Kinh thành
Tụ Hiền Lâu ——
Lầu hai, trong căn phòng trang nhã, hai nam tử ngồi cạnh của sổ, hai bên trái
phải có tường ngăn cách, bên trong có rèm rủ xuống, trên đường náo nhiệt cùng
cảnh thiên nhiên xa xa thu hết vào tầm mắt.
Hai nam tử ngồi đối diện, một tuấn tú biểu lộ lạnh lùng, một tiêu sái khoé
miệng mỉm cười, ưu nhã cầm chén ngọc thưởng thức trà, lặng im không nói gì.
"Khụ!" Nam tử tiêu sái kia đã nhịn không được cười, chỉ có thể ho nhẹ
một tiếng đầu quay qua một bên, để che dấu khóe miệng của mình không ngừng giơ
lên.
"Hừ!" Nam tử tuấn tú hừ nhẹ một tiếng, khó chịu liếc nam tử kia một
cái.
Nam tử ngược lại nở nụ cười tự nhiên.
"Ta nói Vũ Hành! Chuyện này dù sao cũng không còn cách cứu vãn, ngươi cần
gì phải như thế?" Nam tử cử chỉ phong độ -- Vương Bách Quân cười khẽ
khuyên bảo.
"Hừ! Ngươi nếu không cười trên nỗi đau của người khác, ta sẽ như thế
sao?" Thịnh Vũ Hành đối người bạn thân kín đáo phê bình. "Tới chỗ này
vốn muốn thả lỏng tâm trạng một tí, ngươi lại cố tình muốn đùa bỡn ta!"
"Thật có lỗi, thật có lỗi, là ta không đúng." Vương Bách Quân cười
cười, không thật thật nói xin lỗi, liền đổi đề tài "Đúng rồi, Vũ Hành, Tử
An đã đến kinh thành mấy ngày rồi, ba người chúng ta còn chưa có thời gian tụ
họp lại!"
"Cứ chọn thời gian đi! Bằng không chúng ta ba người bận rộn, thời gian
cũng không giống nhau, nếu trước đó không có việc rắc rối này, cũng rất lâu
không ngồi cùng một chỗ." Thịnh Vũ Hành gật gật đầu. Lâm Tử An, cũng là
bạn chí cốt của hắn, nhà ở tại Nam Phương, Tụ Hiền Lâu chính là cửa hàng của
Lâm Tử An.
"Ta đã sớm tới tìm hắn, hắn nói tối nhất định sẽ trở lại Tụ Hiền Lâu, ta
nghĩ buổi tối là ngươi có thời gian nhàn rỗi, cho nên đêm nay chúng ta ở nơi
này hẹn gặp, đón tiếp hắn, ngươi cảm thấy như thế nào?"
"Được, buổi tối ta không bận." Đối với những giao thiệp quan lại kia,
Thịnh Vũ Hành từ trước đến nay có thể từ chối liền từ chối, có thể thoái thác
cứ thoái thác, nhất là hai ngày này bởi vì trở thành Thái Phó của Thẩm Hinh
công chúa mà tâm tình không vui, vì vậy hắn càng không thể không ra ngoài!
"Được lắm, tuy rằng đã qua hơn nửa năm, nhưng Tử An vẫn muốn chúc mừng
ngươi đỗ trạng nguyên hai khoa văn võ, chúng ta đêm nay sẽ không say không về
đi!"
"Cái này không được, sáng sớm ta còn phải vào triều, sau khi kết thúc còn
phải cùng công chúa dạy học, không thể uống quá nhiều." Thịnh Vũ Hành lắc
đầu, nghĩ đến tình cảnh của mình, sắc mặt lại không tự giác trầm xuống.
"A! Cũng đúng, ta lại quên mất..." Vương Bách Quân gật đầu, thấy được
biểu lộ của bạn bè thất vọng trầm xuống, nhịn không được lắc đầu cười cười
"Được, không phải chỉ là làm Thái Phó sao? Người ta tốt xầu gì cũng là lá
ngọc cành vàng, ngươi như vậy cũng chẳng cho vị thượng cấp kia mặt mũi."
"Ngươi nghĩ rằng ta là vì chức quan "Thái Phó" này mà tâm tình
buồn bực sao?" Thịnh Vũ Hành trừng mắt liếc bạn một cái, cầm lấy ly trà
oán hận ngửa cổ uống, những chuyện buồn bực lại tìm đến.
"Không phải sao?" Vương Bách Quân cười hỏi, thấy hắn một ngụm uống
hết chén trà, liền lắc đầu, "Uy! Ngươi uống như vậy, sao có thể thưởng
thức trà ngon được."
"Hừ!" Hắn khẽ nói. "Ta xác định là bởi vì chức "Thái
Phó" mà tâm tình không tốt, nhưng chỉ là một phần."
"Ai nha! Chẳng lẽ là đúng như ta nói?" Vương Bách Quân bộ mặt bừng
tỉnh hiểu ra. "Ngươi là lo lắng thượng cấp cố ý đem cây "hồng
hạnh" trồng vào nhà ngươi, không chỉ phải hao tâm tổn trí cung cấp nuôi
dưỡng, còn phải lúc nào cũng đề phòng "hồng hạnh xuất tường", phải
không?"
"Bách Quân, lời nói này lần sau đùng có nhắc đến." Thịnh Vũ Hành phun
ra lời nói lạnh nhạt nhắc nhở. Cá tính của hắn vốn là không thích ở sau lưng
người khác đàm luận thị phi, cho dù Thấm Hinh công chúa không tuân thủ nữ tắc
như thế nào, kẻ thần tử cũng không phải có thể chỉ trích, có điều, hắn thật sự
lo lắng là hoàng thượng có ý tứ kia, nhưng là thật dư thừa.
"Biết rồi, ta cũng chỉ là ở chỗ này nói một chút, chỉ là lời đồn đãi,
ngươi đừng nghiêm mặt như vậy, cuộc sống như thế chẳng thú vị chút nào!"
Vương Bách Quân hiểu rõ tính cách người bạn tốt bèn khuyên nhủ.
"Chẳng lẽ lại muốn như ngươi, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, du sơn ngoạn
thủy, sống phóng túng mới thú vị?" Hắn khẽ chế giễu.
"Đương nhiên, người sinh ra phải biết tận hưởng niềm vui!" Vương Bách
Quân trở nên tính toán.
"Vậy lần sau nếu đám thê thiếp kia ở trong hậu viện nhà ngươi huyên náo,
không được an bình thì cũng đừng đến nhà của ta tránh nạn, cuộc sống này thật
thú vị ~~~!." Thịnh Vũ Hành đùa cợt cười nói. Hảo hữu chưa lập chính thất,
thê thiếp lại vô số, đều nhét vào hậu viện, bất cứ lúc nào cũng cần mở rộng,
cũng may mắn nhà hắn sản nghiệp lớn, đáp ứng cho nhiều nữ nhân như vậy tiêu
xài.
"Ai hừm! Sống là để hoan vui... dù sao cũng phải trả giá lớn một chút a!
Thiên hạ cũng không có ăn không cơm, để cuộc sống của ta vui vẻ, chỉ là trả
công cho một hậu viện an bình, đều xứng đáng cả." Vương Bách Quân mặt dày
cười, cũng không cảm thấy xấu hổ.
"Ngươi vui vẻ là được rồi." Đối với hảo hữu thông minh này, hắn chưa
bao giờ phải nói thêm cái gì, nhiều nhất cũng chỉ như hiện tại cùng nhau đùa
cợt một câu, dù sao mỗi người cuộc sống không giống nhau, bản thân có trách
nhiệm là tốt rồi.
"Ta là vui vẻ, nhưng ngươi có vẻ không vui!" Vương Bách Quân cười
nói.
"Có chí mà không được thể hiện, như thế nào vui vẻ được đây?" Thịnh
Vũ Hành thở dài. "Ta vốn tưởng rằng, dùng năng lực của ta, về văn có thể
cống hiến cho triều đình, cho dù làm Huyện lệnh cửu phẩm tép riu ta cũng không
quan tâm, chí ít cũng vì dân chúng mà dốc sức. Về võ, hoàng triều cùng Bắc quốc
quan hệ đang căng thẳng, chiến sự cũng cấp bách, ta có thể đến biên ải bảo vệ
biên cương, vậy mà..." Thịnh Vũ Hành lại ngửa đầu uống hết chén trà, càng
nghĩ càng bực mình.
"Động não chút đi! Công chúa năm nay đã mười sáu, sớm qua tuổi cập kê, ta
xem ngươi làm chức "Thái Phó" này cũng chẳng được bao lâu." Suy
luận này của Vương Bách Quân cũng đúng, chí có vấn đề là ai sẽ nguyện ý lấy
đây.
"Phải! Ta cũng là nghĩ như vậy, chính là ta vừa nghĩ tới có thể sẽ
phải..." Thịnh Vũ Hành lắc đầu, ngữ điệu như có như không, hai người trong
lòng đều hiểu rõ.
"Ta nói cũng chỉ là vui đùa, dù sao đối phương cũng là cành vàng lá ngọc,
hơn nữa còn là người được chiều chuộng, tuyển chọn phò mã, trừ bỏ nhân phẩm bản
thân và tài năng tài giỏi, gia thế cũng là một điều kiện lớn, ngươi một không
phải vương tôn, hai không phải quý tộc, hẳn là không nên buồn vì những chuyện
này chứ, ta nghĩ hoàng thượng là bởi vì thích ngươi, coi trọng ngươi, cũng tin
tưởng ngươi, nên mới cho ngươi đảm nhiệm chức Thái Phó cho công chúa, dù sao đó
cũng là công chúa được hoàng thượng sủng ái nhất, mọi thứ luôn luôn phải tốt
nhất." Vương Bách Quân nghiêng đầu cười nhìn người bạn tốt.
"Chỉ hy vọng là như thế." Thịnh Vũ Hành cũng thật tình mong là như
vậy, tầm mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, mặt trời chiếu ánh chiều tà, mang cảnh
sơn thủy nơi xa xa đẹp không sao tả xiết. "Tử An hẳn là cũng đã trở
về!" Hắn nói nhỏ.
"Ừ, hẳn là cũng về rồi." Vương Bách Quân hơi nghiêng người hướng của
sổ nhìn đường cái dưới lầu, nhìn một hồi, bỗng dừng ánh mắt, đưa tay chỉ hướng
phía trước. "Có người vừa đến, ngươi xem hướng người kia đi tới, đó chẳng
phải là Tử An sao?"
Thịnh Vũ Hành quay đầu nhìn về phía sau, nhìn trong chốc lát, quả nhiên trông
thấy Lâm Tử An cùng người hầu của hắn đi bộ, còn hướng phía Tụ Hiền lâu đi lại.
Thu hồi tầm mắt, đột nhiên, ngã tư đường bên kia có một bóng dáng nhìn quen
quen tiến vào tầm mắt của hắn, hắn bỗng dưng nhảy dựng lên.
"Vũ Hành? Làm sao vậy?" Vương Bách Quân kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về
phía hắn, không biết hảo hữu vì cái gì đang ngồi im lại nhảy dựng lên
Thịnh Vũ Hành há to miệng sau lại ngậm lại, trong lòng rất hoài nghi. Không!
Không thể nào là nàng, chỉ là thân hình rất giống mà thôi, cho dù tướng mạo cực
kỳ tương tự, cũng có thể là bởi vì khoảng cách xa mới sinh ra ảo giác, dù sao
nàng cũng là nữ nhân có địa vị tôn quý nhất Phượng Dương vương triều, làm sao
có thể mặc xiêm y đầy những miếng vá rách đi dạo phố, hơn nữa bên cạnh còn
không có hộ vệ hoặc cung nữ đi theo.
"Vũ Hành?" Vương Bach Quân lo lắng gọi một tiếng.
"Không có gì." Thịnh Vũ Hành phục hồi lại tinh thần, nhưng ánh mắt
vẫn nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang cước bộ nhẹ nhàng lại có chút nhanh nhẹn,
đợi bóng dáng kia càng lúc càng đến gần thì hắn rốt cục đã thấy rõ dung mạo đối
phương.
Xem ra tuy mặt hơi chút bôi đen, nhưng... Chết tiệt! Đúng là nàng —— Thấm Hinh
công chúa!
Hộ vệ của nàng đâu? Cung nữ của nàng đâu? Vì sao chỉ có một mình Thẩm Hinh công
chúa? Chẳng lẽ nàng cứ như vậy to gan lớn mật, dám tự mình xuất cung sao?
Hôm nay vừa mới cùng nàng nói chuyện, tuy là biết nàng phản đối, cũng đoán được
nàng không nghe theo, nhưng hắn vẫn cho rằng nàng ít nhất cũng chịu an phận một
thời gian, thật không nghĩ đến, mình bây giờ lại thấy nàng ở nơi phố chợ này.
Lúc này lại vẫn ở bên ngoài cung vui chơi, chỉ chút nữa cửa cung sẽ đóng, chẳng
lẽ nàng tính qua đêm ở bên ngoài?
Nàng rốt cuộc muốn đi đâu? Trong đầu suy nghĩ cái gì?
Hắn nắm chặt tay. Quên đi, cái này không liên quan đến hắn!
Thấm Hinh công chúa muốn thế nào đều không cùng hắn quan hệ, hắn chỉ là phụ
trách nàng mỗi ngày buổi sáng hai canh giờ dạy học, còn lại cùng hắn không quan
hệ!
"A? Vũ Hành, ngươi muốn đi đâu?" Vương Bách Quân kinh ngạc đứng lên,
thò ra ngoài cửa sổ, hướng muốn phóng ra ngoài cửa sổ, giây lát bóng lưng Thịnh
Vũ Hành đã đi xa, lại trông thấy Lâm Tử An cũng vừa đến, đứng ở dưới lầu cửa
lớn nhìn qua Thịnh Vũ Hành đi xa, sau đó ngẩng đầu lên nhìn hắn, hai người nhìn
nhau, Lâm Tử An chỉ chỉ Thịnh Vũ Hành ý hỏi tại sao lại chạy đi như vậy, Vương
Bách Quân cũng chỉ có thể lắc đầu nhún vai, hai người đáy mắt đều là nghi hoặc.
Thịnh Vũ Hành đương nhiên nghe thấy hảo hữu kêu gọi, tuy rằng trong lòng năm
lần bảy lượt tự nói mình và công chúa ở bên ngoài nói gì làm gì đều không quan
hệ tới hắn, nhưng hai chân lại không thể kiểm soát.
Hắn đáy lòng cũng rất hoang mang tại sao lại có hành vi đuổi theo, không phải
nói không liên quan tới chuyện của hắn sao? Hắn đuổi theo như vậy rốt cuộc là
vì sao?
Bước chân không ngừng lao tới phía trước, Thịnh Vũ Hành đối với hành vi của
chính mình nghĩ mãi cũng không thông, cuối cùng cũng tìm được một lý do thích
hợp —— đó là chức trách.
Đúng vậy, hắn đã là Thái Phó của Thẩm Hinh công chúa, đối với nàng phải có
trách nhiệm, hành động của nàng cũng trong phạm vi dạy dỗ của hắn, thậm chí hắn
cho rằng, đây mới là mong muốn quan trọng nhất của hoàng thượng, hơn nữa theo
tính cách của hắn, xác thật không thể mặc kệ mà ngồi nhìn.
Còn nữa, nếu như Thấm Hinh công chúa không thể hồi cung trước khi cửa cung đóng
lại, vì bên ngoài qua đêm..., nhất định sẽ chậm trễ thời gian giảng dạy ngày
mai.
Đúng, động cơ của hắn rất hợp lý, lý do cũng rất đầy đủ.
Đuổi theo phương hướng của nàng, chỉ chốc lát sau liền trông thấy bóng dáng của
nàng quẹo vào trong một cái ngõ nhỏ.
Hắn nhíu nhíu mày, khu vực này không phải là nơi đàng hoàng, nàng đường đường một
công chúa được sủng ái nhất Phượng Dương vương triều, còn đến nơi này làm cái
gì?
Hắn bước theo nhanh hơn, quyết định không thể để cho nàng ở nơi này làm loạn!
Đi theo nàng quẹo vào ngõ nhỏ, đi đến cuối ngõ, nhìn thấy nàng đứng trước một
cái cửa nhỏ, giơ tay lên định gõ cửa.
Hắn lao nhanh về phía nàng, bắt lấy tay của nàng.
"A?" Phượng Phán Nguyệt cả kinh, theo bản năng quát to một tiếng,
liền bắt đầu giãy dụa.
"Công chúa!" Thịnh Vũ Hành khẽ quát một tiếng.
Phượng Phán Nguyệt cảm thấy rùng mình, nghe thấy đối phương xưng hô với mình
như vậy, nàng nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, vừa nhìn thấy,
không khỏi kinh ngạc mà mở to mắt.
"Thịnh Thái Phó?" Nàng kinh ngạc hô, vốn tưởng rằng gặp cướp, không
nghĩ tới lại là hắn.
"Làm sao ngươi lại ở chỗ này?"
Thịnh Vũ Hành thấy nàng không giãy dụa nữa, liền lập tức buông nàng ra, thối
lui một bước.
"Những lời này hẳn nên là thần hỏi công chúa mới đúng." Hắn cảm thấy
trong bụng có một trận hỏa thiêu càng lúc càng lớn, hắn muốn biết công chúa tới
đây với mục đích gì, nhưng nơi này không phải chỗ nói chuyện tốt. "Rời
khỏi nơi này rồi nói sau."
"Không được, ta còn muốn tìm người." Phượng Phán Nguyệt lắc đầu, thấy
Thịnh Vũ Hành đứng chắn trước cửa, nàng nhíu nhíu mày "Thịnh Thái Phó xin
nhường bước."
Thịnh Vũ Hành nhíu mày trừng mắt nàng "Ngươi có biết sau cánh cửa này là
nơi nào không?"
"Đương nhiên biết rõ!" Chẳng phải là một gian nhà sao, người nàng
muốn tìm nghe nói đang ở chỗ này.
Thịnh Vũ Hành tuy trên mặt bình tĩnh, nhưng đáy lòng lại cực kì kinh ngạc. Nàng
cũng biết rõ đây là một tiểu quan quán?
Hắn sớm biết là do Vương Bách Quân giao du với đủ loại người nói cho hắn biết,
không nghĩ tới công chúa trong thâm cung cũng biết?
Nghĩ đến nàng nói là tới nơi này tìm người, đáy mắt hắn hiện lên một tia khinh
thường. Tiểu quán này không chỉ có nam nhân đến mà cũng có nữ nhân cô đơn tìm
đến!
Quả nhiên là không có lửa làm sao có khói!
"Đã bị thần bắt gặp, cũng không thể mặc kệ công chúa, thỉnh công chúa lập
tức hồi cung." Thịnh Vũ Hành lãnh túc yêu cầu.
"Không cần ngươi xen vào việc của người khác, không tìm được người, bản
công chúa sẽ không rời đi!" Phượng Phán Nguyệt kiên trì.
"Đã như vậy, vi thần đành phải đắc tội." Thịnh Vũ Hành cắn răng một
cái, cường ngạnh bắt lấy cổ tay của nàng muốn dẫn nàng rời đi.
"Làm càn! Thịnh Vũ Hành, buông bản công chúa ra!" Phượng Phán Nguyệt
tức giận kêu to, giãy giụa không theo.
"Công chúa lớn tiếng như thế, không sợ dân chúng chú ý sao? Đường đường là
công chúa mà giờ này lại xuất hiện ở đây, công chúa cho rằng dù sao thanh danh
hoàng thất cũng không còn, nên cũng không cần bận tâm sao?" Thịnh Vũ Hành
thanh âm lạnh lùng nói một hơi.
Nghe vậy, Phượng Phán Nguyệt cứng lại, trừng mắt với cái gương mặt lạnh lẽo
kia, vẻ mặt kia, ánh mắt kia, tràn đầy lãnh khốc tức giận, phê phán trách cứ,
cùng với... Hèn mọn khinh thường. Nàng không hiểu, nàng rốt cuộc làm cái gì,
không phải là xuất cung thôi sao?
"Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?" Nàng nghiến răng nghiến lợi hỏi.
"Thỉnh công chúa rời khỏi chỗ này."
"Ngươi..." Phượng Phán Nguyệt mở miệng, Thịnh Vũ Hành dứt khoát đưa
tay lên, điểm trúng á huyệt của nàng (huyệt câm), không hề để ý tới sự vùng vấy
của nàng, cường ngạnh lôi nàng rời đi.
Phượng Phán Nguyệt quả thực không thể tin được, hắn cũng dám đối với nàng vô lễ
như vậy!
Miệng không thể nói, chỉ có thể lấy tay đánh đánh nam nhân bá đạo này, chỉ muốn
thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, cố gắng một hồi, ngoài việc bị hắn cầm chặt cổ
tay càng lúc càng đau đớn, đều không mảy may thoát khỏi Thịnh Vũ Hành.
Nàng tức giận quá, ngay cả chân cũng dùng tới, bắt đầu tay đấm chân đá với hắn,
nhưng mà nhận được cũng chỉ là tay chân đau nhức mà thôi.
Thịnh Vũ Hành vẫn bất vi sở động, khuôn mặt lạnh băng lôi kéo nàng rời đi, đi
một đoạn đường, nhìn ngó xung quanh, thấy chỗ này ngõ nhỏ không người, vì vậy
đem nàng buông ra, mặt lạnh nhìn nàng, ánh mắt tóe lửa.
Đáng giận! Đáng giận! Đáng giận!
Phượng Phán Nguyệt trong lòng oán hận mắng chửi, khuôn mặt đẹp kia trừng mắt
với khuôn mặt băng lãnh kia.
Hắn cũng dám đối với nàng như vậy, hắn rốt cuộc cậy thế cái gì?
Nàng đưa tay dùng sức đánh hắn, muốn ra lệnh hắn giải huyệt đạo của nàng, nhưng
lại chỉ thấy tay mình đau đớn, bởi vậy mà nước mắt sắp chảy ra.
Thịnh Vũ Hành nhìn nàng ngửa đầu phẫn nộ trừng hắn, liều lĩnh đứng thẳng người
khiến lộ rõ ràng khí thế của mình muốn chống lại đến cùng, đáy mắt lại có một
lớp nước mắt, nhìn bộ dạng vừa buồn cười vừa đáng thương, chẳng biết tại sao,
lạo làm cho sự khinh thường cùng lửa giận trong lòng hắn thoáng bình ổn một
chút.
Hắn hít một hơi thật sâu vững vàng cảm xúc đang trào dâng trong mình, lại hít
vào hương thơm nhàn nhạt trên người nàng, trong lòng không khỏi một trận xôn
xao, không tự chủ thối lui một bước, để lại khoảng cách giữa hai người.
Phượng Phán Nguyệt chỉ chỉ miệng của mình, dùng động tác ra lệnh giải huyệt.
Thịnh Vũ Hành theo ngón tay của nàng nhìn về phía đôi môi đỏ hồng kia, trong
nháy mắt có chút hoảng hốt, ảo não không thôi.
"Công chúa, thần có thể giải huyệt cho công chúa, nhưng nếu công chúa lớn
tiếng ồn ào, vì an toàn và suy nghĩ cho thanh danh của công chúa, thần không
ngại điểm huyệt lần nữa."
Hắn ngữ điệu cứng nhắc cảnh cáo trước, cũng không đợi nàng phản ứng, liền đưa
tay giải á huyệt.
Phượng Phán Nguyệt không có thét lên, không có hô to, nàng chỉ là oán hận trừng
mắt hắn.
"Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?" Nàng nghiến răng nghiến lợi hỏi.
"Thứ nhất, công chúa không nghe lời vi thần dặn dò, không ở lại trong cung
tự mình kiểm điểm, ngược lại ra vẻ khiêu khích một mình xuất cung, cho nên sau
khi hồi cung, xin chép mười lần từ "nữ giới", ngày mai buổi sáng khi
đi học giao cho thần." Hắn cố ý xem hành vi nàng xuất cung hôm này là
khiêu khích Thái Phó.
"Ngươi nghĩ trên mặt mình dát vàng, có cái gì gọi là ra vẻ khiêu khích?
Bản công chúa xuất cung là có chuyện trọng yếu, cùng ngươi một chút quan hệ
cũng không có!" Phượng Phán Nguyệt giận dữ mắng mỏ. "Bản công chúa sẽ
không nhận phạt, ngươi không cần uổng phí hơi sức."
Muốn nàng sao chép mười lần nữ giới, nằm mơ đi!
"Không sao cả, đến lúc đó nếu như công chúa không nộp được, chuyện hôm
nay, thần tự khắc bẩm báo hoàng thượng."
"Ngươi không cần mang phụ hoàng đến uy hiếp ta, phụ hoàng không có khả
năng nghe lời ngươi." Phượng Phán Nguyệt khinh thường hừ lạnh. Tìm phụ
hoàng áp chế nàng? Người người đều nói Thịnh Vũ Hành này thông minh, xem ra đó
chỉ là lời đồn bậy bạ, còn văn võ trạng nguyên, bất quá là đọc tử thư, luyện võ
si mà thôi.
"Thần biết được công chúa cho rằng ngài được hoàng thượng sủng ái, cho dù
thần bẩm báo hoàng thượng, công chúa cũng sẽ không bị trách phạt, nhưng hiện
nay có thần, có lẽ nhắc nhở công chúa hiện tại không giống như trước."
Thịnh Vũ Hành thản nhiên nói.
Phượng Phán Nguyệt chớp mắt. Nàng đương nhiên nghe hiểu ý tứ của hắn, nói cách
khác, thánh sủng trước kia hoàn không còn nữa, bằng không đã không có tên Thái
Phó này tồn tại.
Đối với sự trầm mặc của nàng, hắn coi như nàng rốt cục đã hiêu được.
"Thứ hai, nơi này không phải một khuê nữ đàng hoàng có thể tới, mặc kệ quá
khứ công chúa có phóng đãng như thế nào, không tuân thủ... Quy tắc, hiện tại
thần đã trở thành Thái Phó công chúa, sẽ hết sức hoàn thành cương vị, tu chỉnh
lời nói và việc làm của công chúa." Không tuân thủ bốn chuẩn mực phép tắc,
thì hắn sẽ bắt buộc phải kiên quyết chỉnh sửa lại.
Gương mặt thanh tú của Phượng Phán Nguyệt cau lại. Nàng cũng không ngốc, như
thế nào nghe không ra khinh thường trong lời hắn nói, cùng với "Không tuân
thủ" kia dừng lại một lúc, cùng hai chữ "Quy tắc" nói ra có bao
nhiêu miễn cưỡng.
"Cái gì gọi là không phải nơi khuê nữ đàng hoàng có thể tới? Ngươi cho
rằng nơi này là chỗ nào?" Nàng thật sự rất tức giận.
"Đây là chỗ nào công chúa không phải không biết, cần gì phải hỏi lại? Dù
sao thần đã trở thành Thái Phó công chúa, đương nhiên không thể để công chúa có
liên quan đến nơi này, chờ đến ngày hoàng thượng bãi chức thần, công chúa muốn
phóng đãng như thế nào, muốn tìm nhiều hay ít nam nhân, thần tuyệt đối sẽ không
can thiệp." Thịnh Vũ Hành lạnh lùng nói.
Phóng đãng? Tìm nam nhân?
Phượng Phán Nguyệt chớp mắt vài cái. Không thể, nàng không phải cái loại kia...
Ý tứ này, nhất định là hiểu lầm nàng, Thịnh Vũ Hành sẽ không dám phỉ báng công
chúa như vậy, đây chính là tội mất đầu!
"Ngươi nghĩ rằng ta tới nơi này là vì cái gì?" Nàng trầm giọng chất
vấn.
"Mặc kệ công chúa muốn làm cái gì, đều xin ngừng lại, thần tin tưởng thần
đảm nhận chức Thái Phó này không quá lâu, cho nên thời gian công chúa không có
nam nhân cũng sẽ không quá dài, hẳn là nên nhẫn nại được mới đúng." Thịnh
Vũ Hành tuy cực lực ẩn nhẫn, nhưng giọng nói khó nén được khinh thường.
Nguyên lai là sự thực, nguyên lai nàng không để ý tới giải thích sai lầm, ý tứ
hắn đúng là ý kia!
Hắn làm sao dám... Làm sao dám...
"Ta" một tiếng, Phượng Phán Nguyệt đưa tay hung hăng quăng hắn một
bạt tai.
"Ngươi!" Thịnh Vũ Hành bắt lấy tay của nàng, lãnh khốc trừng mắt
nàng. Hắn không có ngờ tới nàng sẽ động thủ, cho nên không có đề phòng.
"Đây là chuyện mọi người đều biết, công chúa cần gì phải thẹn quá hoá
giận?"
"Thịnh, Vũ, Hành!" Phượng Phán Nguyệt tứ giận đến toàn thân run rẩy,
trong mắt tràn đầy phẫn nộ cùng nước mắt, lại cố ngăn không cho rơi xuống.
"Ngươi không muốn làm Thái Phó cho bản công chúa, chẳng lẽ ngươi cho rằng
bản công chúa cũng nguyện ý sao?"
Thịnh Vũ Hành thả tay của nàng, lạnh lùng, trầm mặc trừng mắt nàng.
Phượng Phán Nguyệt cầm lấy cổ tay bị nắm đến đau đớn, không chịu khuất phục
ngửa đầu trừng hắn.
"Ngươi vì phát tiết oán khí trong lòng, đập phá khắp nơi, cho là bịa đặt
tội danh đắc tội với bản công chúa, ngươi có còn là nam tử hán đại trượng phu?
Làm sao ngươi dám... Làm sao dám dùng loại... Loại lời nói này để phỉ báng nhục
nhã ta?" Nói xong lời cuối cùng, nàng tức giận dùng hai tay nắm chặt vạt
áo của hắn, đối với hắn cố gắng gào thét, cố nén phẫn nộ, nước mắt lại chảy
xuống hàng dài.
Thịnh Vũ Hành bị nước mắt kia làm cho động tình, hai con ngươi chấn động.
Nàng tức giận như vậy, ủy khuất như vậy, không đáng tin như vậy, hắn hoài nghi,
hắn không phải là tin lầm lời đồn đãi?
Nhưng còn bản danh sách ghi đầy những tên nam nhân kia? Cho dù không nói đến
những lời đồn kia, không nói đến bản danh sách trong truyền thuyết kia, nàng
mới vừa tới nơi này, cũng không phải là đàng hoàng gì!
Bỏ qua suy nghĩ thừa thãi, Thịnh Vũ Hành lạnh lùng nhìn nàng nói: "Giờ
không còn sớm, thần đưa công chúa hồi cung."
"Không cần!" Phượng Phán Nguyệt oán hận đẩy hắn ra, tức giận đưa tay
lau đi nước mắt, xoay người rời đi.
Nàng chưa từng phải chịu ủy khuất như vậy, cho tới bây giờ không ai dám nhục
nhã nàng như vậy, nàng sẽ không bỏ qua cho hắn! Nàng sẽ không tố cáo hắn với
phụ hoàng, để phụ hoàng một đao chém hắn như vậy là quá tiện nghi cho hắn rồi,
khoản nợ này, nàng muốn mình và hắn tính toán rõ ràng!
"Công chúa!" Thịnh Vũ Hành lần nữa bắt lấy tay của nàng.
"Làm càn!" Phượng Phán Nguyệt gầm lên, thái độ cao quý lộ ra
Thịnh Vũ Hành khẽ giật mình, vô thức buông lỏng tay, nét mặt nguội lạnh thối
lui một bước.
"Hừ!" Nàng hừ lạnh một tiếng, từ trong áo lấy ra một cây sáo trúc, để
vào trong miệng dùng thổi, tiếng sáo vang lên.
Thịnh Vũ hành biết, đó là cách gọi người đến.
Quả nhiên vẻn vẹn giây lát, từ hai phía bay đến vài người, bọn họ đều là những
hộ vệ giỏi nhất, bốn người hạ xuống liền lập tức tiến lên, trông thấy Thịnh Vũ
Hành thì rất kinh ngạc.
"Công chúa!" Bốn người lo lắng nhìn hai người bọn họ.
"Các ngươi thân là hộ vệ công chúa, bỏ mặc công chúa một mình nguy hiểm,
phải bị tội gì?" Thịnh Vũ Hành lạnh giọng chất vấn.
"Thịnh Thái Phó, người của ta chưa tới phiên Thịnh Thái Phó giáo
huấn." Phượng Phán Nguyệt cười lạnh một tiếng, nhìn bốn người nói:
"Hồi cung."
"Dạ" Bốn người kính cẩn lĩnh mệnh.
Phượng Phán Nguyệt được bốn người hộ tống, cũng không thèm nhìn Thịnh Vũ Hành
một cái, thẳng lưng quay đầu rời đi.
Thịnh Vũ hành đưa mắt nhìn bóng lưng quật cường kia, nhất thời không có cách
dời đi tầm mắt, mãi cho đến khi bóng dáng kia biến mất ở chỗ rẽ.
Nếu như là hiểu lầm? Trong lòng hắn nghĩ, nếu thật là hắn hiểu lầm, như vậy
nhưng lời hắn vừa nói, sẽ là thương tổn biết bao đối với một cô gái!
Hắn nhắm mắt lại, không dám tưởng tượng.
Với cá tính của hắn, cho dù đối phương có tùy tiện, cũng sẽ không ở ngay trước
mặt mà nói ra những lời kia, khi nãy thật không giống hắn, vì sao vừa rồi hắn
không cách nào khắc chế được, chỉ nghĩ muốn nhanh chóng nói ra?
Hình ảnh Thẩm Hinh công chúa khóc bỗng nhiên hiện lên trong đầu hắn, bị lửa
giận nhen nhóm, lại bị nước mắt nhuộm dần con ngươi đen thanh tịnh sáng trong
như vậy, nước mắt chảy xuống trong suốt long lanh, vệt nước mắt chưa khô, dung
nhan yêu kiều như vậy làm cho người ta thương tiếc...
Hắn lắc đầu mạnh, bỏ hết suy nghĩ lung tung cùng hình ảnh trong đầu, hít một
hơi thật sâu, đưa tay sửa sang lại vạt áo bị nàng túm lộn xộn.
Hắn cúi đầu nhẹ nhàng mà mơn trớn vạt áo, trong chốc lát ngẩng đầu lên, thở
dài, xoay người hướng phía Tụ Hiền lâu đi đến.
Chính mình vừa rồi làm chuyện đáng chém đầu, có lẽ sau buổi tối sẽ nhận được
thánh chỉ, sau đó bị nhốt vào đại lao, quyết dồn xuống cảm xúc khó khăn, hắn đi
hướng Tụ Hiền lâu nói lời từ biệt với hảo hữu để trở về nhà!
"Cái gì? Thấm Hinh công chúa hồi cung rồi?"
"Bẩm chủ tử, người của ta tại Hi Phượng cung ngầm hồi báo, công chúa xác
thực hồi cung rồi, hơn nữa nhìn mọi thứ hết thảy hoàn hảo."
"Đáng giận! Không nghĩ tới nàng vận khí tốt như vậy, còn có thể trở
về!" Oán hận đem cái chén trong tay dùng sức ném trên mặt đất.
Thật vất vả có cơ hội này, đem Thấm Hinh công chúa dẫn tới nơi đó, vốn tưởng
rằng từ nay về sau không cần nhìn thấy nàng nữa, ai ngờ lại thất bại!
"Chủ tử, nô tài cho rằng Thấm Hinh công chúa chắc chắn có nguyên nhân gì,
mới chưa đến được chỗ kia, cũng không biết rõ tình hình, cho nên chúng ta vân
còn hữu cơ hội."
"Phải không?"
"Dựa vào tính cách của Thẩm Hinh công chúa, không tìm được người là sẽ
không buông tay, chúng ta chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, chỉ cần vào đó, Thấm Hinh
công chúa chẳng khác nào đã bị hủy."
"Ừ." Nhẹ nhàng gật đầu, đáy mắt chớp động lên âm tàn oán hận.