Nơi Ánh Đèn Rực Rỡ

Chương 4

Kỳ Gia Tuấn nổ máy, anh nhìn vào kính chiếu hậu, thấy Nhâm Nhiễm ngồi sau xe cúi sầm mặt, nước mắt lăn dài trên gò má.

“Đau lắm hả? Ráng chịu một chút, đến bệnh viện ngay thôi.”

Nhâm Nhiễm không đáp lại, quả thật là cô rất đau, nỗi đau nhói lên từ tận đáy lòng.

Ba ngày trước khi mẹ Phương Phi qua đời, nhiều nội tạng của bà gần như suy kiệt, sức khỏe chỉ còn thoi thóp. Bà đưa Nhâm Nhiễm cuốn sổ tiết kiệm ngay trước mặt Thế Yến: “Tiểu Nhiễm, sổ tiết kiệm này đứng tên con, trong đó có hai trăm ngàn đồng, mật mã là ngày sinh nhật của con, mẹ chỉ có thể cho con bao nhiêu đó, con nhất định phải giữ kĩ.”

Lúc đó, cô vừa học lớp 11, dù gia đình khá sung túc, nhưng tiền tiêu vặt hàng tháng không quá 100 đồng, cô giật mình khi được mẹ đưa số tiền quá lớn, càng thấp thỏm bởi những lời nói của mẹ, cô khóc lớn: “Mẹ, con không cần tiền, mẹ giữ giúp con là được.”

“Ngoan, mẹ rất chóng quên, sợ để đâu mẹ cũng quên mất.” Mẹ cô cười nói: “Con cất kĩ, nhớ lấy, đây là của mẹ cho con, không ai có quyền sử dụng.”

Lúc mẹ nói câu này, bà quay sang nhìn Thế Yến, nét mặt ông rất khó hiểu, chỉ gật gù: “Giữ đi, Tiểu Nhiễm.” Ông nhìn sang vợ mình: “Anh sẽ chăm sóc tốt cho con, em yên tâm.”

Mẹ mệt mỏi nhắm chặt mắt, rồi lại mở mắt nhìn con: “Con phải biết tự chăm sóc mình, Tiểu Nhiễm.”

Sổ tiết kiệm vẫn nằm im trong ngăn tủ của Nhâm Nhiễm. Trong phút hỗn loạn, cô sực nhớ đến việc này. Mỗi câu mỗi chữ mẹ nói vang rõ mồn một bên tai.

Cô tuyệt vọng hiểu rằng, trong lúc cô vẫn chưa thật sự khôn lớn, thay vì đưa món tiền đồ sộ đó cho cha cất giữ, mẹ đã kiên quyết trao cho cô, còn dặn dò cặn kẽ “biết tự chăm sóc mình”, e rằng mẹ đã sớm biết chuyện trăng gió của cha.

Khi Gia Thông dừng trước cổng bệnh viện mới phát hiện cô khóc nhiều đến nỗi đã tắt tiếng. Anh mở cửa xe, cúi người xuống bế cô ra, vừa dùng chân đẩy cửa vừa chau mày nói: “Không đau đến mức đó chứ?”

Nhâm Nhiễm không màng đến anh, nước mắt cô cứ tuôn trào mà không để ý rằng nước mắt của mình đã làm ướt áo của anh khi phải bế cô từ trên xe ra. Lần đầu tiên anh thấy một cô gái cứng đầu như thế mà nằm gọn trong lòng mình khóc tự nhiên như vậy, cát bụi và nước mắt quyện lẫn thành khối hỗn hợp không phân biệt được đâu là mắt, đau là mũi và miệng. Vai cô cứ run lên, há hốc mồm, thở hồng hộc nhưng vẫn cứ khóc nức nở, tuyệt không phải chỉ nhõng nhẽo vì đau.

Gia Thông ngoài cảm thấy nực cười, còn một chút thương xót cho cô bé. Anh ôm chặt thân hình nhỏ bé của cô hơn, bước nhanh theo Thế Yến về phía phòng khám.

Sau khi chụp X-quang, bác sĩ rửa vết thương ngoài da cho cô, ngoài vài chỗ bị trật và bầm tím khá nặng, thì cánh tay phải của cô có vết thương dài khoảng 5 phân do hòn đá va vào, thịt lồi lên, máu chảy không ngừng, cần phải khâu lại.

Nhâm Nhiễm đã ngưng khóc, cô ngồi bất động, mặc cho bác sĩ xử lý.

Gia Thông vừa định cáo từ thì Quý Phương Bình tay cầm khăn giấy, đến gần Nhâm Nhiễm muốn đưa cho cô lau cát bụi trên mặt. Nhâm Nhiễm hất mạnh tay bà, nghẹn ngào nói: “Cút, đừng chạm vào người tôi.”

Bác sĩ và y tá đang chăm chú sát trùng cho vết thương của cô bỗng giật bắn người trước hành động kịch liệt đó, “Sắp khâu chỉ rồi, cô không được cử động lung tung.”

Quý Phương Bình ngại ngùng đứng lại, Thế Yến vừa lấy hình chụp X-quang về, gượng gạo nói: “Phương Bình, em ra ngoài trước đi.”

Phương Bình lẳng lặng ra đi, bác sĩ quan sát tấm hình thật lâu rồi nói, “May mà không bị gãy xương, mắt cá chân phải bị trật, dùng băng gạc bó cố định là được.”

Thế Yến thở phào, ông vừa định an ủi con gái thì Nhâm Nhiễm đã cướp lời, cô hét lớn: “Ông cũng ra ngoài, bằng không thì tôi không khâu chỉ, bỏ về ngay.”

Nhâm Thế Yến đành nói với Gia Thông: “Gia Thông, phiền cậu trông nó giúp tôi, tôi đứng đợi bên ngoài.”

Gia Thông gật đầu đồng ý.

Sau khi họ ra ngoài, Nhâm Nhiễm cực kì im lặng. Bác sĩ và y tá thay cô sát trùng, khâu chỉ, hiển nhiên là rất đau, nhưng cô không khóc chỉ cắn chặt môi, gồng người lên, đầu quay hẳn sang một bên, tay trái nắm chặt, ngồi bất động. Một cánh tay bỗng nắm chặt tay trái của cô, cô giật mình ngước đôi mắt sưng húp vì khóc lên, chạm đúng bào ánh mắt của Gia Thông. Anh kéo ghế ngồi bên cạnh cô, cười nhạt: “Trước đây, tôi cũng từng bị như thế này, dưới chân mày bên phải, có nhìn thấy không?”

Mặt anh lúc này sát gần bên cô, cô nhìn thấy rõ, đôi mắt anh rất sâu, chân mày thanh tú, dưới chân mày đích thị có một vết sẹo mảnh khá dài, không rõ nét lắm. Cô ậm ự “ừ”.

“Bốn năm trước, tôi bị tai nạn xe trong một thị trấn nhỏ, người khâu chỉ giúp tôi là một bác sĩ thực tập nên chân tay run cực kì, thầy hướng dẫn đứng kế bên anh ta nói: “Đừng sợ, đừng khâu mí trên mí dưới của bệnh nhân vào một khối là được.”

Nhâm Nhiễm không bật cười trước lời trêu ghẹo của Gia Thông, ngược lại, các cô y tá cứ cười phá lên. Bác sĩ tay vừa khâu chỉ vừa nhếch mép: “Lại bịa chuyện xấu về bác sĩ để tìm thú vui.”

Gia Thông cười nói: “Ồ, chuyện này không vui, nhưng cô thả lỏng người một chút, chí ít thì cô không sợ bác sĩ khâu thành bên 2 mí, bên 1 mí mà.”

Nhâm Nhiễm biết, anh cố làm cho mình thư thả tí, dù có rối bời đến đâu cũng không thể bất lịch sự như vậy, cô nhép miệng: “Cám ơn anh.”

Khâu chỉ xong, bác sĩ băng bó cánh tay cho cô, rồi dùng băng bó chặt mắt cá chân phải, kê toa, dặn dò các việc. Cô không để tâm, Gia Thông đành phải “ừ, dạ” theo từng câu của bác sĩ rồi dìu cô ra khỏi phòng khám. Quý Phương Bình đi mất, Thế Yến bước đến đón cô: “Tiểu Nhiễm, chúng ta về nhà.”

“Con về kí túc xá.” Nhâm Nhiễm nấc tiếng, không thèm nhìn mặt cha.

“Cô à, bác sĩ vừa nói, mắt cá chân cô cần đắp bao đá, về nhà sẽ thuận tiện hơn.” Gia Thông dịu dàng nói.

Nhâm Nhiễm để mặc họ, cà nhắc từng bước một ra khỏi bệnh viện. Thế Yến kéo cô lại: “Đừng bướng bỉnh nữa con, có chuyện gì về nhà nói.”

“Ông muốn nói cái gì?” – Nhâm Thế Yến sốt sắng, thế nhưng, một lần nữa, Nhâm Nhiễm cướp ngang lời ông, cười một cách khinh mạt.

“Có phải muốn nói với tôi, ông giấu mẹ tôi qua lại với người đàn bà đó bao lâu, tình cảm sâu sắc đến đâu không? Không cần đâu, bây giờ tôi sẽ nhường đường cho hai người, hai người không cần phải lén lút vụn trộm, chịu đựng đến khi tôi tốt nghiệp, tống khứ tôi ra nước ngoài rồi mới được ở bên nhau.”

“Tiểu Nhiễm…”

“Tôi không còn gì nói với ông nữa, buông tôi ra.”

“Cha đã gọi điện cho Gia Tuấn rồi, nó sẽ đến đây ngay, hay là chúng ta đợi nó đến.”

Nhâm Nhiễm nhìn thẳng vào mắt ông: “Anh Tuấn đã biết quan hệ giữa hai người từ trước?”

Nhâm Thế Yến không đáp lại, Nhâm Nhiễm ngước mặt cười to: “Tốt lắm, tốt lắm, mọi người đều biết, ngay cả người mẹ đáng thương của tôi cũng biết, mẹ không nhẫn tâm nói cho con nghe, gánh chịu một mình nỗi nhục này ra đi…”. Cô nghẹn ngào, nước mắt thi nhau trào ra khỏi mắt, cô vùng khỏi tay cha, đi một mình.

Lúc này, Gia Thông lên tiếng, “Giáo sư Nhâm, để tôi đưa cô bé về.”

Nhâm Thế Yến bất lực, đành gật đầu: “Gia Thông, cám ơn cậu, tôi giữ liên lạc với cậu, cố gắng khuyên nó về nhà.”

Gia Thông vội đuổi theo, đưa tay vỗ nhẹ cô một cái, Nhâm Nhiễm mất thăng bằng như bị điện giật, may là anh kịp đỡ cô: “Nếu không muốn về sau cứ đi què quặt như thế thì đừng cố chứng tỏ nữa.”

Nhâm Nhiễm òa khóc, Gia Thông mặc kệ ánh mắt của mọi người xung quanh, anh bế ngang cô thẳng tiến về chỗ đậu xe mới đặt cô xuống, lấy chìa khóa

mở cửa xe, vẫn đặt cô vào dãy ghế sau – cộng một hộp khăn giấy, “Nằm xuống đi, tôi sẽ cố lái chậm, đợi cô khóc cho đã rồi đưa cô về nhà.”

Không biết trôi qua bao lâu, tiếng khóc Nhâm Nhiễm dịu dần, chỉ ngắt quãng từng tiếng. Xe vẫn chạy chậm rãi, từ từ, Nhâm Nhiễm vẫn đơ người trên dãy ghế sau, cô đã quá mệt mỏi, không đủ sức khóc nữa, nước mắt khô cạn trên mặt làm da cứ căng ra.

Đây là lần đầu cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe từ góc độ này, từng chiếc từng chiếc xe nhấp nhô vụt qua mắt cô, từ khe cửa có thể trông thấy một cây cổ thụ vươn mình về phía sau. Cô dọn đến đây đã hai năm nhưng thành phố này vẫn quá xa lạ, cô hoàn toàn không biết xe đang chạy trên con đường nào, vê phía nào, trong lòng thì trống vắng, không hề cảm giác sợ hãi khi nằm trên xe một người đàn ông chỉ mới quen nhau vài giờ.

Di động của Gia Thông reo liên tục, hầu như là vì công việc. Anh vừa lái xe, vừa nghe điện thoại, cách ăn nói rõ ràng dứt khoát. Anh nhận được một cuộc điện thoại, nói chỉ hai câu bất thình lình đưa ra sau: “Kỳ Gia Tuấn gọi đến, cô nghe đi.”

Nhâm Nhiễm không nghe, dùng tay trái che mắt: “Bây giờ tôi không muốn nói chuyện với ai cả.”

Gia Tuấn rút tay lại, nói vào trong điện thoại: “Cậu nghe rồi đó.”

Một lúc sau, anh nói một cách giễu cợt: “Chú ý đến thái độ của cậu Kỳ Gia Tuấn. Đối với tôi, cô ấy là con gái của giáo sư Nhâm, bây giờ tôi chăm sóc cô ấy là trả ơn cho những kiến nghị pháp lý của giáo sư. Còn cậu, với tôi chỉ là người qua đường, chẳng là gì cả.”

Anh đặt điện thoại xuống, tiếp tục lái xe.

Nhâm Nhiễm hoàn toàn không quan tâm họ đã nói gì qua điện thoại, cô chỉ nằm bất động. Lòng cô vô cùng phẫn nộ, đau xót, nhức nhối, nhưng không biết do cô rã rời vì cơn đau của vết thương, hay là do thuốc tê vẫn chưa tan hết, cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Khi cô mở mắt, bốn bề đều tối tăm, cô bàng hoàng, sờ soạng chiếc ghế da đang nằm, mãi một lúc sau mới nhớ là mình đang ở đâu.

Gia Thông không ở trên xe, cô ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện xe đang đậu ở một hồ nước thiên nhiên có tiếng trong thành phố. Bên bờ hồ, cành liễu rũ thướt tha trong gió, Gia Thông ngồi ở chiếc ghế đá gần đó, ánh đèn mờ ảo chiếu xuống người anh, anh vẫn ngồi ung dung, hoàn toàn không bận tâm đến việc phải ngồi đến khi nào.
Bình Luận (0)
Comment