Nơi Có Biển - Thập Tê

Chương 34

Chương 34

Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan

Bạch Du chưa từng chơi bi-da, thậm chí cả các trận đấu phát trên tivi cũng chưa từng xem qua. Vì vậy, Tạ Vũ Xuyên chọn cho anh một cây gậy vừa tay, vừa dùng phấn chà đầu gậy, vừa đơn giản giới thiệu quy tắc chơi.

Tay Tạ Vũ Xuyên vẫn không ngừng động tác, ánh mắt chăm chú nhìn vào bàn bi-da. Vì hai người chênh lệch chiều cao nên cậu phải hơi cúi đầu, nghiêng người sát bên tai Bạch Du.

“Đây là bàn bóng 8 lỗ, không giống với bàn snooker trên tivi.”

Nhiệt độ trong phòng vốn đã không thấp, thêm việc tối nay Tạ Vũ Xuyên uống không ít rượu, khiến thân nhiệt cậu nóng đến ngỡ ngàng. Giọng nói thấm đẫm hơi men vang lên bên tai, phảng phất mùi mạch nha nhè nhẹ, khiến Bạch Du cũng cảm thấy có chút chếnh choáng, cúi đầu không dám nhìn người bên cạnh.

Tạ Vũ Xuyên nói một hồi mà không thấy ai đáp lại, liền nghiêng người sát hơn, nhẹ nhàng chạm trán vào trán Bạch Du, ép anh phải ngẩng đầu lên nhìn mình.

Như thể muốn chứng minh bản thân vì uống rượu mới hành động kỳ lạ như vậy, Tạ Vũ Xuyên cố ý chậm rãi hỏi: “Sao thế? Nghe không hiểu à?”

Còn chưa kịp để Bạch Du trả lời, Tạ Vũ Xuyên đã tiện tay ném miếng phấn sang một bên, nhặt quả bóng trắng đặt cạnh mép bàn, rồi lấy thêm một quả bóng đỏ đặt phía trước nó. Tay trái làm giá đỡ trên mặt bàn, tay phải nắm đuôi gậy, đưa đầu gậy tựa nhẹ lên đầu ngón cái và ngón trỏ.

Tạ Vũ Xuyên vai rộng eo thon, phần thân trên gần như song song với mặt bàn, tấm lưng rắn chắc càng trở nên căng cứng vì động tác kéo gậy.

Đến mắt Bạch Du cũng thấy nóng lên, anh bối rối dùng mu bàn tay mát lạnh áp lên gò má đang đỏ bừng, nhưng ánh mắt lại không dám rơi vào người Tạ Vũ Xuyên nữa.

Sau khi đánh xong một cú, Tạ Vũ Xuyên đứng dậy cầm gậy, quay sang thấy Bạch Du không hề chăm chú xem mình biểu diễn như cậu tưởng, liền hơi khó hiểu hỏi: “Không muốn chơi à?”

Lúc nói chuyện, một chân Tạ Vũ Xuyên chống lên thành bàn bi-da, cả người toát lên vẻ ung dung thả lỏng, thậm chí có chút lười biếng, hoàn toàn khác với vẻ nghiêm túc lạnh lùng ngày thường.

Cánh tay rám nắng trước mặt đầy cơ bắp và sức mạnh. Bạch Du như bị mê hoặc, chỉ do dự một chút rồi liền nhận lấy cây gậy từ tay Tạ Vũ Xuyên.

Vì lúc nãy không nghe giảng kỹ, vừa cúi người xuống bàn, Bạch Du liền bị Tạ Vũ Xuyên vỗ một cái không nặng không nhẹ vào thắt lưng từ phía sau.

“Thả lỏng, hạ eo xuống một chút.” Giọng nói khàn khàn vang lên bên tai, khiến Bạch Du cảm thấy tê dại cả một bên mặt. Anh đang định đưa tay lên chạm thử, thì lại bị Tạ Vũ Xuyên đè nhẹ xuống từ phía sau. “Tập trung nào.”

Cánh tay của Tạ Vũ Xuyên vòng qua từ bên người Bạch Du, một tay giúp anh điều chỉnh tư thế tay chống đỡ, tay kia lần theo thân gậy trượt về phía sau, từ từ nắm lấy bàn tay đang cầm gậy của Bạch Du.

Thực ra hai người không hề có tiếp xúc cơ thể, nhưng nhìn từ xa thì cứ như Bạch Du đang được Tạ Vũ Xuyên ôm vào lòng vậy.

Nhiệt độ cơ thể của Tạ Vũ Xuyên vốn đã cao hơn Bạch Du nhiều vì uống rượu, cộng thêm chiếc áo len mềm mại trên người Bạch Du, giờ đây anh giống như đang bị một đám lửa bao quanh, chỉ cần thêm một mồi lửa nữa thôi là sợ sẽ bị thiêu cháy mất.

Bạch Du ngơ ngác để mặc cho Tạ Vũ Xuyên điều chỉnh tư thế, mấy ngón tay trái cứng đơ không thể tạo được động tác, chỉ cảm nhận được đầu ngón tay thô ráp mang theo vết chai của Tạ Vũ Xuyên đang nhẹ nhàng bóp lấy đầu ngón tay anh, khi thì gập lại, khi thì duỗi ra.

Sợ tiếng tim đập hỗn loạn trong lồng ngực bị Tạ Vũ Xuyên nghe thấy vì quá gần, Bạch Du cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở, eo cũng vô thức đổ sát về mép bàn, cả người như thu nhỏ hẳn lại, cũng vì vậy mà kéo giãn được khoảng cách với Tạ Vũ Xuyên đôi chút.

Rõ ràng còn đang điều chỉnh vị trí cây gậy, thế nhưng Tạ Vũ Xuyên vẫn phát hiện ra sự thay đổi nhỏ của Bạch Du. Ban nãy hai chân cậu đứng dạng sang hai bên Bạch Du, lúc này lại bất ngờ đưa chân chen vào g*** h** ch*n đang khép lại của anh, rồi dùng đầu gối đẩy nhẹ chân phải của anh sang bên ngoài.

Động tác bất ngờ khiến Bạch Du đã cứng người vì căng thẳng, nay suýt nữa đứng không vững, cả người nghiêng về phía bàn bi-da. May là Tạ Vũ Xuyên phản xạ nhanh, vội đỡ lấy eo anh, giúp anh không đổ sấp lên bàn trong một tư thế ngượng ngùng.

Dường như Tạ Vũ Xuyên hoàn toàn không nhận ra sự mập mờ trong hành động của hai người, cũng bỏ qua những quy tắc bi-da đã dạy trước đó, nghiêng người, nghiêm túc hỏi bên tai Bạch Du: “Muốn đánh quả nào?”

“Quả… quả nào cũng được.” Bạch Du giọng run run, không nhịn được mà nuốt nước bọt.

Đúng lúc đó, tiếng bước chân vang lên từ cầu thang gỗ phía sau, giọng Lang Dịch vang lên trước cả người: “Lát nữa có một người bạn của tôi sẽ đến, chắc mình phải sắp xếp lại phòng một chút rồi.”

Dây thần kinh của Bạch Du như dây cung đang kéo căng, bị giọng nói đột ngột của Lang Dịch làm đứt phựt, anh lập tức chui ra khỏi vòng tay của Tạ Vũ Xuyên như kẻ có tật giật mình.

Khoảng không trước ngực bất chợt trống rỗng, cảm giác nóng rát vừa rồi cũng lập tức tan biến, nhưng Tạ Vũ Xuyên lại cảm thấy như có gì đó nghẹn lại trong ngực. Cậu nắm lấy cây gậy bi-da, bất ngờ đánh một cú mạnh về phía trước, “cộp” một tiếng va vào quả bi trắng vừa mới được đặt.

Quả bi trắng lăn theo đường chéo, va vào cạnh bàn rồi bật ngược lại, chính xác đánh trúng một quả bi đỏ phía sau.

Tạ Vũ Xuyên đứng thẳng người, quay đầu cau mày nhìn Lang Dịch, đúng lúc đó quả bi đỏ rơi “cạch” xuống lỗ, phát ra âm thanh va chạm giòn tan dưới đáy hộc.

Nhận ra mình đến không đúng lúc, Lang Dịch nhướng mày, thản nhiên khoanh tay dựa vào khung cửa, trêu: “Ồ, lực mạnh đấy.”

Như vừa mới thấy Bạch Du bên cạnh, cậu ta làm ra vẻ sực nhớ ra: “Tiểu Bạch cũng ở đây à? Vậy thì đúng lúc, có chuyện cần thương lượng với hai người.”

Tai Bạch Du đỏ bừng, Tạ Vũ Xuyên đặt gậy xuống, mở tủ lạnh nhỏ bên cạnh lấy cho anh một lon nước ngọt ướp lạnh.

“Tôi có một người bạn nữa sắp đến, giờ đã muộn, về cũng không an toàn nên tôi tự ý cho cậu ấy ở lại. Như vậy thì Ti Thừa sẽ không ngủ cùng tôi được nữa.” Lang Dịch nói xong, còn liếc mắt đầy ẩn ý nhìn Tạ Vũ Xuyên, rồi mới quay sang Bạch Du: “Tiểu Bạch, anh xem có tiện thì…”

Mấy chữ cuối còn chưa kịp nói ra, thì Tạ Vũ Xuyên đã cắt lời ngay: “Không tiện.”

Rõ ràng Lang Dịch đang hóng chuyện, không sợ to chuyện còn làm bộ khó xử: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Tiểu Bạch ở cùng phòng với tôi.” Ánh mắt Tạ Vũ Xuyên lạnh lùng liếc cảnh cáo Lang Dịch, giọng nói không nặng cũng không nhẹ.

Bạch Du đang uống coca bên cạnh, nghe vậy suýt chút nữa thì bị sặc, há miệng định nói mình không muốn ngủ cùng phòng với Tạ Vũ Xuyên.

Tạ Vũ Xuyên nhìn ra sự do dự trong nét mặt anh, không vui lên tiếng: “Vậy anh muốn ngủ với Diệp Ti Thừa hay là Yến Tuy?”

Thật lòng mà nói, Bạch Du cảm thấy ở với ai cũng không ổn cả, đặc biệt là Tạ Vũ Xuyên.

“Được rồi, hai người đồng ý là được, tôi xuống nói lại với đám người Yến Tuy.”

Lang Dịch nói rồi cầm điện thoại lên, cúi đầu nhấn vài cái trên màn hình, chuẩn bị đi xuống tầng.

Trong lòng Bạch Du thầm kêu gào, tôi còn chưa gật đầu mà. Sao lại coi như đồng ý hết rồi. Chỉ nghĩ đến chuyện lát nữa phải ngủ cùng một giường với Tạ Vũ Xuyên, mặt anh liền nóng ran.

Có thể là do không khí lúc nãy giữa hai người quá tốt, cũng có thể do rượu làm đầu óc trở nên liều lĩnh hơn, Bạch Du bất chợt lấy can đảm, như thử thăm dò, lại như làm nũng mà hỏi: “Vậy cậu muốn ngủ bên nào?”

Bạch Du tự cho rằng mình giấu kín tâm tư rất khéo, đâu ngờ ánh mắt anh khi nhìn Tạ Vũ Xuyên lại như ngấn nước, vừa dịu dàng vừa đầy tình ý.

Lúc Tạ Vũ Xuyên dạy Bạch Du chơi bi-da đã ngầm chiếm chút tiện nghi, nửa ôm nửa dạy. Bây giờ bị ánh mắt đó liếc qua, ngọn lửa vừa dập tắt chưa được bao lâu lại bùng lên lần nữa.

Cậu cố gắng nhắm mắt lại, kìm nén h*m m**n đang trỗi dậy.

Đợi mãi không nghe thấy trả lời, trái tim đang rạo rực của Bạch Du dần bình tĩnh trở lại, nhiệt độ trên mặt cũng nguội bớt.

Nụ cười gượng gạo nơi khóe miệng dần tắt, anh lùi về sau một bước, vội kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

“Tôi nói đùa đấy.” Bạch Du gượng gạo cong môi cười hai tiếng, tiếng cười khô khốc đến mức chính anh cũng thấy xấu hổ.

Chưa đợi Tạ Vũ Xuyên kịp nói gì, thì dưới nhà vang lên tiếng cổng sân mở ra rồi đóng lại.

“Chắc là bạn của Lang Dịch tới rồi.” Bạch Du chỉ muốn rời khỏi tình cảnh này càng nhanh càng tốt, bèn giả vờ nói: “Tôi xuống xem một chút.”

Tạ Vũ Xuyên nhìn bóng lưng Bạch Du bỏ chạy chối chết, phải cố gắng lắm mới kiềm chế được h*m m**n kéo người kia lại. Khóe mắt liếc thấy lon nước ngọt ướp lạnh ban nãy mình đưa cho Bạch Du, Tạ Vũ Xuyên thuận tay cầm lên lắc nhẹ, phát hiện bên trong vẫn còn nửa lon.

Quầng nước nhỏ quanh miệng lon, lớp nước ngọt tràn ra ban nãy đã không còn bong bóng khí. Trong đầu Tạ Vũ Xuyên bất chợt hiện lên hình ảnh đôi môi cong lên của Bạch Du, vệt nước trong suốt lấp lánh nơi hạt ngọc trên môi anh.

Sắc mặt Tạ Vũ Xuyên tối sầm, lon nước trong tay cậu bị bóp méo, vài giọt nước ngọt văng ra, đúng lúc rơi vào kẽ ngón tay cái và ngón trỏ.

Ánh mắt Tạ Vũ Xuyên trầm xuống, giây tiếp theo liền cúi đầu, khẽ l**m đi những giọt nước ngọt màu hổ phách còn vương nơi đó.

Chất lỏng lạnh buốt ấy chẳng thể dập tắt được ngọn lửa đang thiêu đốt trong cơ thể, ngược lại còn khiến xúc cảm nơi môi lưỡi trở nên nóng bỏng hơn. Nhịp đập dữ dội nơi lồng ngực khiến hơi thở cậu ngày càng gấp gáp.

Có một số chuyện, đã đến lúc phải có kết quả rồi.

Hết chương 34

Bình Luận (0)
Comment