- Con đã suy nghĩ kỹ chưa? – Ông hỏi lại lần cuối
- Rồi ạ! – Nhi dõng dạc trả lời một cách dứt khoát
- Ok! Tuỳ con thôi...
- Bố à, con lớn rồi, đừng có lo quá mà!
Ông cười nhẹ rồi lấy tay xoa đầu Nhi “Thôi! Con nghỉ sớm đi, mai còn lên đường.”
- Bố ngủ ngon!
”Con gái của bố ngủ ngon!” Ông bước gần ra tới cửa phòng thì nói vọng lại, sẵn tiện tay tắt luôn cái đèn.
Suốt đêm đó Nhi trằn trọc không tài nào ngủ được. Một phần là vì lo lắng cho chuyến đi ngày mai, còn phần còn lại thì suy nghĩ tới chuyện phải xa Hà Nội. Mặc dù là tự nguyện rời đi, nhưng Nhi vẫn có phần lưu luyến nơi
đây. Chẳng trách được, dù sao nơi đây cũng là nơi cô lớn lên. Nó như là
một nhân chứng sống chứng kiến hết mọi quá trình Nhi dần dần trưởng
thành.
Nhi năm nay 22 tuổi. Cô xuất thân từ một gia đình giàu có ở đất Hà thành.
Năm Nhi lên mười thì mẹ cô mất do một tai nạn xe. Nhi khóc hết nước mắt. Bố cô thì suy sụp nhưng ráng ngượng dậy để còn chăm lo cho cô. Bố càng
thương cô hơn trước. Nhưng chuyện gì tới rồi cũng sẽ phải tới. Vài năm
sau, bố trao tình cảm cho một người đàn bà tên Đan. Nhi lại được chứng
kiến cái tình cảm mà trước giờ bố chỉ dành cho mẹ, nhưng tiếc thay bây
giờ là dành cho người khác. Bố ít quan tâm Nhi hơn trước, ít khi ngồi
lại nghe Nhi tâm sự hơn trước. Nhi nhớ mẹ nhiều lắm. Vừa lạc lõng nhưng
lại vừa muốn được bố chú ý tới, tất cả những gì Nhi có thể làm là biến
mình trở thành một con người ưu tú. Không lâu sau thì dì Đan có em bé,
mọi thứ đều tập trung vào nó. Giờ đây, Nhi không chỉ phải biến thành một người ưu tú mà còn phải biến thành một người sống độc lập phòng trường
hợp khi cần thiết.
Rồi Nhi cũng trở thành một người như mình mong muốn, ưu tú và độc lập. Hoàn thành xong khoá học ở một trường đại học danh giá tại Hà Nội, Nhi quyết định vào Sài Gòn để lập nghiệp. Nhi không muốn dựa vào bố, dựa vào khối tài sản to đùng của gia đình. Nhi muốn cảm nhận được đồng tiền mà từ
chính tay mình làm ra. Mặc dù bề ngoài là một tiểu thư hoạt bát, có chút “bánh bèo” nhưng thật ra Nhi rất mạnh mẽ, bướng bỉnh. Nên không ai có
thể ngăn được quyết định của cô cả.
5 giờ sáng.
Chuông báo thức mới reo lên được nửa nhịp thì đã bị tắt. “Cố lên Nhi! Mày làm
được mà!”- Nhi tự động viên mình bằng một tâm trạng hưng phấn vương chút lo lắng. Nhưng cơ thể cô thì không được phấn khởi cho lắm. Nó mang tí
hơi hướng nặng nề, rõ ràng là do hôm qua đến giờ cô không hề chợp mắt
một tí nào cả. Cô chống tay lên giường và cố ngồi chồm dậy. Mái tóc
nhuộm màu nâu hạt dẻ phủ một ít xuống khuôn mặt thanh tao ấy. Nhi lom
khom bước tới nhà tắm và chòm tay bật đèn sau đó thì vịn vào thành của
chậu rửa mặt. Cô gục đầu xuống và nhắm mắt lại. Nghỉ khoảng một phút, cô mở mắt và soi mình trong gương. “Ối!” - Nhi giật mình thốt lên sau hai giây nhìn vào gương. Giật mình cũng phải đạo thôi, khuôn mặt xinh đẹp
ấy nay đã lộ ra hai vết quầng thâm to tướng, công thêm chút xanh xao.
”Mặt mũi như thế này thì có ở Sài Gòn cũng chả ma nào dám nhận mày vào làm!” – Cô hận chính mình vì hôm qua đã không chịu ngủ. Rồi cô tự vực dậy
tinh thần của mình, cố gắng tỉnh táo để mọi việc hôm nay được diễn ra
suôn sẻ. Cô vội làm vệ sinh cá nhân rồi thay đồ để có thời gian kiểm tra kỹ càng lại mọi thứ mà cô muốn đem theo coi đã đầy đủ chưa. Hai vali to màu hồng, balô cồng kềnh, vé máy bay, CMND. Vân vân và mây mây thứ đều
được cô kiểm tra lại một cách kỹ lưỡng. Điều cô cần bây giờ là một trạng thái tích cực cho chuyến bay này.
Đứng trước gương,
Nhi buộc mái tóc óng ả của mình lên, sẵn tiện chỉnh lại cổ áo sơ mi. Hôm nay cô ăn mặc đơn giản nhưng không lượm thượm mà còn rất tươm tất, gọn
gàng. Áo sơ mi trắng dài đến ngang hông, tay áo được xắn lên. Quần jeans đen hơi ôm chứ không bó sát. Chân mang đôi converse classic màu nude.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong hết. Nhi bắt đầu đem hành lý của mình xuống lầu trước trong lúc chờ chú Tân - tài xế riêng của gia đình cô tới. Nhi mất hết ba lượt lên xuống
cầu thang mới có thể đưa hết đống đồ xuống dưới nhà. Xong việc, cô thở
phào nhẹ nhổm rồi ngồi phịch trên ghế sofa đợi chú Tân.
- Con ăn bát phở rồi hãy đi nhé! Vẫn còn sớm đấy con ạ! – Một giọng nói từ bếp vọng ra.
- Tí ra sân bay ăn. – Nhi đáp một cách cụt ngũn.
- Lát dì ra sân bay cùng con nhé? – Giọng nói ấy vẫn nhẹ nhàng.
- Tự đi được rồi. – Nhi vẫn nói với giọng lạnh lùng, không đầu không đuôi.
Đó là cuộc hội thoại của Nhi và dì Đan. Dù dì Đan là vợ sau của bố nhưng dì rất yêu thương cô.
Nhưng dù dì có cố gắng trò chuyện vui vẻ với Nhi đến cỡ nào thì Nhi vẫn
cự tuyệt dì. Từ trước tới giờ, trong lòng cô chỉ có duy nhất một nữ thần là mẹ. Nói lúc trước cô còn nhỏ, không hiểu chuyện có thể tạm không
tính. Nhưng đến bây giờ với tính cách ương bướng cô vẫn không thể chấp
nhận được dì Đan. Một phần cũng vì bố không còn coi cô là “trung tâm của vụ trũ” nữa chăng?
Hôm nay bố bận, Nhi sẽ
phải ra sân bay một mình. Nhưng cô không buồn. Hay nói chính xác hơn là
cô đã chai lì với những lần bị bố bỏ mặc như vậy rồi nên giờ thấy nó
bình thường lắm. Nhi cũng không nghĩ ngợi thêm gì nhiều về chuyện đó
nữa, cô bật lên điện thoại lên nghịch tí trong lúc chờ đợi.
Chú Tân đã tới. Chú vào
nhà phụ Nhi xách hành lý ra ngoài. Dì Đan từ trong bếp cũng chạy ra phụ
một tay nhưng Nhi không chịu cho dì giúp.
”Con đi cẩn thận nhé! Nhớ ăn đấy! Có gì đến nơi thì nhớ gọi điện về.” – dì Đan nhắc nhở.
Không một lời hồi âm hay một lời tạm biệt, Nhi bước lên xe. “Ầm” một tiếng cửa xe đóng lại và
xe bắt đầu lăn bánh, bỏ lại dì Đan phía sau vẫn đứng ngậm ngùi nhìn.
Rồi mọi chuyện lại không xảy ra như Nhi mong đợi. Trên đường tới sân bay thì bị tắc đường, do có hai xe lớn va chạm nhau. Dù không thiệt hại gì nhiều nhưng hai tài xế
đó cứ đứng cãi nhau, mặc cho bao người đằng sau bấm còi inh ỏi. Xe nối
dòng xe, giờ Nhi cùng chú Tân đang trong tình trạng “tiến thoái lưỡng
nan”, bị kẹt cứng trong dòng xe ấy như lát thịt nguội trong ổ bánh mì
vậy. Sau một hồi thì chính quyền địa phương tới giải tán họ lên phường,
cô thở phào. Nhưng chưa kịp ổn định được nhịp thở thì cô bật điện thoại
và tá hoả. “Chú ơi lên nhanh thôi chú ơi! Cháu trễ chuyến bay mất!” –
Nhi hét toáng lên trong hoảng loạn. Chú Tân không trả lời, chỉ đạp ga
thật mạnh rồi phóng xe đi thật nhanh cho kịp giờ bay của cô.
Cuối cùng cũng tới nơi.
Cô cảm ơn chú Tân và vội vàng lấy hành lý của mình đi tới khu check in
làm thủ tục. Hên cho Nhi rằng cô không phải bỏ lỡ chuyến bay này. Cô làm xong hết các thủ tục rồi theo hướng dẫn lên máy bay. Lúc Nhi vào khoang thì đã có nhiều hành khách ngồi yên vị tại chổ, thấy thế cô cũng nhanh
chóng đi đến chổ ngồi của mình. Cô đặt vé có chổ ngồi gần cửa sổ, mục
đích là để ngắm nhìn những tầng mây trắng mút nếu trời trong xanh.
Hàng ghế cô ngồi có một
thanh niên mặc áo phông đen, quần đen, giày đen, đeo khẩu trang đen. Mọi thứ trên người hắn đều là màu đen trừ mái tóc vàng óng của hắn. Hắn
ngồi chẽm chệ ở ghế đầu của hàng nên cô không tài nào bước vào chổ của
mình được.
”Bạn ơi cho mình qua
với!” – Cô nói với hắn. Nhưng hình như hắn không có phản ứng gì. Cũng
phải thôi, hắn đang nghe nhạc bằng headphone to đến nỗi mà ở ngoài này
cô vẫn nghe được tiếng nhạc.
”Bạn gì ấy ơi!” – Cô lớn tiếng hơn một tí. Vẫn không có động tĩnh gì từ hắn. Đến lúc này thì cô
phải khều khều hắn để hắn có thể nhận ra có người đang kêu mình. Hắn
ngước mặt lên nhìn cô rồi chau mày lại. “Tại sao lại có người ngang
nhiên chắn đường người khác rồi lại còn tỏ ra vẻ khó chịu như vậy được
chứ!” – Nhi suy nghĩ. “Cho mình qua với!” – cô vẫn tỏ ra lịch sự dù
trong lòng đang bốc hoả lên với người này. Hình như hắn vẫn không nắm
được cô đang muốn gì, vẫn ngồi im như một pho tượng.
Nhi như muốn bùng cháy,“Cho qua!” - cô lấy tay giật tai nghe của hắn xuống cổ và hét lên, mặc
kệ cho nhiều người đang nhìn cô. Hắn vẫn không nói gì, lấy tai nghe đặt
lại vị trí ban đầu nhưng lần này hắn co người lại tạo ra khoảng trống để cô có thể bước qua. Ơn giời! Cuối cùng cũng vào được vị trí, cô nghĩ.
Máy bay cất cánh. Lòng Nhi nhẹ nhõm hơn lúc nãy một tí. Một hồi sau thì chị tiếp viên mang nước suối đóng chai tới.
”Dạ em cảm ơn chị!” –
Một giọng miền Nam phát ra từ chiếc ghế đầu hàng. Mặc dù nó trầm nhưng
Nhi xác định được đó là giọng nữ. “Nãy giờ mình đang nổi cáu với một con tóc vàng hoe ngu si, đần độn trong truyền thuyết hay là một gã có chất
giọng kỳ hoặc?” – Nhi thầm nghĩ.
Phân vân một hồi rối quá Nhi liền dẹp chuyện đó qua một bên, dẹp luôn cả cơn giận lúc nãy. Nhi
nghĩ hắn là ai, là cái gì cũng được, mặc kệ hắn. Dù sao hắn cũng chỉ là
người lạ lướt ngang qua cuộc đời Nhi một lần. Hôm nay là ngày Nhi vào
Sài Gòn, không thể để tâm trạng bị ảnh hưởng bởi những điều vô nghĩa lý
đó được. Nhi không nghĩ ngợi thêm gì nhiều nữa. Cô nhắm mắt lại và cố
gắng ngủ bù cho tối hôm qua.
Nhưng có một điều Nhi sẽ không bao giờ ngờ tới. Hắn chính là một người quan trọng, thậm chí là
ảnh hưởng rất nhiều đối với tương lai sau này của cô. Hắn như mấu chốt
của một vụ án.
Vâng, chính là hắn. Không ai khác ngoài hắn.
~
Note: Đây là tác phẩm
đầu tay của mình nên không thể không mắc phải những thiếu sót. Các bạn
đọc và cứ thoải mái nhận xét để mình có thể trau dồi thêm ạ:3 Nếu thấy
hay thì nhớ bình chọn để mình có động lực viết tiếp nhaaa:)) Thank you
for your reading:*