Một ngày cuối tháng 8.
Tú đang trên một chiếc taxi ra sân bay. Hôm nay là ngày thực hiện ca phẫu
thuật thay van tim của cô bé bị suy tim kia. Tú và Gia Hân đã hứa sẽ đến động viên tinh thần cho cô. Cả hai muốn cô bé có một tâm trạng thật tốt trước khi vào phòng mổ.
Tú cúi xuống nhìn vào đồng hồ rồi tặc lưỡi. Sắp tới giờ rồi mà xe cộ kẹt
cứng ngắt vậy sao mà kịp đây? Chả hiểu sao không phải giờ tan tầm mà
đường xá lại như cái lỗ mũi bị nghẹt thế này? Hình như phía trước có
tông xe rồi tranh chấp chửi bới nhau gì đó.
- Từ từ đi. Lát hồi hết kẹt liền giờ. – Chú tài xế nói. Chú đã nhìn ra được nét mặt nhăn nhó của Tú khi đang chỉnh lại kính chiếu hậu.
- Chú! – Tú gọi. – Con gửi tiền. Khỏi thối. – Tú nói rồi vội vác
balô lên vai, mở cửa xe và xông thẳng ra ngoài lộ. Ổng không còn kiên
nhẫn để chờ đợi thêm một phút giây nào nữa.
Tú ba chân bốn cẳng chạy như bị chó rượt. Thiếu điều muốn vắt cả chân lên
cổ. Cho cha nội này đi thi marathon là giành giải nhất chắc luôn đó.
Điện thoại trong túi quần Tú cứ liên tục reo ầm ĩ lên. Tú vừa chạy vừa mò
tay xuống dưới túi kiếm cái điện thoại bắt máy cái cho xong chuyện.
- A...lô...? – Giọng Tú run lên do đang hoạt động mạnh.
- Alô Tú hả? Đang ở đâu vậy? Sao giờ này chưa tới nữa? Sắp bay rồi
đó! – Là Gia Hân. Có bao giờ Tú trễ hẹn đâu? Chuyện quá bất thường nên
cô đành gọi để hỏi xem sao.
- Đ...a...n...g c...h...ạ...y b...ộ t...ớ...i.
- Hả sao lại chạy bộ? Tú đang ở đâu?
- P...h...ạ...m V..ă...n Đ...ồ...n...g.
- Trời! Để giờ Hân ra đón Tú.
”Bộp!” – Hân nghe có tiếng va chạm trong điện thoại.
- Alô? Tú? Alô?
-... - Không có ai trả lời, chỉ có tiếng máy xe rồ lên ồn ào kinh khủng.
- Alô? Tú? Còn ở đó không?
Tút... tút... tút...
Đầu dây bên kia dập máy ngang. Hân gọi lại thì gặp ngay phóc chị tổng đài.
Cô cảm thấy bất an. Gọi thêm chừng 2,3 lần nữa vẫn y xì như vậy, Hân
đành rời sân bay đi tìm Tú.
**************
Bệnh viện FV, 12 giờ trưa.
Tú tỉnh dậy, đầu óc quay mồng mồng như chong chóng, đau như búa bổ.
- Tú! Rốt cuộc cũng tỉnh rồi! Làm Hân lo quá.
- Đang ở đâu thế này? – Tú một tay chống xuống giường một tay ôm phía sau ót của mình rồi cố ngồi dậy.
- Bệnh viện. – Cô lại gần giúp Tú. – Chắc là vừa chạy vừa nghe máy nên bị mấy thằng cô hồn đánh rồi giật điện thoại.
Khỉ họ! Đánh bằng cái quái gì mà Tú nhức muốn banh não luôn vậy nè? Bỏ qua chuyện đó, Tú chợt nhớ ra vài điều.
- Rồi còn chuyến bay? Chuyến bay ra Đà Nẵng thì sao?
- Phải bỏ thôi chứ sao. Chứ giờ Tú bị vậy làm sao mà đi?
- Sao không đi? –
Tú chồm người lên nắm lấy bả vai Hân. – Hân có thể tự đi một mình được
mà! Hân có biết con bé cần tụi mình động viên lắm không? – Rồi lắc mạnh
vai cô.
- Hân biết. Nhưng
đang nói chuyện thì Tú đâu mất tiêu. Lỡ Tú có chuyện gì thì sao? Cũng
hên là người đưa Tú đến đây tìm được card visit của Hân trong người Tú.
Chứ không Hân cũng không biết tìm Tú ở đâu nữa.
- Hân có biết là
tâm trạng tốt thì ca phẫu thuật mới diễn ra suôn sẻ không hả? Hả? – Tú
hét vào mặt cô. – Tú thì sao cũng được nhưng con bé thì không được phép
có chuyện gì xảy ra hết! Hân có hiểu không?
- Tú! Tú bình tĩnh lại đi đã. – Hân nhẹ nhàng đặt tay Tú trở lại giường. – Chuyện đâu còn
có đó mà. – Không ngờ Tú lại kích động đến vậy. Nó làm cô hơi sợ.
- Bình tĩnh? Hân
kêu Tú làm sao bình tĩnh đây? – Tú lại bấu tay vào vai Hân. – Không
được. Tú phải đi Đà Nẵng. – Lão nói rồi phóng xuống giường, bay thẳng ra bên ngoài.
- Tú! – Hân vội vã chạy theo.
Đang hùng hồn dậm chân
bước đi thì có cơn đau quặn giữ Tú lại. Không phải chứ? Đang lúc cấp
bách như thế này mà còn đau bao tử cho được sao? Tú bây giờ chẳng khác
gì con bánh bèo nhèo bị lộ ra sự yếu ớt của mình.
Gia Hân lấy thuốc cho Tú rồi đưa Tú vào lại giường bệnh nằm. Sợ trong lúc đi mua đồ ăn Tú khoẻ
lại rồi chuồn mất, Hân gọi cho Khang và Thanh nhờ hai đứa nó đến trông
Tú. Họ cũng biết lo cho sư phụ lắm, vừa gọi là vèo tới liền.
- Thiệt tình chứ! Chạy thì lo chạy đi. Móc điện thoại ra làm cái gì? – Thanh xỉa xói.
- Ờ! Đúng rồi! Móc điện thoại ra làm gì? – Khang cũng hùa theo.
- Bị giật đồ đã
đành, đằng này còn bị đập cho ngất xỉu nữa. Sao nghe đồn có võ mà? –
Thừa cơ hội sỉ nhục lăng mạ lão sư của mình luôn.
- Ờ! Đúng rồi! Sao kỳ vậy?
Tú không trả lời, hiện
đang không tâm trạng để tranh cãi với lũ nhãi ranh này. Cơ bản là tụi nó cũng chỉ muốn làm không khí ở đây náo nhiệt hơn, nhưng thật chất thì Tú không cần.
Tú đang lo sợ. Tú sợ
rằng cuộc phẫu thuật thay van không thành công. Tú sợ rằng cô bé kia
không qua khỏi. Tú sợ rằng mình lại tiếp tục làm một kẻ bất tài đứng
nhìn gã thần chết cướp đi sinh mạng của những người bên cạnh mà không
làm được gì. Thanh nói đúng. Học võ để làm gì rồi không tự vệ được, để
chúng nó đánh lén đến độ ngất xỉu không biết trời trăng gì. Làm giờ phải nằm đây, bỏ lỡ chuyến đi Đà Nẵng. Người ta chỉ muốn nhìn thấy Tú trước
khi lên bàn mổ thôi mà? Một việc đơn giản như vậy mà Tú còn không làm
được. Thế thì còn làm nên trò trống gì nữa? Quả thật là vô dụng...
- Sư mẫu mà biết được thế nào cũng la cho một trận cho coi! – Khang quả quyết.
- Nghĩ sao vậy ba? Lo còn không hết nói chi là la. – Thanh thì có ý kiến ngược lại. Đã mấy lần cặp đôi này vì chuyện bất đồng quan điểm mà cãi nhau chí choé.
- Thôi! Mỗi
đứa bớt một câu đi. – Nhắc tới bà nhà thì ông nhà liền có phản ứng. –
Đứa nào mà hé một lời nào ra với Nhi thì đừng có trách.
- Dạ... - Thanh và Khang răm rắp nghe theo. Cũng sợ ổng khoẻ lại xong rồi trả thù lắm chứ.
- Tốt. Nhớ đó. Thử hé ra đi rồi biết. – Ông nhà răn đe.
- Biết rồi ông
nội. Vậy thì ráng ăn uống, thuốc than cho khoẻ lại đi. – Khổ đời lũ học
trò. Gặp ông thầy gì mà mỗi lần nhắc tới bồ bịch là dặn dò y chang như
má dặn con không bằng.
7 giờ tối.
Bà nhà tan ca. Đang chán nản vì nghĩ tới chuyện tối nay không được ai nấu cơm cho ăn thì nhìn
thấy xe của ông nhà đang đậu bên đường. Cứ tưởng mình nhìn nhầm cho đến
khi bả thấy ông nhà băng xe qua đường rồi dựng chống cái cạch trước mặt
bả.
- Lên xe!
- Ơ... Tú! Sao lại ở đây? Không đi Đà Nẵng à?
- Ơ a cái gì? Nhiều chuyện! Lên xe mau! Tui dẫn đi ăn vịt quay.
- A! Vịt quay á? Đi đi. – Lúc nãy còn ngơ ngơ ngáo ngáo nhưng nhắc tới đồ ăn là quay sang hối ông nhà đi mau liền.
Những cái ôm thật chặt
của bà nhà khi ngồi sau xe được bầu chọn là một trong những điều ấm áp
nhất mà ông nhà từng có. Hôm nay cũng không ngoại lệ, nó là thứ khiến
tâm trạng ông nhà dễ chịu hơn. Những điều đơn giản, tưởng chừng như nhỏ
xíu nhưng lại là liều thuốc thần kỳ có thể chữa được bách bệnh. Bây giờ
cáu gát không phải là điều cần làm. Điều cần làm là tập trung vỗ béo
thêm cho con heo mập này. Nhận được tin ca phẫu thuật cũng đã thành
công, chỉ còn chờ cô bé kia tỉnh lại nên sự lo lắng của ông nhà phần nào cũng được giảm đi bớt.
8 giờ 30 phút.
Tắm rửa sạch sẽ thơm tho cho người nó nhẹ. Xong rồi giờ ông nhà phải ra kêu con ỉn béo kia vào
tắm nữa. Cái thứ đệ nhất hám trai! Về nhà là chỉ biết cắm rễ trong phòng rồi bật ba cái phim Hàn Quốc gì đó mà coi thôi. Chả biết đến ai cả! Có
ngày ông nội kia ổng bực lên đập cho nát cái laptop rồi ngồi khóc hụ hụ
nha.
- Oái! – Vừa mở
cửa nhà tắm ra thì thấy nguyên cục nợ chân xếp bằng ngồi chình ình dưới
đất. Chẳng lẽ chuyển sang mọc rễ trước cửa nhà tắm rồi à?
- Hihihihi. Tú!
- Làm trò gì đó?
- Thương Tú. Hihihihihi. – Trời thần ơi đáng sợ chưa! Đã vậy còn bấu víu lấy cẳng chân ông nhà nữa.
- Muốn xin xỏ gì tui đây?
- Sao lại nghĩ xấu về em thế hả? – Bà nhà bĩu môi rồi đứng dậy chống nạnh.
- Chứ ngoài chuyện đó ra thì còn gì nữa?
- Đầu óc hạn hẹp! – Bả nói rồi bỗng choàng tay qua ôm ông nhà. – Em biết cả rồi!
- Hả? Biết chuyện gì?
- Chuyện gì từ sáng đến giờ em đều biết hết! – Bả đổi giọng, chuyển sang thì thầm. – Sao lại giấu em cơ chứ? Đồ đần thối!
- Là con Thanh hay thằng Khang nói với em đó? – Tèn ten. Chuẩn bị lên dĩa nha hai bạn trẻ.
- Lúc nãy chị Hân gọi vào điện thoại bàn. Chị ý kể cho em nghe hết rồi. - À! Thì ra là bịt đầu mối mà bịt bị thiếu một lỗ.
- Aishhhhhh!
- Cọc cái gì? – Bà nhà buông tay khỏi eo ông nhà rồi nói. - Sao cứ thích giữ khư khư mọi
chuyện thế nhở? Tú không coi em ra gì hết à?
- Không phải... Chỉ không muốn làm cho em lo thôi.
- Không lo cho Tú thì lo cho ai? Yêu nhau mà không biết chia sẻ gì hết! Thế thì yêu làm gì? – Đến phần giận lẫy rồi.
-...
- Chắc kiếp trước
em ác ôn lắm nên kiếp này mới phải yêu nhầm đồ con bò như Tú á! Chưa
thấy ai thích chịu đựng một mình như thế. – Bà nhà mắng.
- Yêu nhầm vậy bây giờ có muốn kiếm thằng khác yêu lại không?
- Điên à? Nghĩ sao thế? Mơ đi! Còn lâu Tú mới thoát khỏi em được nhá!
- Hahaha. Biết rồi biết rồi. Cũng chẳng có ý định muốn thoát đâu.
- Nhưng làm ơn sau này có chuyện gì thì phải nói ra nghe chưa? Để cho em phát hiện Tú giấu giếm chuyện gì thì biết tay với em!
- Haha. Biết rồi biết rồi. Sau này có chuyện gì cũng kể cho em nghe hết được chưa?
- Good! Giờ thì bổn tiểu thư đi tắm. Vào phòng chuẩn bị đi lát còn đấm bóp cho bổn tiểu thư đấy!
Trong lúc chờ bà Nhi nhà ta đi tắm, Tú truy cập vào điện toán đám mây icloud để lấy lại dữ liệu
trong điện thoại cũ. Cũng hên là tính cẩn thận nên có sao lưu mọi thứ.
Chứ không mất hết hình của bà Nhi với ổng chắc ổng khóc hết một dòng
sông luôn quá.
Tú down hết dữ liệu
xuống rồi vô hiệu hoá luôn điện thoại cũ. Tú chả tha thiết gì việc xài
định vị để tìm lại máy. Là bọn cướp vặt, chấp nhất chúng làm gì? Dù sao
giờ vô hiệu hoá rồi, cái điện thoại đó chả khác gì cục gạch chứ không
mua bán sang nhượng được gì hết. Giờ chỉ cần tung tăng đi mua điện thoại mới xài cho sướng. Nhà giàu mà!
Sáng hôm sau.
Tú đưa Nhi đi làm như
thường lệ rồi ghé sang cửa hàng sắm điện thoại mới. Thanh niên có điều
kiện nên cũng đua đòi theo thời đại xíu, quất luôn con Iphone 6s.
- Em gửi chị. – Cậu nhân viên nói và đưa chiếc túi có đựng điện thoại cho Tú.
-... - Tú không trả lời, đang bận nhìn ngắm cái gì đó.
Tối hôm đó.
”Cạch!” – Bà nhà mở
toang cửa ra rồi chạy riết vào phòng ngủ. Nghe đồn cái phim gì đó bả
đang coi hôm nay có tập mới ra lò còn nóng hổi.
- Oaaa! Tú mua
điện thoại mới rồi đấy à? Sao chưa mở ra xài nữa? – Bả nói rồi cầm lấy
cái hộp điện thoại đang đặt trên laptop lên săm soi.
- Chờ em về đó. Mở ra đi. – Tú khoanh tay, đứng tựa vào cửa phòng rồi cười hiền.
- Thế thì em mở đấy nhá!
- Ừ. - Lại cười nữa rồi.
Bà nhà quýnh quáng “khui hàng” ra. Cảm giác được tự tay đập hộp nó sướng gì đâu. Nhưng rồi tự nhiên bả nhăn mặt.
- Tú bị hâm à? Sao lại bánh bèo đến nỗi mua màu hồng xài thế này? 2
- Xài màu hồng gì? Tú đâu có bị khùng? – Mặt ông nhà tỉnh bơ.
- Ơ...? Thế cái này là cái gì? – Bả chạy lại giơ cái điện thoại thẳng vào mặt ông nhà. – Màu hồng đấy! Mù màu à?
- Thì có ai nói nó không phải màu hồng đâu? – Vẫn tỉnh như ruồi.
- Ơ...? Tú nói sảng cái gì đấy? Chả hiểu gì hết! – Bà nhà bắt đầu thấy nhức đầu với cái sự phi logic của ông nhà rồi nha.
- Chứ không phải em thích màu hồng à?
- Ơ...? Thế là sao...?
- Thì là mua cho em chứ còn gì nữa!
- Ơ... Thật... thật á? – Bà nhà ngỡ ngàng.
- Chứ chẳng lẽ giả? Không xài thì thôi Tú cho người khác đó nha. – Trời trời! Nói chuyện nghe sang chảnh chưa kìa.
- Điên mới không xài! – Bả nói rồi ôm cái điện thoại vào người, sợ ông nhà đòi lại.
- Haha. Là đồ đôi
đó. - Ông nhà nói rồi móc trong túi ra một chiếc Iphone màu vàng đồng y
chang vậy. - Liệu mà giữ gìn cho kỹ đi.
- Em biết mà. Hihihi. Mà tặng em đồ đắt tiền thế này thì làm sao mà em trả nổi đây hả?
- Đã bảo là cho rồi mà!
- Nhưng mà...
- Không có nhưng nhị gì hết! - Ổng chặn họng bả. - Muốn trả thì làm osin hầu hạ cho tui suốt đời đi.
- Thế thì quỵt luôn!
- Cái gì? Nói lại một lần nữa thử xem?
- Tôi nói là tôi sẽ quỵt nợ mấy người! Nghe chưa đồ điếc!
- À... Giỏi lắm... – Ông nhà tiến lại sát rạt bà nhà.
- Ờ... Làm gì nhau?
- À... Rồi... Ngon... - Ổng vừa dứt lời thì túm lấy giò con lợn kia, bế nhấc bổng lên.
- Aaaaaa! Thả em xuống!
- Sao? Giờ có làm chịu làm osin trả nợ hay không?
- Không! Thả em xuốnggggg!
- A... Con này lỳ à nha. Được rồi. Tú sẽ cho em biết tay.
Nói rồi lão bồng con nhỏ thảy lên giường. Chưa kịp để nhỏ định hình lại thì đã nhảy tót lên đè người nó.
- Sao? Có chịu làm chưa? Nói mau! – Bớ người ta giở trò đồi bại kìa!
- Aaaaaaaa! Biến ra cái đồ dê xòmmmmmm! – Nhi vừa nói vừa quơ tay đạp chân từa lưa.
”Bụp!” – Nguyên cái ngón tay nuôi móng dài thòng chọt vào thẳng mắt Tú. Và thế là nợ không đòi
được mà còn xém xíu nữa bị biến thành hiệp sĩ mù. Bài học được rút ra:
mai mốt vật lộn phải đeo kính!
Hôm sau.
Được hay tin cô bé fan
kia đã tỉnh, Tú và Hân đặt vé bay ra để hỏi thăm sức khoẻ cô sẵn tiện
chuẩn bị cho buổi giao lưu với fan của Hân vào cuối tuần này và cũng
diễn ra tại Đà Nẵng. Gia Hân đã lên dự định cho buổi offline này hơn cả
tháng trước và nhờ Tú giúp đỡ nhưng tới nay mới có dịp tổ chức. Cô cũng
đã ngỏ lời mời tất cả mọi người ở phòng thu của Tú đến tham dự coi như
lời cảm ơn sau một thời gian dài hợp tác với nhau. Và theo định nghĩa
của Hân, người ở phòng thu cũng bao gồm cả cô “trợ lý” Hạ Nhi của Tú. Đã nhiều lần Hân hoài nghi về cái chức danh đó vì cách đối xử của Tú với
Nhi. Tỏ ra lạnh lùng, nhưng nếu để ý kỹ lại thì Tú rất quan tâm đến
người này. Nhưng rồi cô cũng không muốn xen vào chuyện riêng tư của Tú
nên đành thôi.
Chiều cuối tuần, tại buổi giao lưu.
Nhân vật chính chắc chắn là Gia Hân rồi. Ngoài ra còn hai khách mời đặc biệt được ngồi ngang
hàng với cô là Tú và Khang, nhạc sĩ và nhà sản xuất âm nhạc cho single“Người luôn bên anh“. Bây giờ là phần câu hỏi dành cho bộ ba này. Vô số
cánh tay giơ lên muốn đặt câu hỏi, anh MC chọn một bạn fan ở phía xa
kia.
- Em muốn hỏi là
producer Tú Lee đã có người yêu chưa ạ? – Tất cả những bạn fan có mặt
đều vỗ tay và ồ lên, hướng mắt về phía Tú chờ đợi câu trả lời.
- Cảm ơn em đã đặt câu hỏi cho Tú. Người yêu thì Tú chưa có nhưng người thương thì Tú có
rồi. – Tú khẽ cười rồi kín đáo nhìn thoáng về phía Nhi đang ngồi.
- Tú có thể tiết
lộ thêm về người đó được không? – Người hâm mộ reo hò đồng tình. Họ cũng đang thắc mắc xem một nửa của Tú là người như thế nào.
- À... Xin được bật mí với các bạn là người đó đang có mặt tại đây.- Tú cúi mặt xuống ngại ngùng.
Fan hú hét vỗ tay, đa số mọi người đều đổ đồn về phía Gia Hân. Họ đoán già đoán non rằng cô
chính là nhân vật được nhắc đến. “Đồ con Vịt chết tiệt! Dám lấy mình ra
nói bóng nói gió.” - Một người ngồi trong góc đang lầm bầm, cố gắng kiềm chế không cho mặt mình mọc cà chua lên.
- Ghê! Người đó là ai vậy hả Tú Lee? – Khang cầm mic lên trêu chọc. Trong studio, không
người nào mà không biết danh tánh đích thị kẻ “ấy ấy” của Tú là ai.
- À... Cái đó thì... - Tú cười ngượng ngùng. - Bí mật.
Gia Hân chỉ biết cười
xoà theo. Nhắm mắt lại cô cũng đoán ra được người đó là ai. Mọi người
đều nghĩ cô là người được Tú nhắc tới, nhưng đâu có ai nghĩ rằng trái
tim cô đang gục ngã, vỡ vụn ra thành từng mảnh đau thấu trời. Trước giờ
cô không yêu cầu bất kỳ điều gì ở Tú. Không cần Tú phải bên cô, không
cần Tú phải chăm sóc cô, không cần Tú phải yêu thương cô. Nhưng tại sao
khi nghe những lời nói đó, trong cô lại như có lửa đốt. Nó như thiêu rụi hết từng thớ thịt trên người cô đến mức đau điếng tột cùng... Nhưng Tú
nào có hiểu đâu? Một chút cũng không. Hân nuốt nước mắt ngược vào tận
sâu đáy lòng rồi thản nhiên tiếp tục buổi giao lưu một cách bình thường
và vui vẻ nhất có thể.
8 giờ tối.
Buổi offline kết thúc.
Mọi người kéo nhau đi ăn một buổi no cành hông. Gia Hân bảo hơi mệt nên
đã về trước. Cô sợ rằng mình nhìn thấy Tú và người con gái của Tú thì
không cầm lòng được. Cô không muốn Tú biết cảm xúc của cô lúc này. Cô
cũng không muốn làm người xen vào chuyện tình cảm của Tú.
Cả bàn đang rôm rả thì
có tiếng điện thoại của ai đó reo lên. Tú và Nhi chả chú ý đến tiếng
chuông đó, vẫn ghé vào tai nhau thì thầm rồi nói cười. Đơn giản vì họ
biết rằng tiếng chuông ồn ào đó không liên quan đến mình. Họ đã giao ước với nhau rằng hôm nay sẽ tắt điện thoại để quẩy một buổi đúng nghĩa mà
không bị ai làm phiền.
”Dạ phải anh. Là em nè.” – Thì ra là điện thoại của Thanh làm phá vỡ không khí xôm tụ ở đây.
Khang thì vừa vảnh tai lên lắng nghe vừa lườm lườm. Nói chuyện với ai mà xưng anh ngọt sớt thế kia?
”Hả? Sao anh? Anh nói thiệt hả?” – Thanh la toáng lên, mặt hoảng hốt. Lần này không chỉ Khang mà cả bàn đều quay lại nhìn Thanh.
Thanh và người đó nói thêm vài câu nữa thì cúp máy. Mọi người nhìn chằm chằm vào Thanh chờ cô lên tiếng.
- Sư phụ, mình phải về Sài Gòn gấp thôi. Studio bị cháy rồi.
.
.
.
~
Note: Chap không dài nhưng đừng hờn tác giả nhé:)) Cắt ngang giữa chừng nhưng đừng hờn tác giả nhé:)))
Chia sẻ một câu chuyện
nho nhỏ: Bạn của mình sau khi xem xong bản demo của chap này thì nhảy
dựng lên, cay cú và la ó um xùm. Lý do là mình viết đoạn Nhi hám trai,
suốt ngày xem phim Hàn Quốc làm bạn ấy nhột:))
Các bạn độc giả có ai
bức xúc mình giống bạn ấy không?:)) Có thì nói cho mình biết để những
chap sau mình lại... tiếp tục làm các bạn bức xúc nữa nhé:))) Tạm
biệttttt:)))