Nọa Nhược Vui Sướng (Nọa Nhược Đích Khoái Nhạc)

Chương 13

“Nai con, đừng chạy nữa, nguy hiểm, cẩn thận xe, cẩn thận!”

Âu Dương Đạo Đức nhìn nai con vừa say khướt vừa khóc đến chẳng biết trời trăng gì, đứng giữa dòng xe đông nghẹt chạy như con thôi thiếu chút nữa sợ đến hồn phi phách tán!

“Đừng cử động! Nai con ngoan ngoãn đứng yên, chủ nhân lập tức đến đây, nai con ngàn vạn lần đừng lộn xộn nha.”

Âu Dương Đạo Đức vừa dỗ dành nai con đứng trên giải phân cách vừa cuống cuồng chạy qua đường.

“Cậu đừng có tới đây! Tôi không bao giờ muốn nhìn mặt cái đồ heo đực lúc nào cũng động dục như cậu nữa, cút đi, cút!”

Phan Tuấn Vỹ thấy hắn chạy đến gần, cuống cuồng xoay người bỏ chạy.

“Nai con, về đây cho ta, nai con”

Âu Dương Đạo Đức thấy nai con lần thứ hai rơi vào giữa dòng xe chạy, trái tim chút nữa là ngừng đập.

Phan Tuấn Vỹ vẫn chưa phát hiện ra mình đang chạy vòng vòng trước Quỷ Môn Quan, anh đau khổ đến trái tim sắp tan nát đến nơi chỉ muốn rời khỏi nơi này.

“Í? Xe số 57? Đó không phải xe về nhà sao? Đúng, mình phải về nhà… phải về nhà…”

Phan Tuấn Vỹ thấy xe bus số 57 liền mơ mơ màng màng lập tức leo thẳng lên xe, quên mất rằng mình đang ở Đài Trung chứ không phải ở Đài Bắc.

“Dừng xe, dừng xe!”

Âu Dương Đạo Đức thấy nai con sắp rời đi, anh lập tức phát huy tốc độ chạy cự li 100m, bắt kịp vừa lúc chiếc xe bus chuẩn bị lăn bánh, đúng là hụt hết cả hơi.

Vừa lên xe, Âu Dương Đạo Đức ngay cả hơi cũng không kịp hít vào, quay đầu tát cho nai con một cái!

“Sau này không được phép làm cho ta sợ như thế lần nữa!”

Âu Dương Đạo Đức nắm chặt hai cánh tay của nai con lắc mạnh. Nhớ đến màn kinh hoảng vừa rồi, thân thể không tự chủ được run run…

“Ô… cậu đánh tôi… Cậu dựa vào cái gì mà đánh tôi? Tôi chết cũng không cần cậu lo! Chết cũng không cần cậu lo!”

“Không được phép nói đến cái chữ ‘chết’! Mạng của cưng là của ta, là của ta!”

Âu Dương Đạo Đức ôm lấy nai con, tựa như nghiêm phạt siết chặt lấy anh trong lòng.

“Ô… Buông… tôi hận cậu… tôi hận cậu…”

Phan Tuấn Vỹ tức giận đấm đấm cái lưng hắn, ngả đầu trong lòng Âu Dương Đạo Đức khóc như một đứa nhỏ.

“Ừm… hai vị tiên sinh… Hai người đánh xong chưa ạ? Hai người còn chưa có đưa tiền đâu.”

Vị tài xế xe bus tuy xấu hổ nhưng vẫn tận trung chức vụ quay đầu nhắc nhở bọn họ.

“Hí…”

Âu Dương Đạo Đức nghe thấy quanh mình truyền đến một trận cười trộm, gương mặt tuấn tú lập tức đỏ lên.

“Nga… thật ngại quá…”

Anh chưa từng đi xe bus, cũng không biết phải đưa bao nhiêu tiền, đành tiện tay đưa cho vị tài xế một tờ tiền lớn.

“Chủ nhân ngu… đây có phải taxi đâu, đưa nhiều tiền như thế làm gì a?”

Phan Tuấn Vỹ vừa nấc cụt vừa lẩm bẩm phàn nàn.

“Nai con chịu gọi ta là chủ nhân rồi sao? Nào, đứng nguy hiểm, chúng ta ngồi xuống nhé.”

Âu Dương Đạo Đức không muốn tiếp tục là mục tiêu cho mọi người dòm ngó nữa, vội vã chọn một hàng ghế gần gần đỡ nai con ngồi xuống.

“Hứ, tôi còn chưa có hỏi cậu nha, nói, vì sao lại đi hôn người khác? Vì sao?”

Phan Tuấn Vỹ túm lấy áo hắn, thở phì phì trừng mắt nhìn.

Có lẽ vì cảm giác chút nữa mất đi mà giành lại được quá sung sướng đến mụ cả đầu, Âu Dương Đạo Đức đối với thái độ kiêu ngạo chất vấn của nai con không những không giận, mà còn thấy đáng thương, trái tim mơ hồ nhói lên.

“Đó là hiểu lầm, hiểu lầm, mấy ngày nay ta bận đến cả thời gian ngủ cũng không có, đâu có sức mà tìm phụ nữ nữa?”

Phỉ Phỉ chết tiệt! Từ nay hắn sẽ liệt cô ta vào danh sách cấm cửa, ngăn chặn cô nàng đến gần anh và nai con nửa bước. Cái cô ả đó đúng là phiền phức tinh trời sinh, nếu không phải cha cô ta là một đối tác lớn của công ty, hắn khẳng định sẽ cho cô ta một bài học nhớ đời.

“Hiểu lầm? Hứ, tôi không tin… Nếu không… nếu không cậu phải để tôi kiểm tra xem… kiểm tra…”

Phan Tuấn Vỹ bất thình lình lục lục lọi lọi lung tung trên người hắn.

“Ô… Đồ lừa đảo, cậu xem, cái chỗ này cứng ngắt lên được, còn nói không có đi lăng nhăng?”

Phan Tuấn Vỹ nức nở mắng mỏ.

“Cái gì a?”

Âu Dương Đạo Đức hoang mang cúi đầu nhìn anh.

“Ta van cưng, nai con, cưng nhìn cho rõ có được không? Đây là điện thoại di động của ta!”

Hắn thấy nai con vừa nắn nắn cái điện thoại trong túi quần vừa khóc tức tưởi nhìn mình, đúng là không biết nên khóc hay nên cười.

“Điện… điện thoại di động?”

Phan Tuấn Vỹ móc cái thứ cứng cứng trong túi quần ra, dùng đôi mắt mơ màng lật qua lật lại săm soi cẩn thận.

“Hi, đúng là điện thoại di động thật, ghét hêm làm mình sợ chết đi được!”

Gánh nặng trong lòng vừa được trút xuống, anh liền cực kì thô bạo vô tâm tiện tay quăng luôn cái điện thoại qua cái cửa sổ đằng sau.

“A! Điện… điện thoại của ta!”

Âu Dương Đạo Đức nhìn theo một điểm sáng mờ mờ văng ra rồi biến mất trên con đường tối đen như mực, lập tức choáng váng.

“Ai nha, cái kia quan trọng gì, chúng ta tiếp tục kiểm tra… tiếp tục kiểm tra…”

Nai con đột nhiên cúi đầu vùi mặt vào giữa hai chân hắn, tựa như cún con ngửi ngửi.

“Nai con, mau ngẩng lên, cưng làm gì thế?”

Âu Dương Đạo Đức tưởng như nghe được tiếng hít sâu của mọi người xung quanh. Càng đáng sợ hơn chính là, bị nai con sờ một cái, có một chỗ nào đó đã… lập tức ‘chào cờ’!

“Hí, tiểu đệ đệ của chủ nhân ngóc dậy bắt chuyện với ta nầy. Hai xin chào a, gần đây có ngoan không? Có đến cái chỗ nào không được đến không? Sao? Bây ở trong đó ngộp lắm hở? Được được, đừng nóng đừng nóng, ta lập tức cho bây ra hít thở không khí nha…”

Phan Tuấn Vỹ hê hê cười, đưa tay tính kéo cái khóa quần của Âu Dương Đạo Đức xuống.

“Không được! Nai con, mau dừng tay, ở đây nhiều người như vậy…”

Âu Dương Đạo Đức luống cuống hết cả người cố gắng giằng đôi ma thủ của nai con đang hăng hái chiến đấu anh dũng sờ mó lung tung.

Trời ạ, hắn thực sự bị con nai con ăn cả gan trời nay hù chết rồi! Nai con say rượu sao mà kinh khủng thế này? Hắn thề rằng từ nay trở đi không cho phép nai con có một cơ hội đụng đến một giọt rượu nào nữa!

“Đáng ghét, có sao đâu, lần trước trong phòng họp cũng có nhiều người lắm a, cậu cũng bảo tôi dùng miệng hút ra mà….”

“Phụt!”

Âu Dương Đạo Đức thề rằng hắn nghe thấy tiếng máu mũi cuồng phun từ bốn phía xung quanh!

“Im miệng! Không được nói bậy!”

Bất kể Âu Dương Đạo Đức lớn mật đến đâu cũng không tránh khỏi cảnh mồ hôi lạnh đầm đìa…

“Tôi đâu có nói bậy đâu, chủ nhân quên rồi sao? Vậy… tôi mới nhớ ra…A, đúng rồi đúng rồi, giống như… giống như cái hôm ở nhà hàng đó, cũng có bao nhiêu là người, cậu cũng lôi tiểu đệ đệ của tôi ra chơi đến bắn tùm lum mà…”

Nai con vẫn còn sống chết liều mạng đưa ra chứng cứ bên cạnh.

“Ngậm miệng! Không nói nữa, xuống xe, chúng ta lập tức đi xuống!”

Âu Dương Đạo Đức bây giờ cả dũng khí để ngẩng đầu lên cũng chẳng có nữa rồi.

“Hí, chủ nhân đỏ mặt rồi kìa, dễ thương quá đi. Ê, mọi người, mọi người xem xem, chủ nhân của tôi có dễ thương không nè?”

Phan Tuấn Vỹ đột nhiên đứng lên đắc ý dạt dào lớn tiếng khoe.

“Đúng vậy, rất đáng yêu, đúng là thừa đáng yêu luôn a…”

Mấy cô bé mặc đồng phục trường học ban đêm nghiêng ngửa lên nhau mà cười.

“Dừng xe! Lập tức dừng xe cho tôi!”

Âu Dương Đạo Đức lúc này làm sao mà ngồi yên cho nổi nữa, hắn sống chết vừa tha vừa lôi vừa kéo nai con đến trước cửa xe.

“Tiên sinh, ngài chắc chắn là muốn dừng xe ở đây chứ?”

Bác tài hảo tâm xác định lần thứ hai.

“Đúng, tôi muốn dừng xe ở đây, bây giờ, lập tức dừng xe!”

Nếu không mau xuống xe, hắn chắc là ngay cả Đài Trung cũng không dám về. Âu Dương Đạo Đức thật cả đời chưa từng mất mặt vậy bao giờ.

Trời ạ! Đây là cái chỗ khỉ ho cò gáy quỷ quái gì thế này?

Âu Dương Đạo Đức khó khăn lắm mới đỡ được nai con đứng cũng không vững xuống xe, nhưng phát hiện ra mình đang đứng bên cạnh một ruộng lúa tối đen như mực, đúng là một nơi ‘trước không có làng, sau không có quán’.

“Đáng ghét! Kiểu này chắc chỉ còn nước đi đường mười một về!”

Đã quá mười hai giờ, cái xe vừa nãy khẳng định là chuyến xe bus cuối cùng, hơn nữa chỗ này ngoại trừ một bầy ếch ồm ộp ồn ào chết đi được với muỗi nhiều đến muốn lấy cả mạng người thì chẳng còn gì khác, mà muốn gọi taxi thì điện thoại di động chẳng biết đã bay đến nơi nào, xem ra chẳng còn cách gì khác ngoài cắn răng cuốc bộ một quãng.

Ai, nếu như điện thoại không mất thì tốt quá rồi. Nhìn ánh đèn mơ hồ lập lòe phía xa xa, Âu Dương Đạo Đức bất đắc dĩ thở dài.

“Nai con, chúng ta đi thôi.”

Âu Dương Đạo Đức vỗ vỗ nai con đang ngồi bệt trên mặt đất.

“Không muốn không muốn, tôi đi không được, tôi mệt lắm mệt lắm mệt lắm…”

Phan Tuấn Vỹ bướng bỉnh ngồi trên mặt đất, không chịu nhúc nhích.

“Nai con, nghe lời, ở đây tối tăm như thế này, lại nhiều muỗi muốn chết, chúng ta chỉ cần đi một tẹo nữa là có thể gọi taxi về nhà rồi, cưng ngoan ngoãn đi theo chủ nhân có được không?”

Âu Dương Đạo Đức dùng giọng dỗ tiểu hài tử dỗ dành cái đồ tiểu vô lại này.

“Không muốn không muốn, tôi thực sự đi hết nổi rồi… Chi bằng… chi bằng cậu cõng tôi đi, chỉ cần chủ nhân cõng tôi, tôi nhất định sẽ nghe lời ngoan thật ngoan mà…”

Phan Tuấn Vỹ ngửa đầu cười cười nịnh nọt.

“Được được, cõng cưng cõng cưng…”

Trời ạ, sao hắn hôm nay xui xẻo thế này?

Bỏ đi bỏ đi, hôm nay thể diện của chủ nhân đã mất sạch rồi, có phải làm ngựa cưỡi thì cũng quan tâm nữa làm gì, dù sao ngày mai nai con tỉnh rượu, nhất định sẽ quên sạch mọi chuyện hôm nay, lúc ấy lượm lại uy nghiêm của chủ nhân rồi hảo hảo chỉnh đốn cái con nai con vô pháp vô thiên này, hẳn là chưa muộn chớ?

Kết quả là, Âu Dương Đạo Đức luôn luôn ngạo mạn tự cho mình là siêu phàm cứ như vậy trên lưng cõng con nai con đang vui như tết, đi trên con đường bùn đất dài như vĩnh viễn không có điểm dừng…

Chờ tới khi hai người lết được đến nơi có người, gọi taxi về nhà, đem nai con đã ngủ say như heo cùng với chính mình tắm rửa sạch sẽ, lau khô người bò được lên giường, Âu Dương Đạo Đức đã hấp hối, hầu như là vừa đặt đầu xuống gối đã hôn mê bất tỉnh.

Ghét quá… mót ghê… Mót ghê nga…

Nhưng mà… buồn ngủ quá… được ngủ tiếp thì tốt rồi….

Không được… nhất định phải dậy… vô WC… nhanh đi WC….

“Tí tách rầm rầm, trời mưa lâm râm”

Phan Tuấn Vỹ sung sướng ngâm nga bài đồng dao anh ưa thích.

Hô… dễ chịu thật…. xả nước xong thật là sướng… Phan Tuấn Vỹ thỏa mãn thở dài một hơi.

Âu Dương Đạo Đức đang ngủ thì cảm thấy một dòng nước ấm rưới lên khắp người, cả người sung sướng tựa như được ngâm mình trong suối nước nóng Nhật Bản…

Hô… Thoải mái quá đi… Ngâm suối nước nóng cảm giác đúng là sung sướng… Âu Dương Đạo Đức thỏa mãn thở dài một hơi.

Mặt trời đã lên đến mông rồi.

Chủ nhân thong thả tỉnh dậy.

Cái chăn được xốc lên rồi.



“A!”

Có người gặp họa rồi.
Bình Luận (0)
Comment