Lý Huyền tiếp tục xem Cổ Bì Thư.
Bốn người Hứa Viêm đã tỉ thí xong xuôi và trở về, Tạ Lăng Phong và Hồ Sơn lại đến thỉnh giáo Lý Huyền về võ đạo.
Bọn họ muốn nắm lấy cơ hội hiếm có này để được cao nhân chỉ điểm.
Lý Huyền đã xem xong công pháp của hai người, về phần chỉ điểm, với cảnh giới tiên thiên của hắn thì đương nhiên cũng chẳng khó khăn gì.
Trọng tâm chỉ điểm chính là về việc ngưng tụ chân khí.
Không thể nào ngưng tụ thành chân khí thì chẳng có tác dụng gì.
"Có biết Thái Thương không?"
Lý Huyền nhìn Tạ Lăng Phong, mở lời hỏi.
Tạ Lăng Phong sửng sốt: "Thái Thương?"
Lắc đầu nói: "Chưa từng nghe qua."
Lý Huyền lặng lẽ gật đầu, Tạ Lăng Phong cũng chưa từng nghe qua Thái Thương, Cổ Bì Thư cũng chưa từng lưu hành xuất hiện.
Đảo vòng ngọc Như Ý trong tay, Tạ Lăng Phong cúi người nói: "Hậu bối không làm phiền tiền bối tĩnh dưỡng nữa."
Lý Huyền gật đầu.
Hứa Viêm đang tiếp đãi Tạ Lăng Phong và Hồ Sơn, trong bữa tiệc, đương nhiên cũng hỏi đến nội vực, Tạ Lăng Phong và Hồ Sơn cũng bắt đầu giới thiệu về nội vực, và về võ đạo nội vực.
Lý Huyền lặng lẽ lắng nghe.
Qua lời giới thiệu của Tạ Lăng Phong, hắn cũng hiểu rõ hơn về võ đạo nội vực.
"Tu luyện võ đạo nội vực, bắt đầu từ Cửu Phẩm, có thể dùng dược tề, dược thang để hỗ trợ tu luyện... Nếu có thể mua được linh dược, hiệu quả hỗ trợ tu luyện sẽ càng tốt hơn.
"Theo như lời Tạ Lăng Phong nói, dược thang, dược tề không nên dùng nhiều, mỗi lần dùng một liều thì ít nhất phải cách nhau bảy ngày trở lên, phải luyện hóa hoàn toàn thuốc thừa mới được.
"Nếu không tích tụ trong cơ thể thì bất lợi cho việc tu luyện võ đạo.
"Còn linh dược thì không có những hạn chế này, sức mạnh linh dược chứa bên trong thuần khiết, dễ luyện hóa, không để lại thuốc thừa, chỉ là linh dược khan hiếm, võ giả bình thường căn bản không dùng được."
Lý Huyền phát hiện ra rằng Nội Vực không có đan dược, có dược sư nhưng họ chẳng biết luyện chế đan dược.
Linh dược cũng thường được đun sắc đơn giản trước khi uống, các loại linh dược có dược lực khác nhau và chẳng có phương pháp kết hợp luyện chế thành đan.
"Lúc Nội Vực không có đan dược, vậy thì ta nghĩ ra phương pháp luyện đan, nếu như thành công, thì thế nào cũng là thứ mà các võ giả tranh giành."
Lý Huyền vô cùng phấn khích.
"Các võ giả từ cảnh giới tông sư trở lên cũng trực tiếp nuốt linh dược để tu luyện, nhưng nói chung là linh dược thông thường sẽ không có quá nhiều tác dụng đối với võ giả cảnh giới tông sư, quá trình tu luyện chủ yếu dựa vào bản thân.
"Hay là sử dụng linh tinh để tu luyện, tăng tốc độ ngưng tụ chân khí võ đạo, chỉ là linh tinh thì rất hiếm thấy, và chỉ có thể tạm thời tăng tốc độ ngưng tụ chân khí võ đạo, bình thường đều chẳng mấy khi xa xỉ mà sử dụng chúng để tu luyện.
"Hầu hết trường hợp, linh tinh được dùng sau khi chiến đấu, khi tiêu hao quá nhiều, dùng để tăng tốc độ hồi phục chân khí."
Tạ Linh Phong nói về cách tu luyện của các võ giả cảnh giới tông sư.
"Linh tinh?"
Hứa Viêm tỏ ra vẻ rất ngạc nhiên.
"Đây chính là linh tinh!"
Tạ Linh Phong lấy ra năm viên linh tinh rồi nói.
Hứa Viêm cầm một viên linh tinh lên, hắn có thể cảm nhận được linh khí chứa đựng trong viên linh tinh nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với linh khí của thiên địa mà hắn cảm nhận được.
Lượng linh khí chứa đựng trong một viên linh tinh không hề nhiều.
"Linh tinh do thiên nhiên thiên địa sản sinh thành, tương đối hiếm thấy, ở Nội Vực, nó thuộc về một loại tiền tệ võ đạo, muốn mua linh dược, bảo khí hay một số đồ vật khác thì chỉ có thể dùng linh tinh để trao đổi."
Tạ Linh Phong biết Hứa Viêm không hiểu nguồn gốc của linh tinh, thế nên đã giải thích rằng: "Sự hình thành của linh tinh thực chất là tương tự với mỏ ngọc ở Biên Hoang, điểm khác biệt ở chỗ, quặng linh tinh của Nội Vực là do quặng ngọc biến đổi mà thành, quặng ngọc hấp thụ linh khí của thiên địa, lâu dần sẽ biến thành linh tinh.
"Quặng linh tinh lớn thì toàn bộ quặng đều là linh tinh, còn phần lớn linh tinh đều lẫn vào quặng ngọc, vì chỉ có một phần trong toàn bộ quặng ngọc mới biến thành linh tinh.
"Ở Nội Vực, quặng ngọc rất có giá trị, vì phần lớn các loại quặng ngọc đều ít nhiều có chứa một ít linh tinh."
Hứa Viêm với Mạnh Trùng cũng giống như những thanh niên quê mùa chưa từng đi xa, giờ đây họ đều tỏ vẻ bừng tỉnh, thì ra là vậy.
Họ không khỏi mơ ước sẽ được đến Nội Vực.
Nội Vực, quả là nơi võ đạo thịnh hành!
Thú vị hơn nhiều so với Biên Hoang.
"Ta tặng mấy viên linh tinh này cho Hứa huynh."
Tạ Linh Phong cười nói.
"Vậy thì ta không khách sáo đâu nhé."
Hứa Viêm vui vẻ nhận lấy.
Hồ Sơn thấy vậy cũng lấy năm viên linh tinh ra, đưa cho Mạnh Trùng.
"Cảm ơn, cảm ơn!"
Mạnh Trùng vô cùng vui mừng.
"Một viên linh tinh ở Nội Vực có giá trị mười nghìn lượng vàng, nhưng có thể đổi vàng lấy linh tinh được còn muốn đổi linh tinh lấy vàng thì rất khó, thường mà nói, sẽ chẳng có ai thực sự dùng linh tinh để đổi vàng cả.
"Những thứ có thể mua bằng linh tinh thì chưa chắc vàng đã mua được."