Kết quả Ngô Hàn là Ngô
Hàn, Ngô Giai cũng là Ngô Giai, chẳng qua lúc trước Phượng Phán Nguyệt coi lầm
tặc tử như ân nhân cứu mạng, không có giết nàng là bởi vì còn chưa lấy được
bạc, kết quả đến lúc nàng tỉnh, tặc đại nhân vừa vặn lại không có ở đó, bên
ngoài tiếng gió rít lạnh, hai tặc tử ở lại bị con tin ngộ nhận là ân nhân cứu
mạng thì đồng thời cũng biết được thân phận con tin, con tin cũng hết lòng đội
ơn đền đáp, mong muốn trả ơn, vội nhận hai kẻ là ân nhân cứu mạng.
Con tin để cho chạy rồi, tặc đại nhân trở về cũng tức chết, bọn họ đành phải
suốt đêm chạy trốn, nhiệm vụ chưa hoàn thành, sát thủ vẫn cố gắng hoàn thành
nhiệm vụ, một năm này ngẫu nhiên biết mục tiêu vẫn đang tìm tin tức của bọn
hắn, cho nên bọn họ giấu thân phận, đợi thời cơ tốt nhất, hành sử kế hoạch.
Hai tháng trước nhận được tin tức mục tiêu muốn du ngoạn một năm, ba ngày trước
lại biết mục tiêu đang tìm kiếm bọn họ khắp nơi là ân nhân cứu mạng, vì vậy
thiên thời địa lợi nhân hoà đều đầy đủ, kế hoạch đương nhiên được triển khai.
Kết quả việc sắp thành lại hỏng.
Chỉ tiếc, bọn họ cũng không biết người đứng sau là ai.
Bên ngoài giản dị, bên trong xe ngựa lại rộng rãi thoải mái, từ từ hướng phía
Nam đi.
Ngày đó, nàng biết ngoại trừ tay bị thương ngoài da, Thịnh Vũ Hành cũng âm thầm
giải quyết hết một luồng sóng sát thủ, đã sớm bị nội thương nghiêm trọng. Nay
bị thương nặng hơn, Phượng Phán Nguyệt lại phát sinh tình cảm rồi!
Sau đó, Thịnh Vũ Hành từ cơm đến nước uống đều dâng tận miệng, quần áo đưa đến
tận tay, lại được ngồi xe ngựa như nhân sĩ tàn phế!
Hiện tại trong xe ngựa, không còn là ba nữ nhân líu ríu tranh cãi, mà là tay
trái cầm một quyển sách chăm chú xem, Thịnh Vũ Hành trong ngoài đều bị thương,
sẽ không thể cưỡi ngựa, cũng muốn thừa cơ công hãm tâm Thẩm Hinh công chúa.
"Ngươi làm sao biết Ngô Hàn cũng là người xấu? Hắn lại không giống muội
muội của hắn, bị ngươi nhìn ra là biết võ công." Phượng Phán Nguyệt nghi
hoặc.
Tình hình lúc đó, nếu không phải sớm có đề phòng, vào lúc chỉ mành treo chuông
như vậy đem nàng kéo ra, còn đúng lúc cầm chủy thủ.
Thịnh Vũ Hành đầu cũng không ngẩng, bình thản trả lời: "Chủy thủ của hắn
không có giấu kỹ, thần vừa vào cửa đã nhìn thấy."
Phượng Phán Nguyệt há hốc mồm, nàng nên đồng tình Ngô Hàn sao? Hành hung người
không đáng đồng tình, nhưng dựa vào hành động ngu xuẩn của Ngô Hàn, nàng hay là
nên đồng tình hắn.
"Ngươi tại sao phải nắm lấy chủy thủ?" Phượng Phán Nguyệt nhìn tay
hắn băng vải trắng, đồng tử nheo lại, tâm cảm thấy đau nhức.
"Còn hơn cho dao đâm vào bụng ngài." Thịnh Vũ Hành nhàn nhạt giải
thích.
"Ta không phải ý này, ta là nói ngươi sao không trực tiếp đem Ngô Hàn đá
bay?" Đây là đơn giản nhất cũng là an toàn nhất!
"Khi đó ngài còn không biết hắn là người xấu, sợ không đành lòng."
Phượng Phán Nguyệt tâm khẽ run, chỉ là không muốn cho nàng chịu sự "không
đành lòng" ngắn ngủi kia, mà tình nguyện để chính mình bị thương nặng như
vậy?
"Thịnh Vũ Hành." Nàng nuốt xuống nghẹn ngào.
"Có thần." Thịnh Vũ Hành bình tĩnh đáp lại, ngữ điệu lại ẩn giấu chút
vui vẻ.
"Ngươi là đồ ngốc." Nàng nói.
Trầm mặc một hồi, thanh âm của hắn mới nhẹ nhàng vang lên, "Thần
biết."
Nàng chớp mắt nhìn hắn, sau đó nàng phát hiện, tay hắn kì thật đã lâu không có
giở xem sách.
Khóe miệng mỉm cười, cho nên người này chỉ là giả bộ thôi, phải không?
Nàng đột nhiên rời chỗ ngồi, đến ngồi chồm hỗm ở trước mặt hắn, ngửa đầu cười
nhìn hắn.
Trông thấy hắn mắt hơi co lại, tầm mắt hướng vào nàng, có lẽ quá mức bất ngờ,
nàng rõ ràng thấy đáy mắt hắn hiện lên chút phức tạp, kinh ngạc, mừng rỡ, ôn
nhu, đấu tranh, ẩn nhẫn, sau đó tất cả tâm tình trong nháy mắt lắng đọng xuống,
trở nên bình tĩnh không có chút dao động.
"Công chúa, việc làm này của ngài thật không thích hợp, mau đứng
lên." Thịnh Vũ Hành nhẹ giọng nói, đem sách đặt ở trên giường, muốn đem
nàng nâng dậy.
"Chờ một chút, ta có chuyện muốn nói với ngươi." Phượng Phán Nguyệt
tránh tay của hắn.
"Công chúa, có chuyện gì đứng dậy trước rồi nói sau." Ngữ khí của hắn
có chút dồn dập.
"Cái đó!" Nàng hai tay khoát lên trên đầu gối của hắn, nghiêm túc
nhìn vào mắt hắn. "Ta thích ngươi."
Việc thổ lộ không hề được nói trước, đầu hắn trống rỗng, không thể suy nghĩ gì,
hết thảy phản ứng cũng không có.
Đáy mắt hiện ra tia vui mừng khôn xiết, tơ tình kéo đến, dệt thành lưới tình
thật bền chặt mà rực rỡ.
Hắn giơ tay nhẹ nhàng chạm vào mặt của nàng, ôn nhu nhẹ vỗ về, không kìm lòng
cúi người, chậm rãi tiếp cận nàng.
A... Trong lòng nàng thỏa mãn thở dài, phản ứng này nàng rất hài lòng.
Mặc dù có rất nhiều ngượng ngùng, nhưng nàng vẫn vươn người lên đón nhận hắn,
khi hai người môi sắp gần sát thì xe ngựa đột nhiên bị xóc một trận.
"A!" Phượng Phán Nguyệt cả người ngã về phía trước, dụng vào ngực hắn
"A..." Đau quá!
"Nguyệt..." Thịnh Vũ vội trấn an nàng, đồng thời cũng khôi phục tinh
thần, cảm thấy cả kinh, kịp thời đổi giọng "Công chúa, ngài không có sao
chứ?"
Hắn cẩn thận đem nàng nâng dậy, để nàng ngồi lại trên giường, cẩn thận xem xét
nàng.
"Đụng vào cái mũi rồi?" Cái mũi hồng hồng, hẳn là rất đau, thấy đáy
mắt nàng hiện ra nước mắt.
"Ừ..." Phượng Phán Nguyệt thật sự bụng đầy oán khí, thật vất vả dụ dỗ
hắn, lại bị phá hủy.
"Lái ngựa kiểu gì vậy!" Nàng nhịn không được phàn nàn.
"Công chúa thứ tội." Là thanh âm Tiêu Hoàng, lúc này người đang điều
khiển ngựa là hắn.
Nếu như nàng không có nghe lầm, thì thanh âm "công chúa thứ tội" kia
mang theo ý cười che giấu!
Đáng giận! Bên ngoài bốn người kia căn bản là đang cười chê nàng, nàng làm
người cứ thất bại như vậy sao? Xem nàng như vậy làm cho bọn họ rất vui vẻ?
Oan ức môi cong lên, lui lại một góc, hai tay ôm đầu gối, cái cằm đặt tại trên
gối, hờn dỗi nhìn Thịnh Vũ Hành.
Hắn rõ ràng cũng yêu mến nàng, tại sao phải một mực tránh xa nàng?
Ánh mắt của nàng đáng thương, tuy nhiên nó làm cho hắn cảm thấy buồn cười, bởi
vì hắn biết rõ nàng là cố ý giả vờ, nếu trong lòng thật sự có bi thương ai oán,
sẽ không lộ ra loại ánh mắt này.
Giống như đối với Ngô Hàn, nàng là thật tâm cảm kích, xuất phát từ nội tâm,
cuối cùng mọi việc lại kết thúc như vậy, hắn biết rõ nàng thực bi thương, nhưng
là ánh mắt của nàng, biểu tình lại tràn đầy quật cường ngạo nghễ, nàng như vậy,
hắn sẽ cảm thấy đau lòng, về phần giả bộ đáng thương...
Ha ha, rất đáng yêu, cũng rất thú vị.
Không dám nhìn nàng lâu, sợ chính mình sẽ không thể khắc chế, cũng sợ để lộ
mình quá đa tâm, hắn dứt khoát nhìn ra bên ngoài, lại trở mình cầm lấy sách.
Hoặc là, kỳ thật hắn đã bị rất nhiều nhiều nữa...
Nghĩ đến hoàng thượng cho hắn xem danh sách các phò mã, ánh mắt hắn trở nên ảm
đạm.
Hắn chỉ có thời gian một năm, mà trong một năm, ngoại trừ làm người bảo vệ
nàng, hắn còn phải điều tra những lời đồn, còn muốn truy ra ai muốn sát hại
công chúa, mặc dù có ảnh vệ âm thầm trợ giúp, việc liên lạc điều tra thẩm vấn
tiện lợi rất nhiều, nhưng dù sao manh mối quá ít, muốn tra ra cũng không dễ
dàng.
Hắn nhất định sẽ làm rõ ràng, hi vọng một năm sau có thể trả lại sự trong sạch
cho nàng, giải quyết nguy hiểm của nàng, đến lúc đó hôn sự của nàng... Hẳn là
thuận lợi chứ!
Bọn họ xuôi về phía Nam, không có đi vội vàng gấp rút, đi một chút lại ngừng
nghỉ, đều phải xem tâm tình công chúa, cảm thấy chỗ này thú vị, liền dừng lại
du lãm ngắm cảnh, sau lại tiếp tục đi.
Cứ như vậy đi hơn một tháng, Thịnh Vũ hành thương thế tốt lên, tay bị thương
cũng khỏi, hắn không thể chờ đến lúc được rời xe ngựa, bèn ngồi trên lưng ngựa.
Đến giữa tháng tư, hành trình của bọn họ đến Hàng Châu, ước chừng mới đi được
một phần ba lộ trình.
"A! Vũ Hành đại ca, ngươi đã hai mươi hai rồi, có phải là sớm nên lấy
vợ?" Phượng Phán Nguyệt vui vẻ ghé vào bệ cửa sổ, nhìn Thịnh Vũ Hành cưỡi
ngựa, nói chuyện phiếm.
"Tùy duyên, ta không bắt buộc." Hắn nói đơn giản, nhìn không chớp
mắt.
Trên đường đi, lời nói của nàng thay đổi nhiều rồi, mặc kệ hắn thái độ có lạnh
nhạt bao nhiêu, một chút cũng không dội tắt được ham muốn nhiệt tình cùng hắn nói
chuyện của nàng, mà chỉ cần nàng bắt đầu cùng hắn nói chuyện, những tùy tùng
khác đều tự giác im lặng, sẽ không quấy nhiễu bọn họ.
"Vậy ngươi thích côn nương như thế nào?" Nàng cười híp mắt hỏi.
"Tiểu thư hỏi cái này làm gì?" Hắn cố ý hỏi lại.
Hôm nay nàng mặc nữ trang, cho nên hắn xưng nàng tiểu thư, mặc kệ nàng thế nào,
hắn cũng quyết không gọi tên của nàng.
"Nói chuyện thôi mà! Ngày nào đó hữu duyên gặp được người giống như ngươi
nói... liền giới thiệu cho ngươi!" Nàng nhún nhún vai.
Giới thiệu cho hắn? Thịnh Vũ Hành mắt lạnh lẽo.
"Không phiền tiểu thư hao tâm tổn trí, cô nương ta thích... chắc chắn sẽ
không ở trong phạm vi giao hữu của tiểu thư." Hắn lạnh lùng nói.
"Vì sao?" Phượng Phán Nguyệt nhíu mày. "Ngươi không nói sao có
thể khẳng định!"
"Ta thích cô nương gia thế bình thường, không cần xinh đẹp mỹ lệ, cũng
không cần cầm kỳ thư họa đều thông, chỉ cần nàng không đi khắp nơi gây phiền
toái."
Nghe vậy, lòng của nàng như bị đâm một nhát. "Vậy cũng không nhất định
phải là cô nương gia thế bình thường!"
"Thiên kim gia đình giàu sang quá mức yếu đuối, ta xuất thân bình thường,
sẽ không biết hầu hạ những thiên kim kiều nữ như thế nào."
Thịnh Vũ Hành nhàn nhạt nói.
Phượng Phán Nguyệt trái tim một hồi co rút nhanh, sắc mặt trở nên có chút tái
nhợt, một lát sau mới lại khôi phục mỉm cười.
"Vậy ngươi muốn kết hôn với cô nương như thế nào?"
"Tính tình dịu dàng hiền thục, giúp chồng dạy con, thậm chí sẽ không suốt
ngày nghĩ chạy ra bên ngoài." Hắn chậm rãi nói.
Phượng Phán Nguyệt sắc mặt càng thêm tái nhợt.
"Đó... cô nương như vậy, nhất định là cô nương tốt." Nàng lẩm bẩm.
Là hắn cố ý! Cố ý nói hắn và nàng có tính cách hoàn toàn khác biệt.
Đúng vậy! Nàng chính là thiên kim kiều nữ, lại là công chúa, nàng thích chạy ra
bên ngoài chơi, nàng khó hầu hạ, nàng không dịu dàng, không hiền thục, sẽ không
giúp chồng dạy con.
Đúng rồi, nàng còn xinh đẹp mỹ lệ, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều thông!
Ha ha!
Không hề cảm thấy mất mặt, cho dù nàng trước giờ luôn áp chế sự gan dạ, nhưng
cũng cần có thời gian chữa thương, sau mới có thể tái chiến.
Nàng sẽ không buông tay, chỉ là cần thời gian phục hồi lại trái tim mà thôi.
Đối với việc yêu mến hắn ngày càng nhiều, thực sự càng thêm hiểu được, cho dù
hắn thật sự yêu mến nàng, nhưng hắn có thật sự xóa đi khoảng cách giữa hai
người.
Nàng không hiểu vì cái gì, là vì vấn đề thân phận sao?
Sẽ không, tuy nhiên nàng là công chúa, nhưng hắn là văn võ trạng nguyên! Văn
thao vũ lược đều có tài, tiền đồ rộng lớn, thân phận như vậy tuyệt đối không là
vấn đề.
Chẳng lẽ là bởi vì lời đồn đãi?
Hắn bây giờ còn tin tưởng lời đồn đãi sao? Không, không đúng, nàng lại chưa
từng đối hắn làm rõ ràng mọi chuyện, muốn hắn tin tưởng cái gì?
Đột nhiên, nàng nghĩ đến cái kia... Biểu muội!
Biểu muội kia thoạt nhìn cũng rất phù hợp lý tưởng thê tử hắn vừa nói, hơn nữa
bọn họ trong lúc đó như vậy thân mật...
Đợi chút, nàng sơ sót cái gì?
Trời ạ! Ngày đó nàng rõ ràng chỉ nghe thấy hắn nói biểu muội hắn yên tâm, chờ
làm tân nương là tốt rồi, nàng lại đem chuyện này bỏ quên mất!
Biểu muội kia là vị hôn thê của hắn! Hắn có vị hôn thê à!
Khó trách! Cho dù cảm giác được hắn yêu mến nàng, hắn vẫn phải là một mực đẩy
nàng ra.
... Nàng còn cần thiết phải cố gắng sao?
Kiêu hãnh của nàng, không cho phép nàng làm ra loại sự tình này.
Chính là... Trong lòng đau nhức!
Nàng quay lại giường, nghiêng người úp mặt trên giường, nước mắt từ từ chảy
xuống.
"Chủ tử..." Ánh Hà thấp giọng kêu, trong lòng có chút không đành
lòng, nàng đã sớm phát hiện tâm tư công chúa đối với Thịnh Thái Phó, mà Thịnh
Thái Phó tựa hồ cũng biết, lại cố ý thương tổn công chúa như vậy. "Ta
không sao." Phượng Phán Nguyệt khàn khàn nói, cố gắng không để lộ thanh âm
đang khóc lóc ra. "Ta muốn ngủ một lát, lát nữa dừng xe dùng bữa cũng
không cần gọi ta."
"Dạ, chủ tử." Ánh Hà nhịn xuống nghẹn ngào, nghiêng đầu nhìn Ánh Bình
ngủ say, thực hận không thể đem nàng đánh tỉnh, Ánh Bình chỉ biết là ngủ ngủ
ngủ, bất quá đêm nay đến phiên nàng gác đêm, cũng chỉ có thể để cho nàng ngủ.
__________________________
Đầu óc của nàng đang mê man, là bị chấn động kịch liệt đánh thức.
Cảm giác mình bị gắt gao ôm vào trong ngực, gió ở bên tai gào rít, nàng hình
như... Đang bay?
Sở dĩ không có thất kinh, là vì cảm nhận được hơi thở quen thuộc, là Thịnh Vũ
Hành.
Sương mù làm mắt chua xót, nhìn qua lớp sương mù, thật sự bọn họ đang bay ——
Thịnh Vũ Hành ôm nàng, thi triển khinh công nhanh chóng bay vút qua ngọn cây
trong rừng.
Nói không sợ hãi là gạt người, mà tâm tình của nàng cũng cứng đờ như thân thể
nàng, nói cho hắn biết, nàng tỉnh.
"Đừng sợ, không có việc gì." Thịnh Vũ Hành không có ngừng nghỉ, cũng
không có cúi đầu xem nàng, thanh âm cứng ngắc không có lấy một tia trấn an
nàng.
Điều này làm cho nàng biết rõ tình thế không ổn, nếu không phải thành thạo,
bình tĩnh, hắn không có biểu lộ như vậy, cái này tựa hồ... Đang bỏ trốn!
Chạy trốn...
"Ánh... Ánh Hà, Ánh Bình các nàng đâu?" Nàng nghĩ đến những thị nữ
làm bạn với mình nhiều năm.
"Ở phía sau, Ứng Thiên và Tiêu Hoàng mang theo." Thịnh Vũ Hành nói.
Nàng không quấy nhiễu tâm tình của hắn, nghĩ biện pháp xem, nhưng bóng đêm trở
ngại, mượn ánh trăng cũng chỉ thấy hai bóng đen theo sát đằng sau bọn họ.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Nàng hỏi.
"Sau khi an toàn giải thích sau, hiện tại ôm chặt ta." Hắn nói.
Nàng nghe lời hai tay vòng lên cổ của hắn, đem mặt vùi vào vai hắn, cảm giác
được cánh tay hắn ôm nàng cũng chặt hơn.
Bên tai ngoại trừ tiếng gió, chính là hơi thở của hắn có vẻ dồn dập, bởi vì lo
lắng, nàng thỉnh thoảng theo bả vai hắn nhìn phía sau, sợ Lý Ứng Thiên và Tiêu
Hoàng rớt lại phía sau không có đuổi kịp, nhưng khi nàng thấy bóng đen thứ ba
đột nhiên xuất hiện thì nàng thân thể kịch liệt run lên.
"Có một người đuổi theo tới!" Nàng nói, thanh âm bởi vì sợ hãi mà có
vẻ nhỏ yếu.
"Đừng sợ, ta sẽ không để cho ngươi có việc!" Cánh tay hắn nắm thật
chặt, hắn nghe thấy được, hơn nữa không chỉ một, hiện nay ít cũng phải có sáu,
hơn nữa đều là cao thủ, hắn còn ứng phó được, chỉ sợ Tiêu Hoàng và Lý Ứng Thiên
sẽ phải khó nhọc, huống chi bọn họ còn ba cô nương không có võ công!
Bốn gã ảnh vệ canh giữ ở chỗ tối chỉ sợ là lành ít dữ nhiều rồi, bất quá bọn họ
đã chạy rất lâu, bọn họ mới có thể chạy tới nơi này, hơn nữa tín hiệu cầu cứu
đã phát ra, ảnh vệ còn lại đã dốc toàn lực đuổi tới, hắn hy vọng có thể kéo dài
thêm chút thời gian, ít nhất để cho người hắn đang ôm trong ngực đến được nơi
an toàn!
"Vũ... Vũ Hành, ta muốn hỏi một vấn đề." Phượng Phán Nguyệt ôm thật
chặt hắn.
"Chúng ta đang đi đâu?"
"Một nơi an toàn, cũng sắp đến, ngươi nhẫn nại một chút." Hắn biết
nguười không có võ công di chuyển nhanh như vậy sẽ rất khó chịu, nhưng nàng
không có kêu khổ, biểu hiện ra ngoài cũng không có, hắn thật thân mật với
Nguyệt Nhi nha!
"Nắm chặt, nhắm mắt lại." Đột nhiên, âm thanh hắn kéo căng, vang lên
bên tai nàng.
Nàng vội vàng nghe theo.
"Ứng Thiên, Tiêu Hoàng, đuổi theo!" Thịnh Vũ Hành hướng người phía
sau hô to.
"Đi." Bên tai nàng nghe thấy âm thanh báo hiệu của hắn, ngay sau đó
vội vàng hạ xuống, nàng cảm thấy mọ thứ bên trong bụng đều theo yết hầu nôn ra.
Nàng cắn chặt răng, nhắm chặt mắt, đem mặt thật sâu vùi vào vai của hắn, cảm
giác hai cánh tay của hắn như bàn ủi chăm chút ôm giữ nàng.
Hạ xuống, Thịnh Vũ Hành đột nhiên đạp một cái, không biết qua bao lâu, cảm giác
dường như vĩnh viễn không có mức độ, xoay mình giảm hướng xuống, ngay sau đó
lại vội vàng lao lên phía trước.
Nàng có chút bận tâm hai người kia đằng sau không có đuổi kịp, cho nên muốn
ngẩng đầu lên nhìn xem.
"Đừng nhúc nhích!" Thịnh Vũ Hành cắn răng nói. "Không
được!"
Nàng không dám động đậy.
"Ứng Thiên, Tiêu Hoàng, đi theo ta!" Hắn giương giọng.
"Dạ!"
Đằng sau đáp lại, làm cho nàng an tâm, bọn họ theo kịp.
Sau đó tốc độ của hắn chậm lại, cảm giác Đông Tây Nam Bắc khắp nơi đều rối
loạn, đột nhiên xoay mình, nhảy bước chân, bên tai thỉnh thoảng truyền đến trận
ầm ầm tiếng vang, còn có một chút gió lạnh quỷ dị từ bốn phương tám hướng thổi
tới, đột nhiên truyền đến hai tiếng thét thê lương.
Nàng toàn thân run rẩy, lại biết rõ lúc này không thể quấy nhiễu hắn.
Dường như qua thật lâu, lại giống như chỉ thoáng cái, bốn phía an tĩnh lại rồi,
loại cảm giác âm lãnh khắc nghiệt trong không khí cũng đã biến mất.
"Được rồi, có thể mở mắt." Thịnh Vũ Hành cúi đầu, đem mặt chôn ở bên
cạnh cổ nàng, nói bên tai.
Phượng Phán Nguyệt chậm rãi mở mắt ra, sau đó liền bị cảnh tượng trước mắt cho
mê hoặc.
Trời sáng rồi, tuy mặt trời chưa lên, nhưng trước mắt cảnh vật cũng đã rõ ràng.
"Đẹp quá..." Nàng tán thưởng, vươn người ra, nhìn chung quanh.
"Chủ tử!" Hai tiếng hô to mang theo chút khóc lóc, kéo tinh thần
Phượng Phán Nguyệt quay trở lại.
Nàng theo tiếng vọng nhìn qua, chỉ thấy Ánh Hà cùng Ánh Bình lảo đảo hướng nàng
chạy tới, mà Lý Ứng Thiên và Tiêu Hoàng đã ngã ngồi trên mặt đất, sau đó nằm
ngửa trên thảm cỏ xanh biếc, xem ra là mệt đến kiệt sức.
Thịnh Vũ Hành buông nàng ra, cho ba người chủ tớ các nàng đoàn tụ.
"Làm ta sợ muốn chết, chủ tử, ta cho là chúng ta chết chắc rồi, ô
ô..." Ánh Bình khóc hô.
"Ô ô... Chủ tử, may ngài không có việc gì, bằng không nô tỳ... Nô
tỳ..." Ánh Hà khóc không thành tiếng.
"Tốt lắm tốt lắm, đây không phải không có việc gì sao? Lí hộ vệ cùng Tiêu
hộ vệ bọn họ liều chết bảo hộ các ngươi chu toàn, các ngươi nhanh đi xem xét
bọn họ." Phượng Phán Nguyệt nói.
"Trông thấy những căn nhà kia không?" Thịnh Vũ Hành đi đến bên nàng,
chỉ hướng một mảnh bách hoa viên rộng lớn bên kia, quả thực chỗ đó có mấy ngôi
nhà đứng sừng sững.
"Ừ, thấy được." Nàng gật đầu.
"Các ngươi có thể ở tại đó."
Các ngươi? Phượng Phán Nguyệt cau lại lông mày.
"Đây là nơi nào?" Nàng bất động thanh sắc hỏi.
"Chỗ này gọi Nhạc U Cốc, là nơi ta hay lưu lại, cái rừng trúc kia là lối
đi duy nhất, trong rừng trúc cài đặt ngũ hành bát quái tùy thời tự động đổi lại
trận địa, trên đời này trừ ta ra, không ai có thể qua được trận đại này, cho
nên các ngươi trong này rất an toàn."
Lại là các ngươi! "Vậy còn ngươi?"
"Ta?" Thịnh Vũ Hành sững sờ, chống lại ánh mắt lo lắng của nàng,
trong nháy mắt giải thích, hắn nhẹ nhàng cười "Ta đương nhiên là ở đây, ta
là chủ nhân nơi này."
"Thịnh đại nhân, bên ngoài những người đó làm sao bây giờ?" Lý Ứng
Thiên và Tiêu Hoàng chống đỡ thân thể đã kiệt sức, Ánh Há Ánh Bình phải dìu họ
đi tới.
"Chúng ta nghỉ ngơi vài ngày, nghỉ ngơi dưỡng sức sau,rồi đến tìm bọn
họ."
Kẻ đứng sau vụ này hẳn là kẻ chủ mưu tất cả! Đến lúc đó ảnh vệ cũng ở bên ngoài
bố trí xong, có thể đem đám người này một mẻ lưới bắt gọn!