Chương 22
Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan
Từ đầu đến cuối Bạch Du vẫn luôn cúi đầu ngồi đó, cả người ủ rũ. Ngón cái tay trái không ngừng cào lên lòng bàn tay phải, đến mức da tay đã sưng đỏ lên.
Tạ Vũ Xuyên cẩn thận quỳ xuống trước mặt anh, tách những ngón tay của Bạch Du ra, nắm chặt lấy tay anh, dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt lên phần da bị thương trong lòng bàn tay.
Bỗng nhiên, một giọt nước mắt rơi xuống chiếc quần jeans của Bạch Du, rồi giọt thứ hai và sau đó nước mắt cứ thế rơi như chuỗi ngọc đứt dây, lách tách rơi xuống, để lại những vệt nước nhỏ trên vải quần, khiến Tạ Vũ Xuyên vừa xót xa vừa bất lực, lần đầu tiên cậu cảm thấy không biết phải làm gì.
Tạ Vũ Xuyên đưa tay nâng mặt Bạch Du lên, định lau nước mắt cho anh, nhưng Bạch Du lại nghiêng người tránh đi.
Bạch Du bướng bỉnh cắn môi, dùng mu bàn tay thô bạo lau mặt, nhưng vì dùng sức quá mạnh, mí mắt bị ống tay áo len cọ đến đỏ cả lên.
“Anh trốn tránh cái gì?” Giọng của Tạ Vũ Xuyên càng lúc càng khàn, cậu chỉ có thể dùng hơi thở nhẹ nhàng mà hỏi.
Bạch Du lắc đầu, không muốn trả lời cậu.
“Bạch Du!” Tạ Vũ Xuyên gọi đầy đủ họ tên của anh, nhưng vừa gào xong thì bị sặc một hơi, không nhịn được che miệng ho khan dữ dội.
Bàn tay lạnh lẽo của Bạch Du đặt lên lưng Tạ Vũ Xuyên, nhẹ nhàng vỗ vỗ giúp cậu dễ chịu hơn. Gương mặt anh vẫn cứng lại, ánh mắt từ đầu đến cuối không nhìn về phía cậu.
“Bạch Du.” Tạ Vũ Xuyên lại gọi lần nữa. “Nhìn tôi.”
Lông mày Bạch Du nhíu lại, rõ ràng đang muốn tránh né giao tiếp với cậu. Sự bối rối trong lòng khiến Tạ Vũ Xuyên cũng trở nên sốt ruột, cậu dùng lực tay mạnh hơn bình thường khi nắm lấy má anh.
Bạch Du bị hành động đột ngột đó làm cho giật mình, khẽ kêu “a” một tiếng, rồi lầm bầm: “Tạ Vũ Xuyên, cậu làm tôi đau.”
Tạ Vũ Xuyên lập tức buông tay ra, rồi nhẹ nhàng xoa xoa vào chỗ vừa bị mình bóp, sốt sắng hỏi: “Còn đau không?”
Bạch Du gạt tay cậu ra, lần đầu tiên trong ngày hôm nay ngước mắt nhìn thẳng vào cậu, dùng một giọng rất nghiêm túc để hỏi: “Cậu không có gì muốn hỏi tôi à?”
Tạ Vũ Xuyên nghe không rõ, vẫn đang nửa quỳ, liền nghiêng người nhích lại gần hơn.
“Những lời người phụ nữ kia nói, cậu đều nghe thấy rồi đúng không? Không có gì muốn hỏi tôi à?” Bạch Du cũng không định giả vờ hồ đồ nữa. Có những chuyện, không nói ra không có nghĩa là chưa từng xảy ra, anh cũng muốn biết thái độ của Tạ Vũ Xuyên.
Tạ Vũ Xuyên nắm lấy nắm đấm đang siết chặt của Bạch Du, Bạch Du định rút tay về nhưng giãy vài cái vẫn không thoát ra được, ngược lại còn suýt nữa trượt khỏi ghế.
Tạ Vũ Xuyên nhanh tay đỡ lấy Bạch Du, nhẹ giọng hỏi: “Vậy những điều cô ta nói là thật à?”
Cổ tay yếu ớt của Bạch Du bị Tạ Vũ Xuyên giữ trong tay, ngón tay chạm nhẹ đúng chỗ mạch đập, khiến Tạ Vũ Xuyên không phân biệt nổi rung động dưới đầu ngón tay là từ Bạch Du, hay từ chính bản thân mình.
Bạch Du lúc đầu gật đầu, rồi lại lắc đầu, sợ Tạ Vũ Xuyên không hiểu, đành mở miệng giải thích: “Đồng tính là thật, bị đàn ông đè lên là giả.”
Câu nói đó vừa th* t*c lại hạ cấp, bị chính miệng Bạch Du thốt ra chẳng khác nào muối xát vào vết thương, mà còn là do chính anh tự tay rắc lên, đau đến mức khiến anh không nhịn được mà hít một hơi thật mạnh, lại còn tủi thân đến mức phải mím chặt môi để không bật khóc.
Tạ Vũ Xuyên thật sự không thể chịu nổi khi thấy Bạch Du rơi nước mắt. Cậu đứng dậy ôm chặt anh vào lòng, liên tục xoa nhẹ cổ anh để anh thả lỏng, môi kề sát tai anh nhẹ giọng hỏi: “Người đàn ông đó là bạn trai anh à?”
Nghe vậy, Bạch Du lập tức phản ứng như một chú cún nhỏ dựng ngược lông, ngẩng đầu từ trong ngực Tạ Vũ Xuyên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi mẹ nó căn bản không hề quen biết hắn!”
Đây là lần đầu tiên Tạ Vũ Xuyên nghe Bạch Du chửi thề, mà mức độ dữ dằn này còn chưa bằng đứa cháu học tiểu học bên dì của mình.
Cậu không nhịn được bật cười, bàn tay đang đặt ở cổ Bạch Du siết nhẹ thêm một chút, khiến Bạch Du khó chịu khẽ hừ một tiếng. Lúc này cậu mới dịu giọng dỗ dành: “Không được nói bậy.”
Bạch Du không hiểu tại sao sau khi nghe mấy lời ghê tởm đó mà Tạ Vũ Xuyên vẫn có thể dịu dàng với mình như vậy. Dường như anh có thể cảm nhận được hơi thở của Tạ Vũ Xuyên phả vào vành tai mình, thậm chí cái cảm giác mềm mại ấy giống như cậu ấy đang hôn lên tai mình vậy.
“Tạ Vũ Xuyên, cậu đang làm gì đấy?” Bạch Du muốn ngẩng đầu nhìn mặt cậu, nhưng lại bị cậu giữ chặt đầu áp vào ngực, “Tôi là đồng tính luyến ái, cậu không nghe thấy à?” vò đã mẻ không sợ rơi, Bạch Du không nhịn được nói.
“Nghe thấy rồi.” Tạ Vũ Xuyên vừa dịu giọng dỗ dành Bạch Du, nhưng ánh mắt lại không giấu được vẻ giận dữ. Cậu liếc qua gã đàn ông đang đứng đó, ánh mắt rồi lại rơi lên người phụ nữ bên cạnh, khiến cô sợ hãi nép sau lưng gã đàn ông kia.
Không lâu sau, cảnh sát đến nơi và dẫn hai kẻ gây rối đi. Để ngăn người phụ nữ kia nói bậy, Tiết Vi Vi cũng đi theo luôn.
Khi cánh cửa vừa đóng lại, Bạch Du vỗ nhẹ lưng Tạ Vũ Xuyên, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn cậu.”
Tạ Vũ Xuyên quay đầu sang một bên, hạ giọng ho khan. Bạch Du nhìn dáng vẻ cố nén của cậu, lo lắng hỏi: “Cậu bị bệnh à?”
Tạ Vũ Xuyên cũng không giấu giếm, bẻ một viên ngậm ho bỏ vào miệng, nói: “Bị cảm thôi, không sao. Thật ra hôm nay tôi không đến, là Tiểu Hải nói với tôi là anh đến đưa bánh, tôi sợ nó ăn hết nên mới vội chạy đến.”
Bạch Du không ngờ vì mình mà Tạ Vũ Xuyên bị gián đoạn thời gian nghỉ ngơi, trong lòng thấy áy náy.
“May mà hôm nay tôi đến.” Viên ngậm trong miệng Tạ Vũ Xuyên bị cắn phát ra tiếng “rắc rắc”, hơi thở phả ra cũng mang theo mùi bạc hà nhè nhẹ, “Nếu không thì ngay cả việc anh bị người ta bắt nạt tôi cũng chẳng biết.”
“Đâu có ai bắt nạt tôi.” Bạch Du phản bác: “Cậu không đến thì tôi cũng đã chuẩn bị báo cảnh sát rồi.”
Tạ Vũ Xuyên gật đầu tỏ ý công nhận, sau đó hơi nghiêm túc hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, có thể kể cho tôi nghe không?”
Bạch Du cũng cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, vô duyên vô cớ bị vu oan như vậy, thế là anh kể lại toàn bộ những lời mà người phụ nữ kia đã nói khi bước vào tiệm cho Tạ Vũ Xuyên nghe.
Cũng giống như Bạch Du nghĩ, Tạ Vũ Xuyên nghi ngờ có người đã lấy trộm ảnh của anh, nhưng rốt cuộc là ai làm, mục đích là gì, e rằng chỉ có thể nhờ cảnh sát điều tra mới rõ.
Bạch Du sao lưu đoạn ghi hình từ camera trong tiệm, rồi cùng cảnh sát quay về đồn. Tạ Vũ Xuyên lái xe theo sau, còn Lang Dịch ở lại trông tiệm và đồng thời liên hệ với vài người bạn làm cảnh sát để nhờ giúp đỡ điều tra.
Với tư cách là người báo án, Bạch Du chỉ cần đến làm biên bản rồi có thể rời đi. Tạ Vũ Xuyên đứng trong sảnh lớn của đồn cảnh sát, đi tới đi lui, vừa nghe thấy có tiếng người nói chuyện đã lập tức bước nhanh lại gần.
Bạch Du đang cảm ơn viên cảnh sát phụ trách vụ việc, đối phương cũng dặn dò vài câu rồi cho anh về.
Tạ Vũ Xuyên lấy chiếc khăn quàng cổ vẫn cầm trong tay quàng lên cổ Bạch Du, rồi móc từ túi áo khoác ra một bình cà phê còn ấm nóng, nhét vào tay anh.
“Cầm trước làm ấm tay, lát nữa lên xe sẽ không lạnh nữa.”
Bạch Du ngơ ngác đứng yên tại chỗ, trông chẳng khác gì một đứa trẻ không biết tự lo cho bản thân. Anh chợt có một suy nghĩ không thực tế, liệu có phải Tạ Vũ Xuyên cũng thích anh một chút không, nếu không thì sao lại tốt với anh như thế.
Ý nghĩ ấy vừa mới nhen nhóm trong đầu thì đã lập tức bị anh bác bỏ, Tạ Vũ Xuyên là trai thẳng, điều này từ ngày đầu quen nhau Bạch Du đã biết rõ.
“Tạ Vũ Xuyên,” Bạch Du hơi cứng nhắc né tránh bàn tay đang định kéo khóa áo giúp mình của cậu, quay đầu giận dỗi nói: “Cậu có thể đừng đối xử tốt với tôi như thế được không?”
Bây giờ, trước mặt Tạ Vũ Xuyên, có thể nói là Bạch Du đã chẳng còn chút thể diện nào. Anh rất biết ơn vì cậu không có bất kỳ thái độ kỳ thị nào khi biết về xu hướng tính dục của mình, nhưng anh cũng không thể chấp nhận việc cậu ấy dù biết rõ anh thích người cùng giới mà vẫn làm ra những hành động dễ khiến người ta hiểu lầm.
Thế nhưng Tạ Vũ Xuyên không hề dừng lại chỉ vì Bạch Du từ chối, cậu vẫn kéo khóa áo lên cho anh, sau đó hỏi: “Anh có bạn trai chưa?”
Bạch Du không hiểu rốt cuộc Tạ Vũ Xuyên đang muốn làm gì. Nếu mục đích là để sỉ nhục anh, vậy thì cậu ấy đã thành công rồi.
Lúc này, Bạch Du yếu ớt vô cùng, lại buộc phải tỏ ra như thể mình chẳng hề quan tâm. Chỉ là, nếu trên mặt anh không đẫm những giọt nước mắt tủi thân thì có lẽ còn lừa người được một chút.
Tạ Vũ Xuyên chỉnh lại cổ áo cho Bạch Du, nâng khuôn mặt anh lên, kéo anh lại gần mình, ánh mắt cậu chăm chú nhìn thẳng vào đôi mắt ngấn lệ của Bạch Du như thể đang ngắm nhìn một món báu vật vô giá.
Tất cả những gì gọi là lý trí, là giữ khoảng cách, Tạ Vũ Xuyên cảm thấy đầu óc mình chắc chắn có vấn đề mới có thể đưa ra quyết định như thế. Giờ phút này, cậu chỉ muốn ôm lấy Bạch Du thật chặt, hôn lên đôi mắt đẫm nước và đôi môi mềm mại ấy, để lại dấu vết trên chiếc cổ trắng ngần kia, khiến bất kỳ ai cũng không dám mơ tưởng đến chiếc bánh ngọt của mình nữa.
Tạ Vũ Xuyên sợ mình sẽ lây bệnh cho Bạch Du nên chỉ dám dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa lên phần môi đầy đặn của anh.
“Đừng khóc nữa, nếu anh còn khóc thì tôi sẽ hôn anh đấy.”
Hết chương 22