Nô Tài

Chương 32

Ta trơ mắt nhìn người nhà rời đi, một mình bị bắt ở lại Cửu vương phủ.

Không, không! Ta không muốn ở lại!

Gia gia không cần ta, vì cái gì ngay cả mẫu thân cũng không thương ta. Phụ thân cư nhiên còn an ủi ta nói tiền đồ là ở chỗ này, giống như ta làm người hầu cho tiểu Vương gia chính là làm đại quan không bằng.

Bọn họ đều mong chờ ta theo tiểu Vương gia sẽ có được nhiều thứ ưu đãi.

Chẳng lẽ ta có thể nhận được ưu đãi từ tiểu Vương gia?

Chỉ sợ chỉ có lo lắng với phiền não mà thôi.

Cả nhà ta vừa đi, tiểu Vương gia phi thường nhanh chóng đã biết ta ở trong thư phòng của hắn làm "chuyện tốt", còn cho đòi Trần bá lại hỏi.

"Trần bá, lúc ta không có trong Vương phủ, Ngọc Lang đã làm những gì?"

Trần bá liếc nhìn ta một cái. Ta khóc không ra nước mắt nhìn Trần bá, hy vọng hắn khẩu hạ lưu tình.

"Cái này.... Hạ công tử ở trong Vương phủ rất hảo, cũng không nháo đại sự gì." Trần bá cẩn thận xem xét ta, nuốt nước miếng: "Chính là.... không cẩn thận đập hư bình phong bằng ngọc lưu ly được ngự ban ở tiền thính, còn có ở hậu hoa viên giàn liên hoàng thúy ngọc vốn thường ngày xanh biếc, cộng thêm bộ bát song sắc bạch long phượng của chủ tử, cũng...chỉ còn một cái ; nương nương mỗi lần đến tất ngắm trân châu cẩm tú nhưng mà..."(hok bik em phá bằng cách nào mà *pro* thế nhỉ???)

Ta vừa nghe vừa giương mắt nhìn Trần bá, thật sự là một chút tình người cũng không có. Vừa gặp được tiểu Vương gia liền cung khai toàn bộ, không có nghĩa khí! (làm sai mà còn bày đặt lớn lối!"=.=)

Ta không khỏi trong lòng run sợ trộm quan sát sắc mặt tiểu Vương gia.

"..... Cẩm lý được dưỡng trong hồ nước hoa viên, toàn bộ đều đã chết. Hoa ngũ sắc của chủ từ được mang từ Thiên Sơn về hôm qua đã chết héo. Nô tài đã khuyên Hạ công tử không nên đụng hoa kia, còn nói đó là hoa chủ từ thích nhất, chính là...."

Tiểu Vương gia nghe được "số phận" những cây hoa của hắn, chân mày đột nhiên dựng lên, hướng ta hừ một tiếng.

Lòng ta chợt nhảy dựng, người này, sẽ không nghĩ muốn trả thù chứ? Chính là ta thân chẳng có gì đáng giá, có cái gì có thể bồi thường cho hắn? Chẳng lẽ hắn sẽ lại bức ta tái bán mình làm nô? (tội nghiệp em, *vừa nghèo vừa hèn*!Chậc!)

"Mang giấy bút đến đây." Tiểu Vương gia bỗng nhiên hạ lệnh.

Giấy bút được đưa lên, tiểu Vương gia một tay chấp bút, viết viết cái gì đó. Ta không biết hắn lại làm cái quỷ gì, bất ổn nhìn thăm dò.

Lập tức da đầu run lên.

Hắn cư nhiên đem những đồ vật ta phá hư của hắn, từng cái từng cái viết ra rất rành mạch.

Xem ra là muốn chuẩn bị cùng ta hảo hảo tính toán.

"Ngươi muốn làm gì? Lộng phá hư cũng là do ta không cẩn thận thôi..." Ta ở một bên nói nhỏ, thấy tiểu Vương gia đem toàn bộ những món ta đã từng phá hư trước đây viết ra rõ ràng ta lại càng kinh hãi.

"Hắc hắc, " tiểu Vương gia viết một hồi lâu, rốt cục đem" hành vi phạm tội" của ta ghi chép rõ ràng, quăng cây bút sang một bên, cầm lấy tay của ta nhìn lại "tác phẩm" của mình nói: "Ngọc Lang, nhìn đi, đây là những thứ ngươi đã phá hư. Cổ ngữ nói: giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền. Ngươi phá hư rất nhiều đồ vật của ta, nhất định phải bồi thường a."

Nghe được tiếng cười nguy hiểm bên tai, tòan thân lông tơ đều dựng thẳng lên.

Ta nói: "Ngươi muốn như thế nào?"

"Mấy thứ này mỗi thứ đều là vô giá, ta nghĩ ngươi có muốn bồi thường cũng không nổi. Như vậy đi, ngươi mỗi lần ngoan ngoãn nghe ta nói, ta liền gạch bỏ một món trên tờ giấy này. Ngươi bồi thường xong hết những món này, ta sẽ cho ngươi về nhà."

Ta lại hỏi: "Cái gì gọi là ngoan ngoãn nghe ngươi nói?"

Tiểu Vương gia lập tức giơ móng vuốt sói ra sờ sờ hạ thân của ta, xấu xa nói: "Ngươi nói xem?"

"Đây chẳng phải là bán mình?" Ta lập tức hiểu được, lập tức khí khái thẳng cổ hô to: "Ta mặc kệ! Đại trượng phu khả sát bất khả nhục! Ta tuyệt đối, tuyệt đối mặc kệ!"

Tiểu Vương gia quỷ kế bị nhìn thấy, cũng không xấu hổ, chính là bỗng nhiên an tĩnh lại, yên lặng nhìn ta.

Ta nghĩ đến hắn lại sử dụng thủ đoạn đê hèn như trước ỷ cường khi yếu, không ngờ hắn nhìn ta một lúc lâu, cư nhiên gật gật đầu, thở dài: "Không tồi, ngươi ngay cả nô tài đều chết sống không chịu làm, lại như thế nào sẽ vì mấy thứ này bán mình. Buồn cười buồn cười, thế nhân cư nhiên so ra kém ngươi như vậy một cái tiểu ngu ngốc."

Hắn buông, xoay người nghĩ nghĩ, nắm cái danh sách thật dài kia, tùy ý xé thành hai nửa, vứt trên mặt đất.(anh quởn thấy ớn lun:()

Khoan hồng độ lượng như vậy, quả thực không giống thái độ làm người lúc bình thường của tiểu Vương gia. Ta trợn mắt há hốc mồm, không biết hắn rốt cuộc muốn cái gì.

Tiểu Vương gia làm việc thật sự là bí hiểm, ta nghĩ nửa ngày cũng nhìn không ra đến tột cùng là hắn muốn cái gì, bất quá biết hắn sẽ không cần ta bồi thường đồ vật bị hư, trong lòng hơi thả lỏng một chút, cũng quyết định không truy cứu hắn vì đã gọi ta là ngu ngốc sai lầm.

Hắn đối tốt với ta, ta đương nhiên với hắn hảo.

Đêm đó, ta bồi hắn ăn cơm thật ngon.

Tiểu Vương gia sắc mặt vẫn không được tốt lắm, thỉnh thoảng chỉ nhìn ta cười cười.

"Ngọc Lang, tối nay ánh trăng mê người, không bằng cùng ta uống vài chén?"

Nói đến ánh trăng mê người, ta liền nhớ lại hắn lần trước đem ta đá xuống hồ nước qua đêm. Bất quá tiểu Vương gia hôm nay đối ta tốt như vậy, nói cái gì cũng là không thể nhỏ mọn tư thù được. Ta liền bồi hắn uống ngay hai chén, hơn nữa còn kể rành mạch từng thứ, từng thứ vì sao bị ta làm hư.

Tiểu Vương gia nghe được cười ha ha, xem ra tuyệt không hề tức giận ta.

Trăng đã lên cao, ta cũng mệt nhọc, vốn nghĩ muốn chạy trở về phòng ngủ. Trần bá thừa dịp lúc đi lên đưa rượu và thức ăn trộm nói với ta: "Hạ công tử, ngươi hôm nay bồi chủ tử giải buồn đi. Chủ tử ra ngoài một chuyến, trở về trong lòng có điểm không thoải mái mà."

Tiểu Vương gia ở bên ngoài đã xảy ra chuyện gì? Cư nhiên có người dám làm cho hắn khó chịu?

Ta trộm xem sắc mặt tiểu Vương gia, quả thật ẩn ẩn có điểm gì là lạ.

Trong lòng bỗng nỗi lên sự thương cảm.

Ta vì thế lại bồi hắn uống ngay hai chén.

Hai chén rất nhanh thay đổi thành bốn chén...

Kết quả, chúng ta uống tới ngã lăn ra trên giường. (O_o nguy òi, nguy òi!!!)
Bình Luận (0)
Comment