Chương 36
Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan
Biệt thự nằm cách xa trung tâm thành phố, gần bờ biển phía Tây. Ở đây không có quy định cấm đốt pháo hoa nên nhiều người chọn đến đây đón năm mới cũng vì lý do đó.
Diệp Ti Thừa đã đặt mua khá nhiều pháo hoa trên mạng từ một tuần trước, đủ loại lớn nhỏ, chất đầy cả cốp xe.
Vì còn một khoảng thời gian nữa mới đến giao thừa, mọi người bàn bạc một chút, quyết định đốt vài cái nhỏ trước cho vui.
Yến Tuy lục lọi trong thùng pháo ra một cái pháo hoa trông kỳ quái, cầm lên xem tới lui rồi lẩm bẩm: “Gà mái đẻ trứng?”
Sau đó cậu ta gọi mọi người lại xem, đặt pháo hoa xuống đất rồi rút bật lửa ra châm ngòi ở đầu con gà.
Giống như pháo hoa bình thường, chỗ bị châm lửa bốc lên những tia lửa nhỏ li ti. Khi mọi người tưởng đâu chỉ có vậy thì phần đuôi con gà bất ngờ phồng lên một quả bóng. Đợi pháo cháy hết, phát ra một tiếng “phụt”, quả bóng cũng phồng to dần, cuối cùng lủng lẳng ngay mông con gà.
“Đệt, xàm vãi ha ha ha ha.”
Yến Tuy ôm bụng cười, ngồi thụp xuống đất, “Trứng gì mà dính luôn vào mông thế này?”
Lang Dịch bị cậu ta làm cho buồn nôn không chịu nổi, nhưng vì Dư Niên còn đứng bên cạnh nên đành cố nhịn lời mắng chửi trong miệng, chỉ dùng đầu gối huých nhẹ vào lưng Yến Tuy một cái: “Đủ rồi đấy.”
Tâm trạng Yến Tuy hoàn toàn không bị ảnh hưởng, hào hứng chạy lại cốp xe ôm ra một cái thùng lớn, lục lọi một hồi lại lấy ra bốn cái gà mái đẻ trứng y hệt, xếp thành hàng dưới đất, rồi châm ngòi theo thứ tự.
Vì có sự chênh lệch thời gian, bốn quả pháo cháy hết rất có quy củ, lần lượt “đẻ trứng”, khéo một cái là lần này màu trứng còn khác nhau, trông càng lúc càng buồn cười khi cùng lúc phồng to lên.
“Thừa Nhi, cậu mua cái pháo này đúng là đỉnh của chóp!” Yến Tuy cười híp cả mắt, đi quanh cái thùng giấy đựng pháo hoa để tìm con mồi tiếp theo.
Tạ Vũ Xuyên lấy ra một nắm pháo bông từ thùng, lặng lẽ bước đến bên Bạch Du đang đứng cười ngây ngô, ghét vào tai anh nói: “Muốn đốt cái này không?”
Bạch Du đang dồn hết sự chú ý vào Yến Tuy nên lúc đầu không nghe rõ Tạ Vũ Xuyên nói gì, đến khi thấy một nắm pháo hoa đang được vẫy vẫy trước mặt mới hiểu ra.
Đoán được ý định của đối phương, Bạch Du rút mấy que pháo bông từ tay Tạ Vũ Xuyên. Tuy pháo bông nổi tiếng là không nóng, nhưng anh cũng không dám đốt giữa đám đông.
May mà gần đó có một chỗ vừa thoáng đãng vừa cách mọi người không xa, Bạch Du chỉ tay về phía đó, dùng ánh mắt hỏi ý Tạ Vũ Xuyên.
Tạ Vũ Xuyên rút bật lửa ra châm que pháo trong tay mình trước, đợi lửa bùng lên rồi mới đưa qua châm pháo cho Bạch Du.
Tuy pháo bông an toàn, nhưng tia lửa lại không rực rỡ như pháo thường, nổ tí tách như một luồng điện lóe lên, được cái thời gian cháy khá lâu.
Bạch Du mỗi tay cầm hai que pháo hoa, một tay vẽ hình tròn, một tay vẽ hình vuông, một mình chơi đùa vô cùng thích thú.
Khi pháo sắp cháy hết, Tạ Vũ Xuyên lại châm một que khác rồi nhét vào tay anh. Lần này Bạch Du không còn bắt chước Chu Bá Thông “tay trái đánh tay phải”, mà dùng que pháo vẽ vài đường lượn sóng trên không trung, bảo Tạ Vũ Xuyên đoán xem là gì.
Tạ Vũ Xuyên nghĩ nát óc cũng không đoán ra được anh đang vẽ gì, đành chịu thua.
“Là sông đấy.” Bạch Du lại lấy thêm một que pháo bông, chạy vài bước về phía trước rồi quay đầu lại nói với Tạ Vũ Xuyên: “Đồ ngốc.”
Men say trong người Bạch Du vốn đã vơi đi quá nửa, nhưng bị gió lạnh thổi qua, cơn say lại dâng lên. Nếu là lúc tỉnh táo, chắc chắn anh sẽ không làm ra mấy trò ngốc như vậy.
Thấy Bạch Du vui vẻ như thế, Tạ Vũ Xuyên cũng mặc kệ để anh nghịch, cậu đứng phía sau lắc đầu cười, rồi nhìn anh bắt đầu vòng chơi mới kiểu “anh vẽ tôi đoán”.
Lần này động tác của Bạch Du lớn hơn hẳn ban nãy, đầu tiên vẽ một nét ngang rồi một nét dọc, sau đó lại tiếp tục vẽ thêm bên cạnh.
Đến hình thứ ba, Tạ Vũ Xuyên mới bừng tỉnh nhận ra Bạch Du đang viết chữ cái tiếng Anh.
Bạch Du viết rất nhanh, vừa viết xong liền xoay người lại, hai tay dang ra, trong tay vẫn còn đang cháy que pháo bông chưa tắt.
Tạ Vũ Xuyên hiểu, Bạch Du viết chữ “Thanks.”
Hình như tuyết rơi càng lúc càng dày, nhưng gió lại lặng đi rất nhiều. Lúc này nhịp tim Tạ Vũ Xuyên đập dồn dập, thậm chí cả hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Cậu hoàn toàn dựa theo bản năng bước nhanh mấy bước về phía Bạch Du, tranh thủ lúc đối phương còn chưa kịp phản ứng thì đã nhào tới ôm chặt lấy anh. Hơi thở nóng hổi phả lên làn da lành lạnh ở cổ của Bạch Du, cánh tay rắn chắc vòng qua áo phao ôm lấy anh, tuy siết chặt nhưng không đến mức ghì cứng người anh lại.
“Cảm ơn cậu nhé.” Bạch Du khẽ nói.
Thật ra Tạ Vũ Xuyên không cần lời cảm ơn từ Bạch Du, cậu hít sâu mấy hơi, đang định mở miệng thì từ phía không xa sau lưng bỗng vang lên tiếng pháo nổ rầm rộ. Bạch Du thò đầu ra từ trong lồng ngực Tạ Vũ Xuyên, xác nhận không ai đang nhìn về phía hai người, lúc này mới vỗ nhẹ lưng Tạ Vũ Xuyên, rồi từ từ lùi ra khỏi vòng tay cậu.
“Chúc mừng năm mới!”
“Ô hô ~”
Ánh sáng từ pháo hoa thắp rực cả nửa bãi biển. Tạ Vũ Xuyên hiếm khi nở nụ cười, kéo tay Bạch Du chạy về chỗ đám bạn. Khi cậu quay đầu lại, pháo hoa rực rỡ vừa hay chiếu sáng một bên gương mặt. Bạch Du chợt phát hiện, thì ra lúc Tạ Vũ Xuyên cười trông rất đẹp.
**
Trước khi quay về biệt thự, Yến Tuy tiện tay cào một nắm tuyết từ bụi cây ven đường, vo thành một quả cầu rồi ném thẳng vào người Tạ Vũ Xuyên đang đi phía trước.
Vừa hay viên gạch đá ngay trước chân Bạch Du có một chỗ hơi gồ ghề, Tạ Vũ Xuyên sợ anh vấp phải nên kéo người anh nghiêng về phía mình một chút, đúng lúc đó, quả cầu tuyết rơi trúng ngay cổ Bạch Du.
“Áu” Bạch Du giật mình, luống cuống ngồi thụp xuống đất, hai tay liên tục lục lọi quanh phần mũ trùm, nhưng quả cầu tuyết đã vỡ ra, một ít còn trượt cả vào bên trong cổ áo.
Tạ Vũ Xuyên vội vàng giữ tay Bạch Du lại, không cho anh cử động, sau đó giúp anh phủi hết những mảng tuyết còn bám bên ngoài, rồi mới đỡ anh đứng dậy, cùng nhau đi vào trong biệt thự.
“Tiểu Bạch, tôi không cố ý đâu.” Yến Tuy vội vã chạy tới, còn định giải thích thêm vài câu.
Bạch Du định quay đầu lại, nhưng lại bị Tạ Vũ Xuyên chắn ngang nên đành quay lưng nói vọng ra sau: “Không sao không sao, coi như giúp tôi tỉnh rượu thôi.”
Vào đến trong biệt thự, việc đầu tiên Tạ Vũ Xuyên làm là cởi áo khoác ngoài của Bạch Du ra. Sau khi chào mấy người bạn phía sau, cậu lập tức đưa Bạch Du lên lầu.
“Trong phòng ngủ có bình nóng lạnh, lát nữa anh nhớ tắm nước nóng thật nhanh, đừng để bị cảm lạnh đấy.” Tạ Vũ Xuyên vừa đi vừa dặn.
Bạch Du đưa tay vuốt phần đuôi tóc hơi ướt, vẻ không mấy bận tâm: “Tôi không yếu như cậu tưởng đâu, yên tâm đi.”
Sau khi đưa Bạch Du vào phòng ngủ, nhân lúc anh đang tìm đồ để thay, Tạ Vũ Xuyên tranh thủ vào phòng tắm kiểm tra bình nóng lạnh, xác nhận nước nóng vẫn chảy bình thường rồi mới yên tâm xuống lầu.
“Tiểu Bạch không sao chứ?” Yến Tuy đứng ở đầu cầu thang hỏi, trên tay cầm một đĩa dâu tây vừa rửa sạch.
Chuyện này vốn chẳng phải gì to tát, trẻ con miền Bắc ai chẳng từng bị ném tuyết, nhưng dù sao cũng là cậu gây ra, Yến Tuy vẫn cảm thấy hơi áy náy nên cứ đứng đây đợi.
“Không sao đâu.” Tạ Vũ Xuyên khoác tay lên cổ cậu, kéo cùng đi xuống lầu: “Đang tắm rồi.”
Nghe Tạ Vũ Xuyên nói vậy, Yến Tuy cũng yên tâm, đưa đĩa dâu cho Tạ Vũ Xuyên rồi quay người chạy về chỗ Diệp Ti Thừa để tiếp tục chơi game, còn Tạ Vũ Xuyên thì vào bếp nấu lại một ấm nước sôi cho Bạch Du.
Tới khi cậu bưng cốc nước quay lại lầu trên thì đã qua hơn mười phút, theo tốc độ của Bạch Du thì chắc đã tắm xong từ lâu rồi.
Dù gì đêm nay hai người cũng ngủ chung một phòng, cậu sợ mình đột ngột xông vào sẽ khiến Bạch Du thấy khó xử, nên tựa lưng vào tường cạnh cửa, lấy điện thoại ra soạn tin nhắn.
Ngay lúc chuẩn bị ấn gửi, Tạ Vũ Xuyên chợt nhớ lại, sau khi tranh lì xì khi nãy, cậu vô tình thấy nội dung tìm kiếm trên điện thoại của Bạch Du, liền khẽ cau mày, xóa đi tin nhắn vừa soạn xong.
Đúng lúc đó, Bạch Du mặc một bộ đồ ngủ bằng vải cotton bước ra khỏi phòng tắm, vừa định dùng khăn lau tóc thì nghe thấy điện thoại đặt bên cạnh reo lên hai tiếng. Màn hình hiện tên người gửi là Tạ Vũ Xuyên, mở ra thì thấy hai bao lì xì.
Bạch Du khựng lại, ngừng tay lau tóc, nhắn lại một dấu hỏi chấm.
Tạ Vũ Xuyên đáp: “Có hai bao lì xì, một cái một xu, một cái hai trăm, thử xem vận may của anh ra sao.”
Bạch Du chợt nhớ lại trước khi đốt pháo hoa, lòng thầm nghĩ, đúng là Tạ Vũ Xuyên đã nhìn thấy rồi, không khỏi bật cười.
Bạch Du: “Làm gì vậy, cậu tưởng tôi là con nít chắc?”
Tạ Vũ Xuyên: “Tôi muốn làm anh vui.”
Bạch Du: “Nhưng tôi thật sự không có vận may lắm.”
Tạ Vũ Xuyên bên kia trả lời rất nhanh: “Tin tôi đi, tôi đảm bảo.”
Câu nói này nếu là lúc bình thường thì chắc chắn không phải kiểu mà Tạ Vũ Xuyên sẽ nói ra, nhưng vào khoảnh khắc này, hai người đang cách nhau một cánh cửa, tuy không thể nhìn thấy nhau, nhưng sau khi cùng trải qua một đêm đầy biến động cảm xúc, Tạ Vũ Xuyên thật lòng chỉ muốn dỗ dành Bạch Du.
“Rút được 200 thì tôi sẽ nói cho anh biết một bí mật.” Tạ Vũ Xuyên tiếp tục dụ dỗ Bạch Du.
Bạch Du biết vận may của mình không tốt nên vốn dĩ không muốn thử, nhưng lại quá tò mò không biết Tạ Vũ Xuyên có bí mật gì muốn chia sẻ với mình. Cuối cùng, sau một hồi lưỡng lự, anh vẫn nhấn vào cái bao lì xì bên dưới.
Tỷ lệ 50%, vậy mà Bạch Du may mắn rút trúng cái bao lì xì 200 tệ.
Tạ Vũ Xuyên vẫn dán mắt vào màn hình, thấy Bạch Du nhận một trong hai bao lì xì thì không nói một lời liền rút lại bao còn lại. Ngay lập tức, điện thoại báo có 200 tệ được chuyển vào tài khoản.
**
Tác giả: WeChat hình như chỉ có thể hoàn lại bao lì xì, chứ không thể tự ý rút lại?
Hết chương 36