Chương 09
Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan
Nụ hôn của Lang Dịch vẫn dừng lại trên chóp mũi của Dư Niên, Dư Niên vừa ngẩng đầu thì môi đã khẽ chạm vào môi anh.
Người chủ động lần này lại là Dư Niên. Lang Dịch chớp đôi mắt câu hồn kia, phản ứng chỉ một chút, rồi bất ngờ tách đôi môi mềm mại của Dư Niên ra.
Trong miệng Dư Niên còn vương lại vị thuốc nhàn nhạt, khiến nụ hôn vốn nên ngọt ngào lại pha thêm một chút đắng nhẹ.
Hai người ngồi song song trên sofa, đầu nghiêng về phía nhau, cổ mỏi nhừ, nhưng chẳng ai cảm thấy phiền toái, cả hai đều không nỡ là người đầu tiên buông tay.
Đây là lần đầu tiên hôn môi, kinh nghiệm của Lang Dịch cũng không hơn gì Dư Niên. Thế nhưng cách Dư Niên hôn như một chú cún nhỏ đang l**m xương lại khiến anh hoàn toàn không thể chống đỡ. Chẳng bao lâu, Lang Dịch đã phải nghiêng đầu cười, rồi đưa tay nâng khuôn mặt đỏ bừng của Dư Niên lên, nhẹ nhàng ngăn cậu lại.
Dư Niên hiếm khi lộ ra vẻ mặt ngơ ngác như vậy, đôi mắt long lanh như nước, đúng thật là một chú chó con đáng yêu.
Lang Dịch như thể vừa mở khóa được giao diện mới, vui vẻ hôn lên đôi mắt Dư Niên, rồi nhân lúc cậu còn chưa kịp phản ứng thì đứng dậy, hai tay chống lên lưng ghế sofa, vây lấy Dư Niên trong vòng tay mình.
Ánh đèn trên trần bị Lang Dịch chắn lại kín mít, Dư Niên ngẩng đầu nhìn Lang Dịch đang áp sát, ánh mắt hai người giao nhau. Không biết ai là người bật cười trước, nhưng nụ hôn tiếp theo thì chắc chắn là Lang Dịch chủ động.
Lang Dịch ép sát quá mức, Dư Niên cảm giác như mình sắp bị vùi sâu vào trong ghế sofa, cậu buộc bản thân phải ngẩng đầu lên để đón lấy thế tấn công mãnh liệt của anh. Nhưng gốc lưỡi tê dại khiến động tác nuốt nước bọt trở nên chậm chạp, nụ hôn đơn thuần bị khuấy động đến mức phát ra những âm thanh chụt chụt mờ ám, bầu không khí trở nên vô cùng ám muội.
Cánh tay rắn chắc của Lang Dịch luồn qua chiếc eo vốn đã mềm nhũn của Dư Niên, anh trước tiên ôm cậu vào lòng, sau đó xoay người một cái, ổn định cậu ngồi lên đùi mình.
“Có muốn xem anh mặc đồng phục không?” Lang Dịch vừa nói, môi vẫn chưa rời khỏi mặt Dư Niên. Chú cún nhỏ bị anh hôn đến mức chỉ có thể há miệng th* d*c.
“Hửm?” Lang Dịch khẽ hỏi lại, đưa tay lau trán Dư Niên đang rịn mồ hôi. “Muốn xem không?”
“Ừm.” Dư Niên khẽ phát ra âm thanh từ cổ họng, mắt đỏ hoe hơn lúc trước.
Lang Dịch buông cậu ra, đứng dậy, cởi áo ngay trước mặt Dư Niên, để lộ thân hình rắn chắc khỏe mạnh.
Anh tiện tay ném chiếc áo vẫn còn mang hơi ấm của cả hai lên sofa. Dư Niên vẫn nhớ rõ, đây là chiếc áo Lang Dịch mặc khi dắt cậu đi xem phim lần đó.
Lang Dịch cúi người, lấy từ sofa ra chiếc đồng phục đã rõ ràng quá chật, vung lên vài cái rồi định mặc vào.
Dư Niên vội đưa tay ngăn lại, Lang Dịch bật cười, nhướng mày trêu chọc: “Sao thế? Sợ anh mặc rách à?”
Dư Niên rụt tay lại, co người ngồi xuống sofa, định nói chuyện rõ rành rành còn gì.
Lang Dịch liếc mắt nhìn cậu, cố ý dùng giọng ghen tuông: “Xem ra bộ đồng phục này còn quan trọng hơn cả anh nhỉ?”
“Không phải.” Dư Niên cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình, rồi lại nhỏ giọng đầy chột dạ nói thêm một câu: “Không phải.”
Bộ đồng phục đó được Dư Niên cẩn thận giữ gìn suốt bao năm, tuy luôn định bụng sẽ trả lại cho Lang Dịch, nhưng trong lòng vẫn có chút không nỡ.
“Anh bắt đầu nghi ngờ rồi đấy, không biết em thích là anh thời cấp ba thôi hay sao nữa.” Lang Dịch nói vậy, nhưng trong giọng lại tràn đầy ý cười.
Nhưng mà, cho dù có là như thế thì đã sao? Dù là ai, thì cuối cùng vẫn là chính anh. Dư Niên giữ lại đồng phục thời cấp ba của Lang Dịch, nhưng cũng dành cho anh của hiện tại một hộp đầy những dây buộc tóc xinh đẹp.
Nghĩ đến đây, Lang Dịch cảm thấy Dư Niên vẫn là thích con người hiện tại của anh hơn một chút.
Lang Dịch khoác bộ đồng phục lên người, đúng như dự đoán, ngoài chiều dài ra, những chỗ khác chẳng chỗ nào vừa.
Do anh rèn luyện cơ bắp có chủ ý nên mới kéo dây kéo đến ngang eo thì nó đã mắc lại không nhúc nhích được nữa. May là da của Lang Dịch trắng, phối với màu xanh trắng của bộ đồng phục lại có chút cảm giác thiếu niên. Chỉ có điều, cơ ngực quá rõ ràng khiến tổng thể có phần kỳ quặc.
Lang Dịch cũng thấy khó chịu, kéo khóa được một nửa rồi lại kéo xuống, cả bộ đồng phục cứ thế rộng mở treo lủng lẳng trên người anh.
“Cởi ra đi,” Dư Niên từ lúc Lang Dịch bắt đầu thay đồng phục đã không dám nhìn thẳng lấy một lần, “trông như mấy tên lưu manh ngoài đường ấy.”
Ấn tượng của Dư Niên về Lang Dịch mặc đồng phục hoàn toàn đến từ tấm ảnh trên bảng vinh danh của trường. Nhưng cùng một bộ quần áo, mặc trên cùng một người, sao bây giờ nhìn thế nào cũng giống như một yêu quái vừa hóa thành người, tùy tiện mặc cái gì đó rồi muốn đến hút tinh khí của cậu.
Lang Dịch bị cậu chọc cười, cởi đồng phục ra nhưng cũng chẳng thèm mặc cái gì khác, trực tiếp nhào tới định bắt Dư Niên mặc thay mình.
“Anh thấy em hình như cũng thích mà,” anh nghiến răng kéo áo Dư Niên ra, “đàn em à, hay là em thử mặc xem?”
Tay Dư Niên bị thương, ngoài việc giữ lấy cổ áo để ngăn Lang Dịch làm bậy thì không làm được gì khác.
Cậu ngửa người ra sau ngã lên sofa, vừa cười vừa vùng vẫy, miệng liên tục cầu xin, sợ rằng Lang Dịch thật sự sẽ c** đ* của mình.
“Lang Dịch, anh Dịch, anh ơi, tha em!”
Lần đầu tiên nghe Dư Niên gọi mình là anh, Lang Dịch thấy mới lạ, ôm cậu lăn qua lăn lại, còn bắt cậu gọi thêm mấy tiếng nữa mới chịu buông tha.
Lang Dịch cũng mệt rồi, tựa trán lên vai Dư Niên th* d*c, “Niên Niên, tại sao đến giờ anh mới nhận ra em chứ”
Lang Dịch vẫn còn hối hận, trách mình quá đần độn, đến cả Tần Việt Nhiên cũng bị ghi hận theo.
“Liên quan gì đến anh Nhiên” Dư Niên đấm vào người Lang Dịch, cố gắng đẩy anh ra khỏi người mình, “nặng quá.”
“Cậu ta biết rõ hết mà lại không nói gì với anh cả.” Lang Dịch miệng thì than phiền, nhưng đầu lại cứ cọ cọ vào cổ Dư Niên, làm cậu trốn cũng không xong.
Có lẽ là vì đêm nay quá đỗi đẹp đẽ, Lang Dịch cứ cọ mãi, cuối cùng thì cũng cọ ra lửa.
Hơi thở của Dư Niên còn nóng hơn cả lúc nãy, nếu không phải trên trán cậu còn mồ hôi thì Lang Dịch thật sự đã nghĩ cậu lại phát sốt lần nữa rồi.
Lang Dịch nhân tư thế đó đè Dư Niên ngã xuống sofa, cúi đầu để lại một chuỗi nụ hôn ẩm nóng trên làn da mềm mại nơi cổ cậu.
Suốt hai ngày vừa rồi ngâm mình trong suối nước nóng, làn da của Dư Niên toàn thân đều mềm nhũn, thậm chí xương cốt cũng như muốn tan ra.
Lòng bàn tay của Lang Dịch luồn vào dưới vạt áo của Dư Niên, lập tức chạm vào vùng eo mềm mại và đường cong rõ rệt nơi thắt lưng. Cảm giác lạ lẫm đó khiến anh không khỏi muốn tiếp tục khám phá. Nhưng ngay khi tay anh vừa chạm đến cạp quần của Dư Niên, người bên dưới bỗng gồng người đẩy anh ra, rồi hai người lập tức đổi chỗ.
Lang Dịch còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị đè xuống dưới, còn Dư Niên thì đã ngồi lên phần eo của anh, hai tay ấn chặt lên ngực anh.
Lang Dịch cũng không hiểu tình hình hiện tại là gì, bèn chống một tay lên thái dương, gác sau đầu, ung dung chờ xem Dư Niên định làm gì tiếp theo.
Dư Niên cứ ngồi yên như thế mãi không động đậy, Lang Dịch rốt cuộc không nhịn được cười: “Chẳng lẽ em muốn ở phía trên?”
Nghe vậy, Dư Niên nhìn vào ánh mắt trêu chọc của anh: “Được không?”
Biểu cảm của Lang Dịch khựng lại trong một khoảnh khắc, không chắc chắn hỏi lại: “Em nghiêm túc đấy à?”
Nhìn vóc dáng cũng biết là mình không đủ điều kiện, nhưng lời đã nói ra rồi, Dư Niên đành gồng mình thừa nhận: “Em muốn ở trên.”
Lang Dịch từng trêu chọc Dư Niên không biết bao nhiêu lần, khiến cậu ấm ức chẳng biết trút vào đâu. Dư Niên cũng muốn để Lang Dịch nếm thử cảm giác ấy một chút.
Lang Dịch ngồi dậy, tiến lại gần cắn nhẹ một cái lên mặt Dư Niên rồi lại nằm xuống. Một cái cử động bất chợt khiến gân xanh nơi cổ anh lộ rõ, anh nghiến răng đầy đe dọa: “Đừng nói là em vẫn luôn muốn như thế nhé?”
Thấy Dư Niên không trả lời, Lang Dịch cho là mình đoán đúng. Ngay giây tiếp theo, Dư Niên cúi người xuống, hoàn toàn chặn lấy hơi thở của anh bằng một nụ hôn sâu, bàn tay nóng bỏng in dấu lên làn da tr*n tr** của anh.
Biểu cảm của Dư Niên đầy thành kính và ủy khuất, rõ ràng là đã sớm chuẩn bị tâm lý, vậy mà vẫn cố tình thăm dò phản ứng của Lang Dịch.
Lang Dịch còn có gì không hiểu nữa chứ? Anh dịch người lên một chút, để cổ có thể thoải mái tựa vào tay vịn sofa.
Dư Niên bị động tác bất ngờ của Lang Dịch làm cho chao đảo, và cũng chính nhờ đó, cậu cảm nhận được dị thường của anh.
Dư Niên căng thẳng ngẩng đầu lên, đầu lưỡi vô thức đưa ra l**m đôi môi khô khốc của mình.
Nào ngờ, khung cảnh như vậy trong mắt của Lăng Dịch lại chẳng khác gì một lời mời gọi không lời. Anh dùng hai tay giữ lấy eo Dư Niên, điều chỉnh lại tư thế cậu, hạ thấp phần thân trên, gập gối lại rồi bất ngờ dùng sức đâm vào. Khi thấy rõ vẻ mặt hoảng loạn của Dư Niên, cuối cùng hắn cũng nở nụ cười đắc ý: “Đã thích như vậy thì để Niên Niên ở trên nhé.”
Quanh ghế sofa vương vãi vài món quần áo, Lăng Dịch không một mảnh vải che thân nằm dài trên sofa, thứ duy nhất còn lại chỉ là chiếc dây buộc tóc sặc sỡ trên cổ tay.
Ngược lại, Dư Niên chỉ có đôi chân thon dài đang quỳ ngồi trên eo anh, trên người mặc một chiếc áo không vừa người.
Lăng Dịch cố ý nhân lúc Dư Niên đầu óc mơ hồ mà mặc đồng phục học sinh lên người cậu. Ống tay áo dài lòi ra một đoạn cùng phần ngực áo rộng thùng thình lại càng khiến Dư Niên trông mảnh khảnh hơn. Trong mỗi lần va chạm mãnh liệt, đồng phục không ngừng tuột xuống, nơi trước ngực thấp thoáng vài vết đỏ, ngay cả phần vai lộ ra bên ngoài cũng hằn rõ dấu răng.
“Em trai, đàn anh khóa trên như vậy được không?” Dư Niên bị thúc đến mức không thể thốt nên lời, vậy mà Lăng Dịch vẫn cứ lặp đi lặp lại câu hỏi ấy.
Biểu cảm của Dư Niên quá mức động lòng người, lúc thì trông như sắp khóc vì chịu đựng không nổi, lúc lại như vì xấu hổ mà cắn chặt môi dưới. Lăng Dịch như thể phát hiện ra điều gì đó thú vị, cố ý muốn chiếm thêm một chút nữa.
“Niên Niên, sau khi anh tốt nghiệp sẽ đến đại học D, em có muốn đến tìm anh không?” Dáng vẻ của Dư Niên trong bộ đồng phục thật quá đỗi dịu dàng và xinh đẹp, khiến Lăng Dịch sau khi nói ra câu ấy lại như tự khiến mình tin thật, khóe mắt bất giác nóng lên.
Dư Niên dần lấy lại ý thức sau dư âm của cơn k*ch t*nh, nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của Lăng Dịch, rồi chậm rãi đan chặt tay vào tay anh.
“Được.” Dư Niên run giọng đáp, “Em sẽ đến tìm anh.”
Hết ngoại truyện Lang Niên