Nơi Ánh Đèn Rực Rỡ

Chương 41

Nhâm Nhiễm quay trở về Bắc kinh theo đúng thời gian dự kiến, Lâm Ba – cấp trên của cô gọi cô vào phòng làm việc, bàn bạc về công việc, thông báo đến cô ngân hàng dự định thử nghiệm triển khai một phần dịch vụ ngân hàng đầu tư do ông phụ trách chính, ông sẽ điều cô san sẻ bớt công việc này, cô đương nhiên vui vẻ đồng ý cách sắp xếp công việc như thế.

Lâm Ba hỏi tiếp: “Renee, về đây công tác dự định ở trọ tại đâu?”

Cô không biết tại sao sếp lại quan tâm điều này: “Hôm nay tôi ở tạm trong khách sạn, đã lên mạng tìm được vài căn hộ, đang tranh thủ hẹn môi giới xem nhà.”

“Tôi có một người bạn di dân, nhờ tôi tìm một khách trọ đáng tin cậy, nếu cô bằng lòng, tan ca tôi sẽ cùng cô qua bên đó xem.”

Cấp trên lên tiếng, Nhâm Nhiễm không thể từ chối, “Dạ được, cám ơn giám

đốc.”

Sau khi tan ca, Lâm Ba lái xe chở Nhâm Nhiễm đến Nhị Hoàn và chạy vào khu chung cư quốc tế nọ, họ chạy thẳng xuống bãi giữ xe ở tầng hầm, cô bắt đầu bồn chồn. Thuê chung cư trong khu vực này, cô có thể đoán được con số của nó nhưng cô vẫn miễn cưỡng lên xem, đó là căn hộ rộng 100 mét vuông với hai phòng ngủ chính, được thiết kế và trang trí vô cùng tinh xảo, đồ gia dụng đến vật phẩm trên giường đều được sắm đầy đủ, gần như là mới 100%.

“Renee, môi trường ở đây cũng xấp xỉ với khu vực tôi sống, chắc cô vừa ý

chứ.”

Nhâm Nhiễm cười khổ: “Giám đốc Lâm, lương tháng của tôi bao nhiêu ông biết rất rõ, nếu thuê chỗ này thì e là mỗi tháng phải còng lưng làm thuê cho chủ nhà mất.”

“Đừng căng thẳng, bạn của tôi không quan tâm tiền trọ, chỉ hi vọng có một người thích hợp giúp ông ta chăm sóc căn nhà, tôi nghĩ cô sống một mình, rất phù hợp.”

Lâm Ba đưa ra giá trọ, đương nhiên cao hơn giá Nhâm Nhiễm thuê ở chung cư cũ kĩ trước đây, nhưng vẫn thấp xa so với căn hộ cho thuê trong khu vực này, cô không tin vào tai mình: “Sao lại có thể thấp đến thế?”

“Giời, lại chê rẻ à?”. Lâm Ba dở khóc dở cười. “Vậy tôi sẽ chuyển lời bảo ông ta tăng giá.”

“Đừng, Giám đốc Lâm, đừng, có thật là cái giá này không?”

“Tôi đã nói, trước mắt ông ta sống ở nước ngoài, không quan tâm đến chút tiền này đâu.”

Nhâm Nhiễm liến thoắng: “Tôi thuê, tôi thuê, cám ơn giám đốc Lâm, nhờ ông chuyển lời đến người bạn đó, tôi sẽ trân trọng căn nhà.”

Lâm Ba đưa chìa khóa, thẻ ra vào cho Nhâm Nhiễm, bổ sung thêm một tài khoản ngân hàng, “Tôi bảo lãnh cho cô nên không cần kí hợp đồng, tiền thuê nhà hằng tháng cô chuyển vào tài khoản này là được. Ngoài ra, đừng nói với đồng nghiệp khác là tôi đã giới thiệu cho cô, tránh dị nghị tôi thiên vị, chỉ cần nói là nhà của bà con cho cô ở tạm.”

Thuận lợi giải quyết vấn đề nhà trọ, Nhâm Nhiễm quả thật không dám tin vào vận may của mình, cô hăm hở hân hoan. Tuy Lâm Ba không yêu cầu cụ thể, nhưng theo kinh nghiệm thuê nhà của mình, cô chuyển vào tài khoản chủ nhà ba tháng tiền trọ và đặt cọc thêm hai tháng. Cô đã chuyển khoản với tốc độ nhanh nhất và dọn vào nhà mới ở ngay.

Ngày đầu tiên trở công tác lại, Lâm Ba sắp xếp cho cô một công việc mới, để cô tham gia vào công tác thẩm định một kế hoạch cho vay của một dự án đầu tư nhà đất thương mại.

Theo quy định có liên quan của pháp luật hiện hành, vay vốn với các doanh nghiệp nước ngoài là đi trái với cơ chế quản lý ngoại hối, nhưng trước mắt ngành bất động sản trong nước đang phát triển với tốc độ chóng mặt, các ngân hàng nước ngoài nóng vội triển khai dịch vụ ngân hàng đầu tư để giành phần lợi nhuận, hàng loạt dịch vụ kiểu cách được ra đời.

Nhâm Nhiễm nghiên cứu tỉ mỉ tài liệu nhận được và đã hiểu rõ vấn đề mấu chốt bên trong. Bề ngoài, kế hoạch đưa ra hình thức FDI (đầu tư trực tiếp nước

ngoài), mượn ngân hàng thành lập một công ty trên danh nghĩa, dự án đầu tư bất động sản thương mại tại khu vực Bắc Hải thuộc về công ty được thành lập. Trên thực tế là đi một đường vòng đầu tư tài chính, căn cứ vào kế hoạch khách hàng đưa ra, khi dự án hoàn tất và thành công thu được lợi nhuận thì khách hàng sẽ dựa vào lãi suất Libor (lãi suất liên ngân hàng London) cộng vài điểm nữa để chuộc lại cổ phần của công ty thành lập ban đầu. Cũng tức là một dịch vụ cho vay thương mại không hơn không kém, chẳng qua được tiến hành cầu kì để luồn lách theo pháp luật.

Toàn bộ kế hoạch chu toàn không chê vào đâu được, tính khả thi cũng tương đối cao, cô không thể không khâm phục khả năng nắm bắt chính sách và phương hướng đầu tư rủi ro của khách hàng, thế nhưng có hai điểm khiến cô do dự.

Khách hàng là tập đoàn Ức Hâm, địa điểm của dự án bất động sản là đảo Vi Châu thuộc thành phố Bắc Hải. Nhâm Nhiễm hoàn toàn không ngờ, cô vừa quay về công tác đã nảy sinh quan hệ với công ty của Trần Hoa bằng hình thức này. Nhưng cô chỉ đắn đo trong vài phút ngắn ngủi và đưa ra phán đoán, hai người đã từng gặp lại, cũng giống như lời cô từng nói với Trương Chí Minh, cô không có bất kỳ lí do nào né tránh bất kỳ một ai, huống chi chỉ liên quan nhau về mặt công việc.

Điều cô cần thẩm định chỉ đơn thuần là bảng kế hoạch chứ không phải dự án khai thác bất động sản. Cô tăng ca liên tục hoàn thành thẩm định sơ bộ trong thời gian ngắn nhất, đưa báo cáo cho cấp trên.

Lần đầu tiên họp với tập đoàn Ức Hâm, Nhâm Nhiễm đích thực hơi căng thẳng, thế nhưng khi bước vào phòng họp, cô không biết mình nên khóc hay nên cười, Trần Hoa vốn không trực tiếp tham dự, trong những người tham dự chí ít có một người cô quen biết – Hà Tịnh Nghi.

Hà Tịnh Nghi trong trang phục công sở đứng đắn, mái tóc xoăn dài buộc gọn về phía sau, lộ rõ vầng trán cao, cô trang điểm nhẹ nhưng vẫn rất lộng lẫy ngồi vào một góc trong bàn họp dài, nhìn thấy Nhâm Nhiễm, cô bình tĩnh hơn nhiều so với lúc gặp bất ngờ lần trước.

Hai bên tự giới thiệu và trao đổi danh thiếp, theo danh thiếp Hà Tịnh Nghi đưa qua thì hiện tại cô là một nhân viên bình thường trong bộ phận đầu tư của tập

đoàn Ức Hâm. Có thể trông thấy, cô khá im lặng khép nép, hầu hết thời gian trong cuộc họp đều chỉ ghi chép cẩn thận, gần như không phát biểu lời nào, Phó Giám Đốc bộ phận đầu tư Lưu Hi Vũ cũng không có thái độ chiếu cố đặc biệt đến cô ta.

Đôi bên thảo luận chi tiết về bảng kế hoạch, cuộc họp kết thúc rất trễ, hai bên thống nhất biên bản cuộc họp, hẹn rõ thời điểm buổi họp sau.

Buổi họp kết thúc, Hà Tịnh Nghi hiển nhiên có nét nổi bật hơn, chiếc xe Maserati màu đỏ của cô danh giá hơn chiếc xe cấp trên rất nhiều, đồng nghiệp và cấp trên của Nhâm Nhiễm cũng để ý đến điều này nên cũng săm soi một lúc, Hà Tịnh Nghi đã sớm quen với những ánh mắt đó, bình thản nói với Nhâm Nhiễm vốn không lái xe:

“Cô Nhâm, tôi tiện đường, tôi chở cô về nhé.”

Lời mời công khai và khách sáo giữa chốn đông người, Nhâm Nhiễm không thể từ chối, đành nói: “Phiền cô Hà.”

Sau khi ngồi vào xe, Hà Tịnh Nghi thẳng thắn, “Cô Nhâm, chúng ta tìm một nơi nói chuyện nhé.”

“Khuya lắm rồi, mai còn đi làm, nếu tiện thì nói thẳng bây giờ cũng được.”

“Được, cô Nhâm, tôi hi vọng sau này nếu cô gặp Trần Tổng, đừng nói với ông ấy rằng tôi đã gặp cô vào năm ngoái.”

Nhớ đến lần hội ngộ bất ngờ tại núi Đại Nhĩ Sơn ở Hồng Kông, Nhâm Nhiễm không thể không bật cười trước yêu cầu li kì này, “Tôi gặp Trần Tổng quá lắm cũng chỉ chào hỏi vài câu, không thể nghị luận về bạn gái của ông ấy.”

Nụ cười lạnh lùng trên môi Hà Tịnh Nghi kèm thái độ giễu cợt, “À, nói như thế thì hai người không thân lắm.”

Nhâm Nhiễm tức tối, “Cô Hà, tôi và cô chỉ có quan hệ trong công việc, cô trò chuyện với tôi như thế, vừa đường đột, vừa không cần thiết, xin tấp vào lề dừng xe.”

“Xin lỗi, cô đừng giận, tôi không có ý soi mói điều gì, chỉ là, một người đàn ông cô không quen thân, tại sao lúc nào cũng mang theo bản photocopy chứng minh nhân dân của cô trong ví, thật là kì lạ.”

Nhâm Nhiễm quá đỗi kinh ngạc, cô nghèo từ.

Hà Tịnh Nghi lướt cái nhìn qua cô, “Tôi xem hay là chúng ta vào quán cà phê phía trước, tin tôi đi, chỉ có ích cho cả hai chúng ta thôi.”

Bước vào quán cà phê ngồi xuống, Nhâm Nhiễm trở về từ trạng thái kinh ngạc, cô tra hỏi nghi vấn bấy lâu của mình, “Chính vì cô đã xem qua bản sao chứng minh nhân dân đó, nên đã nhận ra tôi vào lần gặp gỡ tình cờ vào năm ngoái, đúng không?”

Hà Tịnh Nghi gật đầu: “Đương nhiên, tôi vô tình phát hiện được mẩu giấy đó, ấn tượng rất sâu đậm, đừng nói tên và hình dạng trên khuôn mặt, thậm chí tôi còn nói được ngày tháng năm sinh và địa chỉ trên chứng minh nhân dân của cô.”

Nhâm Nhiễm không biết nói gì, cô nghĩ, vào cái độ tuổi ấu trĩ và tình cảm đơn phương của bản thân, cô đã gán ghép sự giúp đỡ vào một người đàn ông hết sức tự phụ, đại khái là anh ta chỉ mượn đó để ghi nhớ khoảng thời gian bần hàn nhất trong đời mình. Cô cười khô khốc:

“Tuy tôi không có tính tự kỉ, nhưng chuyện này tôi không cho cô được lời giải thích, cô có thể xem như anh ta yêu thầm tôi, không liên quan đến tôi.”

Hà Tịnh Nghi quan sát cô, và Nhâm Nhiễm cũng thế. Hà Tịnh Nghi trông thấy cô trang điểm nhẹ, mái tóc thẳng dài đến vai, khoác trên người trang phục công sở dạng chuẩn, chỉ có thể nói là xinh xắn gọn gàng. Cô ta thở dài: “Cô Nhâm, tôi không lấy tư cách là người yêu của ông ta đến đòi cô một lời giải thích, đừng hằn học với tôi như thế, tôi đoán cô hiểu rõ hơn tôi, Trần Tổng là một người đàn ông như thế nào, nói ông ta thương thầm ai ư?…” Cô cười ngắn, “Chuyện cười này không buồn cười chút nào.”

“Xin lỗi, xưa nay tôi không có khiếu kể chuyện hài. Nếu như cô chỉ muốn dặn dò điều này, xin yên tâm, tôi không có hứng ba hoa về người khác, càng không chen vào chuyện tình của bất kỳ ai.”

“Chẳng lẽ cô không muốn biết tại sao cô lại dặn dò cô ư?”

Nhâm Nhiễm chần chừ một lúc, cô bật cười, “Cô thiếu cảm giác an toàn… Xin lỗi, tôi chỉ có thể đoán như vậy. Cũng khó trách cô, dù sao thì ông ta không phải là kiểu đàn ông dễ dàng tạo cảm giác an toàn cho người khác.”

“Xem nào, cô hiểu rõ ông ta hơn những gì cô thừa nhận.”

Nhâm Nhiễm cười một cách phiền muộn, “Tôi thực không hiểu cô, tại sao cô cứ phải ép tôi thừa nhận tôi hiểu rõ về bạn trai cô. Được thôi, có lúc tôi cũng khuyên người khác một vài lời khuyến cáo không cần thiết, đó chính là: Cảm giác an toàn không phải là thứ mà người khác ban tặng, nếu cảm giác mãnh liệt mà cô theo đuổi được xây dựng trên một bức tường sắp đổ thì đừng oán trách là không đủ an toàn.”

Hà Tịnh Nghi mở to mắt nhìn Nhâm Nhiễm, dường như đang suy nghĩ những lời cô nói, nhưng một lúc sau, cô cười thành tiếng: “Cô Nhâm, những điều cô nói thật sự… lãng mạn đến đáng yêu.”

Lời nói mang ý giễu cợt của cô ả khiến Nhâm Nhiễm ngượng ngùng nhưng cô không hề căng thẳng.

“Hiện nay, tôi không phải là bạn gái mà chỉ là nhân viên của ông ta, chúng tôi đã chia tay vào đầu năm nay.”

Nhâm Nhiễm hơi bất ngờ, tiếp theo là nhún vai: “Đó là chuyện riêng tư của hai người, không liên quan đến tôi.”

“Tôi cũng không có sở thích khoe khoang cuộc sống riêng tư của mình, nhưng tôi thực sự có việc muốn nhờ cô, xin cô nhẫn nại lắng nghe.”

Nhâm Nhiễm đành tiếp tục.

“Đứng trên bức tường sắp đổ, đối với tôi, không phải để theo đuổi cảm giác mãnh liệt. Hai năm trước khi tôi gặp Trần Hoa là lúc tôi cơ cực nhất trong cuộc đời. Tôi học đến năm tư đại học, chưa kịp tốt nghiệp đã bỏ học đến Bắc Kinh, còn phải gửi tiền về nhà cho mẹ, nhưng lại không tìm được công việc thích hợp. Có người nói với tôi có thể đi làm diễn viên hoặc người mẫu, các công ty môi giới đều chỉ tuyển những cô gái trẻ hơn, đẹp hơn, cao hơn tôi và có chí hơn tôi. Bọn họ đều phấn khởi tràn ngập hi vọng. Như tôi lúc bấy giờ, ngay cả việc sống trên đời cũng cảm thấy đó là một gánh nặng thì tôi lấy gì để đấu với họ?”

Cô gái xinh đẹp như thế mà lại kể về một quá khứ nghiệt ngã khiến Nhâm Nhiễm hơi bất ngờ.

Hà Tịnh Nghi cười đắng: “Xin lỗi, không phải tôi đang than vãn với một người lạ, tôi chỉ muốn nói với cô, tôi đến cầu xin cô, chứ không phải đến đánh ghen như cô tưởng tượng.”

“Tôi không thể hiểu cô, cô Hà, càng không thể tưởng tượng bất kỳ điều gì. Tôi và… Trần Hoa đã là chuyện quá khứ, cô thích sống và cư xử thế nào với bạn trai cô, hoặc chia tay vì điều gì, đều không liên quan đến tôi. Đồng thời, cuộc sống của tôi cũng không can hệ gì đến hai người, chúng ta không cần thiết phải trò chuyện.”

Hà Tịnh Nghi mặc kệ cô, nói tiếp: “Cô nói tôi thiếu cảm giác an toàn thì thật không sai chút nào. Nhưng đại khái là phụ nữ chỉ có cảm giác an toàn khi biết chắc chắn rằng mình đang được yêu. Đến bây giờ tôi vẫn không biết Trần Hoa có thích tôi không? Ông ta thích tôi ở điểm nào? Quá rõ ràng, với điều kiện của ông ta, muốn phụ nữ kiểu nào mà chẳng có?”

“Cô đã nghĩ ngợi quá nhiều, có những lúc ta không thể phân tích được tình

yêu.”

“Tôi đã từng yêu, cô Nhâm, tôi biết rõ cảm giác được yêu là như thế nào, đó hoàn toàn khác nhau.” Phút chốc, ánh mắt Hà Tịnh Nghi long lanh nước, cô quay mặt ra cửa sổ che giấu.

Nhâm Nhiễm càng cảm thấy ngại hơn, cô không hề mong muốn bị ép phải đối diện với một phụ nữ xa lạ đang đắm chìm trong hồi ức đau thương của mình, huống chi với quan hệ kì dị của cô và cô ta.

Một lúc sau, Hà Tịnh Nghi đã bình tĩnh lại, “Tôi đã sống những ngày tháng cơ cực tại Bắc Kinh trong suốt một năm. Sau khi theo ông ta, tôi bỗng chốc không cần bận tâm bất cứ điều gì. Tôi thật đã từng nhõng nhẽo hỏi ông ta có yêu tôi không, cô đoán ông ta nói thế nào?”

Nhâm Nhiễm không tiếp lời, đương nhiên Hà Tịnh Nghi cũng không trông mong cô suy đoán thật.

“Ông ta nói, ông cảm thấy bỏ lỡ một bằng cấp cận kề trong tay chạy đến bôn ba tại Bắc Kinh, bộ dạng lúc nào cũng cảnh giác như con nhím chuẩn bị xù lông,

trông rất thú vị. Ha ha, còn chuyện tại sao tôi lại như thế thì ông ta chẳng quan tâm chút nào.”

Nhâm Nhiễm cười đắng, đương nhiên, “thú vị” cũng là câu mà Kỳ Gia Thông từng đánh giá cô. Xem ra thì tiêu chuẩn nhìn nhận phụ nữ của anh ta vẫn mười năm như một.

“Nói thực lòng, anh ta đối xử với tôi rất tốt, nhà cửa, xe hơi, vàng bạc… tất cả những gì tôi thích đều mua cho tôi, nhưng chưa từng thân thiết thực sự, khi nào anh ta muốn thu hồi cách đối xử tốt đẹp này, tôi hoàn toàn không biết thì làm sao có thể an nhàn hưởng thụ mọi thứ. Cho nên tôi đi học MBA, chí ít cũng có một bằng cấp trong tay.”

“Một quyết định đúng đắn.” Nhâm Nhiễm cộc lốc, cảm thấy chuyện mình vào vai một thính giả thật hoang đường, cô gần như đứng ngồi không yên, không biết phải thoát thân thế nào.

“Năm ngoái tôi vừa gặp là đã nhận ra cô, lúc đó tôi chưa tốt nghiệp, không hi vọng anh ta phát hiện người tình cũ đang cách anh ta rất gần sẽ ruồng bỏ tôi tức khắc. Hơn nữa tôi hi vọng có thể vào làm việc tại công ty anh ta sau khi tốt nghiệp, càng không muốn chọc giận anh. Cho nên khi Vương Anh Cường nhờ tôi giới thiệu Trương Chí Minh cho Trần Hoa, tôi lập tức yêu cầu họ không được nhắc đến cô trước mặt anh ta, cô hiểu chứ.”

Nhâm Nhiễm chán nản, “Nói thật lòng, tôi không hiểu đó liên quan gì đến tôi, tôi không biết tôi phải lặp lại bao nhiêu lần, tôi và anh ta đã là chuyện quá khứ, có nhắc đến hay không cũng chẳng sao.”

Hà Tịnh Nghi quan sát cô lần nữa, “Sắp đến phần liên quan đến cô rồi, Trương Chí Minh là bạn trai của cô, đúng không?”

Nhâm Nhiễm buồn bã: “Đó không liên quan đến cô.”

“Tôi không có ý định dò hỏi chuyện riêng của cô, nhưng tôi cho cô một lời nhắc nhở đầy thiện ý. Với tính cách của Trương Chí Minh, vốn không thích hợp chọn làm bạn trai. Không lâu sau khi tôi nhắc nhở Vương Anh Cường đừng nhắc đến cô trước mặt Trần Hoa thì hắn đến tìm tôi, thẳng thắn yêu cầu tôi làm một giao dịch với hắn.”

Nhâm Nhiễm kinh hoàng không ít, cô tròn xoe mắt nhìn Hà Tịnh Nghi, “Giao dịch gì?”

“Hắn nói hiện tại hắn là bạn trai cô, hắn có thể khẳng định, trước đây, cô và Trần Tổng từng quen biết, hơn nữa từng có quan hệ rất thân mật.”

Nhâm Nhiễm cắn chặt môi.

“Hắn nói hắn có thể phụ trách trông chừng cô, không để cô gặp Trần Tổng, bản thân hắn càng không nhắc đến chuyện này – tiền đề là tôi phải giúp hắn hẹn gặp được Trần Tổng, xúc tiến kế hoạch đầu tư của hắn, tạo sự thu hút của Trần Tổng, để lấy được khoản đầu tư rủi ro hắn mong muốn.”

Nhâm Nhiễm tái mặt, một lúc rất lâu sau, cô vẫn không nói được lời nào, ánh mắt Hà Tịnh Nghi nhìn cô lộ vẻ đồng cảm: “Bây giờ thì cô hiểu tại sao tôi lại nghi kị cô xuất hiện trước mặt Trần Tổng chứ, không cần Trương Chí Minh nói, tôi cũng đoán được, với tính cách lạnh lùng và bình thản với mọi việc xung quanh của Trần Tổng, anh ta lại luôn giữ bên mình bản sao chứng minh nhân dân của cô trong suốt thời gian qua thì trước đây hai người chắc chắn từng yêu nhau, tình yêu trong thuở ban đầu lúc nào cũng chân thành và sâu đậm. Càng về sau thì tình cảm nam nữ đã pha trộn nhiều tạp chất, thậm chí chỉ là cuộc trao đổi ngang giá.”

“Cho hỏi, Trương Chí Minh đạt được mục đích của mình không?”. Cô cắt ngang cảm xúc của Hà Tịnh Nghi, chua chát hỏi.

Hà Tịnh Nghi nhếch môi, “Lúc đó tôi chỉ là bạn gái của Trần Tổng, anh ta không bao giờ đề cập công việc trong công ty. Tôi chỉ có thể sắp xếp hai người gặp nhau, hứa sẽ cố gắng giúp đỡ, chỉ vậy thôi. Không ngờ là một tháng sau, tôi đột nhiên gặp cô và hắn tại bãi đậu xe.”

Nhâm Nhiễm nhớ lần gặp gỡ tình cờ đó.

“Tôi lập tức gọi điện cho Trương Chí Minh, làm rõ tại sao cô lại xuất hiện ở đó, rốt cuộc có mục đích gì? Anh ta bảo đảm với tôi, chỉ là tình cờ, sẽ không có lần sau. Nói thật, lúc đó tôi thật sự hơi thất vọng, tôi cảnh giác như thế để làm gì, Bắc Kinh khá lớn, nhưng khu CBD chỉ bé tẹo, sớm muộn thì hai người cũng gặp nhau. Vài ngày sau, Trương Chí Minh đến tìm tôi, tôi nói thôi bỏ đi, đành bỏ mặc số phận, hai người có gặp nhau thì cứ gặp nhau. Cô đoán hắn đã nói gì?”

Nhâm Nhiễm không cần đoán, lòng bàn tay cô toàn mồ hôi lạnh, tim đập không theo quy luật nào như đang ngồi trên máy bay, bay đến một nơi mà cô hoàn toàn không hay biết.

“Hắn nói, hắn có thể phụ trách khuyên cô đến Hồng Kông đào tạo, chí ít trong nửa năm tới sẽ không xuất hiện ở Bắc Kinh.”

Nhâm Nhiễm cố gắng hít thở thật sâu, để mình bình tĩnh lại: “Tại sao cô lại nói với tôi những điều này?”

“Xem là báo đáp cô đồng ý không nhắc đến tên Hà Tịnh Nghi trước mặt Trần Tổng.”

“Nếu như hai người… ý tôi là cô và Trần Tổng đã chia tay, việc này với chuyện không nhắc liên quan gì đến nhau?”

Hà Tịnh Nghi bật cười: “Đương nhiên có can hệ rất lớn. Kế hoạch đầu tư của Trương Chí Minh là do tôi chuyển cho Trần Tổng, tuy anh không tỏ ra đặc biệt có hứng thú, tạm gác trong bộ phận đầu tư của Ức Hâm, chần chừ không thấy hồi âm, Trương Chí Minh cứ tưởng nắm cán tôi trong tay, không ngừng thúc ép, hắn quả thật đánh giá quá cao sức ảnh hưởng của tôi với Trần Tổng, tôi luôn sợ Trần Hoa, không chuyện gì có thể giấu được anh ta, chỉ là anh ta bỏ bê tôi, không chú ý đến tâm tư của tôi thôi. Một người đàn ông mà tôi không trông mong có được tình yêu, lỡ như tôi chơi trò với anh ta thì hậu quả sẽ như thế nào, tôi thật không dám tưởng tượng.”

“Cô không hề yêu anh ấy sao?”

“Anh ta rất có sức hút, tôi thừa nhận, nhưng anh ta hoàn toàn không cần tình yêu của tôi, hơn nữa, tôi từng trải qua một tình yêu mà e rằng suốt đời tôi không thể nào lãng quên, sao có tàn sức để yêu người khác. Điều tôi có thể làm chẳng qua là cố hết sức lấy lòng ông ta, có được những thứ tôi muốn có.”

Lời nói thẳng thắn như thế khiến Nhâm Nhiễm nổi gai ốc.

“Haizz, lấy lòng anh ta thật khó. Còn kèm theo quả bom nổ chậm Trương Chí Minh, tôi nghĩ, số phận được an bài vốn không phải thứ mà người phàm chúng ta có thể ngăn cản và dự đoán. Buộc tôi hằng ngày trông chừng sắc mặt của anh ta mà thấp thỏm không yên, không ngừng suy đoán hôm nào bị anh ta phát hiện tôi

giở trò, tôi thật không chịu được. Tôi quyết định nói với Trần Tổng, tôi muốn làm việc tại công ty anh ta. Trần Tổng hơi bất ngờ và yêu cầu tôi suy nghĩ thật kĩ, làm nhân viên của anh ta sẽ không thể là bạn gái của anh ta. Anh ta không bao giờ ngủ chung với nhân viên. Cô xem, anh ta hoàn toàn không có ý muốn níu giữ. Tôi nói tôi đã cân nhắc cẩn thận, anh ta liền sảng khoái nói, “Vậy được, ngày mai có mặt tại công ty”, tiếp theo là quay lưng đi mất, hôm sau anh ta dặn dò thư kí sắp xếp cho tôi đi làm, đồng thời cắt toàn bộ thẻ tín dụng của tôi. “

Nhâm Nhiễm nghe mà kinh hoàng.

“Sau này Trương Chí Minh lại đến tìm tôi, tôi cười ha hả nói với hắn, hắn muốn nói với Trần Tổng thế nào cũng mặc hắn, thế nhưng nếu Trần Tổng biết hắn đã đối xử với người yêu cũ của anh ta như vậy chắc sẽ không vui đâu. Cô thật nên chứng kiến sắc mặt của Trương Chí Minh lúc đó, thật rất đặc sắc.”

Nhâm Nhiễm khó khăn lắm mới lên tiếng được, “E rằng tôi không thể phát hiện thành phần buồn cười nào ở đây.”

“Chúng ta nên học cách tự tìm niềm vui, nếu không thì sẽ buồn chết bản thân mình, thực ra tôi có thể hiểu được tâm trạng của Trương Chí Minh, để đạt được mục đích đôi lúc cần bất chấp thủ đoạn, không thể so đo việc hi sinh. Nhưng kiểu người như thế tuyệt không thích hợp làm người yêu.”

Cô ta ngang nhiên trong tư thế thổ lộ tâm sự, Nhâm Nhiễm càng cảm thấy hoang đường. “Bất kể mục đích của cô là gì, cám ơn cô đã nói chuyện này với tôi. Nhưng giao dịch giữa cô và Trương Chí Minh quả rất nực cười, tôi rất không bằng lòng nhắc lại, tôi và Trần Hoa đã là chuyện quá khứ.”

“Có những chuyện sẽ không bao giờ là quá khứ, có những người mãi mãi không thể nào lãng quên.”

Dù đang rối bời, nhưng Nhâm Nhiễm vẫn bật cười, “Cô Hà, cô vừa nói tôi lãng mạn đến đáng yêu, xem ra từ này càng thích hợp cho cô hơn. Chắc là cô đã thêu dệt cho Trần Hoa một câu chuyện rất thê lương, anh ta rời bỏ tôi trong tình huống bất đắc dĩ, sau này luôn nhớ thương về tôi, mãi không quên được. Và nếu có gặp lại sẽ không do dự tiếp tục tiền duyên, tôi cũng sẽ không chút do dự ngã vào lòng anh ta.”

Hà Tịnh Nghi phát giác ý chê cười của Nhâm Nhiễm, cô ta không để tâm, trợn tròn mắt nhìn cô: “Cô đang chê cười tôi đó ư? Mặc cho cô cười vậy, tôi biết rõ một điều, có lúc, một tình yêu không thể bắt đầu lại, nhưng đã từng yêu thì mãi không thể nào lãng quên.”

“Cô không hiểu từ xa mặt cách lòng là thế nào ư? Thời gian, còn cả hoàn cảnh, tâm cảnh và trải nghiệm… tất cả đều là kẻ thù của tình yêu. Tình cảm là một thứ rất mỏng manh và yếu đuối, nếu có thể nảy sinh trong một thời điểm và hoàn cảnh thích hợp, cũng sẽ khô héo trong thời điểm tương thích…”

“Chúng ta đừng tranh chấp với nhau về điều này nữa, giống như tôi đang cố sức chứng minh với cô, người đàn ông từng bên cạnh tôi thực ra vẫn luôn yêu cô.” Hà Tịnh Nghi bật cười, “Nhưng nói thật nhé, con người lạnh lùng và bình thản như anh ta mà lại yêu cô, tôi cũng cảm thấy an ủi. Tôi vẫn luôn tin rằng, có những mối tình cho dù bị cắt ngang với hàng loạt lí do nào, cũng sẽ được giữ mãi trong lòng, mãi không bao giờ hủy diệt.”

Cách nói cảm tính này khiến Nhâm Nhiễm cứng họng, cô cảm thấy cô gái xinh đẹp trước mặt đôi lúc quá tinh đời, có lúc lại ngây thơ đến đáng sợ. Cô vốn không còn tính lãng mạn nào có thể hưởng ứng thêm vào.

“Cô cứ tin vào những điều cô muốn tin tưởng vậy, tôi cũng không dự định tiếp tục tranh chấp với cô.”

“Bây giờ cô đang sống trong căn hộ chung cư quốc tế tại Nhị Hoàn đúng không?”

Nhâm Nhiễm kinh ngạc, lúc lên xe cô chỉ báo cho cô ta địa điểm chung chung, hoàn toàn không có ý để cô ta đưa đến tận nhà, “Sao cô biết?”

“Đó là sản nghiệp của Trần Hoa, cô không thể không biết chứ.”

Kinh ngạc nối tiếp kinh ngạc, tim Nhâm Nhiễm đập liên hồi, “Căn hộ là sếp tôi giới thiệu cho tôi, ông ta nói là bạn của ông ấy, chủ tài khoản chuyển tiền trọ là Vương Lâm.”

“Vương Lâm là thư kí của ông ta. Anh ta sợ cô không đồng ý nên đã tìm sếp cô ra mặt, lại còn thu tiền trọ của cô, thật là phí công tốn sức, tôi chưa từng thấy ông ta tốn hao công sức cho ai như thế bao giờ.” Hà Tịnh Nghi hơi xuất thần, tiếp

theo là bật cười, “Tôi không có mục đích khác, cô Nhâm, tôi chỉ muốn nói rõ với cô, tôi không cản trở cô, không thể uy hiếp đến cô, Trần Tổng bây giờ là sếp của tôi, tôi rất trân trọng cơ hội làm việc ở đây, xin đừng đề cập chuyện tôi đã từng gặp cô, hoặc từng cản trở hai người gặp nhau, yêu cầu này không quá đáng chứ.”

Nhâm Nhiễm bấn loạn, cô không dự định đôi co tiếp với cô ta, mệt mỏi nói: “Tôi sẽ không nói với bất kỳ ai chuyện này. Ngày mai còn phải làm việc, quay về đi, sau này cứ xem như chúng ta chưa từng gặp nhau, chỉ liên lạc trong công việc thôi.”
Bình Luận (0)
Comment