Ngày hôm sau, Vinh Mặc như mong muốn nhìn thư kí tiểu thư giao cho y phần tư liệu về Liêu Hành.
Phần tài liệu này vô cùng đầy đủ chi tiết, một phần ba thư kí rút ra từ tư liệu chính thống trong hồ sơ nhân sự của công ty, một phần ba là lại bình luận của ngoại giới, và những bài sưu tầm trên tạp chí online, một phần ba còn lại là từ nghệ nhân của nội bộ công ty cực kì tường tận, ngay cả chuyện Liêu Hành có từng có bạn gái hay không những thị phi với người trong cùng khóa huấn luyện thật giả thế nào, những mối quan hệ nào không tốt, toàn bộ đều liệt kê rõ ràng tường tận.
Vinh Mặc vừa xem vừa gọi cho bên tài bụ, cuối tháng có thể thưởng cho thư kí tiểu thư chút lương.
Lý lịch của Liêu Hành tương đối đơn giản, chính là thuận đường xuôi gió một đường đi tới, nhân khí liên tục đi lên, diễn xuấ không ngừng hoàn thiện, đánh giá tốt khá nhiều, tin xấu rất ít, điều duy nhất khiến kẻ khác lên án chính là công ty đã bảo vệ hắn quá tốt, những vai diễn có tính thách thức nhưng hình tượng không tốt đều không cho hắn nhận, những tiết mục quá bát quái cũng không cho hắn tham gia, những phỏng vấn có lợi cho tuyên truyền hình tượng cũng thường xuyên cự tuyệt. Từng có người nhận xét rằng, nếu như công ty có thể nới tay ra một chút, Liêu Hành đã sớm nhận được giải ảnh đế mấy năm rồi.
Vinh Mặc xem nhưng chỉ mỉm cười, từ chối cho ý kiến.
Đúng là Thân Việt thập phần bảo vệ cho Liêu Hành, nhưng cũng không thể nói là bảo vệ quá mức. Trên thực tế qua hai lần tiếp xúc trực tiếp với Liêu Hành Vinh Mặc cho rằng Thân Việt đã làm tốt. Bản thân Liêu Hành không phải là một người có lòng cầu tiến quá, bằng vào vốn liếng học bá trước đây của hắn và mộng tưởng làm diễn viên đóng thế mà nói, tình yêu của hắn đối với diễn xuất cũng không đến mức thập phần si mê, tính cách hắn tưng tửng không câu nệ tiểu tiết, trong mắt fan chính là đại manh vật rơi xuống trái đất, thế nhưng trong giới giải trí gió tanh mưa máu, thì có chút không ổn, có khả năng sẽ vạn tiếp bất phục.
Không hề nghi ngờ gì, Liêu Hành có tư chất trời cho, nhưng đồng thời hắn cũng có tố chất mạnh của diễn viên ____ nhập diễn không sâu.
Bất luận hắn thích ứng thế nà với giới giải trí, người này vẫn có thể thập phần tỉnh táo đem bản thân ngăn cách bên ngoài hoàn cảnh phức tạp, hắn sẽ không thừa cơ làm scandal, không gần gũi với lãnh đạo, cũng sẽ không quá bảo vệ hình tượng của mình, rất nhiều chuyện đều là người đại diện và công ty đứng ra, vì vậy bên ngoài còn trêu đùa Thân Việt là “Người đại diện bảo mẫu toàn năng”, cũng bởi vì Liêu Hành thiếu tích cực chủ động, nên hầu như mọi chuyện đều do Thân Việt xử lý.
Có người từng công kích Liêu Hành là con rối trong tay Thân Việt, bị Thân Việt thao túng lợi dụng, nhưng Liêu Hành chỉ lên weibo dùng giọng điệu trêu chọc hỏi Thân Việt:
@Liêu Hành muốn làm diễn viên đóng thế võ hiệp: Thân lão đại, nghe nói gần đây chức vị của anh là bảo mẫu toàn năng, em đây có thể nhờ anh đem quần áo dơ và tất thối trong máy giặt đi giặt không?
Đối với trạng thái này, Thân Việt trả lời như sau:
@Thân Việt: Tắm rửa rồi đi ngủ đi Hành Hành, ngủ một giấc bệnh não tàn của cậu sẽ đỡ hơn một tí đó, ngoan ~ anh đây bận rộn, không rảnh chơi với cậu, hoang tưởng là bệnh, phải trị! //@Liêu Hành muốn làm diễn viên đóng thế võ hiệp:Thân lão đại, nghe nói gần đây chức vị của anh là bảo mẫu toàn năng, em đây có thể nhờ anh đem quần áo dơ và tất thối trong máy giặt đi giặt không?
Phía dưới biểu tình và bình luận của người hâm mộ vỗ bàn cười điên một mảnh, Thân Việt bên ngoài là trêu trọc Liêu Hành, nhưng trong từng câu chữ cũng đều phủ nhận chỉ trích bảo mẫu toàn năng, vừa đồng thời châm chọc những kẻ đó vọng tưởng lại não tàn. Loại phương thức đáp trả chỉ cây dâu mắng cây hòe trong bọc bông ngấm ngầm giấu kim này khiến người hóng chuyện chỉ biết ôm bụng cười to, chọc đám bêu xấu kia tức điên muốn ngất.
Vinh Mặc phải cảm thán quyết định năm đó của mình thật chính xác, nếu không thì đâu có mò được tên đại diện vàng vừa cường hãn vừa nhạy bén như Thân Việt? Vận khí của Liêu Hành quả nhiên rất tốt.
Liêu Hành cho rằng mình may mắn, mới có thể thuận lợi nhận được trợ giúp từ Vinh Mặc, nhưng thật ra là bởi vì Vinh Mặc hiểu Thân Việt. Nếu như Thân Việt không phải là người có chừng mực có mắt nhìn, Vinh Mặc căn bản sẽ không nhúng tay vào chuyện của nghệ nhân. Dù thế nào Thân Việt cũng sẽ không dám tùy tiện đem một người nghệ sĩ đưa vào trong phòng của y, gã có can đảm đề xuất Vinh Mặc thu lưu hắn, cũng chứng tỏ người này sẽ không nhân cơ hội nịnh bợ câu dẫn đại Boss, nếu không bằng vào người nào đó khác, ai đảm bảo được kẻ đó sẽ không nhân cơ hội đi ôm cái đùi to chứ?
Vinh Mặc tuy rằng sẽ không cho người ta con đường dễ dàng, nhưng cũng rất ghét loại cách thức đi lên thế này.
Liêu Hành này quả nhiên không khiến y thất vọng, ở trước mặt y cũng không quá rụt rụt rè rè, cũng không bợ đỡ siểm nịnh, thoạt nhìn có ngốc một chút, nhưng rõ ràng mang lại cảm giác xa cách tự nhiên. Vinh Mặc chính vì nhìn ra điểm ấy, nên mới cảm thấy có hứng thú với người này ____ người mà đối với đại Boss là tránh không kịp, không phải rất thú vị sao?
Vinh Mặc nhìn ảnh chụp trong tà liệu, ngón tay rơi xuống một bức ảnh đời thường.
Đó là ảnh chụp vào năm năm trước khi Liêu Hành mới tới công ty, trên người còn mặc T- shirt trắng kiểu phổ biến ngoài đường và quần đen kiểu ống rộng, tóc tai loạn cào cào, vẻ mặt có chút ngây ngốc, không biểu cảm đứng dựa vào tường, ánh nhìn hơi nghiêng, cả người lộ ra ngạo khí thư sinh, so với tái tên thanh niên tuấn lãng cười híp mắt kia thì hoàn toàn bất đồng.
– Biến hóa lớn như thế…sao? – Vinh Mặc thì thào.
Liêu Hành từ sáng sớm đã bị Thân Việt lôi từ phim trường về, ngây ngất vì ngồi máy bay, đang nằm ẹp trên ghế sa lông ở đại sảnh công ty ngủ gật. Em gái lễ tân đưa cho hắn một ly cà phê:
– Hành Hành, anh là bộ mặt của công ty đấy, có chút tinh thần đi!
Liêu Hành hữu khí vô lực nhận lấy:
– Công ty từ khi nào mất tiết tháo để cho một tráng hán như tôi đến cướp công việc của mỹ nữ vậy?
Em gái lễ tân che miệng cười:
– Bị anh cướp, thì tôi không ngại a!
Liêu Hành bất đắc dĩ, uống cà phê.
Vừa ngẩng đầu liền thấy lãnh đạo trực tiếp là Vinh nhị thiếu đang từ cửa xoay đi tới, giày da tây trang, thần sắc lãnh đạm. Mắt hơi hơi lướt qua hướng này, em gái lễ tân sợ đến vọt trở lại vị trí, thẳng lưng cúi một góc 30 độ giả thục nữ mỉm cười, Liêu Hành cũng cười chào hỏi hắn:
– Chào buổi sáng, Tổng giám đốc.
Vinh Thác vốn thường tùy ý gật đầu một cái rồi đi hôm nay lại bất thường mà trả lời hắn:
– Chào buổi sáng.
Nói xong còn nhìn hắn từ trên xuống dưới, vẻ như có điều suy nghĩ.
Liêu Hành sợ đến nỗi đến ly cà phê cũng cầm không nổi, ya ya ya …. có ý gì?! Lẽ nào tổng giám đốc coi trọng hắn?! Bao nhiêu năm trôi qua như thế giờ mới phát hiện ra khuôn mặt đẹp trai của hắn có phải đã hơi muộn rồi không?
…
Hành Hành à mi suy nghĩ nhiều rồi, thật đấy.
Vinh Thác đột nhiên mỉm cười hỏi hắn:
– Công việc thuận lợi chứ?
Liêu Hành ngơ ngác gật đầu:
– Thuận lợi.
Vinh Thác lại hỏi:
– Có hài lòng với đãi ngộ của công ty không?
Liêu Hành tiếp tục gật đầu:
– Hài lòng.
Vinh Thác lại hỏi:
– Hợp đồng gia hạn có ký không?
– Ký… – Liêu Hành đúng lúc ngừng lại, làm mặt cười – Thời gian gia hạn còn chưa tới mà.
Vinh Thác lập tức thu lại mặt cười, mặt không cảm xúc nói:
– Nghe nói bên quan hệ xã hội gần đây bởi vì người nào đó mà bận quay chong chóng, cậu nói xem với loại nhân viên làm lãng phí tài nguyên công ty như vậy phải xử lí thế nào?
– … – Liêu Hành nghiêm túc đề nghị – Dùng tình cảm lay động?
Vinh Thác nhìn hắn, trầm lặng.
Liêu Hành nghiêm mặt:
– Đối với người không coi trọng lợi ích công ty làm lãng phí tài nguyên quan hê xã hội như vậy phải nghiêm túc phê bình! Giáo dục thuyết phục là chính, giám sát kiểm tra là phụ, cần phải khiến cho hắn nhận ra sai lầm của mình, đúng lúc hối cải để tự sửa sai, làm lại từ đầu!
Vinh Thác nhướng mi.
Liêu Hành ho khan:
– Về nhà tôi sẽ nghĩ tiếp chuyện gia hạn hợp đồng.
– Ừm. – Vinh Thác gật đầu, xoay người rời đi.
Mấy tiểu minh tinh trước đó lập tức như chim sổ lồng, tranh nhau đi thang máy, chỉ có một nam sinh là người mới ở lại, lấy can đảm đi tới chào hỏi Vinh Thác:
– Chào buổi sáng Tổng giám đốc, tôi là Đường…
Ánh mắt Vinh Thác không thèm nghiêng một chút, lướt qua hắn mà đi, hoàn toàn gạt hắn qua một bên.
-… Thanh. – Đường Thanh cuối cùng cũng nói ra một từ còn nghẹn trong họng, hoàn toàn không ngờ tới tổng giám đốc vừa rồi còn nói chuyện vui vẻ với Liêu Hành cư nhiên làm như không nhìn thấy hắn, mặt hắn đỏ phừng, lúng túng đứng đó.
Liêu Hành thấy có người ăn bơ, tâm tình cũng nhanh chóng tốt hơn, đi đến lắc đầu xuýt xoa:
– Thật ngốc a, thật quá ngốc a! Tôi nói với cậu a Tiểu Tam Tạng, cậu đánh chủ ý lên Tổng giám đốc cũng vô dụng, người ta có chồng rồi cậu không biết à? Ánh mắt quá thấp, quá thấp!
Bởi vì nghe Đường Thanh gần giống Đường Tăng, nên mọi người lấy nick name. Hắn biết Liêu Hành không cố ý cười nhạo, chỉ là trêu chọc, cũng liền lớn tiếng nói lại:
– Anh mới là Tiểu Tam Tạng!!!
Liêu Hành không nhìn kháng nghị của hắn, một bộ dáng không giận dữ nói:
– Muốn đi lên sao cậu có thể kiểu tìm người như Tổng giám đốc là hoa đã có chủ ni? Anh đây lăn lộn trong giới giải trí bấy nhiêu năm, xem nhiều rồi, nói cho cậu biết một đối tượng điều kiện tốt này! Cậu phải tìm đến hạ thủ một người độc thân kim cương vừa giàu vừa độc thân vừa có con ấy biết chưa? Đại Boss ấy biết chưa? Ba mươi tuổi, độc thân, có con gái, lại có tiền! Đấy mới là ứng cử viên câu dẫn cấp bậc mỏ kim cương! Anh nói cậu nghe a…
Đường Thanh xanh mặt, liều chết chớp mắt ra hiệu, gấp đến sắp khóc tới nơi.
Liêu Hành hoàn toàn đắm chìm trong lạc thú troll ngoiwf, không thấy được ánh mắt cảnh cáo của Đường Thanh, nói tiếp:
– Muốn câu dẫn, phải câu dẫn cấp bậc như Vinh chủ tịch ấy, một khi thành công, tiền đồ vô hạn!
Đường Thanh thực sự nhịn không nổi nữa, ném cho hắn một ánh mắt tự bảo trọng, hô to một tiếng “Em có việc đi trước” rồi chớp mắt lẩn mất, như là đằng sau có quỷ vậy.
Liêu Hành cười uống cà phê, vừa quay người vừa cảm thán:
– Thanh niên a, thực sự là… PHỤT…
May mà đúng lúc ngậm miệng, khó nhọc nuốt cà phê xuống, Liêu Hành nhìn gương mặt đẹp trai lại quen thuộc đêm hôm trước hãy còn đồng sàng cộng chẩm, sợ đến quên cả buồn ngủ, không cần cà phê nữa, tinh thần cũng đã kích động đến điên luôn rồi, lắp ba lắp bắp chào hỏi:
– Chủ… Chủ tịch… chào.. buổi sáng a!
Đờ mờ nó a!!! Đại Boss tại sao lại đột nhiên đến công ty thị sát a a a a a! Ngài không phải bận rộn nhiều việc sao? Cứu mạng a Thân Việt! Đắc tội đại Boss có tính là quan hệ nguy hiểm không! Quan hệ nguy hiểm với người nhà thì bộ phận quan hệ công chúng của công ty chúng ta có quản không a? Muốn chết mà QAQ
Liêu Hành cứng mặt xấu hổ, chỉ thấy đại boss hiếm thấy khó tìm trong truyền thuyết nhàn nhạt nhìn hắn, lông mày hơi nhướng, cười nhạt:
– Đúng là sớm. Sao vậy… Cậu muốn câu dẫn tôi?
– … – Liêu Hành lắc đầu như trống bỏi, nhìn Đại Boss mặt không cảm xúc hoàn toàn có vẻ như không tin, khóc không ra nước mắt.
QAQ ông chủ ngài phải tin tưởng con a con hoàn toàn không muốn cua ngài a a a a a!!!!! Thực đóa thực đóa thực đóa! Nhìn đôi mắt chân thành to tròn của con nè [⊙ o ⊙]
Vinh Mặc liếc nhìn hắn:
– Chúc ngươi thành công.
Rồi dẫn theo thư kí bình thản rời đi.
Thư kí tiểu thư một bộ dạng khó có thể tin quay đầu lại nhìn hắn, cảm giác thế giới quan của mình một lần nữa được đổi mới rồi, ánh mắt nhìn về phía Liêu Hành thập phần…. Một lời khó nói hết.
Cuối cùng Liêu Hành bị ánh mắt phức tạp của thư kí mà hậu tri hậu giác ngu người…. Chúc tui thành công là có ý gì HỬ (╯‵□′)╯︵┻━┻