Nọa Nhược Vui Sướng (Nọa Nhược Đích Khoái Nhạc)

Chương 6

Phan Tuấn Vỹ hít sâu một hơi, cúi đầu mở cửa đi vào —-

“Nai con chết tiệt! Dám để ta đợi lâu như vậy!”

Phan Tuấn Vỹ chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo gì đã bị người ta đè xuống đất —-

“Lần sau dám bắt ta chờ nữa, ta đem cưng đem làm thịt nai khô đó!”

Giọng nói này…. Cái mùi này… Phan Tuấn Vỹ sửng sốt ngẩng đầu lên —

“Á ”

Phan Tuấn Vỹ phát ra tiếng thét thảm thiết như heo bị chọc tiết, vội vội vàng vàng đẩy ngay cái tên mà mình còn sợ hơn sợ quỷ kia ra rồi dùng cả hai chân hai tay bò ra phía cửa.

“Quay lại cho ta!”

Âu Dương Đạo Đức vươn vuốt túm nai con bắt vào lòng.

“Buông! Buông! Cái tên đại biến thái này, tôi sẽ nhờ chủ tịch kêu bảo vệ đuổi cậu ra ngoài! Chủ tịch, chủ tịch, cứu tôi với!”

Phan Tuấn Vỹ sống chết giãy giụa, sợ rằng một giây sau mình sẽ chết cực thê thảm.

“Ha ha ha ”

Âu Dương Đạo Đức cười đến lăn lộn trên mặt đất.

“Nai con ơi là nai con, cưng đúng là hạt dẻ cười của ta mà. Cưng đến bây giờ còn chưa hiểu tình hình của mình sao? Nhìn kĩ coi, trong phòng này ngoài ta và cưng ra còn có ai nữa không?”

Phan Tuấn Vỹ nghe vậy sửng sốt, anh đưa mắt nhìn một lượt, căn phòng làm việc rộng một trăm bình, ngoại trừ đồ vật trang trí ra, hoàn toàn vắng vẻ, ngoại trừ… ngoại trừ anh và… và….

“Cậu… cậu nói là… cậu là…”

“Đúng, ta là chủ tịch của cưng, là áo cơm cha mẹ của cưng, cũng là chủ nhân của cái con nai con ngốc nhà cưng đó!”

“Không! Không thể thế được, không thể thế được, cậu không thể”

Phan Tuấn Vỹ tựa như phát điên đấm đá hắn không ngừng.

Ô… anh hận, anh hận lắm! Vì sao đi đâu cũng không thoát khỏi ma chưởng của hắn chứ? Oa … anh không muốn, không muốn oa …

“Nai con, cưng cuối cùng cũng khóc rồi… mấy ngày hôm nay ta đều phải vừa nhớ đến nước mắt của cưng vừa tự an ủi mới đạt được cao trào đó nga…”

Âu Dương Đạo Đức vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm đi giọt nước mắt mà với hắn còn quý giá hơn cả đá quý.

Trái tim Phan Tuấn Vỹ không nghe lời đập mạnh một cái, anh chưa từng thấy qua ánh mắt mê người mà dịu dàng của hắn bao giờ, tựa như… tựa như là hắn…

“Úc… ta nhịn không nổi nữa rồi, phải bù hết mấy ngày vừa rồi mới được, hôm nay ta nhất đinh bắt cưng phải quỳ xuống đất xin tha thứ!”

Âu Dương Đạo Đức xé mở áo sơ mi của anh, cúc áo rơi rào rào xuống đất, lộ ra bộ ngực trắng nõn thanh mảnh.

Ô… lại bị lừa… Phan Tuấn Vỹ mày đúng là đồ ngu! Bộ mày tin rằng hắn ta sẽ thấy “thứ này…thứ nọ”… gì gì đó với mày thiệt sao? Một tên cầm thú thì làm sao mà hiểu được “thứ nọ… thứ kia”,  hắn chỉ biết phát tiết! Phát tiết!

“Cậu là đồ cầm thú động dục chẳng biết thế nào là yêu đương, buông! Buông! “

Chết tiệt! Vừa buột miệng là anh đã hận sao mình không cắn đứt đầu lưỡi luôn cho rồi, sao lại nói ra hai cái chữ đó làm chi? Nghe cứ như kiểu mình đang cầu xin tên ác ma này í? Quả thực là mất mặt chết đi được!

“Yêu đương?”

Âu Dương Đạo Đức nghe vậy có chút sửng sốt, hắn nhìn nai con chăm chăm, hồi lâu không nói một câu…

Phan Tuấn Vỹ phát hiện mình đang nín hơi chờ đợi, còn trái tim anh lại đập thùng thùng như điên….

“Giữa chủ nhân và thú cưng thì có yêu đương gì?”

Âu Dương Đạo Đức nhíu mày vẻ khó xử.

“Ta không biết đâu, ta trước nay chưa có nuôi qua thú cưng, cưng thì sao? Cưng có nuôi chưa?”

“A ”

Phan Tuấn Vỹ quả thực phát điên lên rồi

“Cậu là đồ ngu! Tôi hận cậu! Tôi hận cậu! Cậu cút cho tôi, cút”

“Này, nai con, nhìn cho rõ, đây là địa bàn của ta, dám đuổi ta cút? Ai, làm chủ nhân đúng là không nên chiều thú cưng quá a…”

Âu Dương Đạo Đức lắc đầu vẻ như ân hận tràn trề.

“Chiều tôi? Cậu chiều tôi lúc nào? Cậu chỉ biết phát tiết bản năng cầm thú trên người tôi, làm nhục tôi, bóc lột tôi, bất kể tôi có muốn hay không!”

“Không muốn? Ta van cưng, là ai lúc bị ta thượng thì sướng đến ngất đi vậy? Là ai sống chết kêu ‘A… nữa đi… Đừng có ngừng… mau cho ta…’ vậy a?”

Kỳ ghê, câu này sao mà nghe quen quen? Quan tâm làm gì, dù sao đánh chết anh cũng không nhận!

“Tôi làm gì có, đừng có đem mấy câu bạn gái cậu rên rỉ trên giường chuốc lên đầu tôi! Phan Tuấn Vỹ tôi đây luôn giữ mình trong sạch, là người có nguyên tắc có phẩm hạnh, một công dân tốt đường đường chính chính!”

“Nga… vậy sao? Vậy chúng ta đánh cuộc nha, nếu như trong vòng mười phút, ta không làm cho cưng khóc lóc cầu xin ta, ta đây sẽ không phải chủ nhân của cưng, từ nay vê sau, ta tuyệt đối không can thiệp vào tự do của cưng. Ngược lại, nếu cưng thua, cưng phải nghe lời chủ nhân ta đây, trung tâm làm một thú cưng đó nha.”

Trong vòng mười phút? Đáng kể gì, anh không tin rằng đường đường một nam tử hán hơn ba mươi cái xuân xanh lại không chịu được mười phút đồng hồ.

Tự do? Ô… hai chữ làm người ta nhớ nhung biết bao nhiêu… Bảo bối, chờ một chút, ta đến với em đây!

“Được, nói là làm! Nhưng mà cậu tuyệt đối không được sử dụng thuốc thang gì đâu đấy nhá.”

“Đương nhiên rồi. Đến đây đi, nai con của ta.”

Âu Dương Đạo Đức dắt nai con đến bàn công tác, vung tay một cái quét tất tần tật mọi thứ trên bàn xuống đất

“Cởi quần áo ra, bò lên trên bàn, giạng chân ra.”

Dưới ánh mắt khiêu khích của Âu Dương Đạo Đức, Phan Tuấn Vỹ đành phải nghiến chặt răng, tâm không cam lòng không muốn mà làm theo.

Ô… anh thấy mình in chang một con ếch đang nằm yên chờ giải phẫu vậy. Í? Kì ghê sao lại chẳng thấy động tĩnh gì? Đợi lâu đến gần như một thế kỷ, Phan Tuấn Vỹ len lén mở mắt…

“Á ”

Phan Tuấn Vỹ vừa nhìn xuống dưới, sợ đến tí nữa lăn ra khỏi bàn.

“Cậu… cậu… muốn làm gì?”

“Làm gì tự cưng nhìn coi, nai con ngốc, ta chuẩn bị viết thư pháp, chủ nhân của cưng vầy mà trước đây là quán quân thư pháp đó nha.”

Âu Dương Đạo Đức thể hiện một tư thế cầm bút lông chấm vào mực tàu cực kì ưu nhã.

“Viết thư pháp? Cậu… cậu muốn viết ở đâu?”

Phan Tuấn Vỹ đột nhiên có một dự cảm bất hảo là đại nạn sắp lâm đầu.

“Hắc hắc, đương nhiên là viết trên tơ tằm hiếm có trên thế gian này…”

Âu Dương Đạo Đức vươn tay nhẹ nhàng vẽ trên cổ nai con một đường….

“Không… Ô… đừng mà….”

Phan Tuấn Vỹ thấy cái ngòi bút lông mềm mại lướt trên da thịt, lông tơ trên toàn thân lập tức dựng đứng hết cả lên

“Ân… viết gì được nhỉ? A, viết ‘Tương tiến tửu’ có vẻ hay, ta thế mà mê thơ của Lý Bạch tiên sinh số một đó.”

“Đừng đừng mà, bài thơ đó dài như vậy, đổi bài đổi bài, chi bằng… chi bằng viết ‘Tiền sàng minh nguyệt quang, nghi thị địa thượng sương, cử đầu vọng minh nguyệt, đê đầu tư cố hương’ có được không?

Phan Tuấn Vỹ vắt óc cuối cùng cũng nghĩ ra một bài thơ ngũ ngôn tuyệt cú ngắn.

“Chậc, thực là chẳng sáng tạo gì cả, bỏ đi, dù sao nội dung cũng không quan trọng, quan trọng là phải viết đẹp,”

“Đúng đúng đúng, không hổ danh là thư pháp đại sư, đến cách nhìn cũng thật khác người.”

Phan Tuấn Vỹ để giảm nhẹ nhẹ tội, cái gì buồn nôn đến đâu cũng nói được.

“Được, vậy từ giờ trở đi bắt đầu tính mười phút, nai con, cưng chờ tiếp chiêu nha.”

Hừ, ta tuyệt đối sẽ không thua! Phan Tuấn Vỹ vội vã vận thần công hộ thể.

A a… ngứa quá đi… ngứa quá… đầu bút lông mềm mại, mực nước lạnh băng băng khiến da thịt Phan Tuấn Vỹ rơi vào mẫn cảm trước nay chưa từng thấy…

“A ô”

Nhũ tiêm bị đầu bút lông viết ghì mạnh lên sung sướng, kích thích đến mức Phan Tuấn Vỹ nảy bật cả người

“Đừng nóng vội, mới viết xong câu đầu tiên mà thôi, về sau cưng càng sướng nga…”

Âu Dương Đạo Đức tà tà cười với nai con thần sắc mê loạn.

“Tôi… tôi chẳng có cảm giác gì hết…”

Phan Tuấn Vỹ sống chết già mồm, anh nắm chặt hai nắm tay tựa như muốn thêm tí thuốc tê đuổi cái cảm giác sung sướng ấy đi.

Chết tiệt, anh luôn tự nhân mình có ít hứng thú với “dục”, cho đến bây giờ chưa háo sắc bao giờ, chuyện phòng the với vợ cũng chỉ làm lấy lệ, một tháng không làm cũng không thấy có gì kỳ quái, nhưng vì sao từ khi gặp phải cái tên *** ma này một phát, thân thể trở nên nhạy cảm như thê? Lẽ nào… lẽ nào “biến thái” cũng lây được sao?

“Ai nha ”

Ô… Dừng! Dừng! Cứu… ai cứu mạng với, hắn… hắn bắt đầu viết đến “chỗ ấy” từ lúc nào vậy? A a… không… không… A….

“Hi, ngỏng cao thế, mặt bên trên cũng phải viết a.”

Âu Dương Đạo Đức đổi một cái bút nhỏ hơn.

“Chủ nhân Âu Dương đã đến đây!”

Muốn bắn… thực muốn bắn a….

Âu Dương Đạo Đức biết nai con sắp vỡ òa, hắn cố ý đem đầu cây bút lông mềm mại miết mạnh lên đầu lỗ nhỏ

“Không ”

Giống như một cửa lớn mở tung, từng dòng nước suối trắng đục phun mạnh từ trong động ra ngoài…

“Gì chứ? Ngại mực màu đen không hấp dẫn nên cống hiến chút mực màu trắng sao? Được, như ý cưng muốn.”

Âu Dương Đạo Đức đem bút lông nhúng đầy chất lỏng trắng trắng, bắt đầu tiến công cái tiểu huyệt khiến người ta phát cuồng….

“Trời ơi…”

Thân thể sau cao trào vô cùng nhạy cảm, hậu đình Phan Tuấn Vỹ gặp cái sự chọc ngoáy điên cuồng vô tình, cả người rơi vào *** loạn chưa từng có… A… nữa đi… A a… Lí trí từ lâu chẳng biết đã bay đi đâu, Phan Tuấn Vỹ rên rỉ những câu khiến người ta nghe mà đỏ mặt, anh vô thức giãy giụa thắt lưng, muốn đem cái bút vừa đáng yêu vừa đáng hận đó thâm nhập sâu hơn vào cơ thể cơ khát, đầu bút lông cao cấp có vô số lông phết lên nội bích yếu đuối quả thực bức anh điên rồi!

“Đúng là một con nai con *** đãng, một cái bút nho nhỏ đã sướng đến mức này, vầy chờ ta đem tuyệt bút lông chính tông lên đài, chẳng phải cưng sướng đến chết sao. Ai nha, không được, không có thời gian chơi với cưng, chỉ còn một phút thôi.”

Âu Dương Đạo Đức đột nhiên bất ngờ rút đầu bút ra

“Không! Đừng rút ra”

Phan Tuấn Vỹ cuống cuồng òa khóc.

“Ô… cầu cậu đừng rút ra…”

Trống rỗng thình lình ập đến làm anh thanh tỉnh lại trong chốc lát, anh mơ hồ nhận ra rằng nếu mình nhịn quá một phút đồng hồ nữa, thân thể rối loạn chưa thỏa mãn này quả là không chịu nổi… Khó chịu quá…

“Cưng biết ta muốn gì, nói đi, nai con…”

Âu Dương Đạo Đức xấu xa đem nhục bổng đã cương lên từ lâu chà sát ở huyệt khẩu đang không ngừng mở ra khép vào, nhưng không chịu tiến nhập.

“Ô… chủ… nhân…”

“Gì nữa?”

Dục vọng cực vĩ đại đẩy mạnh về phía trước một tấc rồi dừng lại

“A a chủ nhân…. Cầu xin… muốn tôi! Muốn tôi!”

Phan Tuấn Vỹ cuối cùng không nhịn được khóc lớn, so với cảm giác trống rỗng khổ sở trong cơ thể, thì cái gì gọi là tự do tôn nghiêm đều chẳng đáng một xu.

“Nai con… cưng cuối cùng cũng hoàn toàn thuộc về ta rồi… nai con của ta”

Âu Dương đạo Đức đẩy mạnh eo về phía trước, côn th*t nóng và cứng như thép nháy mắt biến mất trong huyệt động nho nhỏ của anh.

“A ”

Phan Tuấn Vỹ sung sướng đến thét lên, nội bích cơ khát phút chốc đem cái thứ to lớn vừa xâm nhập hấp thụ, không để lại một khe hở nào.

“Úc úc.. hút chặt thật… A a… Nai con… Nai con của ta… ta chỉ muốn một mình cưng… chỉ cần cưng….”

Âu Dương Đạo Đức lần đầu tiên được nghe anh gọi hai tiếng chủ nhân, lần đầu tiên xác nhận anh vĩnh viễn thuộc về mình, không khỏi hưng phấn đến run cả người…..

“A…. mạnh nữa mạnh nữa… đừng rời ra…. Vĩnh viễn đừng rời ra…”

Hai người sống chết quấn lấy nhau, cả hai đều nói những lời mà bản thân mình không rõ, chỉ biết là những lời đó xuất phát từ nội tâm sâu thẳm, nội tâm cũng sung sướng vô cùng.

“A A tôi… tôi không được… A a”

Phan Tuấn Vỹ dưới sự chà xát điên cuồng, cả người co quắp không ngừng, cuối cùng trong lòng hắn lần thứ hai không hề giữ gìn gì mà bắn đầy mặt đất…

“A a… thật sướng… sao lại sướng thế này… Nai con… Nai con của ta… A a…”

Âu Dương Đạo Đức do sự co rút mạnh trong huyệt động của nai con, cuối cùng cũng đạt đến cái cao trào khiến kẻ khác bất tỉnh vì sung sướng…
Bình Luận (0)
Comment