Vừa về phủ hắn lập tức thu dọn hành trang nói với phụ mẫu, cưỡi ngựa phóng thẳng ra ngoài thành.
“Quân Bất Phàm, ngươi dừng lại cho ta.”Một tiếng gầm thét chấn động, hắn kinh ngạc quay đầu lại chỉ thấy Sân một thân bạch y như tuyết đứng phía sau cách không xa hắn, dáng vẻ đang rất phẫn nộ.
“Ta………..”Đang muốn nói ngực bỗng nhiên buồn nôn, cảm giác muốn nôn mửa vọt thẳng lên đầu.
Xong, Sân đuổi kịp rồi nhưng hắn không muốn trở về kinh thành hắn muốn trở về biên cương.
Không nói hai lời hắn rút ra sợi roi quất lên mông ngựa chạy thẳng về phía trước, mã nhi hoảng sợ chạy nhanh như bay khiến đầu hắn choáng váng.
“Quân Bất Phàm, mau dừng lại, trong bụng ngươi có hài tử của ta.”Thấy hắn ngoan cố không nghe theo, Sân hổn hển rống to.
“Hài tử?Ngươi nói hài tử gì?”Quân Bất Phàm sững sờ ngây dại.
Không phải hắn nghe nhầm chứ?Sân nói hắn mang thai con y, hắn là nam tử, nam tử sao có thể mang thai?
“Ta nói ngươi mang thai con ta”Sân phóng người bay đến, một tay giữ lấy dây cương ngựa, một tay ôm hông hắn.
“Ngươi nói lại một lần nửa………..”Lời vừa ra khỏi miệng, trước mắt bỗng nhiên tối sầm, hắn ngã gục xuống.
“Phàm, ngươi đừng dọa ta.”Hoảng sợ ôm lấy hắn, trên mặt Sân không còn chút máu.
……..
Mệt mỏi ngủ suốt cả ngày rốt cuộc Quân Bất Phàm mới tỉnh, dị hương xông vào mũi làm hắn nhíu mày, ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía mới phát hiện mình đang ở hoàng cung.
“Phàm Phàm, cuối cùng ngươi đã tỉnh, thật dọa chết ta.”Vỗ vỗ ngực, dáng vẻ Sân như rất hoảng sợ.
“Mùi nồng quá….”Mùi thơm đậm dặc này khiến hắn buồn nôn, nghĩ thôi hắn đã muốn phun ra.
“Mùi hương này dùng để an thai, nhiều người còn nói rất tốt với thân thể, ngươi có biết không suýt nửa hài tử đã xảy ra chuyện.”Sân sờ lên bụng hắn, nét mặt ôn nhu sắp chảy nước.
Con trai của y đang ở trong bụng Quân Bất Phàm, chưa tới một năm nửa sẽ ra đời, y thật không kịp đợi làm cha.”
“Ngươi nói trong đây có đứa bé?”Chỉ chỉ bụng mình, hắn không thể tin nổi hỏi lại.
“Đương nhiên, ta có khi nào lừa ngươi chưa, không lâu nửa chúng ta sẽ có con của riêng mình”
“Có thể nói cho ta biết, ta sao lại mang thai?”Nhìn khuôn mặt chân thành của y không giống như đang nói dối nhưng hắn vẫn bán tính bán nghi.
“Ngươi quên rồi sao, đêm ở thánh hồ ta đã dùng hết lực, nếu ngươi không mang thai mới kỳ quái.”Sân đắc ý cười khúc khích nói.
“A………”Hắn ngơ ngác trả lời một tiếng, cơn buồn ngủ kéo đến căn bản nghe không rõ Sân đang nói gì.
“Ngươi gần đây ăn uống quá ít, với lại còn cưỡi ngựa chạy loạn, sau này không được thế nửa sẽ ảnh hưởng đến con mất.”Không ngừng lải nhải bên tai, Sân giống như ông lão bảy tám chục tuổi tối ngày càm ràm.
“Ngươi nói ta gần đây ăn ít ngủ nhiều là do mang thai sao?”Hắn bỗng nhiên bừng tỉnh ngồi thẳng dậy, bắt lấy ống tay áo Sân lắc lắc.
“Nằm xuống, đừng chuyển động mạnh.”Ép hắn nằm lại vị trí cũ, đem chăn rơi xuống ngang hông lần nửa đắp lên ngay ngắn.
“Mau nói ta biết có phải vậy không”Bây giờ hắn mới từ từ hiểu ý Sân.
“Đương nhiên là thật, sau này nhớ phải ăn nhiều chút, một mình ngươi phải ăn phần hai người, không thì bảo bối sẽ không khỏe mạnh.”Bàn tay to lại phủ lên bụng hắn xoa nắn an ủi.
“………….”Biết được chân tướng sự việc hắn thật không biết nói gì cho phải.
Kể từ khi gặp Sân không biết xảy ra bao nhiêu chuyện quái lạ, hôm nay Sân nói hắn mang thai, lần sau không biết sẽ xảy ra chuyện kỳ quá gì nửa?
Nhưng hiện tại hắn không muốn nghỉ nhiều chỉ muốn nhanh chóng ngủ, biết đâu sau khi ngủ dậy tất cả chỉ là một giấc mơ………..