Nocturne - Một Ký Ức Đẹp

Chương 20

_ Được rồi, anh ở đây mà, em nín khóc đi.

Con bé cười rất nhiều nhưng cũng rất dễ khóc giống y như trẻ con vậy, …những giọt nước mắt nóng hổi của em làm ướt cả 1 bờ vai tôi, những giọt nước mắt ấy…. làm tôi cảm thấy cay xé trong lòng . em ôm lấy tôi như thế, tôi vỗ về lưng em an ủi .

_ Em nói anh nghe coi, sao mấy ngày nay tránh mặt anh.

Nó ngưng khóc, tôi khẽ lau đi những giọt nước mắt trên má em. Bây giờ nó nói trong tiếng nấc

_ Anh… sao anh bỏ rơi em vậy, anh biết em…. sợ mất anh như thế nào không! Mỗi ngày… anh đều quan tâm đến em ….giúp em học bài, mỗi tối thức học bài có anh nhắn tin động viên, đi ngủ anh cũng luôn chúc em, sáng ngủ dậy luôn thấy tin nhắn của anh. Anh…anh thật độc ác. Em đang cố sống 1 cuộc sống không phụ thuộc vào anh thì anh lại đến, phá hỏng tất cả cố gắng của em. Em ghét anh nhất.

Tôi cứ đứng như trời trồng như vậy, nghe em nói, không tin vào những gì mình nghe thấy, hóa ra sự vô tâm của tôi những ngày qua lại khiến em buồn như vậy.

_ Được rồi, nghe anh nói này, anh xin lỗi em gái, anh sai rồi, em đánh anh hay mắng anh đi. Đừng giận anh nữa, anh vô tâm quá, lúc nào cũng chỉ nghĩ cho mình, không để ý đến những cảm nhận của em. Từ nay anh không như thế nữa.

_ Nhưng em sợ lắm anh biết không.

_ Sợ gì? Anh làm em sợ à?

_ Không, anh sợ người khác cướp mất anh đi, đến lúc đó anh bỏ rơi em mất.

Gõ nhẹ lên đầu nó rồi an ủi nó :

_ Ngốc ạ, làm gì có ai cướp mất anh của em được em cũng rất quan trọng với anh mà.

_ Em tin anh lần này

_ Không bắt anh hứa nữa à.

_ Không, lần này em biết anh sẽ giữ lời mà. Đừng làm em khóc nữa nghe chưa.

_ Rõ thưa quý cô.

Nó cười, nụ cười trong trẻo như nắng mai, đôi mắt vẫn còn ướt nhưng sáng lên giữa đêm tôi này. Ai nhìn thấy nụ cười ấy cũng sẽ cảm thấy mát rượi trong lòng.

_ À anh ơi em được mẹ cho đi học đàn lại rồi, bài kiểm tra lý vừa rồi em được 9 điểm đấy.

_ Vui quá ha, thế thì không cần anh dạy thêm nữa đâu nhở.

_ Không được, vẫn phải dạy chứ, không điểm mà tụt xuống nữa thì sao, với lại, anh giảng em mới hiểu chứ thầy giảng trên lớp em chả hiểu gì cả

_ Thế năm sau anh không ở đây nữa thì em làm sao.

_ Anh đừng lo, em tính cả rồi, đến lúc đó em tìm 1 anh khác, hì hì.

_ Cái gì, dám thế hả

_ Em đùa đấy. Tương lai sao mà biết trước được, cứ đến lúc đó thì tính.

_ À mà em học đàn gì đấy, anh cũng thích đánh đàn lắm, lúc rảnh lôi guitar ra tập, hôm nào anh đánh cho nghe. Đàn Organ thì cũng đánh được, hồi nhỏ anh có tập nhưng mà thấy khó quá nên bỏ rồi.

_ Thật à, anh giỏi thế, em học piano anh à, em yêu piano từ nhỏ kia. đến giờ cũng tập được gần 5 năm rồi. Em mới tập xong bài “Kiss the rain” với lại “Love is blue” đấy.

_ Trời, em đánh được piano những bài đó thật sao? Tôi há hốc kinh ngạc. Không thể tin nổi đứa em gái mình lại là 1 thiên tài như vậy. Nhân tiện nói cho anh em biết piano cực kì khó học và khó đánh. phải có 1 sự say mê và lòng kiên nhẫn. Nhiều người học 2,3 năm vẫn chưa thể đánh hoàn chỉnh 1 bài. Vậy mà con nhỏ này….

Hì, kẹo mút chỉ cười

_ Hôm nào rảnh cũng phải nghe em đánh 1 lần mới được

_ Rất sẵn lòng.

_ Được rồi, em vào nhà đi.

_ Anh về đi nhá, đi xe cẩn thận, trời tối rồi em đi chậm thôi kẻo lạnh.

Tôi ra về, dù gió có rét đi nữa tôi vẫn cảm thấy ấm áp, như trút được 1 gánh nặng trong lòng, nhưng tôi đâu biết 1 tai họa sắp xảy đến với kẹo mút, bởi 1 người ở trên tầng nhà em đã thấy em ôm tôi và khóc….
Bình Luận (0)
Comment