Beta: Hắc Mộc Tử LamxOx
Mặt trời còn chưa lên cao, chuông cửa đã reo inh ỏi. Hai thanh niên đang gục mặt trên bàn ngủ chỉ cựa quậy một chút, không hề có ý định ra mở.
Hôm qua, cả hai phải truy đuổi tên tội phạm giết người đang lẩn trốn, thiếu điều chỉ còn nửa cái mạng. Bọn hắn bất quá mới về nhà ngủ chưa được ba tiếng, lại phải thức dậy đi làm… Nói đi nói lại, chỉ một lời, mấy sếp cấp cao toàn là bọn quỷ hút máu cả!!!!
“Này…” Đôi mắt Akanishi mở không ra. Hắn huých tay vào người Kamenashi, cũng đang uể oải gục đầu trên bàn, “Ra xem là ai.”
“Hm… coi như không có ai ở nhà đi.” Kamenashi cau mày, khoát tay Akanishi sang một bên.
“Bấm lâu như thế, coi chừng vợ cậu đẻ đấy!”
“Vợ anh đẻ thì có!!!!! Nói không chừng không phải một mà là cả một bè lũ hậu cung của anh rủ nhau đi đẻ rồi cho một người chạy lại báo tin á!!!”
Akanishi cong môi, không nói thêm được lời nào. Hắn đành chống tay đứng dậy, trước khi đi, không quên vò đầu Kamenashi thật mạnh, mái tóc được chải gọn khi nãy liền rối bới như tổ quạ.
“Điên à!!!” Kamenashi rụt cổ về, hậm hực quát lên.
Akanishi mắt nhắm mắt mở bước về phía cửa. Người đứng ngoài cửa là…
“Chào buổi sáng!!! Báo mới, báo mới đây~” Senrui hồ hởi vẫy tay chào Akanishi.
Akanishi lập tức tỉnh ngủ. Chưa được ba giây, hắn lại sầm mặt nhìn Senrui. Sau đó, không nói không rằng, “phanh” một tiếng, cánh cửa được đóng sập lại.
Senrui sững người, lập tức bĩu môi quát lớn, “NÀY!! Anh làm cái gì thế hả??? KAMENASHI KAZUYA!!! Mau mở cửa!!!!!!!” Tay đấm thùm thụp lên cánh cửa.
Kamenashi ngẩng đầu nhìn Akanishi ngồi phịch xuống cạnh mình, đầu gục lên bàn, “Ai vậy? Sao còn đập cửa rầm rầm như thế?”
“Vợ cậu. Phiền chết được.”
“Anh chắc chắn không phải con gái bí mật của anh?” Kamenashi không hề đứng dậy mà tiếp tục nằm gục lên bàn.
“Cái cô phóng viên vợ cậu á!!! Lần trước vừa ra khỏi đồn cảnh sát đã ôm cổ cậu cứng ngắc, tới tận bệnh viện mà còn không chịu buông ra, còn đòi kết hôn với cậu nữa, không nhớ sao?”
“… Vậy sao anh không cho cổ vào?”
“Không phải vợ tôi thì tôi cho vào làm gì?”
“… Không phải đàn bà à? Chẳng phải chỉ cần là đàn bà, anh đều có thể mang lên giường sao?” Kamenashi vươn vai đứng dậy, rồi bước về phía cửa.
“Kamenashi-san~~~” Vừa nhìn thấy người mở cửa là Kamenashi, Senrui không chần chừ gì mà nhảy bổ cả về trước.
Kamenashi thành thục hướng người sang một bên, khiến đối phương suýt nữa đã ngã nhào xuống đất. “Chuyện gì?”
“Ôi thực lạnh lùng~~ nói thế nào thì nói, người ta cũng đã cùng chung hoạn nạn với anh mà~~” Senrui bĩu môi nũng nịu.
“… Hoạn cái gì? Nạn cái gì? Cái kia là công việc!!!” Akanishi từ đâu xuất hiện, ném chiếc áo khoác về phía Kamenashi.
“Cô cứ tự nhiên. Nếu tò mò chỗ ở của bọn đàn ông chúng tôi thì cứ việc ở lại quét dọn. Bọn tôi không ngại đâu.” Kamenashi vừa mặc áo vào người vừa nói với Senrui. “Đến giờ đi làm rồi.”
Senrui chớp chớp mắt mấy cái, nhìn hai tên đàn ông đang khom người mang giày, không chút ngó ngàng tới cô ta. Senrui vội vàng ngăn cản, “Tôi có viết tin về vụ cướp ở đồn cảnh sát, còn đặc biệt nhắc đến công trạng của Kamenashi-san nữa. Thế nên người ta mới muốn đến đây khoe!”
Kamenashi lập tức khựng lại. Hắn đưa mắt nhìn tờ báo trong tay Senrui cùng tấm ảnh chụp cận cảnh của chính mình đang chình ình trên mặt báo. Hai con ngươi lập tức trợn trừng.
Tiếp theo sau, không nói không rằng, hắn chạy như bay ra khỏi cửa.
Akanishi nhíu mày, liếc mắt nhìn Senrui, rồi lại hướng về phía Kamenashi vừa chạy đi.
“Tên này bị gì thế? Lên báo một lần thôi mà, làm gì kích động như thế? Dọa người à?”
Bỏ mặc công ăn việc làm, Kamenashi hồng hộc phóng về nhà.
Cậu Ba nhà Kamenashi đang tưới hoa trong vườn. Vừa nhìn thấy thằng em trai mình từ đâu xuất hiện, ôm ngực thở hổn hển, hắn nhẹ nhàng đặt bình tưới nước xuống rồi hỏi, “Sao thế?”
“Anh Ba… Anh Ba…” Kamenashi vừa nói vừa khoa chân múa tay. “Ba! Ba!”
“A… ba chưa ngủ dậy. Bộ em đi vay nặng lãi rồi bị người ta đuổi giết à?”
“Em… em… cho anh xem…” Kamenashi đưa ra tờ báo khi nãy.
“… A!!! Kazu-chan, em đúng là tấm gương sáng mà… anh dũng khắc địch… lâm nguy không sợ… lâm nguy!!!!!!!!!!!!!” Hai mắt của anh Ba lập tức mở trừng.
“Sẽ bị… sẽ bị… ba giết mất!!” Kamenashi nuốt nước miếng.
“Không kịp!! Ba ngồi vào bàn ăn rồi!!!”
Hai người tức tốc chạy tới bàn cơm. Tờ báo vẫn còn nằm chễm chệ trên chiếc khay gần đấy.
“A… con trai, sao hôm nay lại về nhà thế? Lại đây hôn ba một cái nào~~”
“Muah~” Kamenashi cúi người, kề môi vào má ông Kamenashi, tay nhanh nhẹn rút lấy tờ báo kia ra sau lưng.
“… Hôm nay dễ dàng được Kazu-chan hôn như thế… thật kỳ quái…” Ông Kamenashi cau mày.
“Ba M!!! Con mượn tờ báo đi nhà vệ sinh!” Kamenashi nắm chặt tờ báo trong tay, rồi bước về phía cầu thang.
…
“Thằng nhỏ làm sao thế?” Cậu Hai nhà Kamenashi không khỏi cau mày. “Nhưng Kazu-chan nói không sai. Ba mình cư nhiên lại là một đại M!!!”
“Hừ!!! Lũ con bất hiếu!”
Cậu Ba nhà Kamenashi liếc mắt quan sát tờ báo trong tay anh trai mình, tựa hồ một con hổ đang rình mồi.
Trên mặt báo đúng thật là… KAME-CHAN NGUYÊN CON!!!!!!!
Cậu Ba lập tức đứng bật dậy, “anh Hai!! Cho em tờ báo!”
“… làm gì?”
“Em phải đi nhà vệ sinh!” Vừa dứt lời, hắn đưa tay cướp lấy tờ báo rồi chạy như bay lên tầng hai.
…
Cậu Hai trầm tĩnh và ông bố đại M nhíu mày nhìn nhau.
Cũng nhờ thế, cơm nước xong xuôi, ông Kamenashi vẫn chưa nhìn qua tờ báo của ngày hôm nay.
Trên đường đến công ty…
Cậu Hai với ánh mắt sắc bén vừa nhìn thấy tờ báo mới ra.
Ồ, khen ngợi thằng ranh con nhà mình à…
“A… Ba!!!” Hắn vội vàng chạy ra chắn trước mặt ông Kamenashi. “Con đột nhiên nhớ ra có chuyện phải làm, ba đi trước đi! Còn nữa… chú Tanaka, chú cho cháu mượn tờ báo trên tay chú một chút.”
“??? Bộ con cũng muốn mượn báo đi nhà vệ sinh à? Ba nghi con vào đó đọc truyện khiêu dâm thì có!”
“Đó là thằng Ba của ba!!!!” Cậu Hai chụp vội lấy tờ báo, rồi thấp giọng thì thầm với người tài xế, “Đừng để lão gia biết chuyện thiếu gia lên báo.”
Đợi đến khi xe đã ra khỏi cổng, cậu Hai rút chiếc di động trong túi ra, “Nói với thư ký riêng của chủ tịch… Mau đem toàn bộ báo ngày hôm nay giấu đi, không được để chủ tịch nhìn thấy ảnh chụp của thiếu gia Kazuya trên báo.”
…
Trong một gia đình có ông ba “gà mẹ” như thế và đứa con làm cảnh sát thì thực rất… phiền phức. T__T
xOx
Ueda trên tay cầm một viên kẹo, tung tăng bước vào đại sảnh tầng 24. Takizawa cùng lúc đó từ trong bước ra.
“… Tôi tự hỏi não cậu lớn như thế, một viên kẹo của tên Uchi Hiroki không đủ phát huy tác dụng đâu.” Takizawa thản nhiên nhướn mày.
“Tôi ở chỗ Uchi nghe bảo, năm nay đội trưởng mỗi tầng sẽ khảo sát từng cá nhân thành viên trong đội. Tôi tự thấy bản thân mình đã đắc tội cậu rất nhiều, nên đến xin một viên kẹo, coi như bồi tội, cuối năm đừng cắt tiền thưởng của tôi nhá!”
“Cậu đừng có mà đem kẹo ra dụ dỗ tôi! Tôi là Takizwawa Hideaki, chứ không phải Uchi Hiroki. Có case mới cho cậu đấy.” Takizawa đưa ra một tờ báo cho Ueda. “Kamenashi Kazuya của tổ B tầng 24 bị chính cha mình bắt cóc. Giải quyết đi.”
“Đội trưởng… mấy vụ này phải do sếp ra tay chứ?”
“Thằng nhóc không phải tổ cậu à, tôi ra tay làm gì?”
“… Thế thì cứ để mặc thẳng nhỏ bị bắt đi, dù gì cũng là ba nó, không sợ con tin bị giết.”
“Mà thằng nhỏ cũng cần bỏ sức lao động gì đâu nhỉ?”
“Hai người các sếp thật đúng là hết nói nổi!!!!!” Kamenashi từ đâu xuất hiện, khom người thở hồng hộc.
“Ô!!!” Ueda nhếch mép, đưa tay chỉ về phía Kamenashi, “Thấy tôi nói đúng không, đã bảo không giết con tin mà.”
“A!!! Đợi các sếp tới cứu thì tôi đã bị ngũ mã phân thây rồi!!! Hừ!! Hôm nay đình công!!!”
“Nói thì hay lắm… Đến hiện trường mau.” Akanishi từ trong văn phòng bước ra, trên tay cầm một tập hồ sơ.
“Đình công mà a a a a a!!!!” Kamenashi kêu gào.
“Đình cái đầu cậu a!!!” Akanishi không chút nương tình mà túm lấy cà vạt của Kamenashi, lôi kéo thằng nhỏ xềnh xệch ra ngoài.
“Đình công~~~~~ đình công~~~~” Thanh âm mỗi lúc một xa.
Takizawa liếc mắt nhìn Ueda, “Cậu cũng muốn đình công à?”
“Đùa à? Tôi tự kiếm tiền nuôi mình đấy, làm gì có ông bố nào tốt bụng nuôi cho~”
“Vậy thì cậu đi làm việc cho tôi. Còn đứng đấy mà tầm xàm bá láp.” Takizawa vung chân đá một cước vào ống quyển Ueda.
“Dù gì cũng có phải cậu phát lương cho tôi đâu mà sợ.” Ueda nhanh nhẹn né người sang một bên. “Tôi còn có việc phải làm!”
“Ha?”
“Uesato Ryota. Theo tôi đi làm không công cho tên Nishikido Ryo chết tiệt… Vụ cảnh sát cấp cao liên quan đến mafia. Cậu ghen tị chứ gì? Tôi biết mà.”
xOx
Khi Kamenashi và Akanishi đuổi tới nơi, Taguchi vừa lúc nhận tập hồ sơ từ các nhân viên tuần tra.
“Này!” Akanishi vỗ vai Taguchi. “Năm nay lại không thi đỗ tầng 24 à?”
“… Sao lại là nhóm các cậu nữa?” Taguchi không khỏi cau mày.
“… Gương mặt cậu vậy là sao?” Kamenashi vừa mang bao tay vừa bĩu môi. “Gì mà lại tổ chúng tôi? Thủ tướng Nhật Bản phạm tội thì cũng do bọn tôi đảm trách đấy kẻ-thi-rớt-tầng-24.”
“A… sếp các cậu không tới sao?”
“Cậu làm nhàm quá đi. Nhanh tay một chút.” Akanishi không khách khí mà chộp lấy tập hồ sơ trên tay Taguchi. “Bọn tôi hai người cộng lại, dư sức hơn nửa bộ não của Ueda Tatsuya.”
Kamenashi điềm nhiên đi đến trước thi thể, rồi ngồi xổm xuống.
Akanishi bước lại, quan sát nạn nhân, rồi quay ra nói với Kamenashi, “Ê, hàng tốt nha. Nạn nhân là đàn ông, thân thể trần truồng… hợp khẩu vị của cậu quá rồi còn gì.”
“Nạn nhân chết mấy ngày rồi anh hai, một chút mỹ cảm cũng không có ở đó mà hợp khẩu vị.” Kamenashi nhíu mày. “Đây nhất định không phải hiện trường đầu tiên… Nạn nhân bị lột trần truồng, nhìn sơ qua có thể thấy là do một người khá chuyên nghiệp gây ra. Bởi vì nếu lột quần áo thì có thể che giấu rất nhiều dấu vết… trách không được tên Taguchi kia lo lắng chỉ có hai bọn mình thì không kham nổi.”
Akanishi chỉ vào từng phần trên thi thể, nhân viên cảnh sát đứng gần đó liền đưa máy lên chụp. Căn cứ vào vết phấn vẽ trên đất, tư thế chết của nạn nhân khá thư thái.
Akanishi cùng Kamenashi liền đỡ lấy thi thể, rồi lật ngược lại.
Vừa nhìn thấy gương mặt của nạn nhân, Akanishi lập tức sầm mặt, thấp giọng nói với đồng sự của mình, “Mau gọi cho leader.”
“Sao thế?”
“Nishioka Teraji, sniper, nằm trong danh sách những người lọt vào vòng chung kết cuộc thi tuyển tầng 24. Nhưng khi chúng ta báo tin thì không thấy hắn hồi âm, mà cũng không đến báo danh. Tóm lại, nạn nhân là người của mình.”
Kamenashi giật mình, tròn mắt nhìn Akanishi.
Đối phương khẽ liếc mắt, “Hung thủ nhất định không phải một nhân vật tầm thường.”
xOx
“Bọn tôi phái người đến quán bar host đó, mục đích làm tay trong. Kết quả là chưa được ba ngày thì đã bị giết chết, bỏ xác ở một kho hàng. Chủ quán không phải gay, nhưng theo thông tin nhận biết, quán có chứa một lượng thuốc phiện và hàng nhập lậu rất lớn.”
Nishikido đưa tập hồ sơ cho Ueda.
“Các cậu… muốn bọn tôi hỗ trợ chuyện gì?” Ueda mở ra tập văn kiện, nhướn mày hỏi đối phương.
“Bọn tôi ở đây… không tìm ra một người nào khác ra vẻ host.” Nishikido méo miệng, mỉm cười gượng gạo với Ueda.
“…” Ueda ngoảnh đầu nhìn Uesato thật lâu, rồi điềm nhiên nói, “Bọn tôi có. Nhưng không rảnh mà cho cậu mượn để đi vào chỗ chết.”
“Yên tâm!!! Bọn tôi đã hoàn thiện phương pháp bảo hộ cho tay trong!!!”
“A~ vậy để tôi đi.” Ueda vui vẻ đề xuất.
“Muốn chết à? Súng còn cầm không xong ở đó mà đòi đi!! Đi cái đầu cậu à!” Nishikido không chút chần chừ mà đá Ueda một phát.
“Phương pháp bảo hộ…” Ueda đưa tay ngoáy lỗ tai, nhếch mép khiêu khích.
“Nếu là bọn ranh con nhà cậu thì không thành vấn đề.” Nishikido vỗ vai Ueda. “Bọn chúng nhanh nhạy như thế.”
“Uesato, trong nhà Ryo-chan có ba người anh em, con cả tên sói một, con thứ hai tên sói hai, con thứ ba tên gì?” Ueda đột nhiên xoay ra bộ hạ của mình.
“…” Có chút lo lắng.
“Thấy chưa? Không nhanh nhạy gì cả. Thế nên chuyện này quên đi nha, sếp Nishikido.” Ueda toét miệng cười với Nishikido.
“… Nhanh nhạy hay không là do tôi định đọat. Nếu có thể giúp, con đường tiến thân sau này của cậu rất có tương lại.”
“Vậy… tôi…” Uesato chợt mở miệng.”
“Mau gọi cho Akanishi và Kamenashi.” Ueda lập tức chen vào.
“Tôi có thể thử một lần không?”
Ueda thản nhiên liếc xéo hắn, “Muốn có được tín nhiệm của tôi, phải làm việc lâu hơn, Uesato ạ.”
xOx
Chiếc đèn soi được bật lên, bao vết tích hiển hiện rõ ràng trước mắt.
Kamenashi nhíu mày, từ quần áo của nạn nhân rút ra một sợi lông nhỏ.
“Cái gì đấy?” Akanishi hỏi.
Kamenashi nheo mắt quan sát một lát, “Không giống sợi áo, mềm hơn thế… Giống lông thú hơn.”
Dứt lời, Kamenashi bỏ sợi lông nọ vào túi vật chứng.
Akanishi ngẩng đầu, nói với nhân viên cảnh sát đứng gần đấy, “Có thể đem thi thể đi được rồi. Cám ơn.”
Di động trong túi hai người đột nhiên vang lên cùng lúc.
Nhanh tay rút điện thoại, Kamenashi cau mày nhìn màn hình. Không nói không rằng, hắn cúp máy, không tiếp. Cần phải ở hiện trường lâu hơn, điều tra có gì đáng nghi hơn không.
Akanishi đứng bên cạnh nghe điện thoại, “Hiện trường… Bây giờ sao? Bên bọn tôi đang có án lớn!… Một người đi?… Vậy tôi qua trước.”
Kamenashi ngẩng đầu nhìn đồng sự của mình.
“Leader gọi, nói là có án lớn. Tôi đi trước, cậu ở đây nhanh tay lẹ chân chút.”
“OK.”
xOx
“Ha?” Akanishi trợn mắt há mồm, hết nhìn Ueda rồi lại quay ra Nishikido, “Tôi có chỗ nào nhìn giống host chứ??!!!”
Ueda nhếch mép, xoa cằm, “Từ trên xuống dưới.”
Nishikido gật đầu. “Nam nữ đều giết.”
“Hừ!!! Mấy chuyện này thì tìm Kame đi!!! Thằng nhóc đó mới giống!!! Sinh ra là để làm host hạng cao cấp chính hắn!!!!”
“A, nhiệm vụ này giao cho cả hai cậu, đừng đổ dồn hết lên người thằng nhỏ như thế.” Ueda vỗ vai Akanishi.
Bất chợt Kamenashi từ ngoài đẩy cửa bước vào. “Tatsuya, gọi có gì không? Bên kia có án lớn… Các anh làm gì nhìn tôi như thế?”
“Bộ dáng ngoan hiền như vầy làm sao giống host?” Nishikido nghiêng đầu thắc mắc.
“Ai bảo tôi giống host???” Kamenashi lập tức hắng giọng quát lớn.
Ueda và Nishikido không chút chần chờ mà chỉ thằng vào Akanishi.
…
Vì lẽ đó…
“Nhiệm vụ lần này rất đơn giản, chỉ cần các cậu đặt máy nghe trộm vào phòng họp của bọn chúng. Đã sắp xếp ổn thỏa cho hai cậu, từ hôm nay là người mới trong quán.” Nishikido dặn dò kỹ càng hai người host trước mặt.
“Khoan, trước khi làm nhiệm vụ phải nói rõ cái này, tôi đối phó phụ nữ. Còn đàn ông… để cậu.” Akanishi thấp giọng nói vào tai Kamenashi.
“Chẳng phải anh là nam nữ đều giết sao?” Kamenashi đạp một phát lên chân Akanishi.
“Đau đau đau…”
“Hai người các cậu im lặng một chút cho tôi!!! Nghe kỹ này!!!!!” Nishikido sầm mặt, hắng giọng.
Ueda khoanh tay trước ngực, nhướn mày nhìn hai bộ hạ của mình.
xOx
Bộ tổng chỉ huy được an bài kỹ càng trên xe. Ngoài ra còn có một đội yểm trợ từ bên ngoài, đề phòng những rủi ro ngoài ý muốn.
Nishikido nói không sai, đã có một nhân viên làm việc rất cẩn thận, nhưng lại bỏ mạng, không thể hi sinh thêm người thứ hai.
Hiện tại cử hai người đi, nếu một người thất bại, người kia vẫn có cơ hội.
Sở dĩ hắn phải tìm đến viện binh từ tầng 24 vì nhiệm vụ đã thất bại một lần, nếu muốn tiếp tục, cần phải có một nhân viên điệp vụ hơn.
Vì lẽ đó, người có khả năng đáp ứng không quá nhiều… nhưng ở tầng 24, có thể chọn lọc ra một số.
Ngay từ đầu đã định đoạt giao nhiệm vụ cho Nishioka Teraji, nhưng lại không thể liên lạc được với người này.
Đến hiện tại, hắn vẫn chưa trở về báo cáo.
Nishikido cau mày, khoanh tay trước ngực quan sát những hình ảnh thu nhận được từ chiếc camera siêu vi trên cà vạt của Kamenashi và Akanishi.
Kamenashi từ phòng thay đồ bước ra, tiếp theo sau là Akanishi.
Hai người tỏ vẻ không hề quen biết nhau.
Sau đó… điều phiền hà chính là… dù cả hai là người mới, làm việc hôm đầu tiên, nhưng không được chút rảnh tay.
Căn bản không có thời gian để làm việc.
Cả quán bar tràn ngập khách khứa.
“Nói này, bọn ranh con nhà cậu nhìn chuyên nghiệp đấy chứ nhỉ? Kêu đi làm host, tụi nó tưởng đang đi làm kiếm tiền hay là đang thi hành nhiệm vụ thế?” Nishikido cau mày hỏi.
“Hai tên đó không làm được cảnh sát thì sẽ chuyển nghề làm host mà.” Ueda ngoáy lỗ tai. “Mấy bà chị này cho tiền boa mạnh tay lắm, có khi nhiều gấp mấy lần lương tháng của cậu đấy.”
“Cậu đi chết đi!!!”
Uesato đột nhiên xoay đầu, đánh gãy hai người, “Kamenashi bước ra.”
…
Ban đêm là thời điểm náo nhiệt, đông đúc nhất của quán. Khắp mọi ngõ ngách đều là khách và host đang ngả ngớn với nhau.
Kamenashi vừa chuẩn bị lẻn vào phòng của Ikenaka.
Giả vờ như vào nhầm cửa.
Từ phía sau, Akanishi chợt bước ra.
“Tôi vừa được gọi vào phòng của mục tiêu.” Akanishi nói khẽ vào chiếc cà vạt.
…
“Kazuya, lui về, để Jin vào.” Ueda nhanh tay giật lấy chiếc bộ đàm trên tay Nishikido.
…
Kamenashi xoay người, chuẩn bị rời đi, lại vô tình đụng phải một tên nồng nặc mùi rượu.
“Này! Ranh con! Mày bị đui à?… Ô~ ra là người đẹp… lại đây… cho đại gia hôn một cái nào… rồi đại gia sẽ bỏ qua cho em…”
Kamenashi nhíu mày nhịn nhục, mặc cho tên say rượu kia giở trò sàm sỡ với mình.
Thế nhưng, khi một bàn tay thò tới thắt lưng quần của hắn, rồi tên kia còn đè mạnh Kamenashi vào tường, miệng không ngừng hôn hít, mùi rượu nồng nặc, khó chịu vô cùng, hắn rốt cuộc nhẫn không nổi.
Kamenashi lập tức tung ngay một đấm vào mặt tên ma rượu kia.
…
Toàn thân Nishikido lập tức căng thẳng, “Kamenashi Kazuya đang làm trò quái gì vậy??”
Ueda không chút mảy may.
…
“Muốn mua tao à? Nhưng mà tao đắt tiền lắm a~” Kamenashi nhếch mép, đắc ý thổi thổi vào nắm đấm của mình.
…
Nishikido khẽ thở phào. Những lời kia của Kamenashi không hề bại lộ gì tung tích của cả bọn, huống hồ, quyền thủ của hắn chỉ dùng ba phần.
…
Nhưng tên ma rượu kia không hề muốn buông tha. Hắn hậm hực ném chai rượu sang một bên, hung hăng nắm chặt tay rồi bổ nhào về phía Kamenashi.
Lần này Kamenashi rơi vào thế bị động. Nếu hắn muốn đánh thắng, âu không phải chuyện khó khăn gì. Nhưng nếu ra tay, thực lực của hắn cùng thân phận có thể bị bại lộ, không chỉ với tên ma rượu kia mà còn mấy người bảo vệ đang canh gác gần đấy.
Do dự một lúc, Kamenashi đã bị tên kia cho ngay một đấm vào mặt.
May mắn thay, bảo vệ xuất hiện kịp thời, Kamenashi không đến mức bị bầm dập.
…
Cau mày nhìn màn hình trước mặt, Uesato đột nhiên nghiêm trang quay sang nói với Ueda, “Mau rút Kamenashi về, có nguy cơ bị bại lộ.”
Nishikido cau mày nhìn hắn.
“Không có tên host nào không bảo vệ gương mặt của mình. Kamenashi Kazuya lại nghiễm nhiên để người khác đánh vào mặt mình dễ dàng như thế… sẽ bị nghi ngờ.” Ueda gật gù, rồi nói với Kamenashi qua bộ đàm, “Mau rút về.”
…
Kamenashi xuýt xoa che miệng, dựa lưng trong phòng thay đồ. Nghe thấy mệnh lệnh nọ, hắn không khỏi ngạc nhiên, “Chỉ bị một tên vô lại đánh mà thôi…”
“Nói cậu rút thì mau rút.”
Kamenashi xoay người, đột nhiên nhìn thấy ba tên bảo vệ đang lăm lăm tiến về phía hắn.
…
“Nguy rồi!!!” Nishikido hô hoán.
“Tôi đi.” Uesato đứng phắt dậy. “Akanishi đang rất thuận lợi, nếu chúng ta làm lớn chuyện, sẽ lãng phí cơ hội lần này. Để một mình tôi đi giải quyết.”
Ueda nhướn mày nhìn Uesato vài giây, rồi gật đầu.
xOx
Kamenashi đã sớm bị mấy tên bảo vệ kia dồn vào chân tường, trên người hứng chịu không ít quyền cước.
Bọn người này không phải chỉ là những tên bảo vệ quán bar đơn giản. Thân thủ của chúng quá lợi hại so với một chức vị như thế. Nếu như là Akanishi Jin, thoát khỏi bọn này còn có vài phần cơ hội, nhưng người lâm nạn lại là Kamenashi. Giờ khắc này, hắn không khỏi tự trách chính mình lại xuất thân khoa giám chứng.
Một tên hung hăng đấm một quyền vào bụng Kamenashi.
Rên hự một tiếng, Kamenashi ngã nhào trên đất. Chưa kịp hoàn hồn, tóc đã bị một tên khác túm dậy.
Đầu bị nện mạnh vào tường, đau đớn đông lên một tiếng, cơ hồ không biết bao ngôi sao đã xuất hiện trước mặt.
“Này, tên ranh con này phải xử lý thế nào?”
“Nhìn nó cũng không tồi, ăn trước đã rồi tính…”
Dù đầu óc đang xoay vòng, nhưng tai Kamenashi khi ấy vẫn thính vô cùng. Vừa nghe thấy những lời kia, toàn thân hắn lập tức căng thẳng, tay sờ soạng ra sau lưng tìm…
A a a a a a!! Không mang súng!!!!
Chết chắc…
Có ai đến cứu mạng tôi không????!!!
Chưa kịp phản ứng, Kamenashi lại bị một tên khác túm dậy, lần này còn có những bàn tay thô kệch sờ soạng khắp người.
Đột nhiên đối phương nới lỏng tay, để mặc Kamenashi ngã nhào trên đất.
Rên khẽ một tiếng, Kamenashi cố gắng mở mắt, liền nhìn thấy Uesato đang giải quyết gọn gẽ từng tên một.
Miệng thở hồng hộc, sức lực dần dà trở về… bất chợt Kamenashi cảm thấy toàn thân nóng rực, đầu óc choáng váng, tựa hồ có ai vừa bổ một búa.
Dựa lưng vào tường, khó nhọc chống tay ngồi dậy, Kamenashi mắt nhắm mắt mở chộp lấy thanh súng lục bên hông tên bảo vệ nằm gần đấy.
Hắn khẽ mím môi, xông lên đá văng súng của mấy tên còn lại sang một bên.
Uesato quay đầu, rồi kéo mạnh tay Kamenashi, “chạy mau!”
Trước mặt Kamenashi chỉ là một màn tối sầm, hắn để mặc đối phương lôi kéo mình xềnh xệch. Đến khi ra đến ngõ nhỏ sau quán, nhận thức và tri giác đều đã mất đi.
…
Khi Akanishi chạy vào xe, Kamenashi đã bất tỉnh nhân sự, nằm một đống ở phía sau.
“Thế này là thế nào?” Hắn sầm mặt, trừng mắt nhìn một lượt qua Nishikido, Ueda rồi Uesato.
“A~ dù gì thằng nhỏ vẫn chưa chết.” Ueda điềm nhiên ngoáy lỗ tai. “Cậu đến đây rồi thì mau dẫn nó đi… đến bệnh viện kiểm tra xem thế nào.”
Uesato gật gật đầu mấy cái, “Kamenashi có chút là lạ.”
Akanishi cau mày, rồi đỡ Kamenashi từ trên xe xuống. Ueda thuận tay ném chìa khóa xe mình cho hắn.
Ba người còn lại thận trọng lắng nghe từ chiếc máy nghe trộm Akanishi đã lắp đặt thành công.
“Ngày mai Akanishi vẫn phải tiếp tục hành động, đến khi nào đủ chứng cứ để khởi tố Ikenaka thì mới xong. Cậu không ý kiến gì chứ?” Nishikido nhướn mày hỏi Ueda.
“Nếu rút thằng nhỏ về, chẳng lẽ để Kamenashi vô duyên vô cớ chịu thương?” Ueda nhún vai. “Cậu nhớ là cậu đã nói để mặc tôi sai khiến nhá.”
“… Đừng có nhớ những chuyện không liên quan như thế!”
xOx
“Nishioka Teraji chịu đánh đập ngược đãi, rồi sau đó bị bóp cổ mà chết.” Uesato đặt bản báo cáo lên bàn. “Còn nữa, trong cơ thể nạn nhân, tìm thấy loại thuốc thành phần giống với loại trong máu của Kamenashi.”
“Vậy tình nghi lớn nhất là… Nishioka Teraji do thân phận bị bại lộ mà bị bọn người của Ikenaka giết chết?” Akanishi cau mày. “Nishikido hôm nọ chẳng phải đã nói là nhân viên tay trong được điều đi trước đó cũng chết rồi sao?”
Kamenashi nuốt nước miếng… suýt chút nữa chính mình đã lâm vào cảnh “hiếp trước giết sau.”
“Tuy nhiên…” Ueda bỏ xuống chiếc gương, quay ra nói với ba thuộc hạ của mình. “Nếu chỉ có vậy, sao cần phải đem thi thể đến một nơi xa như thế? Lại còn quăng đi toàn bộ quần áo của nạn nhân, triệt tiêu dấu vết. Xử lý cẩn thận như vậy, phong cách có vẻ không đồng nhất lắm với bọn người kia, chẳng phải sao?”
Ba người kia đăm chiêu, không một câu trả lời.
“Kazuya, cậu tiếp tục theo vụ Nishioka Teraji, tốt hơn hết là biệt lập nó với vụ của Ikenaka. Jin, tiếp tục theo Nishikido làm việc…”
“KHÔNG ĐƯỢC!!! Rất nguy hiểm!!! Không cẩn thận sẽ bị hiếp trước giết sau!!!!” Kamenashi lập tức đánh gãy lời Ueda.
“…” Ueda nhíu mày nhìn hắn.
“A! Coi như tôi chưa nói gì hết.” Kamenashi lập tức thụt người trở về.
“Tôi còn chưa tính sổ vụ mấy cậu phá cái xe tôi thành ra như thế đấy!!!!” Ueda trừng mắt, ném cho Kamenashi một cái liếc thật dài.
“Keo kiệt!!!”
“Keo kiệt cái gì???? Tôi là người sạch sẽ, không như mấy cậu!!!!”
“Có chuyện gì à? Xe tổ trưởng bị sao?” Uesato đột nhiên hỏi.
“Không sao.”
“A, không sao.”
“Không sao, không sao, không sao hà hà hà!”
Uesato nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn một lượt cả ba người.