Nọa Nhược Vui Sướng (Nọa Nhược Đích Khoái Nhạc)

Chương 22

“Xin lỗi, tuổi tác của anh không phù hợp với yêu cầu của chúng tôi.”

Người phỏng vấn liếc nhìn tờ lý lịch, nói mà không cần ngẩng đầu lên.

“Vì sao? Tôi cũng chẳng khác thanh niên là mấy đâu, tôi làm được mà, cái gì tôi cũng làm được hết, xin quý công ty cho tôi một cơ hội có được không?” Phan Tuấn Vỹ hai tay đan chặt vào nhau, ép mình đừng tỏ ra vội vàng hấp tấp.

Nhưng sao mà anh không cuống được đây? Phần lớn tài khoản ngân hàng đều gửi cho Mỹ Mỹ, anh rời đi cũng chẳng mang nhiều tiền, xuống nam đến Cao Hùng thuê một phòng nhỏ đơn giản, tiền thuê phòng và tiền đặt cọc phải đưa trước nên bây giờ chẳng còn mấy đồng, gần đây kinh tế trì trệ, đi xin việc gần một tháng rồi mà vẫn chưa được, sắp đến kỳ nộp tiền nhà rồi, anh phải làm thế nào mới được đây?

“Kinh nghiệm công tác của anh rất phong phú, nhưng chính sách của công ty là muốn tìm nhân viên quản lý trẻ, tuổi từ hai lăm đến ba mươi, anh không hợp với yêu cầu.”

“Vậy… ở đây có công việc gì không phải quản lý để tôi có thể làm không? Tôi không quan tâm chức vụ cao thấp, chỉ cần công ty cho tôi một cơ hội, bất kể công việc gì tôi nhất định làm hết sức mà.”

“Vậy thì…” Ngẩng đầu nhìn người trung thực thành khẩn trước mặt mình, người phỏng vấn quyết định cho anh một cơ hội.

“Bây giờ có một vị trí quản lý kho, lương cơ bản là hai vạn, giờ làm việc là từ tám giờ sáng đến tám giờ tối, nếu cần có thể tăng ca bất cứ lúc nào, cần một người có thể lực, anh nghĩ anh có làm được không?”

“Được mà, không thành vấn đề, tôi nhất định sẽ làm thật tốt, cảm ơn ngài, cảm ơn!”

“Đừng vội cảm ơn tôi, nhưng tôi phải nói trước, thời gian thử việc là một tháng, làm không tốt không nhận, không nói hai lời đâu.”

“Vâng, tôi nhất định sẽ làm tốt, tuyệt đối không để ngài thất vọng đâu.”

Hưng phấn đi về nơi trọ, Phan Tuấn Vỹ quyết định phải tự khao mình một chút, ít ra phải ăn một bữa tử tế.

“Ông chủ, cho tôi một tô cơm thịt kho nha, a, thêm một quả trứng kho nữa.”

“Được, mời ngồi, lập tức có đây.”

Thấy từ hôm nay không còn phải xài mì gói, mà có thể ăn thịt băm thơm phức, Phan Tuấn Vỹ nghĩ đến cũng chảy cả nước miếng. Để đỡ mất mặt, anh vội vã giả vờ chăm chú vào tờ báo trước mặt.

“Cơm thịt kho thêm trứng kho đến đây!”

“Cảm ơn, cảm ơn.” Phan Tuấn Vỹ bắt đầu vừa đọc báo vừa ăn từng miếng một.

“’Mười người đàn ông độc thân hoàng kim’ do danh viện thục nữ toàn quốc bình chọn, kết quả như sau: Thứ nhất, tổng giám đốc ngân hàng Trung Hoa – Phạm Đạt Dân thứ hai, Tổng giám đốc công ty điện tử Cần Dương – Hoàng Văn Bân, thứ ba, chủ tịch tập đoàn khoa học kỹ thuật Hoài Đức – Âu Dương Đạo Đức…”

Một thân ảnh khiến anh hằng đêm không yên giấc đột ngột xuất hiện trên trang báo, gương mặt anh tuấn trong hình chụp không khác trong trí nhớ của anh là bao, thế nhưng… lại chẳng thể nào chạm vào được nữa…

“Tiên sinh à, anh… anh làm sao thế!”

Nhìn tờ giấy ăn vừa chìa trước mắt, Phan Tuấn Vỹ mơ hồ ngẩng đầu lên, mới phát hiện mình đã rơi lệ đầy mặt từ lâu…

“Thịt kho của anh ngon lắm… ông chủ, tờ báo này có thể cho tôi được không?”

“Được được, anh cứ cầm đi, cứ cầm đi.”

“Cảm ơn, xin hỏi hết bao nhiêu tiền?”

“Không cần không cần đâu, anh… anh cứ đi thong thả.”

“Nga…”

Tâm trí mụ mị rời khỏi quán ăn bình dân, chậm rãi hướng ra phía con đường náo nhiệt, trên đường rõ ràng còn nhiều người đang bước đi cùng mình, vì sao vẫn thấy cô đơn thế?

Biết thừa mà vẫn cố hỏi, Phan Tuấn Vỹ, mi biết thừa rồi mà còn cố hỏi a…

Một cái nhíu mày, một nụ cười, nhất cử nhất động của người đó không biết từ khi nào bắt đầu xoay quanh trong não anh tựa như đèn kéo quân, cả thể xác lẫn linh hồn đều câm lặng gào thét, khát cầu người kia chiếm lấy mình, nhưng sự lựa chọn cuối cùng của anh đã khiến anh chẳng thế nào quay đầu lại, chỉ là… chỉ là những năm tháng trống rỗng dài dằng dặc từ nay về sau rốt cuộc phải làm thế nào mới qua được?

Lặng người trên ngã tư đường, Phan Tuấn Vỹ không kìm được mà ngơ ngẩn…

“Chú Phan, giúp anh mang cái đống hàng này đến khu A, rồi chú viết phiếu giùm anh nha.”

“Được, anh chờ chút, em làm liền đây.” Mặc dù mồ hôi như mưa, Phan Tuấn Vỹ vẫn nhanh nhẹn vác đống hàng hóa chất chồng như núi xếp đúng chỗ.

“Không tồi đâu, chú Phan, vừa mới đến không lâu đã biết việc phết rồi nha, tay chân nhanh nhẹn lắm.”

Âm thanh pha chút giọng Đài Loan đến từ A Cường người đang khởi động chiếc xe tải, anh cũng là đồng nghiệp mà Phan Tuấn Vỹ vừa kết bạn, là một người rất phóng khoáng thẳng thắn.

“Đâu có, em còn phải cố nhiều lắm.” Phan Tuấn Vỹ ngượng ngùng gãi gãi đầu.

“Tối nay có muốn đi uống một chén với anh không? Anh nói với chú nha, hôm nay là sinh nhật anh, anh em của anh có một người vừa mở một khách sạn, nghe nói mấy em gái ở đó rất là đẹp nga.”

“Thế… thế sao… nhưng em không uống được rượu thì sao hả anh? Em thấy các anh cứ đi đi, em đi theo e làm mọi người mất hứng mất.”

“Yên chí, có anh ở đây sợ cái gì? Huống hồ quán rượu này chẳng phải muốn đến là đến được đâu nha, nghe nói đắt dọa chết người đó, nếu hôm nay không phải đại thọ 50 của anh, thì đám bạn nhậu kia của anh sao dám mời anh đi a? Đi đi, đi đi, nếu hôm nay chú không đi thì coi như chú không nể mặt anh đâu nhá!”

“Được, được, em đi là được, rượu hôm nay cứ tính một phần cho em, coi như là chúc thọ anh.”

“Vậy mới là anh em tốt của anh chứ. Tan tầm ta đi luôn, mấy em gái xinh tươi đang chờ chúng ta đó!”

“Phan quản lý, xin chào, em là Lệ Lệ, cảm ơn anh hôm nay ngày khai mạc đến đây cổ vũ em, em vui lắm, anh nói coi, Lệ Lệ làm thế nào báo đáp anh đây?”

Thân thể phụ nữ xinh đẹp trắng ngần như tuyết trong không gian mờ ảo càng láng lẩy mê người.

“Không, không cần… tôi… tôi…”

Phan Tuấn Vỹ làm sao mà qua trận này được, anh sống chết cố đẩy cái động vật thân mềm càng lúc càng gần trên người ra, sợ đến nỗi nói cũng chẳng rõ nổi.

“Ai nha, chú Phan, đừng có mà khách khí với em ấy, bảo em ấy lấy thân mà đền là được, gặp con gà luộc ngây thơ như chú đúng là phúc của cổ nha!”

“Em xin anh, anh đừng có nói lung tung nữa có được không!” Đúng là không chịu nổi, cái gì mà “gà luộc ngây thơ” chứ, khó nghe chết được!

“Ai nha, quản lý Phan, em không biết đâu, hôm nay anh nhất định phải lên đài với Lệ Lệ đó, người ta bị tiếng sét ái tình với anh rồi đó nha!”

Lệ Lệ cố rướn “đỉnh thánh mẫu” mà mình tự hào nhất lên ra sức cọ cọ, Lệ Lệ không tin cái đứa nhóc trắng nõn này không động tâm với mình.

“Lên… lên đài?”

Đừng có nói là cô ta muốn anh “này này nọ nọ” đấy nha?

Trời ạ, từ khi gặp cái tên sát tinh cuộc đời đó, anh toàn bị hắn đặt bên dưới, bảo bối của anh chỉ là “phòng khi cần”, treo ở đó cho đẹp mà thôi, bây giờ bức anh xông trận, anh còn thật không biết là liệu mình có “kẹt đạn” nữa không đây?

“Đúng thế, Phan quản lý, anh không đồng ý sao? Hí, hay là em hỏi tiểu đệ đệ của anh thì tốt hơn.”

Vươn một “phượng trảo” hướng về hạ thể của anh, Lệ Lệ bắt đầu xoa xoa nắn nắn cực kì lão luyện.

“Dừng lại! Cô làm gì thế!” Phan Tuấn Vỹ nắm chặt tay cô ả cố giật ra.

Theo từng giây một, sắc mặt của Lệ Lệ càng tồi đi.

“Ai nha, Lệ Lệ, vô dụng sao? Em đừng có uổng công phí sức nữa, anh thấy chú em này luôn thở dài thườn thượt, tâm sự chất chồng, anh dám cá, cái cậu nhóc ngây thơ này nhất định có người yêu rồi.”

“Hứ, dám thờ ơ với “tiêu hồn trảo” của Lệ Lệ này, em thấy cậu em anh chẳng phải là có người yêu, mà là thích đàn ông!”

Nghĩ đến tối nay chuyện lên đài của mình bị phá hỏng, ngữ khí của Lệ Lệ chua ngoa còn hơn cả nước cốt chanh.

Không ngờ tâm sự sâu kín nhất của mình lại liên tục bị đoán trúng, gương mặt Phan Tuấn Vỹ đỏ bừng trong tiếng cười bùng nổ của mọi người xung quanh.

“Nầy, chú Phan, đừng có ngượng mà, đem chuyện người yêu chú kể chút cho mọi người nghe coi, để mọi người còn biết ai có thể khiến cho “gà luộc ngây thơ” quyết một lòng như thế, ngay cả thịt dâng đến miệng cũng chẳng chịu ăn.”

“Đúng, nói mau, nói mau, không nói là phạt rượu!” Mọi người lập tức ầm ĩ lên.

“Được, được, nói thì nói, ai sợ ai a?!”

Nhìn một đống người uống hết ba chai XO, say khướt trước mắt, Phan Tuấn Vỹ nghĩ thầm, nói gì thì nói ngày mai kiểu gì họ chả quên sạch sẽ? Lá gan bự ra, bao nhiêu tâm tư đối với người ấy lập tức tuôn trào

“Người mà em thích… rất đẹp, một đôi mắt có thể phóng điện bất cứ lúc nào, người đó chỉ cần liếc mắt nhìn ai, là có thể bắt hồn người đó đi mất, mũi nữa, vừa cao vừa thẳng, hoàn mỹ tựa như được nghệ thuật gia dùng dao mà khắc ra, môi a, cong cong gợi cảm khiến cho người ta hận không được cắn mấy cái, mà đôi tay kia… chỉ cần chạm lên người, sẽ vĩnh viến chẳng thể nào quên được cái cảm giác ấy…”

“Oa… nghe qua đúng là một đại mỹ nhân a! Đúng rồi, đúng rồi, chú còn chưa có nói qua ngực ẻm a, thế nào? Nhất định là bự đến mức khiến cậu một tay cũng nắm không nổi nha.” A Cường nháy mắt mờ ám với Phan Tuấn Vỹ mấy cái liền, lại còn dùng tay để gần ngực đong đong. Khiến mọi người lại được một trận cười vang!

“Người đó làm gì có ngực, là một người đàn ông.”

Mọi người nhất thời choáng váng: “Đàn… đàn ông?”

“Đúng thế, hơn nữa cậu ấy chính là con rể em.”

“Oa ha ha ha ha” Có vài người đã cười đến té xuống đất.

“Ha ha ha, cậu em này, không ngờ chú còn biết nói đùa như thế, chúng anh tí nữa bị vẻ thật thà của chú lừa rồi đó nha, mẹ nó chú đúng là chân nhân bất lộ tướng nha! Ha ha ha ha…”

“Ai.. đến tuổi này nói thật cũng chả ai tin. Bất quá, chuyện này cũng chẳng trách được mọi người, ai kêu chuyện này ly kỳ quá đi, ngay cả em cũng chẳng tin rằng sẽ đi thích con rể mình, em đúng thật là… thật là…”

Biến thái? Vô sỉ? Dâm đãng?

Phan Tuấn Vỹ đột nhiên phát hiện mình không thể tìm được từ để miêu tả hành vi của chính mình.

“Xin lỗi, mọi người cứ uống đi, em ra ngoài hít thở không khí chút.”

Đột nhiên thấy phiền muộn, Phan Tuấn Vỹ rời khỏi chỗ ngồi, bắt đầu đi dạo quanh cái khách sạn được gọi là đệ nhất toàn quốc, hao tiền tốn của nhất cả nước này.

Tuy anh chẳng biết chút gì về trang trí nội thất, nhưng cũng có thể thấy người phụ trách rất để tâm đến cái khách sạn này, chỗ nào cũng nhìn thấy những thứ đồ tinh xảo từ nước ngoài.

“Tiểu Vương, nhanh đi gọi “thập đại kim sai” tập hợp, đến chỗ của ông chủ, hôm nay có đại nhân vật đến.”

Một cô nàng nhìn ung dung quý phái, khoảng chừng trên dưới ba mươi tuổi dùng giọng cẩn thận ra lệnh.

“Tang Má, rốt cuộc có nhân vật quan trọng thế nào mà phải điều hết binh lực ra thế? Mười người đầu bảng mà bao hết một hơi, giá đâu có phải ít a.”

“Chủ tịch Âu Dương vốn là bạn tốt nhiều năm của ông chủ, hôm nay biết khách sạn của chúng ta khai trương nến nhất định là đến ủng hộ đó. Người ta là ông chủ công ty lớn, mấy đồng xu lẻ đó chẳng đáng để vào mắt đâu. Được rồi, bớt nhiều lời đi, làm cho nhanh cho tốt đấy, nếu hầu hạ khách được hài lòng, ông chủ sẽ thưởng cho cậu không ít đâu.”

“Vâng, việc này cứ để Tiểu Vương em đây, em đi làm ngay.”

Âu… Âu Dương chủ tịch?

Là cậu ấy?

Là cậu ấy sao?
Bình Luận (0)
Comment