Chương 32
Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan
Bạch Du mất rất lâu mới hiểu được rằng việc mình thích người cùng giới không phải là điều sai trái.
Cảm nhận được lực ấm áp từ cổ tay truyền đến, Bạch Du chợt bình tĩnh lại, lạnh nhạt nói: “Trước kia cậu luôn chê tôi không biết ăn nói, nếu đã khinh thường tôi như vậy, sao còn muốn làm bạn với tôi?”
Bạch Du nhớ lại mối quan hệ giữa hai người, phần lớn thời gian đều là Lâm Dụ dắt mình đi chơi. Khi đó, anh thật sự rất biết ơn Lâm Dụ, vì đã giúp mình trở nên cởi mở hơn nhiều.
Vì vừa khóc xong nên mắt có chút đỏ, làn da trắng nõn vẫn còn dính vài vệt nước mắt chưa lau sạch. Vốn nên là dáng vẻ rất thảm hại, nhưng kết hợp với gương mặt xinh đẹp, tinh tế của Bạch Du lại khiến người ta cảm thấy thương xót vô cùng.
Đó cũng là điều mà Lâm Dụ luôn ganh tị, rõ ràng hắn mới là người năng động, hoạt bát nhất giữa đám đông, còn Bạch Du thì chẳng cần làm gì, chỉ cần đứng đó thôi cũng có người chủ động bắt chuyện, chỉ vì cậu ta đẹp trai.
Thế là Lâm Dụ cố chấp nói: “Con người cậu cũng y như cái tên của mình, vừa khô khan vừa nhàm chán. Nếu không phải mấy đứa bạn học năn nỉ tôi dẫn cậu đi chơi, cậu tưởng tôi muốn dính dáng tới cậu chắc?”
Bạch Du khẽ cười tự giễu, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, bước ra khỏi sự che chở của Tạ Vũ Xuyên, đứng dưới ánh đèn yếu ớt. Ánh mắt anh sắc lạnh như dao, biểu cảm khinh thường khiến Lâm Dụ luôn nghĩ mình vượt trội hơn Bạch Du cảm thấy chướng mắt.
Bạch Du nhớ lại hồi nhỏ, ba từng bế mình đứng dưới gốc cây du trong sân, chỉ vào một chùm quả tròn tròn trên cây, giải thích về nguồn gốc cái tên của mình.
“Bạch Du của nhà chúng ta, chính là ngôi sao treo trên ngọn cây đó.”
Bạch Du biết tính mình chậm nóng, từ nhỏ đã không được yêu thích, khiến ước nguyện mà ba gửi gắm qua cái tên không thể thành hiện thực. Anh mỉm cười chấp nhận điều đó, rồi nói tiếp: “Từ đầu đến cuối, tôi chưa bao giờ nghĩ việc công khai xu hướng t*nh d*c là chuyện gì quá to tát. Dù năm xưa vì lời bôi nhọ của cậu mà tôi từ bỏ việc vẽ tranh, nhưng tôi vẫn luôn kiên trì sống là chính mình.”
Khi ấy, Bạch Du không có dũng khí, cũng không có khả năng phản kháng, mặc cho Lâm Dụ bắt nạt mình đến mức tơi tả. Nhưng giờ thì anh không còn sợ nữa, có lẽ vì đã từng trải hơn, hoặc cũng có thể là vì có Tạ Vũ Xuyên ở bên tiếp thêm sức mạnh.
Bạch Du chẳng buồn nói thêm với Lâm Dụ, chỉ nhàn nhạt nói: “Cậu đi đi, đừng để tôi phải thấy mặt cậu thêm lần nào nữa.”
Rồi anh tiện tay cầm lấy chiếc khăn bên cạnh, lau qua chiếc tủ kính mà Lâm Dụ vừa nhìn chằm chằm, như thể đang lau thứ gì đó khiến người ta ghê tởm.
Từ nãy đến giờ Tạ Vũ Xuyên không ngừng chạm vào màn hình điện thoại, không nói một lời, giờ chỉ khẽ vỗ nhẹ lên vai Bạch Du, như để tỏ ý đồng tình.
Lâm Dụ tức giận quay người định rời đi, nhưng lại bị Tạ Vũ Xuyên nãy giờ đứng im lặng một bên chặn đường.
Cậu nhớ ra người này chính là kẻ trước đây bị Lang Dịch tra ra đã ăn cắp ảnh của Bạch Du, đoán chắc vừa mới bị cảnh sát giáo huấn xong.
“Xem ra mười lăm ngày đó vẫn chưa đủ để anh nhớ đời nhỉ” Tạ Vũ Xuyên vừa nói vừa rút điện thoại ra, đầu không thèm ngẩng lên.
Cậu chặn bước chân vội vã muốn trốn của Lâm Dụ, chẳng bao lâu sau, viên cảnh sát từng xử lý vụ việc liền bước vào và đưa Lâm Dụ đi.
Thoáng chốc, cửa tiệm lại trở về yên tĩnh. Dù những chiếc đèn nhỏ đủ màu vẫn nhấp nháy không ngừng, ánh lên những sắc màu rực rỡ trên mặt hai người, nhưng Bạch Du vẫn cảm thấy mệt mỏi.
Sau chuyện vừa rồi, bầu không khí mờ ám trước khi tắt đèn cũng đã tan biến hoàn toàn. Bạch Du buồn bã nhận lấy chiếc áo khoác Tạ Vũ Xuyên đưa, luống cuống mặc vào.
Tạ Vũ Xuyên thấy Bạch Du trông rất tủi thân, bèn rút một tờ khăn giấy ướt từ quầy bar, dưới ánh sáng chập chờn, cẩn thận lau đi vết nước mắt mờ nhạt trên gương mặt anh.
“Lúc nãy Lang Dịch có nhắn là họ đã tới nơi rồi, tôi bảo họ nướng đùi cừu trước, lát nữa chúng ta đến là có thể ăn luôn. Mấy món xiên khác thì làm tại chỗ cũng kịp.”
Tay của Tạ Vũ Xuyên di chuyển chậm rãi, giọng điệu cũng mang theo chút dỗ dành, ánh mắt cậu trong không gian mờ tối nhìn thẳng vào mắt của Bạch Du, không lệch một li.
Yến Tuy đã đặt một căn biệt thự nghỉ dưỡng ven biển từ trước đó, nói là để mấy người cùng nhau đón năm mới bên ngoài.
Hôm đó, khi Tạ Vũ Xuyên nói với Bạch Du, anh chỉ nghĩ đơn giản là một bữa ăn, không ngờ còn phải ở lại qua đêm. Nghĩ tới nghĩ lui, anh cảm thấy vẫn là không đi thì hơn.
Dù sao bọn họ là bạn thân đã quen biết nhiều năm, còn mình chỉ là một “người ngoài” mới quen được vài tháng, nếu đột ngột xuất hiện trong một dịp thân mật như vậy, thì ít nhiều cũng không thích hợp.
“Không có gì là không thích hợp cả, anh là bạn của bọn tôi mà.” Bạch Du vẫn nhớ rõ lúc đó Diệp Ti Thừa đã nói như vậy với mình, khiến anh vừa kinh ngạc vừa xúc động. Cái sự lanh lợi hiếm hoi của anh chỉ xuất hiện trong lớp học, còn lúc này, trước mặt những người này thì hoàn toàn vô dụng, chỉ có thể ngốc nghếch cười trừ.
Đầu óc Bạch Du mơ hồ để mặc cho Tạ Vũ Xuyên loay hoay, không biết trong lòng cậu ấy đang nghĩ gì. Còn bản thân thì cảm thấy hơi ngượng ngùng, dường như những khoảnh khắc chật vật nhất trong cuộc đời anh đều bị đối phương nhìn thấy, đặc biệt là hôm nay, một ngày vốn nên vui vẻ, lại bị anh biến thành mất hứng.
Mãi đến khi lên xe rồi, Bạch Du vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần, hai tay cứ nắm chặt dây an toàn, vài lần muốn mở lời nhưng rồi lại không biết nên nói gì.
Lúc này đã gần sáu giờ tối, dân văn phòng gần đó bắt đầu tan làm, xe cộ trên đường rõ ràng nhiều hơn hẳn. Lại thêm những bông tuyết nhỏ không biết đã bắt đầu rơi từ lúc nào, khiến giao thông càng thêm tắc nghẽn.
Tạ Vũ Xuyên liếc mắt thấy động tác nhỏ của Bạch Du, đoán được anh đang lúng túng, liền nhân lúc dừng đèn đỏ mà bật radio trong xe lên, chuyển đến kênh âm nhạc mà cậu vẫn thường nghe.
…
Kỳ nghỉ dài lê thê
Nhưng em vẫn như cũ
Sống mãi trong ký ức năm xưa
…
Hơi thở nhẹ của Bạch Du phả lên cửa kính xe đang đóng kín, vì chênh lệch nhiệt độ mà để lại một vệt mờ nhỏ. Anh vội đưa tay lau loạn xạ, sau đó mới chợt nhận ra ca từ đang phát trên radio.
Trùng hợp làm sao, đó chính là bài hát mà anh đã nghe vào ngày đầu tiên đặt chân đến thành phố D, trong xe của Tạ Vũ Xuyên.
Dù đã mấy tháng trôi qua, anh vẫn còn nhớ cảm giác lần đầu tiên được nhìn thấy biển.
Sóng biển, du thuyền, bãi đá ngầm,
Tự do, thoái mái, trầm ổn.
Tâm trạng bị Lâm Dụ khuấy động dần dần bình ổn lại, Bạch Du nhờ vào tốc độ xe chạy chậm mà có thể nhìn rõ khuôn mặt của những người đi bộ bên ngoài cửa sổ, có người vội vàng, có người thảnh thơi, nhưng ai nấy đều đang mỉm cười.
Tựa như vào một ngày như hôm nay, không ai có thể khước từ niềm vui.
Khi đoạn guitar solo thứ hai vang lên, ngón tay của Bạch Du cũng bắt đầu gõ nhịp theo trên đùi. Anh bắt đầu tưởng tượng về bờ biển mùa hè.
Bởi vì chỉ cần qua đêm nay thôi, sẽ là một năm mới. Nếu lần tới anh lại nhớ đến biển, thì sẽ không còn phải nói để sang năm nữa.
Nghĩ đến đây, Bạch Du nhanh chóng lấy điện thoại ra, từ trong số rất nhiều ảnh riêng anh từng cất giữ, chọn ra một tấm rồi thay làm ảnh bìa trên trang cá nhân. Đó là một bức ảnh mà anh đã lưu lại từ một bài chia sẻ kinh nghiệm du lịch của người khác —
Ánh mặt trời rọi xuống mặt biển xanh thẳm, mỗi gợn sóng đều được phủ lên một lớp ánh sáng chói lóa. Vòng xoay ngựa gỗ phía xa khẽ chuyển động, phản chiếu lấp lánh cùng sóng nước, khiến người ta vô thức bị sự lãng mạn trong tấm ảnh cuốn hút.
Điều hòa trong xe đã xua đi sự lạnh giá nơi đầu ngón tay của Bạch Du. Anh lặng lẽ kéo khóa áo khoác xuống, siết chặt chiếc điện thoại trong tay, lại một lần nữa lấy hết can đảm chuẩn bị lên tiếng.
Cuối cùng vẫn là Tạ Vũ Xuyên phá vỡ sự im lặng trước.
“Đói không?”
So với thường ngày, lần này Tạ Vũ Xuyên dùng cùng một khoảng thời gian mà chỉ mới đi được nửa đoạn đường. Có thể thấy hôm nay có rất nhiều người đang ra ngoài đón năm mới.
Bạch Du nhéo nhẹ cái bụng mềm mại của mình, lắc đầu nói: “Không đói, chiều nay tôi có ăn mấy miếng bánh quy bơ rồi.”
Cảm thấy không thể để cuộc trò chuyện kết thúc quá nhanh như vậy, anh vội vàng hỏi lại: “Còn cậu thì sao? Nếu đói thì trong túi tôi còn hai miếng bánh đấy.” Vừa nói vừa lôi ra một gói bánh nhỏ trong túi.
Nghe vậy, Tạ Vũ Xuyên khẽ cười, tranh thủ nhìn Bạch Du một cái rồi nói tự nhiên: “Tôi đang lái xe mà, sao ăn được? Anh định đút cho tôi à?”
Bạch Du chỉnh lại tư thế ngồi, cảm thấy Tạ Vũ Xuyên không nên tỏ ra bình thản như vậy.
Rõ ràng cậu ấy đã điều tra chuyện của Lâm Dụ, chắc chắn cũng biết những chuyện từng xảy ra giữa mình và Lâm Dụ. Dù trước đó chưa biết, thì vừa rồi cũng đã nghe thấy hết.
Thế nhưng tại sao cậu ấy vẫn có thể giữ bình tĩnh như vậy? Chẳng lẽ cậu không có điều gì muốn hỏi? Hay cậu cảm thấy mấy chuyện quá khứ của mình căn bản chẳng đáng bận tâm?
Chờ mãi không thấy phản ứng gì, Tạ Vũ Xuyên tưởng mình đùa quá trớn, vội vàng sửa lời: “Tôi đùa thôi, tôi không đói.”
Bạch Du chậm rãi ngồi thẳng lại, dù biết đây không phải là thời điểm thích hợp, nhưng do dự một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn được mà mở lời: “Người mẫu vẽ hình là cả lớp vẽ cùng nhau trong giờ vẽ ký họa. Ban đầu là do Lâm Dụ kéo tôi ra sân bóng vẽ, sau này tôi bắt đầu nhận việc vẽ thuê…”
Bất chợt, Bạch Du nhận ra bản thân giống như đang biện hộ cho quá khứ của mình. Thực ra, nhìn vào thái độ của Tạ Vũ Xuyên nãy giờ thì việc giải thích như vậy hoàn toàn là dư thừa.
Anh mím môi, cảm thấy môi hơi khô, giọng cũng dần nhỏ lại, cho đến khi từ cuối cùng bị nhấn chìm trong tiếng nhạc lớn phát ra từ hệ thống âm thanh trong xe.
Hết chương 32