Năm Thân Việt vào công ty, Vinh Mặc mới chỉ 25 tuổi, ôn nhuận tuấn lãng, nhưng mà ánh mắt lại trầm tĩnh, ung dung quyết đoán. Nhìn qua tựa như một thế gia công tử ôn nhu vô hại, trên tực tế lại sắc sảo nhạy bém, dọa người trong vô thức. Lúc đó vừa đúng lúc Truyền thông Vinh Thị đang thời kì chỉnh đốn, Vinh Mặc vô thanh vô tức ở trên cao tầng truyền thông Vinh thị mà thu mua hai công ty Âm nhạc và Môi giới, một lần nữa chỉnh đốn công ty giải trí Vinh thị. Không đánh mà thắng loại bỏ nguyên chủ tịch của công ty, dứt khoát thực hiện cải cách, cao tầng thay đổi cơ cấu, một lần nữa rót vào dòng máu mới, đem Công ty giải trí Vinh thị trở thành sản nghiệp trọng điểm trong ngành giải trí của Vinh Thị.
Vinh Mặc khi ấy, nói một không nói hai, kỷ luật nghiêm minh, trong vòng hai năm ngắn ngủi đem thủ đoạn của người thừa kế hạng nhất Vinh gia thi triển rõ ràng trước mắt mọi người, tốc độ nhanh chóng, xuống tay sắc bén, làm cho cả Vinh gia thậm chí là toàn bộ thương giới B thị đều phải khiếp sợ. Cũng bởi vì cá tính y nghiêm cẩn chăm chút, bày mưu lập kế, lạnh lùng quả quyết, khiến cho toàn bộ Vinh thị đều hết sức kiêng kị với vị đương gia tương lai của Vinh thị này.
Cha của Vinh Mặc là Vinh Cư Chính ___ Đại đương gia chân chính vủa Vinh thị ___ là điển hình của đệ tử thế gia, cơ trí, khiên tốn, khó lường, đôn hậu. Ông chủ ý bồi dưỡng hai đứa con trai của mình, bắt đầu từ khi Vinh Mặc về nước, ông đã từ từ đem công việc nắm trong tay giao cho con trưởng xử lý, sau đó đem toàn bộ công việc của Vinh thị đều giao cho y xử lý, bản thân lui về sân sau.
Khi Vinh Mặc chính thức trở thành người cầm quyền của Vinh Thị, tuổi còn trẻ, an vị nắm giữ giang sơn Vinh thị, nhận lấy vô số hâm mộ ghen tị hận. Mấy năm nay, nội bộ Vinh thị mâu thuẫn nghiêm trọng, các nhà âm thầm tranh quyền không ngừng, người ngoài như họ thi thoảng mới có thể nghe được chút phong thanh về Vinh Thị, có thể thấy được Vinh Mặc ngồi được cái vị trí này cũng không dễ dàng gì.
Thân Việt nhu nhu thái dương, gã có chút lo âu nhìn về phía phòng bếp, Liêu Hành còn đang rửa hoa quả.
Đây là hạt giống tốt do một tay gã dẫn dắt vào showbiz, có thiên phú, có nghị lực, không kiêu ngạo không nóng vội, nhất là được cái không tính toán thiệt hơn. Nói Liêu Hành là nghệ nhân gã mang, không bằng nói đây là đứa trẻ do gã một tay nuôi lớn. Thân Việt vẫn một lòng lo cho mình Liêu Hành, bao nhiêu năm qua cũng chưa từng quản bất kì người nào khác trong công ty.
Công ty đã sớm đề cập qua với gã rằng Liêu Hành hiện tại cũng đã đủ thành thục, mong gã có thể cùng lúc chăm lo cho Liêu Hành và phụ trách thêm vài người mới tiềm lực, cho đến bây giờ, gã sợ không cách nào từ chối nữa. Chỉ là người kia… sao lại chọc đến tận Vinh Mặc ni? Loại tình huống tự tìm chết này, thật là khiến cho gã kiêm chức đều kiêm đến không an lòng.
Thân Việt hoàn hồn, Vinh Yên lẳng lặng nhìn gã, không nói gì. Gã không nhớ nổi vừa rồi mới hỏi vấn đề gì, vì vậy hỏi:
– Tiểu Yên thích chú Liêu Hành sao?
– Thích. – Vinh Yên gật đầu.
– … Nếu như sau này chú Liêu Hành không cẩn thận chọc giận ba ba con, con có nói tốt giúp chú ấy không?
– Hành Hành sao lại chọc giận ba ba?
– Chú nói là nếu như…
– Ừm… – Vinh Yên nghĩ một chút, nói – Con sẽ dỗ ba ba đừng giận Hành Hành nữa, Hành Hành rất rốt.
– Quyết định thế nhé. – Thân Việt xoa xoa tóc con bé.
– Nói gì vậy? – Liêu Hành bưng đĩa hoa quả đi ra.
– Không có gì. – Thân Việt hỏi hắn – Buổi tối hai người chuẩn bị ăn cái gì?
Vinh Yên theo thói quen kéo ra một xấp tờ quảng cáo từ dưới gầm bàn ra, tùy tiện rút một tấm:
– Hôm nay rút được tờ này, chúng ta liền ăn món này đi!
Thân Việt vừa nhìn, là quảng cáo bánh chẻo. Giận điên:
– Hai đứa cả ngày ăn đồ gọi ngoài?
Vinh Yên biện giải cho hắn:
– Sáng nay bọn con ăn ở nhà, Hành Hành làm.
– … – Liêu Hành gượng cười – Không phải vì là em… không biết làm cơm sao.
– Cậu không biết gọi giúp việc theo giờ à? – Thân Việt rống – Cậu cho con bé ăn thứ này? Cha nó biết còn không xắt khúc cậu ra?
– ….
– Đờ mờ! Cha con bé biết rồi? – Thân Việt không dám tin.
– Ặc… Em không nói là mua ngoài. – Liêu Hành nỗ lực chứng minh sự thông minh của mình – Mỗi tối y gọi điện thoại tới giám sát, em đều không dám giấu diếm mà!
– Tôi thực sự là… phục cậu rồi. – Thân Việt đau đầu – Y chưa nói khi nào đến đón tiểu Yên về sao?
– Ặc… chưa. – Liêu hành không dám nói tối qua chính mình còn to gan lớn mật dám cúp điện thoại của ông chủ, mặc dù bây giờ trong lòng hắn còn sợ run ni!
Thân Việt buông tha hắn, ngược lại hỏi Vinh Yên:
– Tiểu Yên, ba con có nói khi nào y trở về không?
Vinh Yên gật đầu:
– Ba ba nói ngày mai là có thể về rồi.
– Nha, vậy hôm nay không phải đêm cuối cùng Dục Trạch ở đây sao? – Liêu Hành đột nhiên tiếc nuối, ngồi xuống hỏi – Nếu không đêm nay chúng ta đi chợ đêm đi!
Vinh Yên hỏi:
– Chợ đêm là gì?
– Cậu dám! – Thân Việt giận dữ – Cậu ngại chợ đêm không đủ nhiều người sao?
– Ai nha, không lo, tối mò ai thấy cái gì! – Liêu Hành trấn an gã – Xuống ngay chợ ở công viên khu chúng ta đi? Cũng gần mà?
Vinh Yên kéo ống quần Thân Việt:
– Chú Thân Việt, cùng đi nha!
– … – Thân Việt thỏa hiệp – Được rồi.
Dưới yêu cầu của Thân Việt, Liêu Hành làm chút cải trang, mặc áo có mũ chùm lớn với quần jean, trước vạt áo treo một cái kính mắt, ba người đi ra ngoài, lắc lư đi đến công viên khu nhà.
Công viên nơi Liêu Hành bọn họ ở to chừng nửa sân vận động, chia làm ba khối lớn là sân bóng rổi, khu thể hỉnh, và vườn hoa. Mùa hè mọi người ăn cơm tối xong có thể đi ra tản bộ hóng mát một chút, dần dần, công viên trong khu liền lần lượt xuất hiện một ít hàng đồ nướng, đồ ăn vặt, linh tinh lặt vặt.
Bởi vì an ninh nghiêm ngặt, cho nên kì thực các sạp hàng cũng đều do người trong khu bày ra, làm thêm sau giờ hành chính, mọi người đều biết nhau, các hộ gia đình trong khu cũng ai đi khiếu nại, náo nhiệt một chút cũng không tồi.
Khi đám Thân Việt đến nơi, trong chợ đêm cũng không có nhiều người đại bộ phận mọi người đều tranh thủ khoảng thời gian này đi ra ngoài du lịch, tản mạn lắc lư trong công viên nếu không phải là mấy đôi tiểu tình nhân, thì cũng là một gia đình, hoặc là đơn nam đơn nữ vào kiếm bữa ăn khuya.
Liêu Hành dẫn Vinh Yên vòng quanh các gian hàng, mua vài món đồ chơi nhỏ, ăn vài món ăn vặt, những thứ mới mẻ này chọc cho Vinh Yên cười suốt, Thân Việt ở bên cạnh thỉnh thoảng dặn:
– Cậu ăn ít thôi, giảm béo!
– Chậc chậc biết rồi, lắm chuyện. – Liêu Hành cắn xiên thịt dê hỏi Vinh Yên – Có ngon không a, Dục Trạch?
– Ngon! Con muốn nữa!
Liêu Hành cực kì kinh nghiệm, chỉ vào mấy gian hàng nhỏ phía sau nói:
– Đợi lát nữa còn có món khác nè, để dành bụng đi.
Thân Việt bị tảng lờ, vừa muốn nói thì miệng đã bị nhét vào một miếng bánh bao:
– Anh già cũng ăn đi! Em đây mời! Đừng khách khí!
Em gái cậu! Ai khách khí với cậu! Thân Việt hung hăng cắn bánh bao.
Xiên thập cẩm Quan Đông, đậu phộng húng lừu, đậu tương, nộm sứa, nóng cay hôi hổi, bánh bí đỏ, thịt viên chiên, thịt quay, lạp xưởng… Ba người ăn nguyên một đường, bụng tròn vo. Vinh Yên la oai oái:
– Thật khát nha, con muốn uống nước.
Liêu Hành tiện tay mua gấp ba cốc nước lê ép ở gian hàng bên cạnh.
Thân Việt đã từ bỏ quản giáo vị diễn viên thời thời khắc khắc đều quên thân phận của mình này, vừa ăn vừa dặn Vinh Yên:
– Tiểu Yên, con ăn một chút thôi, no bụng à? Có khó chịu không?
– Không ạ. – Vinh Yên làm như không hề gì mà vỗ lên bụng – Hê hê, nghe tiếng như vỗ dưa hấu ấy!
– Haha, có bụng mỡ rồi! – Liêu Hành cũng vỗ vỗ bụng của mình – Chỗ này của chú có dưa hấu lớn nè!
Thân Việt vệt đen đầy đầu: Thực là ngu thành tài rồi.
Ăn uống no say, còn đến sân tập thể dục ngồi xích đu đung đưa một hồi xong, ba người mới chậm rãi đi về, vừa tiêu cơm vừa cười nói.
Thân Việt uống một chút rượu hoa quả rồi về, Liêu Hành ôm Vinh Yên ở trong phòng nhảy nhót loạn tùng bậy một chút, sau đó mới giục con bé đi tắm.
Vinh Yên chơi vui vẻ, ở trong phòng tắm đều cười ha ha ở trong phòng tắm gọi qua gọi lại với hắn, tiếng cười như chuông bạc khiến cho tâm tình của Liêu Hành cũng cao hứng tốt đẹp hơn.
Cô nhóc này đến nhà hắn ở ba ngày, vốn còn bày mặt tê liệt nghiêm túc, thỉnh thoảng mới cười một cái, không hề giống một đứa nhỏ bốn tuổi, hôm nay đi chợ đêm một chuyến, cả người đều sáng sủa hơn nhiều, nói cũng nhiều hơn. Liêu Hành đột nhiên có cảm giác tự hào vì cải tạo thành công.
Vinh Yên tắm rửa xong không ngủ được, quấn quýt lấy Liêu Hành đòi nghe chuyện. Liêu Hành dứt khoát quẳng đống sách báo nhi đồng qua một bên, đem sở trường của mình trưng ra, kể cho con bé những cố sự thú vị trong lịch sử.
Một lớn một nhỏ nằm trên giường, một hỏi một đáp, bầu không khí hòa hợp quả thực gần như cha con ruột.
Đang nói đến hưng phấn, điện thoại của Liêu Hành vang lên, hắn nhìn màn hình, là Vinh Mặc. Lại nhìn đồng hồ, má nó ơi, sắp 12 giờ rồi! Kể hơi nhiều! Luống cuống tay chân nhận điện thoại, giọng nói lập tức cung kính:
– Chủ … chủ tịch, chào buổi tối.
– Ừ. – Nghe giọng Vinh Mặc có vẻ có chút mệt mỏi, như bình thường hỏi – Còn chưa ngủ?
– Chưa, đang chuẩn bị…
Liêu Hành còn chưa nói hết câu, điện thoại đã bị Vinh Yên đoạt lấy:
– Ba ba!
– … – Liêu Hành đấm giường, cô nương à cô đang trực tiếp tố cáo với ba cô, rằng tôi chưa cho cô ngủ đúng giờ đúng không!!!
Bên kia không biết nói cái gì, Vinh Yên vừa gật đầu vừa nói:
– Hành Hành rất tốt với con! Vừa rồi còn kể cố sự cho con nữa! Ngày mai ba ba về khi nào nha?
Liêu Hành ghé sát vào vài phần, nghe xem bọn họ nói gì.
Vinh Mặc ở bên kia cười ồ lên:
– Nhớ ba ba?
– Vâng, cho nên ba ba mau mau về đi ba! – Vinh Yên liếc mắt nhìn Liêu Hành, nói – Ba về đi, chúng ta cùng đi chợ đêm! Chợ đêm có rất nhiều món ngon nha!
Liêu Hành rớt cằm, dùng gối đầu đập chính mình, quả thực khóc không ra nước mắt: Cô nương à, cô quả thực là ma cuồng chém giết a! Tôi đối đãi với cô không tệ a! Sao cô có thể nói về tôi như thế trước mặt ba cô! Tội thêm một bậc đấy cô có biết không? Hu hu hu… có cần đi tự thú không đây? Liêu Hành không dám nghĩ tới vẻ mặt của Vinh Mặc khi nghe những lời này nữa.
Ngày hôm nay vì cái lông gì lại muốn đi chợ đêm a? Tìm đường chết đi? Liêu Hành liều mạng nện đầu mình.
– A? Thật á? – Vinh Yên hô lớn, nhảy phắt từ trên giường xuống đất, chân trần chạy ra ngoài.
Liêu Hành sốt ruột, lập tức nhặt đôi dép nhỏ trên đất lên đuổi theo sau:
– Dục Trạch, con đi làm gì thế? Mang giày a! Nền nhà rất lạnh, con cẩn thận… Chủ tịch?!
Liêu Hành nhìn đại Boss đứng ở cửa, choáng váng, ánh mắt lên án nhìn về phía Vinh Yên: Không phải con nói ngày mai ba con mới về sao?!
Vinh Yên làm mặt vô tội: Con cũng không biết a!