Nô Tài Tình Nhân

Chương 10

Chương 10

Hàn Độc Cổ ngày đêm đi hỏi thăm, mang theo bạc mà đến quê hương của người kia, bắt đầu điều tra nghe ngóng hành tung của Kiều Nghênh Phong. Trên người Kiều Nghênh Phong không có nhiều ngân lượng, sau nửa năm lại trả bọn họ, những thứ này tựa như nói rằng hắn đã làm việc rất chăm chỉ, rồi mới tích lũy tiền từ từ. Hắn thám thính chung quanh ở đâu có làm ruộng, đang cần ngoại nhân giúp đỡ, cuối cùng thì lại nông thôn làng quê này tìm được Kiều Nghênh Phong.

“Hàn thiếu gia, đã lâu không gặp.”

Kiều Nghênh Phong phơi nắng đen đi, thế nhưng nụ cười vẫn rất tỏa sáng. Hắn vội vàng bưng đến một chén nước đặt trước mặt Hàn Độc Cổ. Hàn Độc Cổ đi thẳng vào vấn đề: “Vương gia muốn ngươi trở lại.”

Gương mặt tươi cười của Kiều Nghênh Phong lập tức đóng băng, hắn bình tĩnh nói: “Ta với Vương gia đã chẳng còn gì để nói.”

“Vương gia nhớ ngươi.”

“Vương gia không nhớ bất cứ kẻ nào, y chỉ là một tên cầm thú, bất luận là ai bên cạnh y đều như nhau cả.” Kiều Nghênh Phong run nhè nhẹ, bất quá là do giận quá mà run.

“Ngươi khác, Vương gia nhắc đến ngươi, thần sắc không giống như vậy.”

Kiều Nghênh Phong lắc đầu, hắn đối với chuyện rời kinh thành đi ngày đó cũng đã hiểu rõ, yêu người không nên yêu là một việc khiến cho con tim tan nát, người không nên yêu chỉ xem ngươi như rơm rác, cho rằng chỉ cần ngọc ngà châu báu xa xỉ là có thể mua được toàn bộ ngươi, mọi thứ tất cả đều khiến hắn vô cùng đau đớn.

“Ta nhất định phải mang ngươi trở lại.”

Kiều Nghênh Phong lui lại mấy bước, xoay người muốn bỏ đi. Hàn Độc Cổ bắt được hắn, không thể làm gì khác hơn là cùng đánh nhau với hắn. Kiều Nghênh Phong dù sao cũng đã quen việc nặng, so với hắn hoàn toàn mạnh hơn, hắn bị đánh đến nỗi mặt xanh một mảng, đau khổ nói: “Người ta yêu đang trong tay Vương gia, ta không mang ngươi về, hắn cũng không sống nổi.”

Dù sao Kiều Nghênh Phong cũng nhẹ dạ, do dự một chút.

Hàn Độc Cổ cởi áo ra, để hắn nhìn thấy vết roi phía sau, Kiều Nghênh Phong không dám tin hỏi: “Vương gia đánh?”

Phía sau hắn là vết roi chằng chịt khắp lưng, nhìn sơ là rõ nhất định là cực hình vô cùng hung tàn.

Hàn Độc Cổ cười khổ nói: “Không phải, là người ta yêu, hắn đánh ta một trận khủng khiếp, rồi vứt ở nơi băng thiên tuyết địa, muốn cho ta đông chết, ta lúc đó là nô bộc của hắn. Hắn chính là thiếu gia nhà ta, hiện tại ta kinh thương thành công, ta phải trở về khiến hắn vĩnh viễn ở bên cạnh ta.”

Kiều Nghênh Phong không thể giải thích được: “Vì sao? Hắn lại thương tổn ngươi tàn khốc đến vậy?”

Hàn Độc Cổ sang sảng đáp: “Chẳng vì sao cả, hắn là ngươi ta yêu nhất, nhưng chung quy, hắn cũng là người, cũng sẽ phạm sai lầm. Ta biết lòng hắn luôn hướng về ta, ta muốn ôm hắn, yêu thương hắn, làm cho cả đời hắn đều ngủ bên cạnh ta. Vương gia cũng là người, cũng sẽ phạm sai lầm, y nhớ ngươi, ngươi mà không trở về kinh, vĩnh viễn cũng không biết kết cục các ngươi sẽ ra sao.”

Kiều Nghênh Phong đờ đẫn đứng thẳng người, ngẫm lại câu nói của hắn, rồi thả lỏng hai tay nói: “Được, ta quay về kinh với ngươi, thế nhưng…”

Hắn nhìn ngôi sao trong bóng đêm u ám, nếu lúc này Vân Phi Nhật làm hắn tuyệt vọng, hắn vĩnh viễn sẽ không gặp lại y nữa.

Vân Phi Nhật nhận được thư Hàn Độc Cổ gửi đến, Kiều Nghênh Phong đã theo hắn trở về. Ba ngày sau, tổng quản bẩm báo lên, y vui mừng trở về Vương phủ, bố trí gian phòng thật tốt, mua đồ sinh hoạt, trang sức, chỉ chờ Kiều Nghênh Phong trở về.

Vừa thấy tiểu nô tài này vào Vương phủ, Vân Phi Nhật lập tức hướng Hàn Độc Cổ mà xua tay, nóng lòng không muốn hắn ở chỗ này quấy rối.

“Hảo, làm tốt lắm, ngươi về nhà đi.”

Hàn Độc Cổ lập tức rời đi gặp tình nhân của mình, mà Kiều Nghênh Phong phơi nắng có chút đen, so với trước đây còn trầm mặc hơn.

Vân Phi Nhật ngồi trong phòng, trêu đùa nhấc cằm hắn lên nói: “Tiểu nô tài càng ngày càng tùy hứng.”

“Thị, thảo dân tính cách vẫn vậy.”

Hiện tại tự xưng thảo dân, không hề thừa nhận hắn là nô tài của Vương phủ, đây rõ là không nhận hắn là vật sở hữu của y.

Lông mày Vân Phi Nhật muốn bốc cháy, nhưng vẫn mỉm cười, “Qua phòng ta đi, ta muốn ngươi giúp ta niết cước, bưng trà.”

“Thảo dân không phải người trong Vương phủ, sợ không hầu hạ được Vương gia.” Hắn vẫn cung kính như vậy, nhưng tuyệt đối không thực hiện mệnh lệnh của y.

Cơn giận của Vân Phi Nhật dần dần hạ xuống, thanh âm ngọt ngào nói: “Thế nào, ta nói một câu, ngươi trả lời mấy câu, ngươi đã quên ai mới là chủ tử của ngươi sao?”

“Chủ tử của ta chính là bản thân ta, không phải Vương gia.”

Nô tài lớn mật, mới vừa gặp mặt đã chọc giận y, y cũng không phải không có cách đối phó hắn.

“Được rồi, vậy người nghỉ ngơi sớm đi, ta gọi người dọn một gian phòng giúp ngươi. Tổng quản, đưa Kiều Nghênh Phong đi nghỉ đi, có chuyện gì ngày mai bàn lại.” Vân Phi Nhật bắt đầu cười nham hiểm.

Kiều Nghênh Phong căn bản không muốn ở lại Vương phủ, thế nhưng tổng quản làm việc thật sự quá nhanh. Tổng quản dẫn hắn vào phong, gọi người mang nước nóng đến cho hắn tắm rửa. Hắn cũng mệt mỏi, tẩy rửa bụi bẩn trên người.

Tắm rửa xong, bởi vì khát nước, nên hắn uống trà trên bàn, đột nhiên đầu bị một trận choáng váng, đến khi hắn tỉnh lại, đã nằm trong gian phòng tôn quý nhất Vương phủ – trong phòng Vương gia, hơn nữa tay chân đều bị trói, hòm thuốc ở một bên, không nhìn thấy đại phu răng cửa vàng ghê tởm ngày xưa đâu, chỉ thấy Vân Phi Nhật ngồi bên cạnh.

Trên tay y có một chút dược, sau đó thoa lên người hắn, vừa thoa vừa cười, “Yên tâm, ta đuổi tên đại phu kia đi rồi, hắn mơ tưởng muốn nhìn thấy da thịt mỹ lệ của ngươi, bởi vì ngươi là người của bản vương, ánh mắt hắn gian tà vậy, ta sẽ móc mắt hắn.”

Hắn rống còn to hơn: “Ta mới không phải người của ngươi! Ngươi thật là tên Vương gia ghê tởm, bao nhiêu người muốn bò lên sàng của ngươi, nữ nhân ngươi chơi đùa sẽ nghiện, ngay cả ta là một tên nam nhân không tư sắc ngươi cũng muốn, mắt ngươi mù sao?”

Dược lập tức có tác dụng rất nhanh, hắn lập tức đổ mồ hôi, bắt đầu hô hấp dồn dập, mà Vân Phi Nhật chậm rãi trả lời, ghé vào lỗ tai hắn mà khi dễ, lời nói nhỏ nhẹ như dằn vặt, khiến tiểu huyệt của hắn một trận tê dại run rẩy.

“Tiểu nô tài hơn nửa năm không gặp, miệng mồm cũng hư hỏng nhỉ, nhất định là thiếu sự dạy dỗ rồi, bản vương đêm nay sẽ hảo hảo giáo huấn ngươi một phen.”

Hắn mới không phải nô tài của y, hắn hận y thấu tâm can, vô tình, giọng căm hận nói: “Ngươi buông ra cho ta! Ta không làm nô tài Vương phủ nhà ngươi!”

Đầu ngón tay y là bốn khối dược hoàn, trước đây hai khối đã khiến hắn chịu không nổi, chứ đừng nói hiện tại, lượng dược tăng lên gấp đôi. Hắn giãy nãy một chút, Vân Phi Nhật mang dược hoàn đưa vào thông đạo thắt chặt của hắn, gương mặt cũng lộ ra nụ cười tàn khốc mà nói.

“Một ngày là nô tài Vương phủ của ta, suốt đời đều là nô tài của Vương phủ.”

Nói xong, nhìn thông đạo đỏ tươi của hắn, nơi vốn có chút phấn hồng, hiện tại bởi vì dược tính phát tác, đã đỏ tươi như cánh hoa, thậm chí còn chảy ra thứ chất lỏng ngọt ngào, y lộ ra nụ cười dâm đãng, lát nữa thôi cái mông nhuyễn nộn của tiểu nô tài sẽ thuộc về y hoàn toàn.

“Tiểu nô tài đợi lát nữa sẽ đồng ý những lời này thôi.” Y hào hứng cười nói.

“Con mẹ nó, ngươi là tên Vương gia chó má, ta đã nhẫn nhịn ngươi lâu rồi, một lượng bạc ta đã trả rồi, cái mông cũng cho ngươi chơi rồi, quét rác cũng quét hơn ba năm, rốt cuộc ngươi muốn thế nào đây? Có ai vì một lượng bạc, mà phải khổ sở như ta không?”

Khí nộ công tâm, Kiều Nghênh Phong ngay cả những lời thô tục đều như bão táp mà phun ra, bên trong huyệt nóng hầm hập, một chút dược đã hòa tan, chảy thành thủy dịch, bên trong ngứa đến đau nhức, hận không thể đem cây gậy sục sọi bên trong, khuấy động càng mạnh càng tốt, hết lần này đến lần khác chuyện ghê tởm này của Vân Phi Nhật cũng rõ, trong lòng đã có dự tính, nên y mới cười đến như vậy.

“Nhưng mà cũng không cần quét, một lượng bạc cũng không dùng, bất quá cái mông không thể không chơi được, ta thử xem ngươi bên ngoài có lăng nhăng không, tiểu nô tài ngươi tuy không có tư sắc, nhưng bản vương lại thấy ngươi quốc sắc thiên hương, sợ ngươi lẳng lơ chơi hoa, bản vương tất nhiên không muốn bị cắm sừng.”

Ngón tay hắn sáp đi vào, Kiều Nghênh Phong kêu lên, hắn nửa năm qua không cùng nam nhân bên nhau, bên trong vừa chặt vừa nóng, vẫn liều mạng hút lấy ngón tay của Vân Phi Nhật, giống như hài tử lần đầu tiên cố sức mút lấy viên kẹo ngọt, làm Vân Phi Nhật đỏ mắt nói: “Hảo, cảm giác rất tốt, độ chặt rất tốt. Tiểu nô tài thích bản vương cuồng bạo một chút, hay là ôn nhu?”

“Ta muốn ngươi đi chết! Ngươi là tên Vương gia cầm thú, cởi trói cho ta! A a a…”

Hắn còn chưa mắng xong, tay Vân Phi Nhật đã giảo lộng, khiến hắn sướng đến thiếu nữa là bắn tinh, may là đằng trước bị Vân Phi Nhật đè lại, mới không tiết ra.

Vân Phi Nhật thở nhanh hơn, nói: “Tốt, nhanh như vậy, xem ra không có cắm sừng bản vương rồi. Tiểu nô tài ngươi có muốn mật dịch trong miệng bản vương không?”

“Ngươi chó má Vương gia, ai muốn nước bọt gớm ghiếc của ngươi, ăn xong sẽ bệnh mất.”

“A a… không nên lộng chỗ đó, a….” Hắn kêu thảm thiết một tiếng, vừa kêu vừa gào nhưng chỉ đổi lấy từng đợt cực hình cho cái mông mà thôi.

Nụ cười của Vân Phi Nhật vẫn còn đó, y lại hỏi: “Ngươi nghe không rõ vấn đề của bản vương, cho nên bản vương tốt bụng hỏi thêm lần nữa, tiểu nô tài ngươi có muốn mật dịch trong miệng bản vương không?”

“Ngươi hỏi một trăm lần thì cũng thế thôi, uống nước bọt gớm ghiếc của ngươi, sẽ mắc ôn dịch.”

Tính tình quật cường của Kiều Nghênh Phong vẫn tiếp tục, trên mặt lại bị dược tính làm cho chảy mồ hôi, không nói đến trong tiểu huyệt bị giảo liên tục, nếu không phải có ý chí kiên cường thì đã buông khí giới đầu hàng từ lâu, cái gì cũng đã nói ra được hết.

Vân Phi Nhật mỉm cười,. không biết từ trong hòm thuốc cầm cái gì, bóp chặt hai gò má của hắn, để miệng hắn có thể mở ra, sau đó uy hắn một ngụm nước thuốc, uy xong khiến hắn choáng váng không ngừng, hạ thân càng cương đứng thẳng, giống như phát thuốc.

Không lâu sau, đầu lưỡi Vân Phi Nhật ngọt ngào âu yếm, hắn tựa như mất đi thần trí, truy cầu theo khoái cảm, dĩ nhiên chủ động liếm đầu lưỡi y, tuy rằng ngực gào thét kinh khủng, nhưng miệng vẫn tràn ra những tiếng rên rỉ đứt quãng.

“A a… Còn muốn, còn muốn…”

Hắn điên cuồng dùng đùi kẹp chặt lấy eo Vân Phi Nhật, hai tay ôm lấy cổ y, cố sức hút lấy thứ chất lỏng ngọt ngào trong miệng y, giống như một lữ khách đang vô cùng khát nước, gấp gáp muốn cam tuyền giải khát trong miệng Vân Phi Nhật.

Mà Vân Phi Nhật cũng thập phần kích động, khi thắt lưng y đẩy vào, hắn không hề thấy đau nhức, chỉ cảm thấy vui sướng điên cuồng, theo thắt lưng mà nhích người lên, toàn thân như tê liệt, hắn vươn đầu lưỡi ra, khiêu dẫn đầu lưỡi linh hoạt dâm đãng của Vân Phi Nhật. Y đâm sâu vào trong, khiến hắn gào lên.

Vân Phi Nhật thở hồng hộc, giống như đang cật lực chịu đựng, thanh âm khàn khàn nói: “Tiểu nô tài ngươi là người của ai?”

“Là của Vương gia, là nô tài của Vương gia.”

Hắn điên cuồng gào to, bên trong nóng quá, nóng đến không chịu được, hận y không nên nói nhiều, chỉ cần nhanh chóng đâm ra vào để thỏa mãn nộn thịt đang khát khao bên trong.

Vân Phi Nhật nâng hai chân hắn lên, cố sức đâm vào sâu bên trong, hắn khẽ “y a” trong miệng, bên trong bị chạm đến thư sướng, thần trí hoàn toàn thoát ra, cảm giác chính mình sướng muốn chết, toàn thân, đầu khớp xương tê dại đến cực điểm, khát khao y đâm thêm thật nhiều lần nữa.

“Nói lại lần nữa xem!”

“Nghênh Phong là nô tài của Vương gia!”

“Nói cả đời là nô tài của ta!”

“Cả đời đều như thế!”

Hắn thét chói tai, thân thể ướt đẫm mồ hôi của cả hai dán chặt vào nhau, Vân Phi Nhật khép hờ hai mắt, bắt đầu nắm lấy mông hắn, mãnh liệt đâm vào, vừa đâm, vừa khàn khàn nói: “Bản vương sẽ yêu thương ngươi cả đời, tiểu nô tài chỉ cần yên tâm đi theo bên cạnh bản vương, bản vương sẽ tuyệt đối không bạc đãi ngươi.”

“A a a…”

Nước mắt vui sướng tràn ra đầy viền mắt, hắn hiện tại sướng thiếu chút là ngất xỉu, nhưng đây chỉ mới là lần đầu của đêm nay mà thôi, bên trong có ái dịch của Vân Phi Nhật, trái lại, càng nóng càng ẩm ướt, Vân Phi Nhật cởi trói cho hắn, đổi lại, Vân Phi Nhật nằm thẳng trên giường. Tiểu huyệt bên trong mông hắn không ngừng run rẩy, cường liệt khát cầu được điên cuồng kích thích một lần nữa.

Hắn chịu nhục nhã mà bò lên trên thân thể Vân Phi Nhật, cùng Vân Phi Nhật, hai lưỡi quấn lấy nhau, ngón tay Vân Phi Nhật đùa bỡn tiểu mật huyệt của hắn, khiến hắn kinh hãi thỏa mãn.

“Ngồi lên trên ngọc hành của bản vương.”

Sắc mặt hắn đỏ lên, Vân Phi Nhật nói: “Hai tay tách mông ra, chậm rãi ngồi xuống là được rồi.”

Bởi vì bên trong vừa ẩm ướt vừa nóng, hơn nữa dược tính đang phát tác mãnh liệt, hắn khổ sở thẹn thùng mà tách hai mông trắng noãn, chậm rãi ngồi vào, Vân Phi Nhật thong thả tiếp nhận thân thể hắn, hơn nữa, tốc độ là do chính hắn khống chế.

Hắn rên rỉ kiều mị, Vân Phị Nhật một tay khéo léo đùa bỡn nhũ tiêm bị hút cho hồng ngạnh của hắn, tay kia âu yếm hạ thân tráng kiện của hắn. Thân thể hắn chỉ có thể giãy dụa, thứ thô to của Vân Phi Nhật ngay trong cơ thể hắn mà “hoạt động”.

Vân Phi Nhật bắt đầu đẩy thắt lưng, sảng khoái đến cực điểm khiến hắn cảm thấy điên cuồng. Hắn bứt tóc mình, mỗi lần Vân Phi Nhật tiến vào, thì tiếng nước nhầy nhụa chứng tỏ trong cơ thể hắn ẩm ướt bao nhiêu, muốn Vân Phi Nhật bao nhiêu.

“Thật tuyệt vời, Nghênh Phong, ngươi đều ăn toàn bộ vào.”

Hắn cúi đầu là có thể thấy được tình cảnh Vân Phi Nhật đang nói đến, thậm chí hình ảnh trong đầu cũng là hình dạng mà Vân Phi Nhật nói, hắn khai mở hai chân, ngồi ở trên thân nam nhân, mà thứ tráng kiện của nam nhân không ngừng sáp nhập, hắn lại còn lắc lư thắt lưng, chủ động phun ra nuốt vào dương cương của nam nhân, hình ảnh dâm ô này làm hắn xấu hổ đến cực điểm.

“Không được nói…”

Hắn giật mạnh tóc mình, e lệ, vui vẻ, tức giận, tức cả xúc cảm đều dâng lên trong ngực, nhưng không có chán ghét.

“Nghênh Phong thành thật làm ta sảng khoái vạn phần.”

Hắn cắn răng oán hận nhìn Vương gia mỹ tuấn như thần, tôn quý không thứ gì sánh được trước mặt, có chút thương tâm, cũng có chút oán hận.

“Ai cũng đều có thể cho ngươi sảng khoái vạn phần.”

Vân Phi Nhật biết rõ hắn đang đố kỵ, như vậy lại khiến người ta thương yêu, y rút khẩu khí, hạ thân như lửa nóng, muốn tiết ra.

Y mắng: “Tiểu dâm phụ, hai mắt dám đẫm lệ câu dẫn bản vương.”

Y lật mình đảo hắn, ra vào rất nhanh, lực đạo mỗi lúc một lớn, đều đâm vào nơi sâu nhất, Kiều Nghênh Phong chịu không nổi bật ra những âm thanh trầm thấp, bắn tinh dịch lên bụng Vân Phi Nhật.

Này như thôi thúc tình ái, khiến Vân Phi Nhật càng nhanh chóng đẩy mạnh về phía trước như trâu điên, chờ y bắn ra xong, Kiều Nghênh Phong cũng mệt mỏi suy sụp.

Hắn tỉnh lại thì cũng đã giữa trưa, Vân Phi Nhật ngủ ở bên cạnh hắn, lại không vào triều sớm. Hai người trần truồng, Vân Phi Nhật ôm chặt lấy eo hắn, như sợ hắn chạy trốn.

Bọn hạ nhân đưa nước nóng tới, trong bụng hắn đều là tinh dịch của Vân Phi Nhật, không được thoải mái. Vân Phi Nhật dùng khăn nhúng nước nóng giúp hắn vệ sinh nơi kia.

Hắn cảm thấy thẹn thùng nói: “Ngươi là một Vương gia, …ít nhất…. cũng có chút thẹn lòng, tự ta tẩy là được rồi.”

Vân Phi Nhật nở nụ cười với hắn, “Tiểu nô tài ngươi khách khí cái gì, bản vương bảo đảm sẽ tẩy sạch sẽ, huống hồ nơi này lại xinh đẹp, ngươi không cần xấu hổ, bản vương nghĩ, còn có thể làm thêm một lần nha.”

“Cái mông đau nhức muốn chết, tuyệt đối không thể.” Hắn phỉ nhổ, làm một lần nữa, bảo đảm mạng cũng không còn.

Vân Phi Nhật cất tiếng cười to, bất quá Vân Phi Nhật từ trước đến nay được người ta hầu hạ, căn bản sẽ không tẩy trừ, khiến Kiều Nghênh Phong chịu đựng lăn qua lăn lại, cảm giác y căn bản là chơi cái chỗ kia, đêm qua chơi thiếu, sáng lại muốn chơi.

“Ngươi là đồ phế vật, căn bản chỉ là tên Vương gia được kẻ hầu người hạ.”

Bởi vì bị y lăn qua lăn lại hết nửa ngày, Kiều Nghênh Phong đau nhức, đoạt lấy khăn ướt, tự mình tẩy, trong bụng có rất nhiều thứ của Vân Phi Nhật, hèn gì cái mông đau nhức muốn chết.

Thanh tẩy xong, hắn lau sạch thân thể. Vân Phi Nhật ngồi một bên, nhất nhất muốn hắn hầu hạ y. Hắn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng, nô tính thứ nhất, vẫn là cầm khăn trắng bắt đầu giúp Vân Phi Nhật tẩy thân.

Vừa tẩy vừa đỏ hai gò má, nếu mông hắn đau rã rời thì trên người Vân Phi Nhật cũng toàn là vết cào, chứng minh đêm qua nhiệt liệt đến mức có thể thiêu hủy cả gian phòng này.

“Tiểu nô tài, ta cũng muốn tẩy nơi này nha!”

Hắn so với chính hạ thân của mình, mắt Kiều Nghênh Phong muốn dời đi, thế nhưng vì hắn nô tính kiên cường, cũng tuân mệnh bắt đầu tẩy bộ vị kia, càng tẩy thì cái kia lại càng bành trướng, Kiều Nghênh Phong miệng lưỡi khô khốc, không lẽ sáng nay lại uống phải xuân dược? Bằng không làm gì nhìn chỗ kia của nam nhân mà lại động dục?

“Vương gia không cần lâm triều?” Hắn đem ánh mắt dời đi, vội vàng thúc giục Vân Phi Nhật ly khai.

“Không cần, bản vương bị bệnh, không ra khỏi phủ.”

Ngươi thể lực rất tốt, căn bản không có bệnh.

Kiều Nghênh Phong nghiến răng ken két, lại tái phát bệnh miệng mồm. “Vương gia nhất định là bị bệnh đậu mùa hay là giang mai, bông cải bệnh rồi?”

“Khá lắm tên nô tài chủy tiện (mồm thối) này, dám nguyền rủa hạ thân của bản vương, thật là lỗ vốn khi đêm qua khiến ngươi kêu sảng khoái như vậy nha.”

Kiều Nghênh Phong lập tức đáp trả: “Ta cũng khiến cho ngươi sảng khoái không dưới một lần nha”

Thấy Vân Phi Nhật nở nụ cười sáng lạn, Kiều Nghênh Phong không ngừng tự trách chính mình, vì sao lại xảy ra chuyện đêm qua, hắn cũng không phải là nô tài trong lòng Vân Phi Nhật, dù sao hắn cũng không có nhiều kỹ thuật, hắn chỉ bị trói, uống phải xuân dược, cái gì ghê tởm, kinh khủng, dâm dục đều cũng nói ra, cho nên sáng nay, hắn long tâm đại duyệt, rất hài lòng, tên vương gia biến thái này.

“Hầu hạ nước trà”

“Đi gọi một đống ái nhân thiên kiều bá mị của ngươi đi theo mà hầu hầu hạ hạ.” Cảm giác bất mãn của hắn lại quay về, việc hắn ly khai khi trong mình còn đầy một bụng ủy khuất cùng thống khổ, đều không phải đêm qua vì sảng khoái phía sau một chút mà có thể dẹp yên đi được.

“Không có.”

“Cái gì?”

Vân Phi Nhật thản nhiên nói: “Bản vương đem người hầu cả xấu lẫn đẹp, cùng những cơ thiếp làm bản vương chán ghét tất cả đều phóng xuất đi rồi.”

“Gì?” Kiều Nghênh Phong giống như con vịt chết, phát sinh thanh âm khàn khàn kinh ngạc.

Vân Phi Nhật bắt được hắn, đưa hắn đặt lên giường rồi nói: “Nhu cầu của bản vương rất cao, cái mông này của ngươi là có thể tiếp nhận được tốt nhất, bất quá không chịu nổi cũng không sao, còn có cái miệng trên này khả dĩ có thể dùng được.”

Kiều Nghênh Phong ngạc nhiên nhìn Vân Phi Nhật, tâm hắn không đặt ở lời nói vạn phần gian tà này của y mà đặt ở câu nói trước.

“Ngươi phóng xuất đi người hầu cùng cơ thiếp?”

Vân Phi Nhật nhếch môi, khoé miệng lại xuất hiện lúm đồng tiền, thế nhưng nhãn thần lại cực kì nghiêm túc.”Bản vương gần đây bệnh nặng, không thể vào triều sớm, nhưng chỉ cần cải trang trang phục một chút, là có thể đem tiểu nô tài ngươi xuất ngoại dạo chơi nửa tháng một tháng rồi.”

“Vương gia, ngươi thực sự phóng xuất người hầu cùng cơ thiếp của ngươi đi sao?”

Kiều Nghênh Phong chính là không thể tin được, Vân Phi Nhật có bao nhiêu biến thái, cầm thú hắn là tự mình có thể hiểu rõ, y căn bản là không có khả năng chung tình với một người.

“Tiểu nô tài nghĩ nên đến đâu du ngoạn, bản vương đều có thể phụng bồi, về phần vấn đề của ngươi, bản vương đã trả lời qua một lần, sẽ không nói lại một lần nữa.”

Kiều Nghênh Phong ngực đầy cảm động cùng thương cảm, hắn dùng lực quay lại ôm lấy Vân Phi Nhật, còn khóc đến hai gò má đều ướt cả, hắn biết Vân Phi Nhật thế lực có bao nhiêu cường đại, cũng biết những kẻ muốn nịnh bợ y, muốn lên giường cùng y, cả nam lẫn nữ đều nhiều vô vàn.

“Nếu cảm động như thế, cũng hiểu được cái mông ngươi đang đau nhức, không bằng hay dùng cái miệng nhỏ này tới hầu hạ một lần?”

Vân Phi Nhật chỉ vào hạ thể của chính mình, chỗ đó của y đang dương nanh múa vuốt vô cùng mãnh liệt, Kiều Nghênh Phong vừa mới cảm động một chút đã lập tức tiêu biến, hắn mới không cần dùng miệng dính lấy địa phương kia của nam nhân, bị nam nhân thống cái mông đã là cực hạn lớn nhất của hắn, giờ lại dùng đến miệng, không phải là giống như nam nhân đùa giỡn nam nhân sao?

“Vương gia chính là đi tìm khác người khác theo hầu thôi!”

Hắn căn bản là không muốn chạm vào địa phương kia, Vân Phi Nhật phá lên cười: “Nói không chừng thử qua một lần, ngươi sẽ thích chết đi.”

“Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!”

Hắn muốn chạy ra khỏi gian phòng này, thế nhưng lại bị Vân Phi Nhật áp xuống dưới, lại bắt đầu uy nước bọt cho hắn ăn, một bên hôn nửa thân trên của hắn, một bên nói: “Bản vương ở vùng ngoại thành có một ôn tuyền, không bằng mang ngươi đi chỗ đó tắm nước nóng, làm da ngươi trắng mịn lên một chút.”

Hắn nuốt xuống một lượng lớn khẩu dịch của y, bị buộc phải hướng tới hạ bộ của y, địa phương hùng vĩ kia cách mặt hắn ngày một gần, hắn thanh thanh kêu thảm thiết: “Vương gia, nô tài sợ sẽ cắn bảo bối của Vương gia.”

Không sai, bắt đầu tự xưng nô tài rồi, tâm tình Vân Phi Nhật trở nên phi thường tốt, lại cười nói: “Ngươi cũng biết nơi này của bản vương là một bảo bối, sao có thể nỡ lòng nào mà cắn nó, trái lại nếu làm cho vương sảng khoái, bản vương sẽ không bạc đãi ngươi.”

Hắn lại kêu gào thảm thiết, dù sao chính nô tính kiên cường, nên thực sự ngậm vào khối thịt hung hãn ấy, Vân Phi Nhật thở mạnh, một lượng tinh dịch thẳng thừng bắn  vào cái miệng của hắn.

Hắn “phi phi phi” mãnh liệt, Vân Phi Nhật khí đỏ mặt nói: “Ngươi tiểu dâm phụ này, ngay cả cái miệng cũng thế, làm cho bản vương nhanh như vậy mà xuất ra, cần phải hảo hảo xử phạt ngươi mới được.”

Nghĩ bằng đầu gối cũng biết, ngay sau đó nhất định là một trận giường chiếu lay động, sau đó thì cùng với ăn phải xuân dược không sai biệt lắm cái cảm giác choáng váng đầu óc, mà Vân Phi Nhật nằm trên người hắn thở hổn hển không ngừng.

Sau ngày đó hắn căn bản không có cách nào ly khai giường chiếu, mà Vân Phi Nhật tự tay uy cơm cho hắn ăn, hình như cũng phi thường hài lòng, cách ngày, hắn đã mặc trang phục cải trang do Vân Phi Nhật cấp cho mà đi ra Vương phủ.

Ngày đầu tiên, đi đến ngâm mình ôn tuyền ở ngoại ô của y, ngâm nước lại ngâm nước, tên Vương gia biến thái lại muốn uy hắn ăn nước bọt, hắn dùng tất cả những gì ác độc tàn nhẫn nhất để mắng y, ngược lại càng làm cho Vân Phi Nhật thêm  hài lòng, vả lại tại bên trong ôn tuyền mà lộ thiên làm nên sự tình này, quả thực siêu cấp biến thái.

Bất quá Kiều Nghênh Phong cũng không phải ngày đầu tiên nhận thức y, từ lâu biết y vô sỉ biến thái cùng dã thú quả thực không có khác nhau.

Ngày thứ hai, để cho cái mông hắn hảo hảo nghỉ ngơi liễu vài ngày, liền dẫn hắn về phía nam du sơn ngoạn thủy, bất quá y liên tục mua đồ vật này nọ, thấy cái gì mới lạ từ vải vóc, đến ngọc thạch, bảo bối, tất cả đều không cần hỏi đến giá tiền mà thu mua hết.

Mua hoài mua mãi làm cho hắn phải mắng to: “Tiền có nhiều thế nào, cũng không có thể loại xa hoa này.”

“Tiểu nô tài thay bản vương tiết kiệm bạc?” Vân Phi Nhật một bộ dáng kinh ngạc thốt lên, nhưng lại mơ hồ có chút ủy khuất nói: “Đây là muốn mua cho tiểu nô tài dùng mà.”

“Ta chỉ có mười ngón tay, mười ngón chân, có thể đeo bao nhiêu ngọc? Ta chỉ có một thân thể, có thể mặc hết bao nhiêu y phục vậy? Tóc ta nhiều như vậy, có thể sử dụng bao nhiêu vật trang sức? Ta cũng chỉ có một cái cổ, thì có thể mang bao nhiêu bảo thạch? Ngươi dùng tiền đều không chớp mắt vậy sao? Nhìn thấy liền mua, Vương gia cũng không thể xa hoa như vậy được.”

Kiều Nghênh Phong vốn quen cuộc sống bần hàn, nhìn y xa hoa thề này, thực sự muốn thổ huyết bỏ mình.

Hắn nói một đống làm Vân Phi Nhật hưng phấn không ngớt, y muốn lôi hắn tới rồi quán trọ loại lớn nhất, mướn một gian phòng an tĩnh nhất, sạch nhất, nghĩ cũng  hiểu y muốn làm làm loại sự tình gì.

Quả nhiên, hắn bị kéo vào một gian phòng, sau khi nhảy lên giường, Vân Phi Nhật liền uy hắn ăn nước bọt, hắn có điểm muốn chống cự, bởi vì hắn thực sự không hiểu nổi suy nghĩ của Vương gia, mắng y quá lãng phí, ngại y mua quá nhiều thứ linh tinh, ngược lại liền kích thích dục vọng của y.

“Tiểu nô tài một lòng quan tâm bản vương, không thích vật ngoài thân bản vương ban cho, bản vương long tâm đại duyệt, thưởng cho ngươi quỳnh tương ngọc dịch của bản vương vậy.”

“Không cần phần thưởng, không sao a. A a… Không nên a…”

Hắn thở gấp đáp lời, lại bị y ngón tay chọc ghẹo, hạ thân vừa nhuyễn lại vừa nóng, hận không thể đem nam căn vào bên trong vừa động vừa quấy, hắn hốt hoảng vứt bỏ ngay suy nghĩ ấy, hắn nhất định lại uống phải xuân dược rồi, mới có thể nhanh như vậy mà động dục.

Ai cũng biết Vân Phi Nhật yêu thích nhất là uy hắn uống xuân dược, hắn nhận mệnh mà nuốt vào nước bọt y uy, bắt đầu bồi Vân Phi Nhật tại trên giường đong đưa giường chiếu, chờ y thú tính qua đi, hắn nhất định còn muốn hảo hảo bắt y phải tiết kiệm, không thể loạn mua đồ mãi, hắn chỉ là tên tiểu nô tài không cần những thứ kia.

Đương nhiên, chờ Vân Phi Nhật sảng khoái qua đi, hắn bắt đầu nói đến việc này, kết quả thật giống như là cho Vân Phi Nhật ăn xuân dược vậy, hắn đầu óc tựa như  hư hỏng mà liều mạng cầu hoan, làm cái mông hắn đau nhức muốn chết, bất quá hắn cũng có chút không muốn thừa nhận, hắn cũng sảng khoái muốn chết.

“Chúng ta một đường vãng nam, bản vương mang theo ngươi đi ngồi thuyền hoa, nghe nói GiangNamnơi nào phong cảnh cũng như một bức tranh, bản vương đã sớm nghĩ phải mau chân đến xem xem.”

Vân Phi Nhật ôm sát hắn, hắn bị sủng đến thoát lực, căn bản ngay cả lên tiếng trả lời cũng lười nói, ở trong lòng Vân Phi Nhật nhắm mắt rơi vào giấc mộng đẹp ——

Hắn cùng với Vân Phi Nhật đi Giang Nam du ngoạn, một tháng sau mới trở lại kinh thành, Vân Phi Nhật đùa giỡn hắn, nháo hắn, lại liên tục sủng hạnh hắn, mãi cho đến khi bọn họ tóc trắng xoá, Vân Phi Nhật vẫn là tính xấu không đổi.

Hắn nở nụ cười, giấc mộng ấy hương vị thật ngọt ngào, làm hắn luyến tiếc không muốn tỉnh lại.

Vân Phi Nhật thấy hắn nở nụ cười, yêu thương không ngớt mà hôn môi, cả đời này, hắn chính là tiểu nô tài đáng yêu nhất của y, cả đời này vĩnh viễn không có khả năng buông tay.

Y biết được đối với y hắn chính là trân quí nhất, y nguyện cả đời đều hảo hảo quý trọng tiểu nô tài khả ái này, đương nhiên bao hàm cả cái mông đáng yêu nhất, nhuyễn nộn nhất của hắn a.

Y lộ ra vẻ tươi cười vô cùng gian tà, y phải hảo hảo quí trọng sủng nịnh hắn ngay mới được.

《 Toàn văn hoàn》
Bình Luận (0)
Comment