Nơi Có Biển - Thập Tê

Chương 72

Chương 72

Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan

Tạ Vũ Xuyên chỉ chuẩn bị một chiếc áo choàng tắm nên khi cậu ra ngoài chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, ngoài ra chỉ còn chiếc khăn trắng mà Bạch Du quên mang theo.

Lang Dịch và Tạ Vũ Xuyên lần lượt bước ra khỏi phòng, hai người gặp nhau ở sân rồi cùng đi về phía hồ suối nước nóng. Từ xa, họ thấy Bạch Du và Dư Niên ngồi rất gần nhau, trông có vẻ cả hai tinh thần đều không được tốt.

“Ổn không đấy?” Tạ Vũ Xuyên lo lắng hỏi.

Lang Dịch thở dài trước. Anh có thể cảm nhận được sự mềm mỏng hơn trong thái độ của Dư Niên, nhưng lại không biết cậu đang lo ngại điều gì.

Lang Dịch có một gương mặt như thể trời sinh ra để quyến rũ người khác, nhưng thực ra tình cảm của anh lại đơn thuần như tờ giấy trắng. Còn Tạ Vũ Xuyên thì khỏi phải nói, cậu có thể ở bên Bạch Du hoàn toàn nhờ vào lì đòn, may mà Bạch Du lại hợp với kiểu người như vậy.

Tạ Vũ Xuyên cũng không giúp được gì mấy, chỉ có thể vỗ vai Lang Dịch coi như âm thầm động viên.

Hai người họ đi từ giữa sân đến bên bồn suối nước nóng, đúng lúc đứng đối diện với chỗ của Bạch Du và Dư Niên. Nghe tiếng động, Bạch Du ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy Tạ Vũ Xuyên đang cúi người nhìn mình.

“Sao không xuống nước?” Tạ Vũ Xuyên tiện tay ném chiếc khăn lên ghế dài phía sau, rồi bước thẳng vào trong bồn, vừa đi vừa tiến dần lại gần phía Bạch Du.

Làn da ngăm khỏe mạnh của Tạ Vũ Xuyên đọng đầy giọt nước, dưới ánh trăng chiếu rọi như ánh lên một lớp ánh ngọc mê người.

Bạch Du bị khí thế hừng hực của cậu làm cho đỏ bừng mặt, tim đập rộn ràng, hai tay vô thức che mặt, ống tay áo choàng mềm mại che mất phần lớn biểu cảm.

Bàn tay ướt sũng mang theo hơi nóng của Tạ Vũ Xuyên kéo cổ áo đang trễ xuống của Bạch Du lên, rồi chậm rãi lần xuống định buộc lại dây áo choàng giúp anh.

Bạch Du đỏ mặt giật lại dây áo từ tay anh, tiện thể quấn chặt áo choàng vào người hơn nữa.

“Không muốn ngâm à?” Tạ Vũ Xuyên cũng không định ép Bạch Du phải xuống, chỉ là nghĩ rằng đã mất công tới nơi rồi, không ngâm suối nóng thì hơi tiếc.

Bạch Du lắc đầu, rồi rụt rè đưa tay ra từ trong áo choàng, khẽ móc lấy ngón tay của Tạ Vũ Xuyên: “Nóng quá, để anh từ từ đã.”

Thật ra nhiệt độ nước của bồn này không nóng bằng bồn suối nóng ở trung tâm tắm công cộng mà Tạ Vũ Xuyên từng đưa Bạch Du đến lần đầu. Là do trời ngoài quá lạnh, tạo ra chênh lệch nhiệt độ lớn khiến Bạch Du có cảm giác nước nóng hơn thực tế.

Nghe vậy, Tạ Vũ Xuyên lập tức lặn xuống rồi lại trồi lên khỏi mặt nước, những giọt nước như thác chảy dọc theo bờ vai rộng lớn của cậu, khi rơi xuống mặt nước thì văng cả lên người Bạch Du, ngay cả Dư Niên đang ngồi cách đó một khoảng cũng bị vạ lây, đành phải dời xa cặp tình nhân kia thêm chút nữa.

Tạ Vũ Xuyên không khách sáo, giống như bóc bánh chưng, cởi dần lớp áo choàng trên người Bạch Du. Mất đi lớp vải ngăn cách, gió lạnh ban đêm khiến Bạch Du rùng mình một cái, theo bản năng liền rướn người về nơi ấm áp.

Hai tay Tạ Vũ Xuyên liền vòng ra ôm lấy eo Bạch Du, rồi nhân lúc anh còn chưa vững, trực tiếp nhấc người từ mép bồn lên, ôm trọn vào lòng mình.

Tạ Vũ Xuyên liền xoay người ngồi xuống nước, chống một chân lên để Bạch Du ngồi trên đùi mình, rồi lấy chiếc khăn lông mà homestay đã chuẩn bị sẵn, nhúng vào nước nóng, đắp lên lưng trần của Bạch Du.

“Ôi ôi ôi” Yến Tuy lắc lư eo, giọng the thé chọc ghẹo, “Anh Xuyên nhà ta đúng là biết chăm người yêu ghê cơ.”

Bạch Du vốn nghĩ chỉ có Dư Niên ở đó, không ngờ mấy người còn lại cũng đã đến từ lúc nào chẳng hay.

Lang Dịch đến sớm hơn những người khác, nhân lúc Tạ Vũ Xuyên và Bạch Du đang trò chuyện, anh đi lấy rượu đã hâm nóng lúc trước nên mới chậm chút.

Dư Niên có phần ngượng ngùng. Đây là lần đầu tiên cậu tận mắt chứng kiến sự thân mật giữa một cặp đôi đồng giới. Mặc dù không phải loại quá lộ liễu, nhưng cảm giác được ai đó nâng niu trong lòng bàn tay khiến cậu vô thức cảm thấy rung động.

Thế nhưng, khi ngẩng đầu lên và thấy Lang Dịch đang bưng rượu tiến lại gần, cảm giác xúc động ấy lại lập tức biến thành một nỗi căng thẳng khó tả.

Trong tiềm thức của Dư Niên vẫn nghĩ rằng Lang Dịch có thứ tình cảm vượt mức bạn bè dành cho Bạch Du, nên trong khoảnh khắc đó cậu liền theo phản xạ nhìn vào nét mặt của Lang Dịch, sợ rằng sẽ thấy chút buồn đau nào hiện lên trên đó.

Nhưng cậu lại quên mất rằng người thích Lang Dịch, là chính cậu.

Quá nhiều năm đơn phương khiến Dư Niên gần như quên mất, nếu Lang Dịch thật sự có tình cảm với Bạch Du, người đáng buồn nhất phải là mình. Cũng cho thấy trong thâm tâm, cậu chưa từng dám tin vào những lời mà Lang Dịch đã từng nói, rằng anh thích cậu.

May thay, Lang Dịch chẳng có biểu hiện gì bất thường. Anh đặt ly rượu trong tay xuống bên mép hồ, rồi ngay trước mặt Dư Niên, ném luôn khăn tắm đang khoác trên người ra. Khi Dư Niên còn chưa kịp phản ứng xem anh vào hồ bằng cách nào thì anh đã biến mất khỏi tầm mắt, giống như một chú cá, từ dưới làn nước phản chiếu ánh sáng bơi đến ngay trước mặt cậu.

Trong nhóm người có mặt hôm đó, chỉ có mình Bạch Du là vịt cạn, không biết bơi. Anh thấy Diệp Ti Thừa và Yến Tuy cùng bùm một cái nhảy xuống hồ, giật nảy cả mình.

Bồn suối nóng tuy khá rộng, nhưng nếu thật sự muốn bơi thì chỉ vẫy vài cái là tới bờ bên kia.

Tạ Vũ Xuyên vẫn nhớ mình từng hứa sẽ dạy Bạch Du bơi. Nhân lúc Yến Tuy và Diệp Ti Thừa đang chơi trò tạt nước, cậu quay sang nói với Bạch Du: “Đợi trời ấm thêm chút, em dẫn anh đến bể bơi.”

Lúc này đã gần nửa đêm, gió bên ngoài sân nhỏ dần lặng, cây cối cũng ngừng xào xạc, chỉ còn tiếng côn trùng thi thoảng vang lên trong những khoảng lặng giữa cuộc trò chuyện. Nhưng hễ có tiếng nước động lên là những âm thanh ấy lại bị che lấp.

Bạch Du tửu lượng không cao, khi rượu sake còn âm ấm vừa chạm vào đầu lưỡi, vị đắng nhẹ khiến anh hơi cau mày. Anh nghiêng đầu liếc nhìn vẻ mặt lạnh tanh của Tạ Vũ Xuyên, rồi thử nhấp thêm một ngụm nữa.

Có lẽ vì đang ngâm mình trong làn nước nóng quá thoải mái, nên cả vị giác cũng trở nên chậm rãi. Trong vị rượu nhè nhẹ, Bạch Du bất ngờ cảm nhận được một chút hương thơm ngòn ngọt, cả dạ dày cũng bắt đầu ấm lên theo.

Dưới tác động kép của rượu và suối nước nóng, Bạch Du đã hơi buồn ngủ gần như không còn nghe thấy tiếng nói chuyện của những người khác. Nếu không nhờ tay của Tạ Vũ Xuyên vẫn luôn đỡ lấy eo anh dưới làn nước, thì có lẽ giờ này Bạch Du đã trượt hẳn vào bồn rồi.

“Tinh Tinh.” Tạ Vũ Xuyên cúi đầu, khẽ gọi bên tai Bạch Du.

“Ừm?” Bạch Du gắng mở mắt, ánh nhìn mơ màng, ngay cả khóe miệng đang mỉm cười cũng lộ rõ vẻ say sưa.

“Đừng ngủ ở đây, dễ bị cảm lạnh lắm.” Tạ Vũ Xuyên tháo khăn tắm trên người Bạch Du xuống, nhúng lại vào nước suối cho ướt rồi đắp trở lại lên người anh.

Yến Tuy ngồi đối diện ăn ngay một bát cơm chó, tặc lưỡi mấy tiếng rồi hắt nước lên mặt mình, “Không ngờ trong đám bọn mình, người thoát ế đầu tiên lại là thằng nhóc Tạ Vũ Xuyên.”

Những người khác cũng phá lên cười theo. Yến Tuy lau mặt rồi nói tiếp: “Điều khiến tôi bất ngờ hơn là, Xuyên Nhi yêu đương lại thành ra như thế này.”

Đừng nói là Yến Tuy, ngay cả bản thân Tạ Vũ Xuyên cũng không thể ngờ được.

“Có lần tôi đăng sticker trong nhóm, là cái hình chú chó nét vẽ đơn giản mà Tiểu Bạch hay dùng ấy. Hôm đó tôi cũng đăng một cái, mọi người đoán xem sao?” Yến Tuy nghiến răng nói, “Tạ Vũ Xuyên lại dám nhắn riêng bảo tôi giả vờ dễ thương trông thật ghê tởm.”

Yến Tuy bắt đầu liệt kê từng tội trạng của não yêu Tạ Vũ Xuyên. Còn Tạ Vũ Xuyên thì đã quên sạch từ lâu, Bạch Du thì say mềm, tựa đầu lên vai c** nh* giọng hỏi liệu chuyện đó có thật không.

Cả đám cười ầm lên, ngay cả Dư Niên ít khi biểu lộ cảm xúc cũng ngạc nhiên tròn xoe mắt.

Cậu không tiếp xúc nhiều với Tạ Vũ Xuyên, ấn tượng vẫn chỉ dừng lại ở chuyện hắn từng giúp Bạch Du tra ảnh Photoshop.

Tạ Vũ Xuyên thường đi cùng Lang Dịch, ít nói, trông khá ngầu, cũng toát ra vẻ không dễ lại gần.

Lúc đầu Dư Niên có chút sợ, không ngờ bên ngoài lạnh lùng là thế mà lại có thể đùa giỡn cùng bạn bè như vậy, càng không ngờ người này lại đối xử với tình cảm chân thành đến thế.

Dư Niên ôm gối ngồi trong bồn, nghe họ nói chuyện mà tâm trí đã trôi dạt đến tận đâu đâu.

Cậu rất ngưỡng mộ Tạ Vũ Xuyên, vừa bắt đầu yêu là đã gặp được một người bạn trai tốt như Bạch Du. Nhưng cậu càng ngưỡng mộ Bạch Du hơn, vì có một người luôn xem trọng và gìn giữ anh ấy trong tim.

Dư Niên càng nghĩ càng xa, mí mắt cũng bắt đầu trĩu xuống sắp khép lại. Cậu cúi đầu len lén ngáp một cái, tưởng không ai thấy, nào ngờ lại bị Lang Dịch vẫn luôn âm thầm chú ý đến cậu từ đầu đến cuối.

Khi Dư Niên còn đang đờ người ra, Yến Tuy đột nhiên chuyển hướng câu chuyện: “Tiểu Dư ngại ngùng ghê, chẳng nói câu nào luôn ha.”

Dư Niên bất ngờ bị gọi tên còn chưa kịp phản ứng, Bạch Du bên cạnh đã lên tiếng giúp cậu.

“Bởi vì Dư Niên không ăn ngò,” cậu nói xong thấy không ai hiểu liền bật cười, “Ngò tức là rau mùi, cậu ấy không ăn chiêu đó của cậu đâu, Yến Tuy à.”

Yến Tuy hiểu ra, cười đến đỏ cả mặt, không tiện công kích Bạch Du, đành hất nước vào Tạ Vũ Xuyên: “Quản lý vợ cậu cho tốt vào.”

Bạch Du tửu lượng cực tệ nhưng lại khi say rất ngoan, ngoài việc đôi lúc phản ứng hơi chậm với lời người khác, còn lại gần như đều nhắm mắt như thể đang ngủ. Chỉ một câu nói ấy thôi cũng khiến cả đám phá lên cười, khiến Dư Niên cũng không còn căng thẳng nữa.

Thật ra anh không uống nhiều, có lẽ do nhiệt độ nước, cộng thêm không khí tối nay quá nhẹ nhàng, khiến Bạch Du thường ngày không dám thân mật với Tạ Vũ Xuyên trước mặt người khác cuối cùng cũng có cái cớ để bày tỏ.

Anh đổ hết mọi chuyện lên rượu, không ai thấy kỳ lạ, càng không ai trêu chọc anh vì điều đó.

Trong đêm tối dịu dàng khiến người ta thấy dễ chịu ấy, Bạch Du hiếm hoi gỡ bỏ được xiềng xích trong lòng.

Những chuyện và con người của quá khứ, người say cũng chẳng nhớ rõ nữa. Ánh mắt người khác dường như cũng không còn quan trọng. Trong làn nước mờ ảo, chỉ thấy người kia luôn ở ngay cạnh mình. Bạch Du khẽ siết chặt tay cậu dưới nước, đời này, nhất định sẽ không buông ra.

Hết chương 72

Bình Luận (0)
Comment