưa cho cậu thiếu niên vẫn đang kinh ngạc bên cạnh, anh cong khóe môi, giọng nói mê hoặc lại dịu dàng.
Ninh Thư im lặng cầm lấy chăn, lần nữa nghe tiếng anh nói: “Khi nào tới tôi gọi em.”
Cúi đầu ngắm cái chăn lông trắng trong tay mình, góc nào đó trong lòng như đang tan chảy, hóa thành hải dương ngọt ngào, vô biên vô hạn.
Cậu chậm rãi nở nụ cười, để lộ ra hai hàng răng trắng, “Ừm.” Sau đó ôm lấy chăn cuộn người dựa vào ghế, anh nhấn nút điều khiển cho ghế cậu ngồi từ từ ngã ra sau, cậu không mở mắt, chỉ cười nhẹ, người đàn ông này tinh tế và dịu dàng nhường này, tựa như biển cả xa xăm sâu thẳm, phóng khoáng là thế mà vẫn giữ lại sự nghiêm túc, thận trọng.
Tiếng hít thở từ người cạnh bên dần dần đều đặn, hai bên đường rợp bóng những tán cây lớn, tia nắng mặt trời ít ỏi từ trên chiều rọi xuống gương mặt say ngủ của cậu thiếu niên, người đàn ông ấy khẽ nheo mắt, chầm chậm dừng xe, quẩn quanh trong không khí là tiếng hít thở đan xen của hai người, một bình tĩnh một dồn dập.
Dáng vấp cậu thiếu niên thanh tú trong giấc ngủ say trông vẫn hệt như những năm xa xưa ấy, tĩnh lặng và bình yên chẳng khác gì so với lần đầu tiên anh nhìn thấy cậu, bàn tay nắm chặt tay lái dần buông lỏng, sau đó áp lên bờ má như ngọc của thiếu niên, từng ngón thon dài chầm chậm mơn man trên gương mặt xinh đẹp, không dám kề sát vào mà chỉ có thể phác họa đường nét trên đó, mỗi một động tác đơn giản vậy thôi cũng đã khiến anh chịu đựng sự tra tấn khôn cùng.
Lúc này, thiếu niên say ngủ bỗng nhíu khẽ đôi mày, như là đang mơ thấy giấc mộng nào đó không đẹp, hai tay quơ quào trong không trung, miệng nỉ non những lời mơ hồ không nghe rõ được.
Người đàn ông vội vã nghiêng người tới, ôm lấy thiếu niên vào lòng, đôi tay nhẹ nhàng vỗ về, cánh môi mỏng lơ đãng lướt qua da thịt non mịn của đối phương, khiến cho hô hấp bất giác trở nên nặng nề và dồn dập, dẫn đến trong lòng hệt như bị biến thành thanh sắt nung trong lò, nóng đến vô cùng.
Không dám làm thêm động tác gì nữa, sợ bản thân sẽ bất cẩn không khống chế được mình.
Chỉ có thể giữ nguyên tư thế ôm nhau như lúc này, để người trong lòng có thể an ổn mà ngủ thêm một chốc.
Không biết trôi qua bao lâu, người đàn ông ấy rốt cục cũng bình phục lại cảm xúc, cẩn thận để cậu thiếu niên dựa vào ghế, sau đó mới ngồi thẳng dậy tiếp tục cho xe chạy về phía trước.
Khoảng chừng một tiếng sau, xe cuối cùng cũng dừng lại.
Nơi cao nhất trên Quốc lộ Bàn Sơn, một tòa kiến trúc thanh lịch hiện ra, đó là một ngôi nhà chỉ có ba tầng với ngói xanh và tường gạch đỏ, mang chút hương vị của những cung điện cổ xưa, chiếm diện tích rất rộng, vây quanh là hàng rào màu trắng ngà, tại chốn đỉnh nủi sương mù giăng khắp này trông cứ như cõi bồng lai khiến người lưu luyến quên về.
Lý Nghiêm Hi vừa dừng xe, từ trong ngôi nhà có hai người đi ra.
“Anh lại đến trễ rồi, anh họ.”
Cậu thiếu niên vẻ ngoài xinh đẹp bĩu môi, nhìn người đàn ông vừa mở cửa xuống xe mà than phiền.
Lý Nghiêm Hi liếc nhìn cậu ta, hơi cong khóe miệng, “Thì sao? Muốn anh lại đây bao cậu ăn chơi mà chút thời gian đó cũng chờ không được à?”
Cảnh Phong nghe vậy bèn mím môi, nhỏ giọng nói thầm, “Nói nghe hay ghê, còn không phải là vì bàn thân mình, hứ!”
Lý Nghiêm Hi coi như không nghe thấy gì, không chấp nhặt với thằng nhóc trẻ con này mà quay sang nói với người bên cạnh cậu ta: “Phòng đã dọn sẵn rồi chứ?”
Cô gái mặc trên người áo lông màu vàng nhạt nhìn anh một cái, đáp: “Dọn xong rồi, cơ mà, anh chuẩn bị cho ai ở vậy?” Trong giọng nói rõ rệt có sự trêu tức.
Lý Nghiêm Hi không để ý tới lời trêu chọc của đối phương, xoay người đi qua mở cửa xe bên kia, trong xe có hệ thống sưởi ấm nên dĩ nhiên là rất ấm áp, chỉ là nhiệt độ bên ngoài lại thấp đủ để dọa người, gió lạnh từ kẽ hở của cửa xe ùa vào khiến cậu thiếu niên đang say ngủ bất giác co lại, càng thêm cuộn chặt mình vào lớp chăn mỏng. Lý Nghiêm Hi cau mày đóng cửa xe lại, rồi quay sang nói với Cảnh Phong đang đứng kế bên: “Vào lấy một cái chăn ra đây.”
Cảnh Phong ngó ngó Ninh Thư đang ngủ bên trong, đoạn dứt khoát xoay người chạy trở vào.
Đợi đến khi bóng Cảnh Phong không thấy đâu nữa, Lý Phượng Linh mới cười bảo: “Động tác của anh cũng nhanh ghê.”
Lý Nghiêm Hi nhìn cô, đôi mắt đẹp hơi nheo lại, “Cậu ấy còn chưa biết quan hệ của chúng ta, em đừng lắm miệng.”
“Ồ, còn có nhân quyền không đây? Tới nói cũng không cho!” Lý Phượng Linh tự nhiên là không làm theo, bị Lý Nghiêm Hi trừng mắt đáp lại.
Chốc sau Cảnh Phong quay lại, phía sau đi theo hai người mặc đồ phục vụ, trong ngực hai người cùng ôm một cái chăn, Lý Nghiêm Hi thấy vậy sắc mặt mới dịu lại, Cảnh Phong thầm le lưỡi, đưa ánh mắt ra hiệu cho hai người phục vụ, họ lập tức đưa chăn ra, không ra vẻ minh thông minh đi sáp lại gần người trong xe.