Từ trong đống phế tích chạy ra là nhóm người Lô Tùng Tuyết vừa mới vào, hiển nhiên bọn họ cũng bị vụ nổ liên lụy, lúc này khắp người chật vật đầy mảnh vụn. Tuy nói có thể thoát ra tốt hơn là bị chôn sống tại chỗ, nhưng vì bọn họ bị vây bên ngoài cho nên hoàn toàn mất liên lạc với đám người Cố Uyên bên trong cùng, nhất thời cũng không thể nói là tốt hay xấu.
Lô Tùng Tuyết ở trong bụi mù tầng tầng lớp lớp ho khan hai tiếng, xa xa thấy hai người vô duyên vô cớ đánh nhau, cất giọng nói: "Sao lại ở chỗ này đánh nhau? Nếu nhiều tinh lực quá chi bằng vào giúp một tay, đường ở giữa bị chặn lại, chỉ có thể tìm xem có đường khác để đi vào hay không."
Lận Ảnh hỏi: "Lô học sĩ biết có đường khác đi vào sao?"
Lô Tùng Tuyết nói: "Vừa rồi thăm dò đã phát hiện hình như có một con đường nhưng cũng không chắc lắm. Hiện tại đường chính đã bị yêu nữ kia phong kín, không còn cách nào khác, cũng chỉ có thể đi thử xem có được hay không."
Lận Ảnh cơ hồ không hề nghĩ ngợi đã nói: "Vậy còn chờ gì nữa, mau đi xem một chút. Yêu nữ Bách Điểu Môn kia vây khốn Vương gia bên trong cũng không biết có âm mưu quỷ kế gì." Nói xong đang chuẩn bị ra lệnh cho binh sĩ, bỗng nhiên trước mắt hiện ra một cái tay, Bộ Tiện Âm ngăn lại, lập tức nổi giận: "Họ Bộ, rốt cuộc ngươi có ý gì!"
Bộ Tiện Âm không nhìn hắn, ngược lại hỏi Lô Tùng Tuyết: "Vừa rồi lúc phát nổ, Lô học sĩ ở bên trong có phát hiện động tĩnh gì kì quái không?"
Lô Tùng Tuyết nghĩ một chút, nói: "Khi đó động bị sụp xuống, chúng ta tập trung tinh thần lui ra ngoài, cũng không phát hiện có gì kì quái."
Bộ Tiện Âm nói: "Như vậy, vì sao Lô học sĩ một mực chắc chắn là Bách Điểu Môn ra tay?"
Lận Ảnh thấy hắn hỏi như vậy thấy buồn cười: "Bộ Tiện Âm a Bộ Tiện Âm, trước kia ngươi tự xưng là thần cơ diệu toán, mưu trí vô song, hôm này sao tự dưng ngốc rồi? Vụ nổ này nếu không phải Bách Điểu Môn an bài muốn cắt đứt liên lạc của chúng ta và lão gia, vậy thì còn ai vào đây?"
Bộ Tiện Âm cười như không cười: "Chuyện này phải hỏi Lô học sĩ."
Vừa rồi hắn cảm thấy có chút không thích hợp, đến lúc thấy Lô Tùng Tuyết nháy mắt bỗng nhiên hiểu rõ.
Nên biết vụ nổ kia không phải một chút thuốc nổ bình thường có thể tạo nên được, nhưng lúc trước khi bọn họ vào động, rõ ràng đã kiểm tra kĩ càng dọc đường đi, nếu người của Bách Điểu Môn cố ý ngầm bố trí bẫy rập để ám hại thì lúc kiểm tra đã sớm phát hiện. Nhưng lúc bọn họ vào động căn bản không có bất kì chỗ nào có thể để bọn họ gian lận.
Huống chi, con đường này nối thẳng đến cùng, một đường thông suốt căn bản không thấy bất cứ ngã rẽ nào, Lô Tùng Tuyết bất quá chỉ mang người tới kiểm tra qua làm sao có thể phát hiện những đường nhỏ khác, trừ phi ngay từ đầu hắn đã rất quen thuộc với cái động này. Còn về vụ nổ, cũng chỉ có một mình hắn rời đi một thời gian dài, hắn quả thực có thể an bài.
Lận Ảnh nghe ngữ điệu của Bộ Tiện Âm cũng mơ hồ phát hiện có chút không đúng, mặc dù không thể phân tích được như hắn nhưng trong chớp mắt đã tràn ngập cảnh giác nhìn về phía Lô Tùng Tuyết, bàn tay vô thức nắm lấy chuôi kiếm bên người.
Lô Tùng Tuyết nhìn hai người bọn họ một cái, ung dung cười: "Bộ hiền chất đang nói gì vậy? Đúng như Lận hiền chất đã nói, nếu không phải Bách Điểu Môn ra tay, ta làm sao mà biết còn ai có động cơ làm chuyện này?"
Muốn nói đến động cơ, Lô Tùng Tuyết là sư thúc của Cố Uyên, một đường nhọc lòng theo bọn họ đi điều tra, không có công lao cũng có khổ lao, vô duyên vô cớ bị nghi ngờ thật sự là không thể nói nổi.
Bộ Tiện Âm nhìn vẻ mặt hắn tràn đầy hoang mang, bộ dáng không giống giả bộ, nhất thời cũng có chút không chắc chắn.
Tô Thanh nhìn hai bên giằng co, vẫn như lọt vào sương mù, nhưng phía sau truyền đến một tiếng động rất nhỏ, vô thức quay đầu lại, đúng lúc có binh khí sắc bén đập vào mắt, lập tức hét lên: "Cẩn thận đằng sau!"
Lời còn chưa dứt, người kia đã tập kích lại đây, vững vàng giam cầm nàng tại chỗ, lưỡi đao lành lạnh gác lên cổ.
Cảm giác mát gần trong gang tấc, tiếng thét chói tai đến miệng lập tức biết điều nén trở về, bởi vì chỉ trong chớp mắt này, nàng đã hiểu rõ, đột nhiên phong vân nổi lên, căn bản không ai có thể quản sống chết của nàng.
Ngoái đầu nhìn lại vị nam tử vẻ mặt lạnh lùng phía sau, nàng thản nhiên nở một nụ cười dễ thương: "Vị đại ca này, ngươi cẩn thận chút, ta rất sợ đau..."
Cơ hồ trong nháy mắt này, một tốp người mai phục không rõ từ đâu đột nhiên nhảy ra, bốn phương tám hướng vây quanh bọn họ, dây dưa cùng một chỗ.
Mắt thấy vài người đồng thời vây quanh, trường kiếm trong tay Lận Ảnh quét một cái như cầu vồng, chỉ chớp mắt đã đánh mấy người kia ngã liểng xiểng. Xoay người thay Bộ Tiện Âm ngăn cản tập kích phía sau, sắc mặt trầm thấp nói: "Lúc trước là ta cố tình gây sự, hiện tại bị ngươi nói đúng."
Bộ Tiện Âm không nghĩ thời điểm này hắn còn rối rắm vấn đề đó, có chút dở khóc dở cười. Nhìn địch thủ liên tiếp vọt tới, không rảnh cùng hắn tranh luận đề tài này nữa, thấp giọng nói: "Đợi lát nữa ta nghĩ cách dẫn bọn họ đi, ngươi có rảnh thì cứu Thục cô nương về Cô Xạ Thành trước đi."
Lận Ảnh nghe vậy, không vui nói: "Tại sao không cùng đi?"
Bộ Tiện Âm nói: "Xem tình hình trước mắt, người Lô Tùng Tuyết ngầm an bài không có 200 thì ít nhất cũng có 100, nhân thủ của chúng ta có hơn phân nửa là người của Lô phủ, người mình nhất định không tới 20 người, không thể dễ dàng phá vòng vây ra ngoài."
Lận Ảnh buồn bực nói: "Cho dù muốn có người hiệp trợ ngươi phá vòng vây cũng phải để ta đi. Công phu mèo cào của ngươi, đừng để đến lúc đó tự mình khó bảo toàn."
Bộ Tiện Âm cười nói: "Khẳng định là tự thân khó bảo toàn rồi, nhưng mà phải là ta đi làm mồi mới được. Thứ nhất, cần phải mang Thục cô nương rời đi, lấy thân thủ của ta không thể bảo đảm. Thứ hai, nếu để ngươi nghĩ cách dẫn Lô Tùng Tuyết đi, lấy đầu óc ngu si tứ chi phát triển của ngươi, không chừng lại toàn quân bị diệt, ai cũng không thể thoát thân."
Lận Ảnh bị hắn nói nghẹn, một bụng oán khí lại không phản bác được câu nào, lập tức đạp một cước vọt lên, trước khi đi còn không quên trầm giọng dặn dò: "Ngươi tự mình cẩn thận một chút, ngươi mà chết ở đây cũng đừng trách vị trí thủ lĩnh Thập Tam đình rơi vào tay ta."
Bộ Tiện Âm nghe vậy sững sờ, giương mắt nhìn bóng dáng kia bay đi, giống như con rồng trong chốc lát lao lên đầu trận tuyến, trong mắt mơ hồ có ý cười. Xoay người tiếp chiêu, hướng về phía Lô Tùng Tuyết mỉm cười cao giọng nói: "Lô học sĩ, dọc đường đi hình như chúng ta không có chỗ nào đắc tội với ngươi đi, cần gì phải bỏ đá xuống giếng, chặt đứt đường lui?"
Lô Tùng Tuyết nhìn mấy người như khốn thú lần nữa đánh lui một lớp tiến công, chậm rãi giơ tay lên, ngừng thế tấn công phía sau, cười tủm tỉm nhìn hắn: "Lúc trước ta đã nói, làm bất cứ chuyện gì cũng phải có động cơ, ta đương nhiên cũng không ngoại lệ. Các ngươi xác thực là không có hành động nào đắc tội ta, nhưng nói đến động cơ, chỉ sợ phải quay ngược lại mười năm trước."
Bộ Tiện Âm thu hồi quạt xếp, phong ba vừa rồi cũng không ảnh hưởng đến khí độ nhàn nhã của hắn, sợi tóc hơi rối loạn hơn ngày thường lại thêm vài phần phong thái. Hắn khẽ nheo mắt, mở miệng: "Chắc hẳn động cơ của Lô học sĩ có liên quan tới Liễu thị."
Trong mắt Lô Tùng Tuyết chợt lóe kinh ngạc, dần dần lộ ra tán thưởng: "Bộ Tiện Âm đứng đầu Thập Tam đình quả nhiên danh bất hư truyền. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nhân vật khiến sư huynh ta năm đó vừa ý, cho dù mượn quyền lực của Cố Uyên để thoát thân, sao có thể là vật phàm được?"
Vẻ lạnh nhạt trên mặt Bộ Tiện Âm trong nháy mắt có hơi rạn nứt, nhưng khóe môi vẫn treo nụ cười vui vẻ, tựa như thưởng thức tựa như thở dài, lẩm bẩm nói: "Thật không nghĩ tới, thì ra thân thế cô nhi của ta lại có một đoạn thuyết pháp như thế."
Thanh âm hắn nhàn nhạt, ánh mắt thủy chung vẫn nhìn Lô Tùng Tuyết, dư quang lại thỉnh thoảng nhìn vị trí bên cạnh phía sau.
Cơ hồ trong nháy mắt Lận Ảnh lướt qua đám người, Tô Thanh vốn nhu thuận như con chim nhỏ đột nhiên bạo phát, vừa ngẩng đầu hung hăng cắn vào tay cầm chuôi kiếm của nam nhân kia.
Một ngụm này cơ hồ dùng tất cả khí lực của nàng, dấu răng khảm sâu, đau đến nỗi lực tay của tên kia buông lỏng, vốn định giơ tay quăng ra một bạt tai, kết quả chỉ nghe được âm thanh vật gì đó bị cắt rời.
Trong nháy mắt máu văng tứ phía, hắn chỉ thấy một cánh tay bị chặt đứt bay qua trước mặt, rơi trên mặt đất vẫn còn run rẩy vài cái.
Đau nhức kịch liệt vọt lên khiến trước mặt hắn tối sầm, lập tức hôn mê.
Qua một thời gian bị hun đúc, hình ảnh máu me dữ tợn trước mắt này nghiễm nhiên chỉ là bình thường, Tô Thanh mặt không đổi sắc tim không đập loạn đã bị Lận Ảnh ôm vào ngực đột phá ra ngoài. Gió bên tai gào thét, nàng liếc mắt nhìn lại thấy Bộ Tiện Âm đơn độc đứng đó, khó tránh khỏi có chút lo lắng.
Mặc dù nàng biết Tô Mạc nhất định tìm mọi cách đi tìm Tuân Nguyệt Lâu xin giúp đỡ, nhưng bởi vì vẫn luôn trong trạng thái mê man nên căn bản không rõ đã qua bao nhiêu ngày. Vốn nàng để cho Tô Mạc thoát thân là cho rằng có thể khiến Cố Uyên đi mượn lực lượng của Cô Xạ Thành, ai ngờ hai người bọn họ lại mỗi người một ngả, càng không ngờ bọn họ cầu viện Lô Tùng Tuyết lại mang lòng mưu mô.
Giờ phút này, nàng chỉ có thể hi vọng Tô Mạc tìm được viện binh sớm một chút.
Mắt thấy sắp thoát ly được trận chiến, sau lưng đột nhiên tiếng cười buồn rười rượi của Lô Tùng Tuyết: "Các ngươi thật cho rằng có thể dễ dàng rời đi sao?"