Nơi Có Biển - Thập Tê

Chương 30

Chương 30

Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan

Cuối cùng, Bạch Du bỏ ra ba mươi tệ để đi một vòng xe ngựa nhỏ, phiên bản nâng cấp của tàu hỏa mini dành cho trẻ em.

Vài con ngựa đồ chơi nối đuôi nhau thành hàng, nhân viên điều khiển ngồi phía trước để lái xe ngựa chạy. Vốn dĩ một người lớn đi kèm một trẻ em là 30 tệ, còn Bạch Du thì một mình trả đủ 30.

Anh cảm thấy số tiền này có hơi uổng phí, liền nhỏ giọng thương lượng với nhân viên bán vé: “Bây giờ cũng không đông lắm, anh xem có thể cho hai người tụi em cùng lên được không?”

Tạ Vũ Xuyên đứng bên cạnh nhìn Bạch Du thì thầm với người bán vé, cũng không tò mò, chỉ lặng lẽ rút điện thoại ra, đi cách vài bước rồi đưa Bạch Du vào trong khung hình máy ảnh.

Dù lúc đó Bạch Du vẫn đội chiếc mũ cực to trên áo khoác lông vũ, hoàn toàn không nhìn thấy mặt.

Khóe miệng Tạ Vũ Xuyên thấp thoáng một nụ cười nhẹ, giữa làn gió biển lạnh lẽo, cậu bình thản bấm chụp từng tấm ảnh. Còn Bạch Du thì mải mê thương lượng với nhân viên, hoàn toàn không nhận ra những hành động đó của cậu.

Khó khăn lắm mới thuyết phục được người bán vé, sợ người ta đổi ý, Bạch Du lập tức chạy tới kéo tay áo Tạ Vũ Xuyên, nhất quyết lôi cậu đến bên chiếc xe ngựa.

Tạ Vũ Xuyên cau mày nhỏ giọng từ chối, nhưng không chịu nổi ánh mắt tràn đầy mong đợi của Bạch Du, cuối cùng đành tùy tiện chọn một con ngựa rồi bước lên ngồi. Bạch Du không ngoài dự đoán chọn luôn con xe ngựa kế bên cậu.

Xe ngựa chầm chậm lướt qua quảng trường ven biển trong tiếng nhạc thiếu nhi vui nhộn. Ban đầu, trong lòng Tạ Vũ Xuyên còn hơi kháng cự, nhưng khi thấy chóp mũi đỏ lên vì lạnh và ánh mắt long lanh của Bạch Du, cậu cũng dần thả lỏng hơn.

Trời càng về khuya, gió và sóng biển dường như cũng dịu đi. Bạch Du đi bên cạnh Tạ Vũ Xuyên, bất giác thế nào lại đến dưới chân ngọn hải đăng.

“Lạnh không?” Tạ Vũ Xuyên dừng bước hỏi.

Dòng người xung quanh dần tản đi, tiếng sóng biển vì vậy mà càng rõ rệt. Phía sau, khu vui chơi vẫn rực rỡ ánh đèn.

Bạch Du khẽ “ừm” một tiếng, rồi vỗ vỗ đôi má đang tê lạnh của mình, nhưng vẫn không nhịn được mà cười nói: “Nhưng mà tôi vui lắm.”

Bữa tiệc tối kết thúc vào khoảng 11 giờ đêm. Tạ Bạc Lâm đã đợi sẵn dưới sảnh khách sạn. Khi thấy Thẩm Yên được người khác vây quanh bước ra từ thang máy, ông liền đặt cuốn tạp chí xuống, bước tới với dáng vẻ bình tĩnh, chín chắn.

Giữa những lời chào hỏi của đám đông, Tạ Bạc Lâm ung dung khoác chiếc áo khoác lông cừu trong tay lên người Thẩm Yên. Nhân lúc chỉnh lại cổ áo giúp bà, ông kín đáo nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang để trần của bà.

Tối nay Thẩm Yên không uống nhiều, nhưng vì trong lòng có tâm sự nên hơi bị ngà ngà say.

Bà dựa vào cửa kính xe nhắm mắt nghỉ ngơi. Tạ Bạc Lâm tưởng bà say, liền tăng nhiệt độ trong xe lên hai độ, rồi lấy chiếc chăn đắp ở ghế sau phủ lên người vợ mình.

**

Vì sự kiện kỷ niệm này, cả Bạch Du và Tiết Vi Vi đều đã dốc hết tâm sức. Hai người cũng chẳng buồn dậy sớm để chuẩn bị bánh cho ngày hôm sau, dứt khoát đóng cửa tiệm một ngày, xem như tự thưởng cho mình một phần thưởng nho nhỏ.

Sáng sớm, Thẩm Yên đã gửi cho Bạch Du một bao lì xì, số tiền bên trong còn cao hơn nhiều so với mức giá đã bàn bạc từ trước.

Bạch Du hoàn toàn không biết số tiền ấy là bao nhiêu, khi mở ra thì sửng sốt không nói nên lời. Anh còn chưa kịp nhắn hỏi thì tin nhắn từ Thẩm Yên đã tới.

“Tiểu Bạch à, quầy tráng miệng của cháu hôm qua thật sự quá được yêu thích, làm cho cả buổi tiệc thêm phần rực rỡ.”

Bạch Du có phần được yêu mến đến mức bối rối, ngại ngùng nhắn lại: “Dì thích là cháu vui rồi. Nhưng mà bao lì xì này lớn quá, cháu thật sự cảm thấy có lỗi. Nói thật, cháu còn phải cảm ơn dì vì đã tin tưởng, cho cháu cơ hội lần này nữa.”

Tin nhắn bên phía Thẩm Yên liên tục hiện trạng thái “đang nhập…” rồi lại dừng lại. Cuối cùng chỉ gửi đến một câu ngắn gọn.

“Hôm qua không kịp chuẩn bị quà gặp mặt cho cháu, thích gì thì tự mua nhé.”

Bạch Du hơi hoang mang, chỉ nghĩ rằng mẹ của Tạ Vũ Xuyên là một người phụ huynh tốt bụng, thương yêu đám trẻ. Nhưng khi nhìn vào số tiền trong bao lì xì, thậm chí còn cao hơn cả phí tráng miệng đã thỏa thuận, cuối cùng anh vẫn chụp màn hình rồi gửi cho Tạ Vũ Xuyên.

Bạch Du cảm thấy chuyện này nên để Tạ Vũ Xuyên biết, hoặc chí ít cũng nên trả lại phần dư ra cho cậu ấy.

Tạ Vũ Xuyên nhìn đoạn trò chuyện giữa Thẩm Yên và Bạch Du, không kìm được nụ cười trên gương mặt. Cậu bảo Bạch Du cứ yên tâm nhận lấy số tiền đó, thích gì thì mua cái đó.

Sau đó, cậu mở khung trò chuyện với Thẩm Yên, không đầu không đuôi nhắn một câu: “Cảm ơn mẹ.”

Sự ăn ý giữa mẹ và con được thể hiện trọn vẹn trong khoảnh khắc này. Thẩm Yên không hỏi han gì nhiều, mà khi phát hiện sự bất thường ở Tạ Vũ Xuyên, bà âm thầm quan sát một thời gian. Sau khi tiếp xúc với Bạch Du, bà lặng lẽ tìm hiểu thêm một vài thông tin khác.

“Vũ Xuyên, mẹ không phải phản đối con. Mẹ chỉ muốn hỏi một câu, dù sau này tình cảm giữa các con không nhận được sự bảo hộ nào từ pháp luật, thậm chí phải chịu ánh nhìn soi mói từ bên ngoài, con vẫn sẽ kiên định với lựa chọn hiện tại chứ?”

Thẩm Yên không trực tiếp nói bốn chữ “đồng tính luyến ái”, không phải vì bà không thể chấp nhận, mà là vì bà không muốn dùng một thuật ngữ cụ thể để đóng khung giới tính trong một mối quan hệ.

Tạ Vũ Xuyên lặp lại những điều muốn nói trong đầu một lần, cuối cùng vẫn cảm thấy nên gọi điện cho Thẩm Yên.

“Mẹ.”

Gần như ngay khi cuộc gọi được kết nối, Thẩm Yên đã bắt máy luôn. Nghe thấy giọng nói rõ ràng của Tạ Vũ Xuyên, khóe mắt bà bất giác cay xè.

“Con đoán chắc mẹ cũng đã phải tốn không ít công sức để tự thuyết phục bản thân. Con lớn tuổi thế này rồi mà vẫn để mẹ phải lo lắng.” Tạ Vũ Xuyên nói xong cũng bật cười. Không có bậc cha mẹ nào dễ dàng chấp nhận xu hướng tính dục của con cái khi mới biết được.

“Con cũng biết đấy à,” Thẩm Yên không nhịn được trêu lại, “Mấy ngày đó mẹ ngủ không ngon chút nào.”

Tạ Vũ Xuyên có phần áy náy.

Cậu đã từng chứng kiến cách ba mẹ mình sống chung với nhau, tự cho rằng bản thân không thể sống theo kiểu đó. Cậu cứ tưởng đời này sẽ không rung động với ai, thế mà lại bất cẩn sa vào một người mới quen chỉ hơn hai tháng.

Thẩm Yên nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn hỏi câu mà bà quan tâm nhất: “Tiểu Bạch cũng có cùng suy nghĩ như con à?”

“Anh ấy à.” Tạ Vũ Xuyên nhớ lại dáng vẻ Bạch Du ghé vào ngực mình khóc lóc, nói không muốn cậu thích mình, liền khẽ đáp, “Chắc là vậy.”

Vừa dứt lời, Thẩm Yên lập tức giật mình: “Chẳng lẽ Tiểu Bạch từ chối con rồi? Con có làm gì cậu ấy không? Mẹ nói trước nhé, trong hoàn cảnh của con bây giờ, tuyệt đối không được ép buộc người ta.”

“Trời ơi, mẹ.” Tạ Vũ Xuyên không nhịn được ngắt lời, “Trong lòng mẹ, con trai mẹ không có chút tín nhiệm nào sao?”

Thẩm Yên cũng cảm thấy mình có hơi chuyện bé xé ra to. Dù gì thì Bạch Du cũng lớn hơn Tạ Vũ Xuyên mấy tuổi, cũng là người trưởng thành. Nhìn cách hai đứa ở cạnh nhau, thế nào cũng không giống cưỡng ép.

“Con còn đang theo đuổi anh ấy, mẹ đừng quan tâm.” Tạ Vũ Xuyên không quên trấn an bà.

Cậu không kể chuyện trước đó Bạch Du từng làm ầm lên đến mức phải đến đồn cảnh sát, sợ mẹ lại lo thêm. Cậu định đợi mọi chuyện ngã ngũ rồi sẽ tìm thời điểm thích hợp để nói chuyện rõ ràng với bà.

Nghe con trai nói vậy, Thẩm Yên cũng yên tâm phần nào, liền hỏi tiếp: “Còn ba con thì tính sao?”

Tạ Vũ Xuyên nói cong là cong, ngay cả Thẩm Yên còn buồn phiền mất một thời gian, huống gì là Tạ Bạc Lâm.

Là người nổi tiếng quyết đoán và cứng rắn trong giới làm ăn, Tạ Bạc Lâm đã dành hết sự dịu dàng hiếm có cho Thẩm Yên, còn với hai đứa con trai trưởng thành thì không thể dùng từ nghiêm khắc để diễn tả nữa rồi.

Tất nhiên Tạ Vũ Xuyên hiểu rõ tính khí của ba mình, nên nhất thời không biết phải mở lời thế nào.

“Trước mắt đừng nói với ông ấy,” Thẩm Yên suy nghĩ một lúc rồi vẫn cảm thấy chưa nên, “Để mẹ thử thăm dò trước.”

Tạ Vũ Xuyên cũng nghĩ vậy. Dù sao cậu vẫn chưa theo đuổi được Bạch Du, nếu vội vàng để Tạ Bạc Lâm biết, chỉ sợ ông sẽ có thành kiến với Bạch Du.

Tạ Vũ Xuyên vốn không mang nhiều gánh nặng tâm lý, sau khi nói chuyện xong với Thẩm Yên, cả người nhẹ nhõm hẳn. Khi xuống tầng lấy xe, cậu nhận được cuộc gọi từ em trai mình, Tạ Vũ Trình.

“Anh, mẹ nói đồ ngọt đăng trên vòng bạn bè đều là bạn anh làm hả?” Giọng nói sang sảng của chàng trai vang lên rõ ràng qua tai nghe.

Đã quen với giọng nói dịu dàng, nhẹ nhàng của Bạch Du, giờ nghe đến giọng ầm ĩ của Tạ Vũ Trình, Tạ Vũ Xuyên có chút không chịu nổi, vội chỉnh nhỏ âm lượng xuống.

Trong đầu Tạ Vũ Xuyên toàn là giọng nói của Bạch Du mỗi khi mỉm cười, đuôi câu khẽ cong, như chiếc lông vũ nhẹ nhàng gãi vào tim cậu.

Tạ Vũ Trình ở đầu dây bên kia nói cả buổi không thấy phản hồi, lại cất cao giọng gọi mấy tiếng “anh”, lúc này Tạ Vũ Xuyên mới hoàn hồn.

Cậu đeo tai nghe Bluetooth, mở khóa xe, cúi người ngồi vào ghế lái, rồi chậm rãi hỏi: “Sao? Em muốn đặt à?”

“Vâng,” Tạ Vũ Trình nghiêm túc đáp, “Sắp Tết Dương lịch rồi, em định đặt một cái bánh kem đẹp đẹp, để dùng vào đêm giao thừa.”

Nghe vậy, Tạ Vũ Xuyên nhướng mày, trêu: “Tặng con gái à?”

Chỉ là trêu ghẹo một câu, ai ngờ bên kia Tạ Vũ Trình lại ngại ngùng ậm ừ, rồi cười cười nói: “Em định hôm đó tỏ tình.”

“Em bao nhiêu tuổi rồi hả Tạ Vũ Trình?”

Tạ Vũ Xuyên lái xe thành thạo, lách khỏi vòng xoay đông đúc, đèn xi-nhan trong xe vang lên từng nhịp đều đều.

“Qua sinh nhật là 20 rồi,” giọng bên kia có vẻ đang vội đi học, bước chân gấp gáp, hơi thở cũng hơi dồn dập, “Em sắp 20 tuổi rồi anh à.”

Cậu ra sức chứng minh mình không còn là một cậu nhóc mười mấy tuổi, lại quên mất rằng người anh trai sắp 24 tuổi của mình đến giờ vẫn chưa từng có một mối tình chính thức nào.

Hết chương 30

Bình Luận (0)
Comment