Nợ Tình Ngàn Kiếp Trả Một Lần

Chương 91

Sau khi bị phụ thân mình trách phạt, nam nhân kia đã nhanh cúi đầu hối lỗi vì sự lỗ mãng của bản thân, ấy vậy mà người đứng cạnh ta đây là chẳng chút để vào mắt còn nổi lên sát khí.

"Nếu ngươi dám hé lộ cho bọn người của tên họ Vân kia, thì bổn ma chủ đây sẽ không để ngươi sống tốt quãng đời còn lại đâu!"

"Thôi nào! Nhân nhi nhà ta rất nghe lời, nó không ăn bậy nói bạ đâu!" Lão nhân gia đã vội giải vây.

Hắn cũng nhanh gật đầu như gà mổ thóc.

"Đúng! Đúng...ta sẽ không hé nữa lời"

"Nể tình phụ thân ngươi nên ta không chuy cứu, ngươi chẳng thừa hưởng được gì ở hắn ngoài sự ngu ngốc ra"

Ta hết biết, chàng đang sĩ nhục người khác trắng trợn như thế!.

Nhưng lão nhân gia kia chẳng hề để tâm mặt còn giãn ra hẳn.

"Sát ma chủ đúng là có tác phong của bật bề trên"

Còn tên đó đã đen mặt, đây là vừa giận vừa tức vì không làm được gì, thấy vậy ta cũng nhẹ lay lấy cổ tay y phục chàng.

"Huyết Dạ! Chàng quá đáng rồi!"

"Quá đáng chỗ nào?"

Đã không hối lỗi còn hỏi ngược ta với cái bộ dạng dửng dưng đó.

"Không sao! Ta quen rồi, từ lúc biết hắn cũng vậy, là bằng hữu thâm giao mấy chục năm, kiêng dè gì mấy lời như thế chứ!" Miệng vẫn cười không chút để tâm.

Lão nhân gia ơi! Ông là phật sống sao? Còn nói tốt cho người đã sĩ nhục mình! Ta chỉ biết thở ra cũng chẳng thể thốt thêm lời nào, đến khi nhận ra thì cả người đã bị chàng nhấc bỗng, chẳng gì gọi là xấu hổ.

"Huyết Dạ?"

"Mong lần sau gặp lại ngươi thì cỏ đã không xanh đầy mộ"

Miệng kéo cao, lão nhân gia tay vẫn vuốt lấy chòm râu bạc, khuôn mặt ông tót lên một sự phúc hậu vốn có mà ấm áp nhìn lấy chàng.

"Ừ! Lão phu rất mong sẽ được nhìn thấy hài tử của ngươi"

"Tất nhiên, ngươi đừng chết trước ngày ấy đấy!" Cong môi.

Huyết Dạ chẳng biết nói lời tốt đẹp nhất là với cái người gọi là lão bằng hữu này đây! Tuy ta nhớ lúc trước không có cảnh gặp gỡ này, nhưng không lâu sau đó lão nhân gia này đã qua đời vì bệnh tật, có lẽ đây là lần gặp sau cùng của chàng và ông ấy, lúc trước Huyết Dạ thường nói với ta, đều chàng tiếc nối nhất là khi mẫu thân ra đi chàng không thể về gặp mặt, rồi đến lão bằng hữu này của chàng cũng qua đời mà chàng chẳng hề hay biết, có lẽ giờ xem như chàng đã gặp được ông ấy trước khi chết đi.

"Huyết Dạ! Chàng xem như đã đạt được tâm nguyện, sẽ không cảm thấy tiếc nối"

Chàng hạ xuống mặt đất cách thuyền khá xa, mà nhìn ta khó hiểu.

"Là sao? Ý nàng là gì?"

Ta lắc đầu, thật không thể giải thích.

" Không có gì, chàng đừng để tâm"

"Hắn sắp chết!"

Lời Huyết Dạ là ta kinh ngạc, chưa kịp hỏi thì chàng lại tiếp.

"Trong người hắn có bệnh, hắn sẽ không sống qua hết tháng này đâu"

Ánh mắt chàng xa xăm mà phản nét u buồn, Huyết Dạ tuy xem mạng người như cỏ rác, nhưng chàng vẫn là con người, máu trong người chàng vẫn là màu đỏ, vẫn biết yêu thương, ta thật không giỏi trong việc an ủi, nên chỉ còn biết vòng tay ôm lấy cổ chàng xem như hành động thay lời nói.

"Sau vậy? Sợ ta cũng chết như hắn sao?"

Khi nghe chàng nói vậy, tim ta đã chậm lại vài nhịp, tuy biết chàng đùa, nhưng tâm ta lại nổi lên bất an, phải rồi! Huyết Dạ cũng đã ngoài lục tuần, ở đời chẳng ai thoát được sinh lão bệnh tử, ta rồi cũng phải để chàng rời đi mà không thể làm được gì.

"Sao không nói gì?"

Ta im lặng vùi mặt thật sâu vào cổ chàng, đến khi chàng nâng mặt ta lên, mắt dao động, cả khuôn mặt ấy đã hiện lên sự bối rối.

"Sao lại khóc? Nàng là không khỏe chỗ nào?"

Không trả lời, lệ càng rơi lợi hại hơn, đến nỗi chàng phải vừa lao vừa dỗ dành như đang dỗ dàng một tiểu hài tử.

"Đừng khóc! Nàng làm ta phát điên mất"

"Huyết...Dạ! Chàng không được bỏ ta mà đi"

Lúc đầu chàng còn tròn mắt, sau đó như hiểu ra, ẩn hiện sự dịu dàng, đưa môi đến còn khẽ chạm vào mắt ta.

"Ngốc! Ta hứa nếu nàng không cho phép, ta sẽ không đi đâu cả, ở bên nàng đến khi nàng cảm thấy phiền mới thôi"

"Nếu chàng nuốt lời, dù có kiếp sau ta cũng sẽ bám theo chàng"

"Ừ! Ta hứa mà!"

Giọng chàng rất nhỏ, như đang thỏ thẻ bên tai, Huyết Dạ cũng giống như Tấn Triệu, nếu chàng làm được nhất định chàng sẽ hứa, ta cũng thừa hiểu chuyện sống chết là do trời định, nhưng chàng đã cố gắng làm ta an lòng thì đó cũng tốt rồi.

=========================

Kinh thành Tây quốc.

"Còn một tháng nữa là đến đại hôn rồi nhỉ"

Tiếng một dân nữ, đại thẩm kế bên cũng bàn tán sôi nổi.

"Ừ! Ừ! Đúng là chuyện tốt! Nhị vương gia anh tuấn, công chúa Mục quốc lại động nhân tâm như vậy! Đúng là một đôi trời định mà!"

Ta đã về Tây quốc, cũng chưa về gặp phụ thân, đã sắp đến đại hôn rồi, giờ Cẩn Triệt chắc vẫn còn trong phủ, nên ta quyết định đến đó ngay lập tức.

"Đi đâu?"

Chưa gì hết đã bị Huyết Dạ nắm lại.

"Ta...ta muốn gặp Cẩn Triệt"

"Hừ! Gọi thân mật như vậy?"

Thấy chàng đã không vui, dù sao chàng cũng biết nên ta cũng chẳng gì phải che giấu.

"Cẩn Triệt không phải người ngoài, chàng cũng rất quan trọng với ta"

"Vậy ta thì sao? Ta không quan trọng bằng hắn sao? Đưa nàng về đây không phải là để gặp tên tiểu tình lang đó đâu!"

Tức giận, chàng còn không ngần ngại mà ôm ta vào người trong khi bao nhiêu ánh mắt đang nhìn.

"Huyết...Dạ buông ra" ta xấu hổ muốn chết.

"Nhìn kìa, giữa thanh thiên bạch nhật mà lại..." một đại thẩm đã bàn tán.

"Đúng rồi! Vô liêm sĩ quá" thêm một đại thẩm khác.

Ta muốn phát hỏa vì ai cũng to nhỏ mà con người kia đúng là hết thuốc chữa vẫn chơ ra đấy.

"Sát Huyết Dạ"

"Đây không phải Mạc tướng quân sao? Lại ôm ấp một nam nhân giữa đường thế này à?"

Giọng nói quen thuộc, nhìn đến thì đúng là tam công chúa Tây Lưu Ly thì còn ai, nữ cải nam trang là đang trốn ra ngoài dạo chơi sao!.

"Tam công chúa! Ngươi cũng đường đường là công chúa Tây quốc và mà cãi trang ra ngoài thế này, nếu hoàng thượng biết, không sợ bị khiển trách sao?"

Như trúng điểm yếu, nàng ta xanh mặt, nhưng khí thế vẫn không giảm, còn lớn giọng hơn.

"Hừ! Dọa ta, hoàng đế ca ca thương ta nhất, người sẽ không trách phạt ta, còn ngươi, nữ nhân bị nhị hoàng huynh ta bỏ rơi, về Tây quốc định náo đại hôn sao?"

Bỏ rơi sao? Nếu không phải gì hòa bình của nước nhà, chàng đã không bằng lòng mối hôn sự này, Tây Lưu Ly ngươi nghĩ Mạc Tử Cách ta chẳng biết gì hết sao.

"Cẩn Triệt rất thương ngươi, vậy mà ngươi lại thông đồng với Mục Trường Mệnh để hại chàng"

"Ngươi...ngươi đừng nói bậy" Hoảng.

Giờ Tây Lưu Ly mặt đã không còn chút máu, cũng chẳng dám đưa mắt nhìn ta.

"Nếu sợ người khác không biết trừ khi mình đừng làm" Ta chẳng muốn tốn thời gian ở đây nói chuyện với nàng ta, nên quay đầu bước đi khi tay Huyết Dạ đã thả ta ra từ lâu.

"Đứng lại!"

Ta không dừng bước, thì nàng ta đã lao tới.

"Á...ngươi dám!" Tay đã bị Huyết Dạ bắt lấy.

"Thứ nữ nhân như ngươi chỉ làm bẩn tay bổn ma chủ ta"

Như quăng thứ dơ bẩn, chàng còn chẳng nhìn lấy Tây Lưu Ly đang quằn quại trên đất kia.

"Mạc...Mạc Tử Cách ngươi đứng lại cho bổn công chúa..."

Ta thì không quan tâm mà người đứng cạnh ta tay đã tựu đầy sát lực, nếu chàng ra tay thì Tây Lưu Ly chẳng chết toàn thây, nhanh ta nắm lấy bàn tay còn lại của chàng.

"Chúng ta đi thôi!"

Biết ta đang cứu Tây Lưu Ly, Huyết Dạ dù không muốn cũng chịu thu sát lực kia lại rồi cùng ta bước tiếp, tai thật cảm thấy phiền vì phía sau vẫn văng vẳng tiếng của nàng ta.

"Nàng cứu nữ nhân đó được bây giờ, nàng nghĩ ả sẽ sống được đến ngày mai sao?"

Khựng lại, ta thật bị chàng dọa rồi!.

"Chàng không được giết nàng ta"

Ai kia vẫn thông thả mà thưởng cảnh, tay ở đâu đã xuất hiện một chiếc trâm, thuận thế mà đặt lên tóc ta.

"Rất hợp với nàng!" Đánh trống lãng.

"Sát Huyết Dạ! Chàng nghe ta nói không?"

Thấy ta đã khó chịu, ai kia lại nhếch môi đầy mưu mô.

"Ta có nói sẽ tự mình giết ả sao? Nếu nàng đồng ý không đi gặp tên kia nữa, ta sẽ tha cho ả một mạng"

Biết ngay mà! Bậm chặt môi, ta không thể hứa, nếu hứa thì chuyện đó lại tái diễn, ta sẽ mất Cẩn Triệt mãi mãi, còn không hứa thì Tây Lưu Ly sẽ chết, ta biết Huyết Dạ thần thông quảng đại, chàng muốn ai chết thì mai chẳng thể thấy ánh mặt trời.

"Nếu chàng thật sự giết Tây Lưu Ly thì từ nay ta sẽ đoạn tuyệt với chàng"

Dù không muốn nhưng ta phải thử, nếu Huyết Dạ yêu ta, chàng sẽ không làm ta buồn, ấy vậy mà khi ta quay theo hướng khác thì chàng không ngăn mà còn khích tướng.

"Được! Nàng đi đi! Bổn ma chủ ta không ngăn nàng nữa"

"Xin lỗi! Mặc dù chàng cũng quan trọng với Mạc Tử Cách ta nhưng ta muốn cứu Cẩn Triệt!"

Ta có thể hình dung được vể mặt lúc đó của chàng thế nào vì khi rời đi còn nghe tiếng cười mang đầy phẫn nộ của chàng nữa kia mà.
Bình Luận (0)
Comment