Nơi Có Biển - Thập Tê

Chương 20

Chương 20

Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan

Ba giờ sáng trong phòng ngủ, Tạ Vũ Xuyên ngồi trên giường, quấn chăn quanh người, ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, hai người đàn ông với vóc dáng tương đương cậu đang hỗ trợ lẫn nhau.

Tạ Vũ Xuyên cố gắng chịu đựng cảm giác khó chịu, kéo thanh tiến trình video đến đoạn hòa hợp nhất, chỉ liếc qua một cái đã khiến mọi câu chửi th* t*c suốt đời cậu hiện lên trong đầu.

Khó chịu là thật, mà không có phản ứng sinh lý cũng là thật. Tạ Vũ Xuyên lướt qua từng video mà Lang Dịch gửi, cảm thấy chẳng cần thiết phải xem tiếp nữa.

Cậu gắng chịu cảm giác ghê tởm, nghi ngờ đầu óc của mình bị chập mạch mới có thể nảy ra cái suy nghĩ đó. Cậu xóa từng video một với vẻ mặt cứng đờ, sợ lỡ tay bấm vào phát lại.

Vừa xóa hết, Lang Dịch lại gửi thêm một đoạn nữa, kèm theo một tin nhắn thoại: “Lần đầu thì tôi vẫn khuyên cậu xem cái này, tin tôi đi.”

Tạ Vũ Xuyên cười khẩy, chẳng buồn để tâm, rồi nhấn phát đoạn video chỉ dài hơn 20 giây.

Trong video, ánh sáng cố tình chuyển sang tông tím. Một cậu trai gầy gò, làn da trắng trẻo, c** tr*n ngồi trên ghế, một chân gác lên tay vịn, hoàn toàn không chút che giấu mà đang tự mình chơi đùa với bộ phận đó.

Động tác của cậu trai đó ngày càng nhanh, ánh mắt vì kh*** c*m sắp tới mà ngân ngấn nước, đôi môi hé mở phát ra những tiếng r*n r* khó kiềm chế. Trong khoảnh khắc ấy, gương mặt của Bạch Du bất ngờ hiện lên trong đầu Tạ Vũ Xuyên.

Một tiếng ong vang lên trong đầu Tạ Vũ Xuyên, sợi dây mang tên lý trí đột nhiên đứt phựt không báo trước. d*c v*ng như con thú dữ bị nhốt trong lồng, chỉ trong khoảnh khắc nhớ tới Bạch Du liền phá tan xiềng xích, ngẩng đầu kiêu ngạo lao ra.

Tạ Vũ Xuyên đau đớn đưa tay che mắt, yết hầu trượt lên trượt xuống như đang cố kìm nén cảm xúc gì đó. Rất nhiều chi tiết mà cậu từng cố tình lờ đi giờ đây thi nhau ùa về nhắc nhở cậu, rằn không phải cậu có cảm giác với đàn ông, mà là với chính Bạch Du.

Video đã dừng phát từ lâu, màn hình cũng tắt do không được chạm vào trong một khoảng thời gian. Tạ Vũ Xuyên vẫn giữ nguyên tư thế ôm lấy cánh tay, ánh mắt đờ đẫn nhìn vào một góc nào đó trong căn phòng. Cậu không biết phải đối mặt với Bạch Du thế nào, cũng không rõ bản thân đã thiếp đi từ khi nào.

Về phần Bạch Du, vì hôm qua được Tạ Vũ Xuyên mời đi tắm hơi, cảm thấy mình chiếm lợi hơi nhiều nên từ sáng sớm đã chạy ra chợ mua rất nhiều rau củ tươi và thịt bò, chuẩn bị nấu cho cậu ấy một bữa trưa đàng hoàng.

Sau khi xem xong video, Tạ Vũ Xuyên chỉ cần nhắm mắt lại là trong đầu liền hiện lên hình ảnh Bạch Du rưng rưng nước mắt nhìn mình, dọa cậu đến mức không dám ngủ tiếp nữa. Vừa sáng ra, cậu đã vội vã chạy đến cửa hàng ngồi cho yên thân.

Vì vậy khi Bạch Du thật sự xuất hiện, Tạ Vũ Xuyên nhất thời không phản ứng kịp, mãi đến khi anh đưa hộp cơm vào tay cậu thì cậu mới như sực tỉnh, lúng túng rút tay lại.

Ban đầu Bạch Du rất vui vẻ, nhưng sau khi thấy ánh mắt lảng tránh của Tạ Vũ Xuyên thì dần dần bình tĩnh lại. Anh đặt hộp cơm lên bàn bên cạnh, lúng túng xoa xoa hai tay rồi giấu ra sau lưng.

“Tôi nghe Vi Vi nói là người tập gym có thể ăn nhiều thịt bò, sáng nay tôi hầm một ít, không biết có hợp khẩu vị không. Nếu cậu không thích thì cũng đừng cố, tôi, tôi về trước đây.”

Bạch Du nhạy cảm nhận ra sự khác thường của Tạ Vũ Xuyên. Rõ ràng lúc chia tay ngày hôm qua vẫn còn rất bình thường. Là do những lời mình nói trong phòng xông hơi đã vô tình tiết lộ bí mật nào đó? Hay là vì mấy trò đùa trong nhóm khiến cậu ấy thấy phản cảm?

Tin nhắn trong nhóm là Bạch Du mới thấy sáng nay sau khi ngủ dậy. Mọi người nghe nói Tạ Vũ Xuyên đưa anh đi tắm một mình thì liền trêu chọc quan hệ của hai người rất thân thiết. Chẳng lẽ vì thế mà cậu ấy cảm thấy khó chịu? Bạch Du không dám nghĩ nữa, sợ bản thân đang suy diễn quá nhiều.

Tạ Vũ Xuyên bực bội vò tóc, vội vã đứng dậy, còn Bạch Du thì đã băng qua đường, đẩy cửa quay về Tinh Tự.

Khi Tiểu Hải đến nơi, Tạ Vũ Xuyên đã lau sạch toàn bộ sàn nhà, đang chuẩn bị lau kính.

Tạ Vũ Xuyên chỉ mặc một chiếc áo thun, thế mà vẫn phải chỉnh điều hòa xuống mấy độ. Tiểu Hải sờ trán cậu, còn tưởng cậu phát sốt.

“Anh Xuyên, anh định sa thải em đấy à?”

Tạ Vũ Xuyên ném khăn lau cho Tiểu Hải, đi rửa tay. Vừa bước ra thì thấy Tiểu Hải đang lén ăn phần cơm trưa mà Bạch Du mang đến.

Tạ Vũ Xuyên lao tới giật lấy hộp cơm, một cọng rau xà lách rocket vẫn còn dính trên miệng Tiểu Hải, khiến cậu tức đến mức suýt nữa thì banh miệng cậu ta ra.

“Đừng có nhỏ nhen thế mà.” Tiểu Hải làu bàu. “Có phải anh chưa từng ăn cơm của em đâu.”

Tạ Vũ Xuyên không biết nên giải thích thế nào rằng bữa cơm này là do Bạch Du tự tay nấu cho cậu, nên cậu chỉ không nỡ để người khác chạm vào.

Từ đó trở đi, Tạ Vũ Xuyên bắt đầu tránh mặt Bạch Du. Không chỉ bản thân Bạch Du nhận ra điều đó mà ngay cả Lang Dịch cũng cảm thấy có gì đó không ổn.

Tối hôm đó, Lang Dịch muốn tụ tập bạn bè ăn uống, ban đầu ai nấy đều hào hứng bàn bạc sôi nổi, nhưng rồi nhanh chóng nhận ra Tạ Vũ Xuyên và Bạch Du, suốt buổi đều không nói một lời.

Yến Tuy thẳng tính đã chia sẻ một nhà hàng trong nhóm chat, còn @ Tạ Vũ Xuyên, hỏi cậu không phải luôn muốn thử chỗ này sao, tối nay đi luôn đi.

Bạch Du vẫn đang theo dõi tin nhắn trong nhóm, mấy ngày nay Tạ Vũ Xuyên không còn đến cửa hàng tìm anh nữa, cũng không nhắn tin riêng cho anh. Cuộc trò chuyện cuối cùng giữa hai người vẫn dừng lại ở buổi tối hôm đi tắm, lúc đó Tạ Vũ Xuyên bảo anh nghỉ ngơi cho tốt, Bạch Du còn gửi một sticker chúc ngủ ngon.

Có lẽ thật sự là vì anh vô tình làm điều gì đó khiến Tạ Vũ Xuyên thấy khó chịu. Bạch Du ngồi bên cửa sổ, nét mặt bình thản, có phần tự giễu nghĩ, thật ra như bây giờ cũng tốt, nếu cứ tiếp tục như trước, anh chỉ ngày càng thích Tạ Vũ Xuyên hơn, mà nếu cứ kéo dài mãi thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

Không thấy Tạ Vũ Xuyên phản hồi, Yến Tuy không nản lòng, lại hỏi Bạch Du: “Tiểu Bạch với Xuyên Nhi đang làm gì vậy? Hai người im lặng chẳng nói câu nào.”

Ban đầu đó chỉ là một câu hỏi bình thường, nhưng Tạ Vũ Xuyên đang có tật giật mình nên lập tức phản bác: “Tôi với Tiểu Bạch không có làm gì hết.”

Bạch Du thấy được câu trả lời của Tạ Vũ Xuyên giữa màn hình đầy tin nhắn cười ha ha ha, liền khẽ thở dài, đáp lại: “Tối nay tôi có chút việc nên không đi được.”

Để tỏ ra như thật, Bạch Du còn rời khỏi cửa hàng sớm hơn bình thường một chút, để Tiết Vi Vi ở lại một mình.

Sắp đến Giáng Sinh, không khí lễ hội ngày càng rõ rệt, ngay cả Bạch Du cũng bắt đầu chuẩn bị làm một vài món ngọt hợp không khí mùa lễ.

Vài hôm trước, anh thấy trên mạng có người bán xoài Kate, vốn định mấy ngày tới sẽ mua vài quả ăn thử, nếu ngon thì sẽ tranh thủ đợt cuối mùa làm thêm vài chiếc bánh tặng cho Tạ Vũ Xuyên.

Nhưng giờ xoài đã được gửi đến, còn Tạ Vũ Xuyên thì lại không để ý đến anh nữa.

Bạch Du nghĩ, những gì đã hứa thì vẫn nên làm cho xong, bởi vì sang năm thì xa lắm rồi.

Tạ Vũ Xuyên vẫn đứng bên cửa sổ, vì vậy khi thấy Bạch Du mặc áo lông vũ đi ra từ Tinh Tự, cậu lập tức nhìn thấy. Cậu thấy Bạch Du liếc về phía mình, rồi nhanh chóng quay đi, như thể chỉ vô tình nhìn qua một cái, thật ra không hề để ý đến cậu.

Chiều nay có một trận tuyết nhẹ, rơi xuống đất liền đóng thành một lớp băng, Bạch Du cúi đầu, bước đi cẩn thận từng chút một, khiến Tạ Vũ Xuyên nhìn mà tim đập thình thịch, thậm chí còn muốn chạy tới nắm tay anh dắt đi từng bước.

Nhưng cho đến khi Bạch Du hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt, Tạ Vũ Xuyên vẫn không bước ra lấy một bước.

Lang Dịch định vào cửa hàng hỏi thẳng Bạch Du xem có chuyện gì, nhưng vừa vào thì phát hiện chỉ có mỗi Tiết Vi Vi ở đó, lúc này mới biết là Bạch Du thật sự đã về sớm. Vì thế cậu ta đành phải mua hai chiếc bánh nhỏ, xách tới chỗ Tạ Vũ Xuyên.

“Cậu vơi Tiểu Bạch cãi nhau à?” Lang Dịch mở miệng hỏi thẳng luôn.

Tạ Vũ Xuyên không khách sáo gì, ăn một miếng bánh mà Lang Dịch mang đến, không biết nên mở lời thế nào, lại múc thêm một miếng to cho vào miệng.

“Lúc trước cậu hỏi tôi làm sao phát hiện mình thích đàn ông, là vì Bạch Du đúng không?”

Lang Dịch như một con cáo già lão luyện, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng Tạ Vũ Xuyên.

“Nói thật nhé, tôi sớm đã thấy cậu có gì đó không bình thường rồi.”

Lang Dịch cắn một miếng cam trên mặt bánh, nước trái cây chua lòm tràn đầy vị giác, khiến cậu nhăn mặt.

“Cậu còn nhớ tôi từng nói với cậu rằng tôi thấy ông chủ Bạch rất đẹp trai không?” Lang Dịch nói từng chữ một, “Ngay cả Diệp Ti Thừa cũng nói kiểu như Tiểu Bạch rất hợp với tôi.”

Tạ Vũ Xuyên chợt nhớ ra, có một thời gian Lang Dịch thường hay nhắc đến Bạch Du, sau đó lại rất ít khi đề cập nữa.

“Tôi cảm thấy anh ấy rất giỏi, không giống bất kỳ ai tôi từng gặp. Rất độc lập, rất có năng lực, lại dịu dàng, khiến người ta muốn lại gần.”

Nói đến đây, Lang Dịch bật cười, như thể nhớ ra chuyện gì vui vẻ.

“Lần đầu tiên Tiểu Bạch gọi tên tôi, trong lòng tôi có một cảm giác không thể diễn tả được, giống như có một con mèo nhỏ đang l**m lòng bàn tay tôi vậy, tê tê ngứa ngứa. Lúc đó tôi còn nghĩ, nếu một người dễ thương như vậy mà là bạn trai mình thì tốt biết bao.”

Tạ Vũ Xuyên chưa bao giờ biết Lang Dịch từng có tâm tư như thế với Bạch Du, trong mắt cậu, Lang Dịch chưa từng có hành động gì giống như theo đuổi, thời gian tiếp xúc với Bạch Du còn chẳng nhiều bằng mình.

“Là vì cậu đấy.” Lang Dịch bất đắc dĩ nhún vai. “Tôi từ bỏ là vì cậu.”

“Từ nhỏ đến lớn, bên cạnh cậu vẫn luôn là mấy người bọn tôi. Đột nhiên cậu lại quan tâm đến chuyện của Bạch Du như vậy, tôi còn không đoán được cậu nghĩ gì à? Huống chi, rõ ràng Tiểu Bạch cũng thân với cậu hơn, tôi nhìn ra được, anh ấy rất tin tưởng cậu.”

“Thừa nhận việc mình thích một người không khó nói như vậy đâu. Cũng giống như có người yêu người nhỏ hơn, có người lại yêu người lớn tuổi hơn, cuối cùng thì vẫn là yêu, thì còn bận tâm gì chuyện tuổi tác hay giới tính nữa chứ?”

**

Chan: Lang Dịch đúng là con cáo già =)))) Nể nhất quả video 20s :v

Hết chương 20

Bình Luận (0)
Comment