Nơi Có Biển - Thập Tê

Chương 82

Chương 07

Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan

Từ sau khi xem xong phim, Lang Dịch không hẹn gặp Dư Niên thêm lần nào nữa, hai người chỉ thăm dò nhau qua WeChat, lần gặp lại sau đó lại là ở đám cưới của hiệu trưởng đại học.

Dư Niên ngồi ở một bàn phía bên nhà trai, chán nản nghe MC hôn lễ phát biểu đầy cảm xúc, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Lang Dịch từ cửa chính bước vào, chậm rãi đến muộn.

Không nói rõ được là cảm giác gì, trong không gian lễ cưới chỉ còn ánh đèn mờ ảo, Lang Dịch băng qua những vật trang trí mộng mơ ở cửa ra vào mà xuất hiện bất ngờ, Dư Niên cảm thấy anh ấy còn đẹp hơn cả cô dâu trên sân khấu.

Sau khi buổi lễ kết thúc, để tránh màn mời rượu của chú rể, Dư Niên lén chạy vào nhà vệ sinh.

Cậu ở trong một ngăn vệ sinh sạch sẽ lướt điện thoại, nhờ người cùng bàn cảnh báo giúp nếu có ai đến tìm.

Đúng lúc cậu lấy tai nghe ra chuẩn bị nghe nhạc giải khuây, cửa nhà vệ sinh lại bị ai đó đẩy mở, rồi có người bật vòi nước. Ngay sau đó, Dư Niên nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

“Kim Tử kết hôn rồi, cậu vẫn còn độc thân à?” Người nói là một người bạn khá thân với Lang Dịch hồi đại học, Kim Tử chính là chú rể.

“Ừm, vẫn độc thân.” Lang Dịch rút một tờ giấy lau tay, nhìn vào gương rồi nói “Nhưng đã có người trong lòng rồi.”

“Được đấy!” Người bạn vui vẻ vỗ vai Lang Dịch, còn trêu chọc một câu “Cũng có ngày thấy cậu chạy đi theo đuổi người khác ha.”

Lang Dịch cúi đầu cười nhẹ, rồi Dư Niên nghe thấy anh ấy nói: “Ừm, nhưng trong lòng người đó có người khác, chắc là tôi không được rồi.”

Dư Niên không nhớ Lang Dịch rời khỏi nhà vệ sinh lúc nào, chỉ nhớ khi quay lại bàn tiệc, cậu lại đến chúc rượu cô dâu chú rể, trong tiếng trêu chọc thiện chí của những người xung quanh, cậu uống cạn một ly rượu trắng cay nồng.

Chúc rượu xong, Dư Niên rời đi, không gặp lại Lang Dịch vừa từ bàn khác trở lại sau màn xã giao.

Không lâu sau thì đến Tết Dương lịch, Dư Niên hẹn với bạn cùng phòng ra biển xem trình diễn ánh sáng.

Màn trình diễn bắt đầu lúc tám giờ tối, bảy rưỡi Dư Niên đã có mặt ở quảng trường.

Tuyết nhẹ lất phất bay trong không trung, giữa dòng người ồn ào, Dư Niên nhận được một cuộc gọi bất ngờ từ Lang Dịch.

Lang Dịch rủ cậu cùng đón năm mới, Dư Niên hỏi còn ai nữa, Lang Dịch bảo có Tạ Vũ Xuyên và Bạch Du nữa.

Dư Niên cười khẽ, dường như hiểu rõ điều gì. Sau đó, cậu quay ngược dòng người đang đổ về quảng trường, tay cầm điện thoại chen ra ngoài một cách khó khăn.

Càng lúc càng rời xa bờ biển, Dư Niên khẽ nói: “Vậy thì anh đợi tôi nhé.”

Dư Niên gọi xe đến chỗ Lang Dịch, khi còn cách điểm hẹn vài chục mét, cậu nhìn thấy người kia ung dung bước từ bên kia đường sang.

Lang Dịch trêu: “Em thật sự đến à?”

Dư Niên bỗng thấy mình đúng là đang tự đẩy mình vào chỗ bị người ta làm tổn thương, không kìm được đáp lại: “Hôm nay người anh thích lại cùng bạn thân nhất của anh đón năm mới, tôi sợ anh chịu không nổi.”

Biểu cảm của Lang Dịch quả nhiên không tốt, tất nhiên trong lòng Dư Niên cũng chẳng dễ chịu gì.

Trong biệt thự, Dư Niên lần đầu gặp Bạch Du thật sự, anh ở ngoài còn đẹp hơn tưởng tượng, rất biết quan tâm người khác, trông có vẻ là một người dịu dàng.

Dư Niên hơi hối hận vì đã đồng ý đón năm mới cùng Lang Dịch.

Lúc ăn cơm, vì không quen biết với những người khác nên Dư Niên hầu như không nói gì. Lang Dịch vì biết Dư Niên còn nhỏ nên không để cậu uống rượu, nhưng bản thân anh lại uống không ít.

Cả buổi tối, Dư Niên quan sát rất lâu, Bạch Du và Tạ Vũ Xuyên hẳn là có tình cảm với nhau. Như vậy thì Lang Dịch thật sự không còn cơ hội nào nữa rồi.

Cậu không dám nhìn sắc mặt của Lang Dịch, bởi vì cậu đã quyết định buông bỏ mối tình đơn phương mà chưa từng có ai hay biết này. Mà Lang Dịch trong nỗi thất vọng, chỉ khiến cậu càng thêm đau lòng.

Cả buổi tối, Dư Niên cứ không ngừng để ý đến cảm xúc của Lang Dịch, đến khi thực sự không thể chịu nổi nữa cậu mới nhắn tin cho Tần Việt Nhiên.

So với bầu không khí ấm áp bên phía Bạch Du, thì không khí trong phòng của Lang Dịch lại có phần kỳ lạ không nói nên lời.

Lang Dịch buộc tóc tùy tiện thành một búi nhỏ phía sau đầu, ngồi dựa vào đầu giường, đôi mắt như hồ ly cứ nhìn chằm chằm vào Dư Niên từ nãy đến giờ chỉ ngồi một chỗ mân mê điện thoại.

Lang Dịch vốn định nói chuyện tử tế với Dư Niên, chờ đến mười mấy phút vẫn không thấy cậu xong việc, quá tò mò rốt cuộc cậu đang bận gì cả buổi tối, anh liền đứng dậy đi tới.

Ai ngờ anh còn chưa đến gần, Dư Niên đã nghe thấy tiếng bước chân liền như con thú nhỏ bị giật mình, lập tức tắt màn hình điện thoại, rồi vờ như không có chuyện gì đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh.

“Nếu em có việc thì đêm nay đến đây làm gì?” Lang Dịch nhanh tay giữ lấy cổ tay cậu, trong lòng dâng lên một chút cảm xúc, giọng nói cũng có phần nặng hơn.

Cả buổi tối Dư Niên cứ như đang ôm chuyện trong lòng, nếu không phải Lang Dịch chủ động mở lời thì gần như chẳng nói câu nào. Lang Dịch không hiểu rốt cuộc cậu bị sao, lúc mới đến còn dám cãi lại anh, giờ thì cả người cứ xìu xìu.

Dư Niên nắm chặt điện thoại, đột nhiên cảm thấy ấm ức.

Rõ ràng là vì sợ Lang Dịch tâm trạng không tốt, mà bản thân lại không giỏi nói chuyện, nên mới nghĩ đến chuyện nhắn WeChat hỏi Tần Việt Nhiên nên làm sao.

Khi nãy Lang Dịch đột nhiên xuất hiện phía sau, Dư Niên chỉ là sợ khiến anh có áp lực nên mới không muốn để anh thấy, không ngờ lại bị hiểu lầm.

“Tại sao anh lại không có chút kiên nhẫn nào với em vậy?” Giọng của Dư Niên nhỏ nhẹ, chẳng biết là nói với Lang Dịch hay là nói với chính mình.

Cả buổi tối Lang Dịch không biết đã mắng cậu bao nhiêu lần, thậm chí lúc mới đến trễ ở cửa, Lang Dịch cũng nói cậu ngốc. Nhưng rõ ràng khi Bạch Du rót nước cho anh, anh còn dịu dàng nói lời cảm ơn.

Chẳng lẽ đây là sự khác biệt giữa thích và không thích sao?

Lang Dịch kéo cậu quay lại, tay đang nắm cổ tay cũng nới lỏng lực.

Biết mình vừa rồi có hơi vội vàng, nên anh dịu giọng lại, hỏi: “Em sao đấy?”

Đột nhiên, Dư Niên không muốn giấu nữa. Cậu muốn nói với Lang Dịch rằng anh cũng thử nhìn em một chút thôi, được không?

Nhưng đến cuối cùng, cậu lại chỉ khẽ lắc đầu. Biết bao lời chất chứa trong lòng, đến bên môi rồi, vậy mà lại chẳng thốt ra nổi một chữ.

Nhìn thấy đôi mày đang nhíu lại của Lang Dịch, Dư Niên cũng không còn muốn giải thích nữa. Vào một ngày mà ai cũng vui vẻ, cậu không muốn khiến Lang Dịch thấy khó chịu. Vì thế, cậu mở miệng nói: “Xin lỗi.”

Cậu tưởng rằng chỉ cần nói lời xin lỗi thì mọi chuyện sẽ qua đi, nhưng không ngờ sắc mặt của Lang Dịch vẫn không thay đổi chút nào.

Cuối cùng, vẫn là Dư Niên nhượng bộ. Cậu định mở khóa điện thoại, lúc này mới phát hiện từ nãy đến giờ cổ tay mình vẫn bị Lang Dịch nắm chặt.

Dư Niên nhẹ nhàng rút tay ra, dùng tay áo che lại sợi dây buộc tóc lộ ra nơi cổ tay, rồi mở giao diện điện thoại, giơ phần lịch sử trò chuyện khi nãy ra trước mặt Lang Dịch.

“Tôi chỉ muốn anh vui hơn một chút thôi.”

Lang Dịch đọc hết đoạn trò chuyện, lúc ngẩng đầu lên, đôi mắt vốn luôn mang theo ý cười nay lại chất chứa những cảm xúc mà Dư Niên không tài nào hiểu nổi.

“Tôi không có thất tình.” Lang Dịch nói.

Dư Niên thản nhiên gật đầu, cúi đầu xóa luôn đoạn tin nhắn vừa rồi.

Lang Dịch thấy vậy có phần vội vàng: “Niên Niên…”

Ngoài người nhà, chỉ có Tần Việt Nhiên đã nhìn cậu lớn lên mới gọi cậu như vậy. Lang Dịch bình thường luôn gọi cậu bằng cả tên, thi thoảng trêu chọc thì gọi là nhóc con.

Lang Dịch bỗng nhiên gọi như vậy khiến Dư Niên hơi sững người.

“Niên Niên, tôi không có thất tình.” Lang Dịch lặp lại lời vừa rồi.

Dư Niên không hiểu tại sao Lang Dịch lại phải giải thích với mình, đoán chắc là vì bị cậu vô tình nhìn thấu nên thấy mất mặt, thế là cậu chỉ khẽ cong môi, tỏ ý đã hiểu.

“Người tôi thích là em, Niên Niên.” Lang Dịch hiếm khi lộ ra vẻ bối rối như thế, mất đi sự điềm tĩnh thường ngày. Nếu không thì cũng sẽ chẳng gấp gáp mà nói ra lời trong lòng vào một hoàn cảnh chẳng hợp chút nào thế này.

“Người tôi thích là em, Niên Niên.” Anh lại nói thêm lần nữa, như sợ cậu không nghe rõ.

Phản ứng của Dư Niên lại hoàn toàn khác với dự đoán của Lang Dịch, không có kinh ngạc, cũng chẳng có vui mừng, chỉ có bình thản và dửng dưng. Nếu không phải lúc vừa nghe xong có thoáng một biểu cảm vụt qua, Lang Dịch thậm chí đã nghi ngờ liệu cậu có nghe thấy mình nói gì không.

Dư Niên chớp mắt đầy nghi hoặc, sau đó tự giễu cười nhẹ: “Không có cái kiểu thích như vậy đâu.”

Cậu đã từng thấy Lang Dịch để tâm đến một người là thế nào, chỉ cần nhắc tới cũng thấy căng thẳng, nói nhiều cũng sợ đường đột. Chứ không phải kiểu như đối xử với cậu.

Lang Dịch phân biệt rõ ràng tình cảm của mình dành cho Dư Niên và Bạch Du. Với Bạch Du, anh chỉ dừng lại ở mức độ ngưỡng mộ. Hơn nữa, đối phương là một người trưởng thành lớn hơn anh vài tuổi, khi tiếp xúc không thể nào giống với cách anh đối đãi với một cậu sinh viên nhỏ hơn anh gần ba tuổi như Dư Niên.

Giống như mấy cậu trai thời đi học hay bắt nạt cô gái mình có cảm tình, Lang Dịch đối với Dư Niên cũng có kiểu tâm lý trẻ con đó. Anh thích nhìn cậu tức giận, cũng thích khuôn mặt cậu không cảm xúc nhưng lại chỉ để lộ chút cảm xúc nho nhỏ vì anh.

Nghĩ đến đây, Lang Dịch có chút bực bội giật sợi dây buộc tóc xuống, luống cuống xoa mấy sợi tóc rối trước trán, đúng là tự làm tự chịu.

Lang Dịch biết lúc này có nói gì cũng giống như đang biện minh. Là do anh nhỏ nhen, cứ tưởng rằng Dư Niên đến là vì còn vương vấn người khác trong lòng.

Anh mở giao diện WeChat của mình ra cho Dư Niên xem, chỉ có duy nhất một đoạn trò chuyện được ghim lên đầu, chính là Dư Niên. Trong danh bạ, cậu được anh đặt biệt danh thân mật là “Niên Niên”. Từ lúc nhận ra mình thích Dư Niên, toàn bộ lịch sử trò chuyện, dù không nhiều nhưng chưa từng bị xóa đi.

Hàng mi đang rủ của Dư Niên khẽ run lên, nhịp thở cũng trở nên rối loạn. Nhưng khi nhớ lại những “sự quan tâm đặc biệt” mà chính mắt mình từng thấy, cậu vẫn không nhịn được mở miệng: “Tôi vẫn luôn nghĩ, nếu mình trưởng thành hơn một chút, liệu có phải anh sẽ nhìn tôi thêm vài lần.”

Nghĩ đến những lần tình cờ gặp mặt ở đại học mà thật ra là do cậu sắp đặt, những lần lướt qua nhau mà chưa từng được anh để mắt đến, và cả những mối liên hệ tưởng chừng đã mất đi nhưng vì Bạch Du mà lại được nối lại.

Dư Niên chẳng thể tin chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, mình lại có đủ sức hút khiến Lang Dịch rung động.

“Em không cần phải trưởng thành,” Lang Dịch cắt lời “Em như bây giờ là tốt rồi, tôi rất thích.”

“Nhưng tôi không muốn thích anh nữa.” Dư Niên cuối cùng cũng nói ra lời mình giấu trong lòng từ lâu, bằng một giọng điềm tĩnh.

“Đừng mà” Lang Dịch hoảng hốt, thậm chí còn chưa kịp hiểu hết ý trong câu nói của Dư Niên đã vội vàng ôm lấy cơ thể cứng đờ của cậu vào lòng, giọng nói mang theo cả run rẩy mà chính anh cũng không ngờ tới: “Đừng không thích tôi.”

Cánh tay của Lang Dịch siết rất chặt, đến mức Dư Niên cảm thấy nơi bị ôm có chút đau. Cậu khẽ thở dài, bất đắc dĩ đưa tay vỗ nhẹ lên lưng anh: “Đau.”

Lang Dịch lập tức buông tay. Dư Niên thản nhiên lùi lại một bước nhỏ, lúc này mới nhận ra mắt Lang Dịch hơi đỏ lên. Làn da anh vốn trắng, không bao lâu sau, ngay cả khóe mắt cũng dần dần nhuộm đỏ.

“Niên Niên…” Lang Dịch đúng lúc lại để lộ vẻ yếu đuối hiếm có, khiến cậu sinh viên lạnh lùng không cách nào chống đỡ nổi.

“Để sau hẵng nói.” Dư Niên để lại ba chữ không đầu không cuối, quay người bước vào nhà tắm, bỏ lại Lang Dịch tội nghiệp đứng giữa phòng ngủ.

Dư Niên nhìn gương mặt còn non nớt trong gương, nhớ lại nụ cười dịu dàng của Bạch Du, không khỏi thấy tự ti.

Thật ra Dư Niên không hề xấu. Đôi mắt lạnh lùng đặt trên khuôn mặt thanh tú càng khiến cậu trông đáng yêu đặc biệt. Nhưng vô hình trung, cậu lại luôn lấy Bạch Du làm tiêu chuẩn so sánh, rồi tự đẩy mình vào ngõ cụt.

Sau khi rửa mặt, Dư Niên vừa mở cửa phòng tắm ra đã thấy Lang Dịch vẫn đứng chờ bên ngoài. Cậu từ chối lời đề nghị được giúp sấy tóc, nhưng khi lướt qua nhau vẫn khẽ nói một tiếng cảm ơn.

Trong phòng tắm vẫn còn đọng lại dấu vết sau khi Dư Niên tắm xong, không khí tràn ngập mùi nước nóng và sữa tắm quyện lại.

Lang Dịch c** tr*n đứng trước gương, đưa tay lau lớp sương mờ đọng trên mặt kính, lộ ra cơ ngực săn chắc và những sợi tóc ướt nhỏ nước trên xương quai xanh.

Lúc nãy trong khi Dư Niên tắm, anh đã tranh thủ liên lạc với Tần Việt Nhiên, vốn chỉ muốn hỏi thêm chút chuyện cũ của Dư Niên, ai ngờ lại vô tình biết được cậu nhóc bướng bỉnh ấy đã âm thầm thích anh từ tận năm cậu học lớp 12.

Mà chính anh là người được thích đó lại hoàn toàn không hề hay biết.

Lang Dịch vừa giận chính mình, vừa thấy xót xa thay cho Dư Niên. Anh lấy khăn khô lau tóc qua loa, nhưng khi mở cửa phòng tắm thì lại cố tình nhẹ tay.

Đèn trong phòng ngủ đã tắt, Dư Niên nằm quay lưng về phía cửa sổ, chỉ chiếm một phần ba giường, để lại khoảng trống lớn phía sau cho Lang Dịch.

Trên giường còn có thêm một chiếc chăn nữa, chắc là Dư Niên đã lấy từ trong tủ.

Lang Dịch nhẹ nhàng chui vào chăn, sợ làm phiền đến Dư Niên đang ngủ. Anh kéo chăn lên đắp cho cậu thêm một chút.

Nhịp thở của Dư Niên đều đều, Lang Dịch ngắm nhìn khuôn mặt bình lặng của cậu hồi lâu, mới khẽ nói: “Ngủ ngon, Niên Niên.”

Chờ Lang Dịch nằm xuống, Dư Niên mới từ từ mở mắt. Vài giây sau, cậu lại nghe thấy hơi thở đều đặn phía sau dần chìm vào giấc ngủ.

Hết chương 07

Bình Luận (0)
Comment