Nô Tài

Chương 7

Ta nghĩ cả buổi tối, rốt cuộc cũng chẳng nghĩ ra được có chỗ nào không thích hợp.

Giường thực thoải mái, so với ở nhà ta thì quả là xa hoa hơn nhiều. Ta bỗng cảm giác muốn ở lại đây, ở trong căn phòng tuyệt đẹp của chủ tử này.

Nói thật, ta chính là thích những thứ xinh đẹp tinh xảo. Giống như... hiện tại đặt ở đầu giường là bộ quần áo màu xanh da trời. Tốt nhất là phải có thêu hoa văn bằng chỉ tơ tằm; còn nhớ ngày đó ta ở nhà phải năn nỉ mẫu thân cực kì khổ sở mới có được.

Đây đúng là quần áo của tiểu Vương gia, quần áo của ta chắc phải vài ngày nữa mới có được. Thôi kệ, mặc quần áo của tiểu vương gia so với mặc quần áo nô tài xấu xí thì tốt hơn nhiều.

Kỳ thật tiểu vương gia rất tốt a... Ngoại trừ tính tình hắn có đôi lúc quái dị...

Lúc ta mới bước vô phòng, hắn cầm lấy tay của ta, nhẹ giọng cười: "Hôm nay là ngày đầu tiên, thả cho ngươi ngủ ngon giấc." Miệng ghé vào tai ta thì thầm, làm cho tâm ta cứ nhộn nhạo cả lên.

Dường như sắp tới, sẽ phát sinh nhiều thứ mới mẻ đây.

Gia gia cùng mẫu thân, còn có phụ thân, không biết là có đang nghĩ đến ta hay không.

Ta bỗng nhiên hắt xì thật to.

Xoa xoa cái mũi, kéo chăn trùm lên đến tận cổ.

Không tồi, bọn họ quả là đang nghĩ đến ta.

Ta nhắm mắt lại, hảo hảo ngủ.

Ta là bảo bối ngoan, ngọc thụ lâm phong Hạ Ngọc Lang.

Ta nhanh chóng chìm vào giấc ngủ thật sâu.Trần bá sẽ không bao giờ... nữa đến bắt ta rời giường.

Mơ mơ màng màng mở mắt ra, ta chợt nghe thấy có một thanh âm mềm nhẹ nói với ta: "Tỉnh?"

Một tiểu nha đầu xinh đẹp đang bưng thủy bồn đứng ở đầu giường, cười nói: "Nên dậy đi chứ? Chủ tử đều đã tỉnh dậy, lỡ như đang ở trong thư phòng gọi ngươi thì sao." Một bên động tác nhanh nhẹn mà nâng ta dậy, giúp ta lau mặt. "Trần bá muốn ta tới chiếu cố ngươi. Ngươi kêu Ngọc Lang đúng không? Thật tốt, tên hai chúng ta là cùng một đôi, ta gọi là Kim Muội."

Đúng rồi, tiểu vương gia còn đáp ứng sẽ có tiểu nha đầu hầu hạ cho ta.

Ta hỏi xẵng giọng: "Có cái gì để ăn chưa? Chết đói mất thôi."

"A, ngươi thật là phách lối." Kim muội nhăn nhăn cái mũi nói: "Ngươi tự cho mình là chủ tử sao? Tất cả mọi người đều là nô tài, bất quá chủ tử nỗi lòng tốt, đùa với ngươi một chút thôi."

Ai, đúng là tiểu nha đầu can đảm.

Ta trừng mắt liếc nàng một cái: "Cái gì tất cả mọi người đều là nô tài? Ta không phải là nô tài!"

"Không phải nô tài, vậy ngươi là cái gì?"

"Ta... Ta là...." Ta nghẹn lời, cũng không thể nói là "bảo bối Ngọc Lang của tiểu Vương gia"

Kim Muội cười khúc khích, che miệng nói: "Ngươi quả là còn trẻ con, mới lo lắng một chút là mặt đã đỏ hết lên. Quên đi, ta cũng là có hảo ý nhắc nhở ngươi thôi; phải cẩn thận một chút, không nên nghĩ lời chủ tử nói đều là thật. Mỗi năm có không biết bao nhiêu người được chủ nhân sủng ái, ngươi cứ đi mà hỏi, những thư đồng trước đây của chủ tử được cưng chiều là thế mà hiện tại còn có ai nhìn thấy bóng dáng của họ ở đâu không?"

Trong lòng ta thoáng dao động một chút.

Dù biết có điểm gì là lạ, nhưng chính là nói không nên lời.

Ta quệt mồm hừ lạnh: "Ngươi ghen tị."

Kim Muội đem khăn mặt hướng bồn lý ném xuống, xoa thắt lưng nói: "Ta ghen tị? Ha, hiện tại thì ngươi nói như vậy, đợi ngày sau ngươi bị lạnh nhạt thì lúc đó tự khắc thấy hối hận thôi."

Bị lạnh nhạt?

Ngày sau?

Ta hiện tại cũng không vì lời nói của Kim Muội mà bận lòng nhiều.

Mặc kệ Kim Muội, ta vội vội vàng vàng mặc quần áo tiểu Vương gia cấp cho ta, chạy đến thư phòng.

Quả nhiên, tiểu vương gia đã ngồi trong thư phòng từ lâu.

Thật là một tên mọt sách.

"Ngọc Lang, ngươi đã đến rồi?" Vừa thấy ta, tiểu vương gia để sách trong tay xuống, nở nụ cười: "Đến đây cho ta xem nào."

Hắn xoay ta mấy vòng rồi cao hứng nói: "May là chiều cao của hai chúng ta không khác biệt nhiều lắm. Có điều ngươi mặc lên thật có nhiều nét thú vị"

Ta chợt nhớ tới lời nói của Kim Muội, ngẩng đầu hỏi tiểu vương gia: "Ngươi có thể hay không bỗng nhiên một ngày khiến ta một lần nữa lại làm nô tài?" Ta còn thành thật nói: "Ta cũng không muốn làm nô tài, bị người ta tùy ý sai bảo."

"Ta biết, ngươi hận nhất người ta sai bảo ngươi."

"Đúng!" Ta gật đầu.

"Chính là, chúng ta đã có hẹn trước, mỗi năm ngày, ngươi phải làm hảo nô tài một ngày.Ngươi quên rồi sao?"

Ta gật gật đầu. Đúng, chuyện gì cũng đều có giới hạn của nó.

Bất quá năm ngày làm nô tài một ngày với mỗi ngày đều làm nô tài thì sung sướng hơn nhiều rồi.

Tiểu vương gia hỏi: "Hôm nay bắt đầu, chỉ cần không có người ngoài, ngươi có thể sai bảo tất cả nô tài trong phủ, giống như chủ tử vậy. Bất quá, lúc có người ngoài, không được nghịch ngợm xấu lắm a~."

Ha ha, ngày ta hưởng thụ khoái hoạt đã bắt đầu rồi.

"Ta muốn sai bảo ngươi." Ta nghiêng nghiêng đầu, bĩu môi.

Không xong, nhìn thế nào cũng đều giống đang làm nũng.

Hắn cũng không phải mẹ của ta, ta vì cái gì làm nũng? Đầu như muốn nổ tung.

Ta vỗ vỗ đầu óc của mình.

Tiểu vương gia híp mắt cười: "Hảo, ngươi sai bảo ta. Ngọc Lang chủ tử, ngươi cần nô tài thị hầu như thế nào?" Hắn bỗng nhiên bước tới gần. Hô hấp của ta bỗng nhiên trở nên khó khăn.

Đã có vết xe đổ, ta nào dám lặp lại, vội vàng xua tay: "Ta hôm nay không nghĩ sẽ đùa giỡn ngươi, ngươi ngàn vạn lần không cần lại bị ta đùa giỡn."

"Không nghĩ đùa giỡn ta?" Tiểu vương gia cười nhạo, đột nhiên bắt lấy phía dưới của ta, xoa hỏi: "Không nghĩ chuyện xấu, tại sao có thể như vậy?"

A a a! Ngươi đang làm cái gì vậy chứ?

Ta kêu to: "Buông ra buông ra! Ngươi điên rồi sao?"

Tiểu vương gia phả vào lỗ tai ta những lới nói cực kì nhẹ nhàng: "Chủ tử, ta ở đây để thị hầu ngươi a. Như vậy không thoải mái sao? Ta chỉ biết, ngươi sáng sớm đã nghĩ đùa giỡn ta."

Không không....

Ta liều mạng lắc đầu, nói đúng là không thể nói gì được, đến thở còn chưa xong nữa là...

Thân mình ta đã sớm mềm nhũn, ngã vào trong lòng ngực tiểu vương gia. Vì cái gì mỗi lần đều ngã vào trong lòng ngực của hắn? Bất quá hắn ôm ta, so với ngã ra đất thì tốt hơn thôi.

Dường như có con kiến ở trên người ta chạy loạn xạ, không phải một con mà là một đàn.

Toàn thân ngứa ngáy, rồi không hiểu sao lại thấy thoải mái. Cơ thế tiểu Vương gia làm cho ta thật thoải mái...

Ta đơn giản tựa vào trên người hắn, để hắn thị hầu.

Càng bị hắn chạm vào, ta càng muốn phải thật nhiều. Đây nhất định là trò chơi mới mẻ trong vương phủ, như thế nào năm đó ta ở nhà lại không thử qua?

Ta xoay người về phía hắn. Không biết là có nên gọi cứu mạng hay không, vẫn là vô thức gọi hắn nhanh lên, nhanh lên nữa, đừng có ngừng.

Cơ thể lâng lâng như ở giữa đám mây... Thân mình càng ngày càng nóng dần lên như có hỏa...

Ta sắp nhịn không được kêu to lên. Tất cả thoải mái được đưa lên tới đỉnh điểm, tất cả hỏa nhiệt trong cơ thể đều nhất loạt thoát ra ngoài.

Ta hét lên một tiếng, ngồi phịch trong lòng ngực tiểu Vương gia.

Mệt mỏi quá a.

Vô tình ngẩng đầu lên, ta bắt gặp ánh mắt chăm chú của hắn đang nhìn ta.

"Ngươi khi dễ ta....."

Tiểu vương gia lại tỏ ra "ta đây vô tội" nói: "Ta đây là thị hầu. Ngọc Lang chủ tử, ngươi thấy thoải mái không?" Nghe âm điệu của hắn, thiếu chút nữa ta đã nghĩ hắn đang lấy lòng mình, nhưng trên gương mặt hắn lại không có vẻ gì là như vậy.

Thoải mái?

Ta cảm thấy được việc này rất là mất mặt nên kiên quyết lắc đầu: "Tuyệt không thoải mái."

Ta hữu khí vô lực chỉ vào mũi hắn: "Lần sau không được bắt buộc ta đùa giỡn ngươi!"

"Đúng vậy chính ngươi nổi lên ý xấu, nghĩ muốn đùa giỡn với ta. "

Không thể nhịn được nữa, ta rống to: "Ai ngờ đùa giỡn lại giống ngươi như vậy? Có đùa giỡn thì cũng phải là đùa giỡn với tiểu thư xinh đẹp chứ! Ta tình nguyện đùa giỡn với Vương phi cũng.... A! Của ta má ơi!"

Khố hạ vừa mới bị "Thị hầu" thật sự thoải mái lại bỗng nhiên bị người hung hăng sờ, ta kêu thảm thiết đứng lên.

Tiểu vương gia thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói: " Suốt ngày chỉ nghĩ đến nữ sắc"

Bộ dáng của hắn thật đáng sợ, thật sự ta không dám nhắc nhở hắn, ta bây giờ là chủ tử còn hắn bây giờ là nô tài, chỉ có thể đáng thương nhìn trộm gương mặt của hắn.

Tiểu vương gia nhìn bộ dáng của ta, cư nhiên nở nụ cười, giống như băng tuyết tan ra.

Hắn đem ta hảo hảo an trí ở trên ghế, xoay người đi rót chén trà nóng, cung kính đem đến trước mặt của ta.

"Ngọc Lang chủ tử, thỉnh dùng trà."

Tên này quả là biến thái....

Ta phía dưới còn hơi nhói nhói đau, sợ tới mức tâm còn chưa kịp khôi phục lại, hai tay run run tiếp nhận chén trà hắn đưa, hoài nghi nhìn chăm chú hắn một lát.

Tiểu vương gia cười nói: "Chủ tử cẩn thận nóng." Nhìn ta nở nụ cười kiều mị.

Nụ cười kiều mị càng làm cho gương mặt hắn trở nên tuấn tú lạ thường, hậu quả là hại ta buông tay khỏi chén trà.

Xoảng................!

Chén trà rớt xuống đất vỡ tan tành!
Bình Luận (0)
Comment