Nơi Có Biển - Thập Tê

Chương 77

Chương 02

Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan

Trong giấc mơ, Lang Dịch hồi tưởng lại lần đầu tiên gặp Dư Niên, đó là vào một buổi chiều mùa thu, nắng vàng, gió nhẹ, trời trong xanh.

Khi ấy là để giúp Bạch Du giải quyết chuyện của Lâm Dụ, Lang Dịch tìm đến bạn cùng phòng đại học Tần Việt Nhiên, hiện đang làm ở một công ty lớn để nhờ giúp đỡ.

Không may là Tần Việt Nhiên đang bận tối mắt với một dự án, không thể tách ra được, nên mới giới thiệu cho anh một đàn em khóa dưới, cũng là con nhà hàng xóm, tên là Dư Niên.

Theo lời Tần Việt Nhiên, Dư Niên nhỏ hơn họ ba khóa, hiện đang học năm hai đại học. Lang Dịch tính nhẩm, tức là cậu ấy nhập học đúng vào năm anh học năm tư.

Lang Dịch dựa theo địa chỉ Tần Việt Nhiên cung cấp, đến gặp Dư Niên ở một quán cà phê nhỏ gần trường.

Quán cà phê đó anh vẫn còn ấn tượng, thời đại học thường xuyên tới ngồi một buổi chiều dài.

Ấn tượng đầu tiên của Lang Dịch về Dư Niên là tóc rất nhiều, đen nhánh.

Nhìn kỹ hơn thì thấy mái tóc mái của cậu có vẻ hơi dài, có lẽ vì cúi đầu nên Lang Dịch chỉ thấy được sống mũi thanh tú và đôi môi hơi cong cong.

Nghe thấy tiếng động, Dư Niên ngẩng đầu khỏi chiếc laptop trên bàn, vừa khéo lộ ra đôi mắt sáng như hạnh nhân.

Là một chàng trai rất đẹp, nhưng lại sở hữu một gương mặt lạnh lùng.

Lang Dịch buột miệng nói một câu: “Vẫn còn là nhóc con,” khiến người đối diện hơi nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng. Tuy khôi phục lại vẻ bình tĩnh rất nhanh, nhưng Lang Dịch đoán cậu có vẻ không thích bị gọi là nhóc.

Thật ra Lang Dịch không có ý gì xấu, chỉ là vì sự chênh lệch tuổi tác nên ban đầu có phần nghi ngờ năng lực của Dư Niên.

Nhưng sau vài lần tiếp xúc, Lang Dịch nhận ra mình đã đánh giá sai.

Dư Niên làm việc rất nghiêm túc, miệng lúc nào cũng mím chặt, chỉ thỉnh thoảng mới trả lời câu hỏi của Lang Dịch, hầu như không chủ động bắt chuyện.

Cho đến một lần, Lang Dịch thấy trên cổ tay cậu khi xắn tay áo lên có đeo một sợi dây buộc tóc, hoàn toàn không dùng đến. Anh tò mò hỏi: “Bạn gái tặng à?”

Lang Dịch từng thấy trên mạng, một số cô gái thích đưa dây buộc tóc cho bạn trai đeo để đánh dấu chủ quyền.

“Không có bạn gái,” giọng Dư Niên trong trẻo vang lên cùng với tiếng gõ bàn phím, “Tôi thích con trai.”

Lang Dịch ngạc nhiên trước sự thẳng thắn của Dư Niên, nhưng chính cái vẻ điềm nhiên ấy lại khiến anh có chút thiện cảm với người chỉ mới tiếp xúc vài lần này.

Tính cách của Lang Dịch vốn vừa có nét trưởng thành, lại vừa đôi lúc tinh nghịch. Những năm gần đây, vì xu hướng tính dục và ngoại hình mà anh vướng phải không ít thị phi, khiến anh ngày càng mong muốn có được một người yêu với tính cách ổn định, ít khiến người ta mệt mỏi.

Tuy Lang Dịch ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng lại rất muốn ổn định.

Chỉ mới tối hôm trước, anh còn đi dự một buổi tụ họp tại một quán bar nhỏ yên tĩnh, ngoài anh còn có ba người con trai nữa, tất cả đều là lần đầu tiên gặp mặt.

Trong số đó có hai người quen nhau khi chơi game online, phối hợp khá ăn ý, sau đó phát hiện đối phương ngoài đời cũng là một cặp đôi, thế là kết bạn.

Hai người đó đang nghỉ lễ, đến thành phố D du lịch, tình cờ Lang Dịch cũng ở đây nên hẹn nhau ra uống rượu.

Sau khi đóng cửa tiệm, Lang Dịch đến thẳng quán bar đã hẹn. Cánh cửa gỗ nặng nề phát ra tiếng kẽo kẹt khi anh đẩy vào. Âm nhạc êm dịu bên trong chỉ hòa lẫn với tiếng ồn ào ngoài phố trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, rồi nhanh chóng bị cánh cửa đóng kín ngăn cách hoàn toàn.

Ngoại hình của Lang Dịch, bất kể ở đâu hay lúc nào, đều vô cùng nổi bật.

Anh rất cao, da lại trắng. Mái tóc dài gần chạm vai được anh buộc hờ thành búi nhỏ sau đầu, vài sợi tóc lòa xòa hai bên trán khiến cho vẻ phóng khoáng của anh thêm phần cuốn hút kỳ lạ.

Mặc dù để tóc dài, nhưng tuyệt đối không ai nhầm lẫn giới tính của anh. Bởi vì Lang Dịch thật sự rất cao. Trong số những người anh quen biết, chỉ có Tạ Vũ Xuyên là cao ngang ngửa với anh.

Cho nên, khi một người như vậy xuất hiện trong quán bar, âm thanh xung quanh dường như lắng lại trong chốc lát.

Lang Dịch đã quen với ánh nhìn dò xét của người khác. Anh lách qua đám đông, đi thẳng đến chỗ đã hẹn sẵn.

Tại chỗ ngồi, ngoài cặp đôi hay chơi game với anh, còn có một gương mặt lạ lẫm, có lẽ là người bạn mà họ từng nhắc đến sẽ đi cùng.

Lang Dịch chào hỏi họ một cách tự nhiên, hỏi xem đã gọi đồ uống chưa. Sau khi biết là rồi, anh cũng gọi thêm một ly rượu độ cồn không quá cao.

Sau một vòng rượu, cảm giác xa lạ còn sót lại giữa những người mới gặp cũng tan biến, không khí trên bàn bắt đầu sôi nổi hơn. Mọi người lại gọi thêm một lượt rượu mới, lần này mạnh hơn một chút.

Rượu khiến người ta thư giãn, cũng khiến người ta buông thả.

Đến cuối cùng, Lang Dịch có chút say. Anh ngả người vào ghế sofa, ánh đèn quay phía trên khiến anh cảm thấy choáng váng.

Thật ra lý do khiến anh đến buổi gặp mặt này là để xem những cặp đôi đồng tính thực sự sống và yêu nhau như thế nào.

Lang Dịch nhận ra xu hướng tính dục của mình vào khoảng cuối cấp ba, điều đó từng khiến anh rơi vào khủng hoảng trong một thời gian.

Cho đến khi lên đại học, tiếp xúc với nhiều người hơn, cũng dần dần tiếp cận được cộng đồng LGBT, Lang Dịch mới bắt đầu học cách chấp nhận bản thân. Chính vào kỳ nghỉ hè năm ấy, anh đã come out với gia đình.

Lang Dịch không nhớ rõ mùa hè đó bị ba đánh bao nhiêu trận, chỉ nhớ mang máng tuần trước mẹ anh còn gọi điện hỏi: “Đã có bạn trai chưa?”

Thế giới của cộng đồng này quá nhỏ. Lúc đầu, Lang Dịch tỏ ra dễ gần với những người đồng tính có ý định tiếp cận mình. Nhưng dần dần, anh nhận ra phần lớn trong số họ chỉ hứng thú với cơ thể anh, chứ không hề thực sự muốn tìm hiểu con người anh.

Vì vậy, trong vài năm sau đó, Lang Dịch không còn đáp lại bất kỳ ai nữa. Dù anh có một gương mặt dễ khiến người khác xiêu lòng, nhưng thực chất chưa từng yêu ai một lần nào.

Cặp đôi mới quen kia cũng trạc tuổi với Lang Dịch. Họ từng là bạn học cùng lớp hồi cấp ba, để được gia đình chấp nhận, họ cùng cố gắng học hành. Sau đó, cùng thi đỗ vào một trường đại học trong cùng thành phố, tốt nghiệp xong lại cùng tìm được công việc ổn định, rồi vay tiền mua một căn hộ hai phòng ngủ.

Lang Dịch nghe hai người họ kể lại chuyện cũ, rồi lại nhìn thấy cuộc sống hiện tại của họ, trong lòng không khỏi cảm thấy mừng thay, đồng thời cũng có chút ghen tị.

Bốn người uống đến tận hai giờ sáng. Nghĩ đến việc ba người còn lại đều đang đi du lịch, nếu tiếp tục nán lại sẽ ảnh hưởng đến lịch trình ban ngày, Lang Dịch liền nói hôm nay dừng ở đây thôi, sau này có cơ hội sẽ gặp lại.

Anh đứng dậy, lấy chiếc áo vest đen kiểu dáng thể thao treo trên lưng ghế mặc vào. Vì uống rượu nên tóc đã buông xõa xuống, vài lọn tóc bị kẹt trong cổ áo, anh thuận tay vén ra. Chiếc vòng tay kim loại trên cổ tay phản chiếu ánh đèn trong bar lấp lánh chói mắt. Lang Dịch khẽ ngáp một cái, rồi lấy điện thoại ra xem vị trí của tài xế lái xe thuê.

Chiếc xe mà cặp đôi kia gọi đến sớm hơn tài xế thuê của Lang Dịch. Sau khi tiễn họ lên xe, anh bất ngờ phát hiện bên cạnh xe mình vẫn còn một người, là người bạn được cặp đôi kia dẫn theo.

Có lẽ vì ai cũng đã ngà ngà say, khi lên xe không ai phát hiện thiếu mất một người. Lang Dịch định gọi cho họ, nhưng vừa rút điện thoại ra đã bị người kia nắm lấy cổ tay.

“Anh Dịch, em thấy hơi khó chịu, có thể đến nhà anh ngồi một lát được không?”

Cậu thanh niên đó, Lang Dịch nhớ là cặp đôi kia gọi là Tiểu Hà, không rõ là họ Hà hay tên có chữ đó.

Mấy điều này Lang Dịch không quan tâm. Anh đã sớm nhận ra ánh mắt soi mói và những hành vi dò xét mờ ám của Tiểu Hà khi còn ở trong bar, nhưng vẫn coi cậu ta là người ngoài, không để trong lòng.

Ai quen Lang Dịch cũng biết, trước người lạ anh luôn giữ thái độ điềm đạm, lịch sự, khiến người ta dễ lầm tưởng anh là người hiền lành, dễ gần.

Nhưng thực chất, Lang Dịch không dễ tính đến vậy. Với những người anh ghét, nếu bị đụng đến ranh giới, anh có thể lạnh lùng không chút nể tình.

Mà rõ ràng những gì Tiểu Hà đang làm lúc này chính là chạm vào giới hạn của anh.

Nể mặt cặp đôi kia, Lang Dịch không muốn làm quá, chỉ nhàn nhạt nói một câu “Không tiện.” Sau đó quay người, lấy tay vén tóc bị gió thổi loạn, vẻ mặt tỏ ra khá bực.

Nhưng Tiểu Hà rõ ràng không định bỏ cuộc, còn định đưa tay kéo tay anh. Lang Dịch nhanh tay tránh khỏi, phản đòn bằng cách nắm lấy vai cậu ta, xoay người lại, đẩy mạnh vào cánh cửa xe mình.

“Biết xấu hổ một chút đi.” Anh buông tay, cau mày đầy chán ghét. “Đừng bắt tôi phải ra tay.”

May mà lúc đó tài xế đã đến. Trước khi lên xe, Lang Dịch chỉ tay về phía Tiểu Hà, không nói thêm lời nào, rồi rời đi không ngoảnh lại.

Về đến nhà đã gần ba giờ sáng. Lang Dịch nằm trên giường mãi không ngủ được. Trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh một cặp khách từng đến mua hàng, là hai người đàn ông ngoài ba mươi, nhìn cách ăn mặc có vẻ là dân văn phòng làm việc ở khu tài chính gần đó.

Khác với cặp đôi quen trong game, hai người này khi nói chuyện không có nhiều hành động thân mật, giọng điệu cũng rất bình thường. Nếu không phải thỉnh thoảng khi nhìn nhau lại nở một nụ cười ngầm hiểu thì Lang Dịch còn tưởng mình đoán nhầm.

Dù trông rất nhạt nhẽo, nhưng trong khoảnh khắc ấy, Lang Dịch lại thấy được một thứ tình yêu dịu dàng nhưng bền chặt, kiểu tình yêu tương thân tương ái.

Bởi vì xu hướng tính dục của mình, Lang Dịch biết bản thân không thể sống như người bình thường. Sự hỗn loạn trong cộng đồng từng khiến anh hoài nghi rằng trên đời này liệu có thứ gì là thật lòng.

Cho đến khi tận mắt thấy hai cặp đôi ấy, Lang Dịch mới quyết định tin tưởng một lần nữa.

Vậy nên, khi nghe Dư Niên thản nhiên nói mình thích con trai, trong lòng anh bỗng có một cảm giác vui mừng lén lút. Dù lúc ấy hai người mới chỉ quen nhau có vài ngày.

Hết chương 02

Bình Luận (0)
Comment