Nơi Có Biển - Thập Tê

Chương 41

Chương 41

Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan

Bạch Du thở hổn hển co rút lại trong sofa, cả cơ thể vẫn chưa bình tĩnh lại. Còn Tạ Vũ Xuyên thì đã vào nhà vệ sinh gần 20 phút rồi vẫn chưa ra.

Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, toàn thân Bạch Du như muốn bốc khói, anh cúi đầu liếc nhìn bụng dưới của mình, sau đó túm lấy cái gối ôm bên cạnh và úp mặt vào đó.

Lúc đầu, Bạch Du còn đang khổ sở tìm cách thoát khỏi sự kìm kẹp của Tạ Vũ Xuyên. Nhưng chưa giãy giụa được bao lâu, anh đã nhận ra sự khác thường của đối phương.

Như để xác nhận suy đoán trong đầu, Bạch Du còn cố ý nghiêng người dựa về phía sau, kết quả là bị Tạ Vũ Xuyên siết chặt hơn nữa.

“Đừng nhúc nhích.” Hơi thở nóng rực của Tạ Vũ Xuyên phả vào sau gáy Bạch Du, răng nanh lướt nhẹ trên làn da trắng mịn của anh. Không đau, chỉ là tê tê ngứa ngứa.

Bạch Du đứng yên không dám nhúc nhích, một cảm giác đau nhói kèm theo tê dại từ xương cụt lan thẳng đến tim, ngực như bị bỏ trống, khiến anh chỉ muốn quay người lại ôm lấy Tạ Vũ Xuyên.

Chẳng bao lâu sau, cảm giác nóng bỏng ấy biến mất, thay vào đó là tiếng cửa phòng vệ sinh mở ra. Chỉ là nơi bị cắn vẫn còn vương chút hơi ẩm, khi lớp nước đó dần nguội đi, lại trở nên lạnh buốt khiến Bạch Du rùng mình từng trận.

Khi Tạ Vũ Xuyên bước ra, Bạch Du vẫn giữ nguyên tư thế như lúc nãy, trông chẳng khác gì một con đà điểu đang chui đầu xuống cát.

Vừa nãy Tạ Vũ Xuyên đã rửa mặt bằng nước lạnh, tay vẫn còn hơi mát. Khi cậu kéo gối ôm khỏi tay Bạch Du, vô tình chạm phải mặt anh, nhiệt độ nóng bỏng đó khiến cậu suýt bật cười. Nhưng sợ làm Bạch Du thấy ngại nên cố nhịn, một lúc sau mới hỏi: “Anh định khi nào về?”

“Thứ Ba,” Bạch Du nghĩ một chút rồi nói, “Trước tết ông Táo một ngày.”

Tạ Vũ Xuyên lấy điện thoại ra xem lịch, hơi thắc mắc: “Tết ông Táo không phải là ngày 23 tháng Chạp sao? Vậy hôm đó chính là thứ Ba mà.”

“Bên chỗ anh, 24 mới là tết ông Táo.” Bạch Du ghé sang cạnh Tạ Vũ Xuyên, cùng xem điện thoại. “Vậy bên em ăn gì vào tết ông Táo?”

Tạ Vũ Xuyên không cần nghĩ, đáp ngay: “Kẹo mạch nha, chính là táo đường, để cho ông Táo nói ngọt một chút.”

Bạch Du bật cười khúc khích, chọc vào cánh tay cứng như đá của cậu: “Bên anh ăn bánh tổ. Để anh mang về cho em thử.”

Tạ Vũ Xuyên gật đầu hiểu ý: “Vậy vừa hay, anh có thể ăn kẹo mạch nha xong rồi mới về nhà, để miệng ngọt một chút, dỗ dành ba mẹ anh.” Cậu xoa đầu Bạch Du, cười nói: “Anh may lắm nhé, năm nay được đón hai lần tết ông Táo.”

Bạch Du cũng bật cười theo, nhưng trong lòng lại chẳng thoải mái như vẻ ngoài. Anh thật sự không biết lần này về nhà, ba mẹ sẽ có thái độ thế nào.

Dạo này, Bạch Du luôn giữ liên lạc với Đinh Chi Sính, chủ yếu là để dò hỏi phản ứng của ba mẹ từ chỗ cậu ta.

Theo lời Đinh Chi Sính kể lại, hai bác mỗi khi nhắc đến Bạch Du đều không bộc lộ cảm xúc quá rõ rệt, chỉ là đôi khi đang trò chuyện thì bị ai đó ngắt lời, khiến Đinh Chi Sính cũng không dám tiếp tục dò hỏi thêm nữa.

Bạch Du đoán chắc chắn ba mẹ vẫn chưa tha thứ cho mình, chỉ là vì nể mặt Đinh Chi Sính nên không tiện nói nhiều điều.

Anh thở dài, có chút nghi ngờ việc mình đột ngột quay về rốt cuộc là đúng hay sai.

Vào ngày tết ông Táo ở phương Bắc, Tạ Vũ Xuyên đặc biệt hẹn Bạch Du đi ăn trưa. Quán sủi cảo ven đường lúc này đông nghịt người, cửa vừa mở ra đã thấy không ít người xách túi đóng gói sẵn vội vã lái xe rời đi.

Bạch Du chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, không khỏi có chút ngạc nhiên.

May mà Tạ Vũ Xuyên đã đặt bàn từ sớm, ở một quán sủi cảo trong trung tâm thương mại chuyên về hải sản. Một phần sủi cảo tôm nguyên con chỉ có 12 cái mà đã bán đến 60 tệ, còn nhân trộn nhum biển thì giá còn phải gấp đôi.

Bạch Du lật thực đơn, có phần giật mình, ánh mắt khẽ liếc sang loại nhân trứng gà dưa chuột có giá mềm hơn một chút.

Tạ Vũ Xuyên dựa theo mức độ đề xuất trong quán mà gọi ba loại nhân ngon nhất, lại gọi thêm vài món ăn kèm nhỏ.

Bạch Du âm thầm tính toán giá tiền, thấy hơi xót ruột, liền gập thực đơn lại đưa cho nhân viên phục vụ bên cạnh. Đợi người đó rời đi, anh mới ghé lại gần, khẽ nói với Tạ Vũ Xuyên: “Đắt quá, sủi cảo này cũng đâu phải bắt buộc phải ăn đâu.”

“Lên xe ăn sủi cảo, xuống xe ăn mì. Bữa này không chỉ là vì phong tục tết ông Táo, mà cũng là tiễn anh.” Tạ Vũ Xuyên rót đầy trà vào cốc trước mặt Bạch Du, lại giúp anh mở khăn lau tay, “Hy vọng anh có thể thuận lợi, suôn sẻ.”

Tạ Vũ Xuyên như thể cái gì cũng không biết, mà cũng như cái gì cũng đều biết. Chỉ là Bạch Du không nói, thì cậu cũng không hỏi nhiều.

Bạch Du nhận lấy khăn, tỉ mỉ lau từng ngón tay một. Khăn đã khử trùng nên rất nóng, hơi ấm từ đầu ngón tay lan dần vào tận tim.

Buổi chiều, Tạ Vũ Xuyên đóng cửa tiệm sớm, cho Tiểu Hải nghỉ nửa ngày, còn mình thì lái xe đưa Bạch Du ra sân bay.

Trên đường đi, cậu không ngừng hỏi Bạch Du có quên mang gì không, sau đó lại dặn dò anh lúc xuống máy bay phải chú ý giữ hành lý cẩn thận. Nếu sân bay có taxi thì bắt luôn, khỏi phải kéo hành lý vòng tới vòng lui vất vả.

Nghe đến đây, Bạch Du không nhịn được phì cười, anh nghiêng người sang, quay mặt về phía Tạ Vũ Xuyên hỏi: “Nếu em không nói thì anh cũng quên mất rồi, lúc trước sao em lại nghĩ đến chuyện đi làm tài xế xe công nghệ vậy?”

“Là em muốn làm chắc,” Tạ Vũ Xuyên cũng bật cười theo, “Cũng tại Yến Tuy thôi.”

Thế là Tạ Vũ Xuyên kể lại từ đầu đến cuối chuyện xảy ra hôm đó. Cậu nhớ lại cảnh Bạch Du ngồi thụp sau vali hành lý, ló đầu ra nhìn mình ngốc nghếch nhưng lại rất dễ thương.

Tưởng rằng sau vài tháng, chuyện đó đã dần phai nhạt. Không ngờ khi nhắc lại, những hình ảnh lúc ấy lại hiện lên trong đầu cậu như những thước phim, từng khung một, sống động rõ ràng.

“Bảo sao hôm đó em đến muộn thế,” Bạch Du không nhịn được lẩm bẩm, “Đến cả tiền xe cũng không biết tính.”

Tạ Vũ Xuyên nhớ lại cái app mình đã xóa trong cơn giận, cũng cảm thấy có chút buồn cười.

Bạch Du cười đã đời rồi ngồi ngay ngắn lại, đầu khẽ tựa lên cửa kính xe, “May mà lại gặp được em.”

Tạ Vũ Xuyên nhìn theo bóng Bạch Du bước vào cửa lên máy bay, lúc này mới lái xe quay về nhà ba mẹ.

Vừa mở cửa ra đã thấy Tạ Bạc Lâm từ trong bếp bưng một đĩa sủi cảo bước ra, thấy cậu thì chỉ đơn giản nói cậu đi rửa tay, rồi quay người đi về phía bàn ăn.

Vì Tạ Vũ Trình ở trường không thể về, Thẩm Yên đã gói sẵn một phần để đông trong tủ lạnh, chờ đến cuối tuần cậu nhóc quay về thì ăn.

Trên bàn ăn, Thẩm Yên tự nhiên kể chuyện gần đây nghe thấy hoặc nhìn thấy, cũng nhắc đến việc con gái của cô bạn thân mới bắt đầu yêu đương.

Tạ Vũ Xuyên chỉ im lặng lắng nghe, ngược lại Tạ Bạc Lâm hôm nay lại có phần khác thường, chủ động hỏi tình hình gần đây của tiệm, rồi hỏi Tạ Vũ Xuyên sau này có dự định gì không.

Tạ Vũ Xuyên có chút bất ngờ xen lẫn cảm động. Bởi vì lúc đầu khi cậu quyết định mở một cửa tiệm như vậy, Tạ Bạc Lâm không mấy đồng ý. Ông cho rằng con trai mình từ nhỏ học hành không tệ, lại còn ra nước ngoài học mấy năm, sau khi về nước nên tìm một công việc ổn định mới đúng. Vậy mà cậu lại chọn khởi nghiệp, hơn nữa còn là một ngành không quá phổ biến.

Tạ Bạc Lâm không hiểu về thể thao mạo hiểm, nhưng năm đó để thuyết phục ông, Tạ Vũ Xuyên từng viết hẳn một bản “kế hoạch dự án” rất chi tiết đưa cho ông xem. Chính điều đó khiến Tạ Bạc Lâm bắt đầu nhìn lại đứa con trai lớn có phần bị ông xem nhẹ này. Nhìn thấy dáng vẻ giờ đây có thể tự gánh vác mọi thứ, ông bỗng cảm thấy có chút tiếc nuối.

Tạ Bạc Lâm gắp một chiếc sủi cảo tròn trịa chấm vào nước chấm trước mặt, như vô tình nói một câu: “Vũ Xuyên cũng nên yêu đương rồi.”

Tạ Vũ Xuyên nghe vậy thì khựng lại, ánh mắt vô thức liếc sang phía Thẩm Yên.

Thẩm Yên không để lộ cảm xúc, chỉ nhẹ nhàng đưa cho cậu một ánh mắt trấn an, rồi mỉm cười đỡ lời: “Vũ Xuyên tự biết cân nhắc.”

Tạ Vũ Xuyên vừa suy nghĩ về ẩn ý trong lời của Tạ Bạc Lâm, vừa không ngừng nhớ đến Bạch Du ở cách đây hơn ngàn cây số, đến nỗi cả bữa cơm chẳng còn vị gì.

Thẩm Yên thấy con trai cứ liên tục rút điện thoại ra, chỉ nhìn màn hình rồi lại cất đi, trong lòng cũng đã đoán được vài phần.

Bà đứng dậy vào bếp, bưng ra một đĩa kẹo mạch nha nhỏ đặt ở giữa bàn, rồi nói: “Nào, ăn kẹo mạch nha đi.”

Tạ Vũ Xuyên cầm viên kẹo tròn trịa ngọt ngào kia, cảm giác dính dính trên tay ngày một rõ hơn. Lúc này cậu mới chợt nhớ ra mình đã từng hứa với Bạch Du rằng ăn xong kẹo mạch nha rồi mới về nhà.

Thẩm Yên thấy vậy thì hối thúc cậu ăn nhanh lên, còn nói để mua được loại kẹo mạch nha giòn rụm thế này bà đã mất không ít công sức.

“Ba, con có chuyện muốn nói với ba.” Tạ Vũ Xuyên đột ngột đứng dậy, cắt ngang lời Thẩm Yên sắp nói tiếp.

Không khí trong phòng ăn bỗng chốc khựng lại, như thể bầu không khí hòa thuận cả buổi tối chỉ là giả tạo. Khóe miệng vẫn luôn mỉm cười của Thẩm Yên từ từ hạ xuống, còn Tạ Bạc Lâm thì chỉ đặt nửa viên kẹo còn lại trong tay xuống đĩa, đứng dậy uống một ngụm trà trước mặt.

Trong thư phòng, Tạ Bạc Lâm ngồi vào vị trí quen thuộc của mình, còn Tạ Vũ Xuyên thì đứng thẳng bên cạnh bàn, trông chẳng khác gì một cấp dưới đến báo cáo công việc.

Tạ Bạc Lâm không có vẻ gì là muốn nghe báo cáo, ông chỉ tay vào chiếc ghế bên cạnh, ra hiệu cho Tạ Vũ Xuyên ngồi xuống.

Tạ Vũ Xuyên biết hành động vừa rồi của mình không được khôn ngoan cho lắm, thậm chí có phần bốc đồng, nhưng cậu thật sự không muốn tiếp tục giấu diếm ba mình nữa, cũng muốn cho bản thân một giải thoát.

Hết chương 41

Bình Luận (0)
Comment