Nọa Nhược Vui Sướng (Nọa Nhược Đích Khoái Nhạc)

Chương 27

Tranh thủ lúc đồng nghiệp cùng phòng không để ý thì lén ngáp một cái, Phan Tuấn Vỹ nhẹ nhàng lau lệ đọng khóe mắt, cố gắng tập trung tinh thần vào đống công văn chồng chất như núi trước mặt.

Ô… anh chỉ nghỉ làm có hai ngày, sao mà công việc dồn lại lại nhiều như thế này a? Thở dài bi thảm, Phan Tuấn Vỹ quả là khóc không ra nước mắt.

Hứ, nói tới nói lui, đều là lỗi của tên *** ma kia, mấy hôm nay chẳng biết lên cái cơn xuân gì, suốt ngày từ sáng đến tối đều hành anh lăn tới lăn lui, chẳng biết tiết chế tí nào, anh tốt xấu gì cũng là máu thịt do cha sinh mẹ dưỡng, ai mà chịu được bị hắn mang ra chơi tối ngày như thế a? Nhưng lần nào oán thán cậu ta, cậu ta cũng chỉ nói:

“Nai con nếu mà mệt thế, ở nhà nghỉ hai ngày là được, yên tâm, ta sẽ tính “tiền công” cho cưng, không có trừ lương đâu.”

Ọe ọe, còn cái gì mà “tiền công” chứ? Vạn nhất đồng nghiệp hỏi anh đi công tác ở đâu, anh làm sao mà trả lời là mình đi công tác trên giường của chủ tịch, để thỏa mãn “nhu cầu công việc” cực kì nhiều của hắn, thiếu chút nữa không quá mức cúc cung tận tụy mà nhắm mắt xuôi tay luôn, mà khẳng khái hy sinh thân mình vì công ty. Nghĩ đến danh sách trong đại hội biểu dương “giải thưởng dành cho nhân viên ưu tú”, nếu mà không có tên Phan Tuấn Vỹ anh, đúng là quá mức không có thiên lý.

Kỳ thực cái tên chủ tịch biến thái ấy ngoài yêu cầu vô độ ra, anh cũng thinh thích công việc hiện giờ, tuy chỉ là một người quản lý nho nhỏ trong phòng hành chính tổng hợp, nhưng tiền lương tiền thưởng cùng với phúc lợi cũng không kém. Anh đang làm việc ở công ty “Khoa học kỹ thuật Hoài Đức”, là công ty thiết kế trò chơi máy tính mới nổi vài năm nay, gần đây các trò chơi do công ty thiết kế còn được tiêu thụ mạnh trên toàn thế giới, chiếm một vai trò vô cùng quan trọng trong thị trường, mỗi năm ra hàng trăm nghìn trò chơi điện tử.

Một công ty lớn như vậy nghe đồn là do cái tên ác ma kia một mình xây dựng lên từ hai bàn tay trắng. Đối với lời đồn đại này Phan Tuấn Vỹ anh lúc nào cũng cực kì nghi ngờ, chính là vì “vô gian bất thành thương”, với cái sự gian trá giảo hoạt, đê tiện âm hiểm cùng tâm cơ kinh khủng ăn thì nuốt hết cả xương đó của hắn, nếu bảo hắn mà ko vừa giàu vừa nổi, thì đời còn ai ngầu được nữa đây?

Ring—-ring—-

“Quản lý Phan, điện thoại của anh, là chủ tịch gọi đó.”

Quản lý Hoàng bên cạnh vừa nói xong, một đống ánh mắt vừa vừa ghen ghét vừa đố kỵ lập tức như tiểu lý phi đao từ khắp nơi hướng về Phan Tuấn Vỹ.

Đáng tiếc là ngài đây đang nổi nóng, vì vậy những ánh mắt bình thường làm anh bất an như ngồi bàn chông lần này đều bị anh trừng mắt lườm trở lại. Có lẽ vì một người luôn luôn ôn hòa mềm yếu như quản lý Phan cũng biết biến sắc mặt, cả đoàn người vội vã cúi đầu tránh khỏi ánh mắt như hung thần ác sát đó.

Đáng ghét, cái tên lúc nào cũng rảnh kia chẳng lẽ còn không biết anh đang bận đến sứt đầu mẻ trán, tối mày tối mặt, thế mà còn dám gọi điện thoại đến quấy rầy anh? Đề phòng mình nhất thời mất trí chửi ầm lên trong điện thoại, dọa hết cả đồng nghiệp trong phòng, Phan Tuấn Vỹ quyết định đi đến phòng họp nhỏ bên cạnh tiếp điện thoại.

“A lô, xin hỏi chủ tịch có chuyện gì chăng ạ?” Nghiến răng nghiến lợi, nổi giận phừng phừng.

“Nai con…”

Tiếng gọi như tiếng thở dài khiến Phan Tuấn Vỹ không chịu nổi trong nháy mắt cả người mềm nhũn, một bụng toàn những lời độc địa phập tức bị quẳng lên chín từng mây.

“Chủ nhân…”

Đối với bản thân vừa nghe giọng nói dịu dàng cuốn hút đó lập tức giương cờ trắng đầu hàng, Phan Tuấn Vỹ quả là khinh đến mức muốn nhổ cho một tiếng nước bọt, sau đó thì đá cho hai cái. Phan Tuấn Vỹ, con mẹ nó mày đúng là chẳng có tí khí phách gì sất, xương sọ cũng bị chó gặm rồi sao?

“Nai con, ta đói.”

Mẹ của tôi ơi, ngay cả cái việc đói bụng bé tí teo cũng gọi anh, khinh Phan Tuấn Vỹ anh là đồ nhàn rỗi chẳng có việc gì làm sao? Tình ý ngọt ngào lập tức được thay thế bằng căm giận ngút trời. Đáng ghét, nói chuyện với cái tên biến thái này y chang ngồi mây mà bay, tim gan cứ bay lên bay xuống phập phồng chẳng yên nổi, Phan Tuấn Vỹ dự kiến được mình kiểu gì cũng có ngày sớm vỡ tim mà đi tong cuộc đời mất!

“Chủ tịch, về vấn đề này bản thân tôi có vài kiến nghị như sau: Một, nhờ thư ký gọi điện thoại đưa thức ăn từ bên ngoài tới hai, nhờ thư ký gọi điện thoại đến nhà hàng đặt chỗ ba, mời chủ tịch về nhà dùng cơm bốn, ”

“Bốn, mời nai con đi tham dự tiệc tối với chủ nhân.”

“Không đi, tôi phải làm thêm giờ.”

Từ  sau khi đi cùng hắn dự tiệc một lần, anh đã thề không bao giờ đi nữa.

“Hôm nay khách hàng lớn của chúng ta là tổng giám đốc Thái của tập đoàn Quốc Tường tổ chức tiệc cưới quan trọng, ta nhất định phải đi, nai con nếu đi cùng ta, coi như là tăng ca vậy nha.”

“Không đi là không đi.”

“Thưởng gấp đôi tiền lương?”

“Không đi.”

Bây giờ anh ăn mặc ngủ nghỉ đều có người tự nguyện chu cấp, cần nhiều tiền như thế mà làm gì?

“Nai con đừng có giận dai thế mà, cùng lắm chủ nhân đồng ý với cưng không nhảy với cô gái nào là được.”

“Không đi.”

Có người nhảy đến gãy cả chân cũng chẳng phải việc của anh!

“Vậy cũng chẳng nói chuyện với cô gái nào, có được không?”

“Không đi.”

Có người bị chết chìm trong nước miếng cũng chẳn liên quan gì đến anh!

“Được, vậy ta cả cười cũng không cười với các cô ấy, đã được chưa?”

“…”

“Nai con…”

“Được, tôi đi. Tiền thưởng tăng gấp ba.”

Tiền mà, làm gì có ai chê nhiều bao giờ chứ? Ngu sao mà không lấy.

Đáng ghét, cái tên đại sắc ma nam nữ đều ăn kia! Đồng ý với anh không dây dưa với nữ, liền dùng dằng với nam, cũng biết đường lắt léo lắm! Nhìn Âu Dương Đạo Đức đang vùi mình trong một bầy mỹ thiếu niên thanh xuân phơi phới dung mạo đường đường đời thứ ba của công ty kia, ánh mắt Phan Tuấn Vỹ quả thực sắp phun hỏa rồi.

Lũ ngu tụi bây, dùng ánh mắt sùng bái như thế nhìn hắn, nếu các ngươi biết cái tên được chọn là một trong “Mười thanh niên kiệt xuất toàn quốc” lại là một tên cường bạo cha vợ, lại còn quay vô đĩa làm bằng chứng siêu cấp đại biến thái, coi các ngươi còn vẫy đuôi với hắn nữa không?!

“Xin chào, Dương Tấn từ ngân hàng Hoa Kỳ, mong chỉ giáo thêm.”

“A, cậu… xin chào, Phan Tuấn Vỹ từ Khoa học kỹ thuật Hoài Đức, cũng mong chỉ giáo thêm.”

Nhìn một người trẻ tuổi chừng ba mươi tuổi chẳng biết chui từ đâu ra, Phan Tuấn Vỹ vội vã thu hồi ánh mắt sát nhân, nhanh nhẹn bắt tay với người đó.

“Phan tiên sinh đi cùng A Đức đến sao?”

“Cậu… cậu quen hắn?”

“Đâu chỉ là quen, chúng tôi còn kết nghĩa làm anh em nữa cơ, nhớ trước đây hai chúng tôi cùng ở Mỹ học đại học, nhưng chẳng ai không biết rằng ai là người làm mưa làm gió, A Đức không chỉ thành tích hơn người mà còn có mỹ danh là “Don Joan Phương Đông”, chuyện ái tình kể ba ngày ba đêm cũng chẳng xong. Không tin anh nhìn xem, được nhiều mỹ thiếu niên vây quanh đến như thế, sướng đến cười toe toét luôn kìa, A Đức đúng là không đổi được thói xấu ăn cả nam lẫn nữ a. A, xin lỗi, lần đầu gặp mặt mà nói nhiều quá đi mất, Phan tiên sinh nhất định là nghe thấy bực mình lắm nha?”

“Không, tôi không ngại đâu. Bất quá tôi chẳng có tí hứng thú nào với cái lịch sử *** tà của cái tên sét đánh xấu xa siêu cấp *** ma vô địch vũ trụnày đâu, xin thứ cho tôi không tiếp được.”

Cố tỏ vẻ tiêu sái phất tay, Phan Tuấn Vỹ xoay người bỏ đi.

“Sét đánh xấu xa siêu cấp *** ma vô địch vũ trụ? Ha ha, nói rất hay, nói rất hay!”

“Hay cái rắm! Cậu với nói gì với nai con của tôi khiến anh ấy giận đến thế hả?”

Từ xa thấy nai con tức giận thở phì phì bỏ đi, Âu Dương Đạo Đức khó khăn lắm mới đột phá vòng vây đi ra được đã chẳng thấy bóng dáng anh đâu. Quay đầu trừng mắt nhìn Dương Tấn, Âu Dương Đạo Đức thực sự cảm thấy hận không thể oánh cho cái tên bạn phá hại chỉ sợ thiên hạ không loạn này một trận.

“Thật là khó thấy cậu nhớn nhác thế này, xem ra Lý Sa nói không có sai a, lần này cậu chơi thật rồi.”

“Thật mới giả cái gì? Vô vị.”

Âu Dương Đạo Đức không kiên nhẫn nhíu mày.

“Đừng có hòng phủ nhận, tôi chưa có thấy cậu cuống quýt vì ai như thế. Bất quá tôi và Lý Sa nằm mơ cũng không ngờ, cậu lại đi thích cái loại đó, thật đúng là khiến con mắt chuyên gia ái tình của bọn này cũng phải lọt tròng nha.”

“Được rồi, cậu còn chưa chịu thôi sao? Tôi phải đi tìm nai con của tôi, chẳng rảnh tán lăng tán nhăng với cậu.”

“A Đức, chờ một chút, tôi có chuyện quan trong phải nói với cậu, cậu đi với tôi.”

Tìm một nơi yên lặng vắng vẻ, Dương Tấn dựa lên sopha châm một điếu thuốc.

“A Đức, có người đang điều tra về chuyện của cậu hồi xưa ở Mỹ.”

Ánh mắt Âu Dương Đạo Đức thoáng lóe lên, bình thản mở miệng:

“Nga, vậy sao?”

“Người đó vận dụng rất nhiều mối quan hệ, điều tra rất tỉ mỉ, dường như mang địch ý rất lớn với cậu.”

“Tìm được đầu mối gì không?”

“Hiện giờ vẫn chưa có cách nào tìm được đầu sỏ, người này làm việc rất khẽ khàng, chân rết lại cực lớn, xem ra việc tra ra chuyện cũ của cậu ở Mỹ cũng chỉ là sớm muộn thôi.”

“Tôi biết rồi, chuyện này tôi sẽ chú ý. Cảm ơn cậu, A Tấn.”

“Anh em còn nói cảm ơn cảm iếc cái gì, tôi chỉ lo chuyện này sẽ tạo ra ảnh hưởng không tốt với danh dự của cậu, cậu phải cẩn thận chút.”

“Hừ, muốn đọ hung tàn, muốn đọ âm hiểm, ai có thể đọ với Âu Dương Đạo Đức này, tôi thực sự muốn xem xem đó…”

Cực kì ủ rũ ngoái đầu lại coi có ai đuổi theo không, Phan Tuấn Vỹ ngồi ở đại sảnh khách sạn chờ một hồi vẫn không gặp được người mình muốn đợi.

Phan Tuấn Vỹ mầy là đồ ngu, người ta ở bên trong đã mê tít thò lò chẳng biết đông tây rồi, hồn khéo còn bay tuốt sang Java rồi, còn thời giờ nhớ nhung chi đến thứ thú cưng như mầy? Nằm mơ đi!

Ấm ức chầm chậm dâng lên trong ngực, Phan Tuấn Vỹ ngẫm thấy mình một mình chờ ở đây đúng là hơi bị bi thảm, sợ bị người ta thấy mắt mình đỏ hoe, Phan Tuấn Vỹ chán nản cúi đầu.

“Phan tiên sinh? Phan tiên sinh?”

Đầu vai bị ai đó vỗ nhẹ nhẹ, Phan Tuấn Vỹ giật mình,vội vã ngẩng đầu lên:

“A, thì ra là cô, đã lâu không gặp rồi.”

Gương mặt xinh đẹp cười rạng rỡ dẫn đến bao ánh mắt kinh diễm.

“Lý Sa tiểu thư…”

Nhìn mỹ nhân tuyệt sắc trước mặt, Phan Tuấn Vỹ đột nhiên cảm thấy đau đớn trong lòng.

Vì sao bên cạnh người đó lúc nào cũng có những người xuất sắc đến lóa mắt thế này? Có phải vì muốn đổi khẩu vị, nếm thử tí rau dưa bình dân, vì vậy nên mới trêu chọc anh, bỡn cợt cho vui?

“Ai, vì sao lần nào gặp anh cũng đều trông như bị ăn hiếp thế này?”

Lý Sa cười cười lắc đầu:

“Đạo Đức đâu? Sao không thấy anh ấy?”

“Tôi có phải bảo mẫu của cậu ta đâu, cậu ta đi đâu thì liên quan gì đến tôi?”

“Thôi mà, hai người không phải lúc nào cũng như hình với bóng sao? Nghe nói bây giờ còn ở cùng với nhau, còn dám nói không liên quan gì đến anh. Vợ chồng mới cưới cãi nhau sao?”

“Ai thèm cãi nhau với cái tên sắc ma chẳng tiết tháo đó?”

“Phan tiên sinh, không phải tôi ưa phê bình anh, nhưng anh đúng là đang sướng mà không biết hưởng, anh chẳng biết Đạo Đức yêu anh đến thế nào sao, mấy cái chỗ ăn chơi trụy lạc trước đây một bước cũng chẳng đến, những lời ong bướm ve vãn đều nhất nhất chối từ, ngày nào cũng ở dí trong nhà với anh, vậy mà anh còn chưa thỏa mãn?”

“Thật sao? Cậu ấy thật sự… thật sự thế sao?”

Tâm trạng vốn đã rớt xuống tít tận hố sâu, bây giờ lại bay bay bổng bổng đi lên. Phan Tuấn Vỹ thực giận tính cách đơn giản “ngu ngốc” của mình.

“Thật hay giả, anh tự nghĩ lại mà xem.”

Ngẫm lại thời gian gần đây, đúng là anh với hắn dính chặt với nhau, ngoại trừ lúc đi làm hắn làm việc tại phòng chủ tịch trên tầng cao nhất, anh làm việc dưới phòng quản lý hành chính, hai người trừ lúc đó rời nhau ra, sau khi tan tầm đều ở bên nhau.

Lẽ nào hắn thực sự vì anh mà bỏ được cái thói đi đêm đồi bại? Trái tim anh bắt đầu đập bình bình, gương mặt cũng dần dần ửng hồng.

“Hi anh vẫn dễ thương như xưa, nghĩ gì đều hiện hết lên mặt.”

Lý Sa cất tiếng cười sảng khoái.

“Đúng rồi, gần đây Đạo Đức có gì bất thường không?” Gương mặt Lý Sa bỗng nhiên nghiêm túc lại.

Bất thường? Tên kia mấy ngày nay yêu cầu vô độ như điên, ngay cả ngủ cũng không cho anh ngủ, vầy có tính là không thích hợp không a? Tuy rằng cũng không phải là chưa phát sinh bao giờ, nhưng từ khi bọn họ sống cùng nhau rồi thì đây là lần đầu tiên.

Bất quá cái chuyện mất mặt như thế này sao anh nói cho Lý Sa được.

“Không… không có, không có gì bất thường.”

“Thật sao? Vậy là tốt rồi. Phan tiên sinh, phiền anh mấy bữa tới chăm sóc A Đức một chút, có vấn đề gì cứ lập tức gọi cho tôi. Đây là danh thiếp của tôi, bên trên có số điện thoại di động, bất kể lúc nào anh gọi cũng được.”

“Có chuyện gì xảy ra sao?”

Phan Tuấn Vỹ nghe xong giọng nói thận trọng của Lý Sa cũng bắt đầu cảm thấy căng thẳng.

“Ngày giỗ của gia đình anh ấy là ngày kia, năm ngoái anh ấy trốn ở trong nhà uống say như chết, không chịu gặp ai. Làm hại mấy đứa bạn tốt chúng tôi phải thay phiên nhau canh trước cửa nhà, đề phòng anh ấy gặp chuyện gì không hay. Nhưng bây giờ có anh ở bên cạnh anh ấy, tôi cũng yên tâm.”

“Ngày giỗ?”

Trước mắt anh dường như hiện lên vẻ buồn đau bên bờ biển, động tác cuồng loạn lúc ôm anh, tựa như khát cầu vĩnh viễn chẳng đầy, sự truy đuổi vĩnh viễn chẳng dừng lại…Trong bóng đêm khiến người ta bất an… Chủ nhân, người đang cầu cứu tôi sao? Hướng về phía cái kẻ chẳng biết gì cả, chỉ biết dỗi hờn vô cớ, chẳng thể khiến người dựa vào một chút nào này cầu cứu sao?

Đau đớn quá.

Phan Tuấn Vỹ khẽ lẩm nhẩm:

“Tôi phải đi tìm cậu ấy… tôi phải đi tìm cậu ấy…”

Rồi vội vã bỏ đi, quên luôn cả lời tạm biệt.

“Đạo Đức… Anh đã không cần em nữa đúng không? Em chân thành mong anh hạnh phúc, mong anh hạnh phúc…”

Gương mặt xinh đẹp đáng lẽ nên nở một nụ cười chúc phúc, chẳng biết từ bao giờ lặng lẽ rơi xuống hai giọt lệ…
Bình Luận (0)
Comment