Thân là yêu tiên tu luyện ngàn năm bình thường ít có thất tình lục dục.Hôm nay bất quá chỉ vì một tên loài người mới quen biết mấy ngày, hỉ nộ ái ố y xem như nếm đủ cả.
Thật muốn một chưởng đánh Quân Bất Phàm, muốn giết hắn nhưng tìm đâu ra một người phối ngẫu ưng ý như hắn, do dự một hồi cuối cùng không ra tay.
“Ngươi là ai mà dám động tay động chân với tướng quân chúng ta, không muốn sống nửa rồi chắc.”Tiểu Mã còn không biết tử thần đang ở trước mắt, muốn đi lên đẩy người kia ra.
“Tiểu…….Tiểu Mã, không cần lo cho ta, đi mau.”Gian nan xoay qua…..Quân Bất Phàm trong mắt lóe sợ hãi.
Xà yêu lợi hại cỡ nào hắn đã biết, còn tiểu Mã căn bản không phải đối thủ xà yêu, ở lại chỉ có nước chịu chết.
Nhớ lại xà yêu từng nói mai là ngày y phát tình, hắn còn có lợi với xà yêu nên y tạm thời sẽ không giết hắn nhưng tuyệt đối không dễ dàng tha hắn.
Hắn không sợ chết nhưng không muốn mang tiếng xấu chết đi, hắn phải giữ mạng rửa sạch hàm oan, tuyệt đối không thể chết ở đây.
“Tướng quân, tôi lần này sẽ không bỏ lại một mình ngài.”Có lần đầu tiên tuyệt đối không có lần thứ hai, tiểu Mã không chịu rời khỏi, chỉ sợ lần này đi sẽ không thấy được hắn.
“Ngươi..đại ngu ngốc, y không phải là người là yêu quái đấy, ngươi ở đây cũng không cứu được ta.”Hét to vào tiểu Mã, hắn hận không có thêm một cây roi đuổi tiểu Mã đi.
“Quân Bất Phàm, ngươi sao phải bảo vệ tên đó, có phải muốn cùng hắn ***?”Nheo lại mắt phượng, trên dưới đánh giá tiểu Mã, cười lạnh một tiếng.
Sớm đã nghe qua loài người có long dương chi hảo thích đoạn tụ, loài người trước mắt gầy yếu nhìn không thu hút so với đầu ngón út y còn kèm xa.
Quân Bất Phàm một lòng muốn cứu hắn, chẳng lẽ giữa bọn họ có chuyện mờ ám?
Nghĩ đến đây lửa giận thiêu đốt hừng hực, lực đạo trong tay cũng mạnh hơn, bóp đến gương mặt hắn đỏ rực.
“Bỏ ra…thối lắm, nhảm nhí, đừng dùng những thứ bẩn thỉu ngươi nghĩ rồi gán vào ta.”Nghe y đỗ lỗi, Quân Bất Phàm mặt lập tức ửng hồng.
Dâm xà đáng ghét, bản thân *** loạn không nói giờ còn nói hắn không chịu nổi thế.
“Vậy ngươi bảo vệ hắn làm gì, ta không ăn hắn.”Không tức giận chỉ là khinh miệt nhìn lướt qua tiểu Mã, bĩu môi không vui.
Y đã sớm không ăn yên hỏa nhân gian, hơn nửa loài người trước mắt gầy gộc nhìn ăn không ngon, muốn ăn y thà rằng….ăn Quân Bất Phàm từ trong ra ngoài.
Trong trí óc lập tức hiện ra hình ảnh Quân Bất Phàm nằm dưới thân y rên rỉ, bên trong thân thể đồng thời xuất hiện ngọn lửa cháy hừng hực, hận không thể ngay bây giờ đem Quân Bất Phàm đè xuống dưới đất ăn sạch……..
“Ngươi đừng giết hắn, hãy để hắn đi.”Một lòng muốn nhanh chóng cứu Tiểu Mã, hắn liều lĩnh kéo cánh tay y, ngăn cản y tiếp tục đi về phía trước.
“Hôm nay tâm trạng ta tốt không muốn sát sinh, bất quá nếu có người muốn chết, ta không ngần ngại phá lệ.”Thản nhiên nhún vai, y buông lỏng bàn tay siết chặt gò má, đổi thành ôm eo hắn, năm ngón tay thon dài ngắt một cái lên eo.
Thật muốn giết cái kẻ phá thời gian ôn tồn cùng người, bất quá cái tiên Tiểu Mã thật không biết điều, thật chướng mắt.
“Buông….Buông tay.”Thở gấp một tiếng, hai má màu đồng cổ nháy mắt biến thành tử hồng sắc.
“Ta không buông, ngươi thuộc về ta, ta thích thế nào thì thế ấy.”Cúi đầu gặm cắn trên cổ hắn, tuyên cáo chủ quyền của mình.
“Tướng quân, các người……….”Tiểu Mã trừng lớn hai mắt, hít một ngụm hơi lạnh, nhìn cảnh ái muội trước mắt, một hồi lâu vẫn không thể mở lời.
“Không muốn chết thì mau cút.”Ánh mắt tà ác liếc sang, miệng vươn ra đầu lưỡi dài màu đỏ liếm láp nửa thân trần Quân Bất Phàm.
“Yêu………quái….Tướng quân, ta sẽ tìm người thu yêu.”Hét lên một tiếng, tiểu Mã quay đầu bỏ chạy.
Để lại Quân Bất Phàm đáng thương vừa đói vừa mệt, trên cổ áp lực nặng nề, đầu choáng váng hoa mắt cơ hồ đứng không vững, nghiêng người dựa vào y.
“Hừ, thu yêu, để xem ai dám thu ta.”Cười lạnh, y ôm Quân Bất Phàm nửa tỉnh nửa mê bay đi.