Chương 09
Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan
Tạ Vũ Xuyên đi ngang qua Tiết Vi Vi đang giơ điện thoại lên chụp ảnh. Khi nhìn rõ gương mặt đối phương, cậu bất giác nhíu mày.
Bạch Du nhìn thì cũng không phải lớn tuổi gì, nhưng cô gái này thì thật sự trông quá nhỏ, cảm giác giống em trai mình, như vừa mới vào đại học vậy.
Tạ Vũ Xuyên chưa từng yêu đương. Trước khi học đại học, thứ cậu thích nhất mỗi ngày là chơi bóng rổ. Thậm chí chỉ cần nghỉ giải lao mười mấy phút cũng phải cầm bóng xoay vài vòng trên đầu ngón tay.
Sau khi vào đại học thì lại càng không nghĩ đến chuyện yêu đương. Một phần vì cậu hoàn toàn không có hứng thú với mấy cô gái tóc vàng mắt xanh ở nước ngoài, phần khác là vì cậu mê leo núi và trượt tuyết, hễ có thời gian rảnh là lại tham gia các hoạt động ngoài trời, đâu còn cơ hội tiếp xúc với con gái.
Hơn nữa, vẻ ngoài của cậu cũng không thuộc kiểu dễ gần. Nhiều cô gái ban đầu chủ động tỏ ý với cậu, nhưng sau đó đều bị khí chất lạnh lùng của cậu dọa lui, lâu dần thành ra gần như không dính dáng gì đến nữ giới.
Hiện tại phần lớn thời gian của Tạ Vũ Xuyên là trông coi cửa hàng, lúc rảnh thì giao lại cho Tiểu Hải trông, còn mình thì đạp xe quanh đường ven biển uốn lượn lên núi, hoặc tìm một dốc núi hoang vắng để chơi trượt ván tốc độ.
Dù bận rộn cách mấy, nhưng tập thể hình và chạy bộ vẫn là việc không thể thiếu. Thi thoảng cậu còn có thể tranh thủ đánh vài trận bóng rổ với bạn bè.
Ngoài việc đảm bảo ngủ đủ giấc, thời gian còn lại của Tạ Vũ Xuyên gần như muốn chia làm tám phần, mà chừng đó còn chưa đủ để vận động, thì lấy đâu ra thời gian mà yêu đương?
Lang Dịch từng cười nhạo cậu ngay trên bàn ăn, nói cậu là thằng đàn ông thẳng đơ nhàm chán. Hôm đó có người lướt thấy một bài đăng trên Weibo, nội dung là con gái nên làm gì để trông trẻ hơn. Phần bình luận thì vô cùng đa dạng, Yến Tuy lúc ấy còn đọc vài bình luận tiêu biểu ra.
Lúc đầu Tạ Vũ Xuyên không nói gì. Do mỗi ngày phơi nắng vận động ngoài trời nên da cậu hơi ngăm, cậu cũng không quan tâm vẻ ngoài lắm. Mẹ cậu, Thẩm Yên, thì ngày nào cũng chỉ ăn một chút để giữ dáng, mặt thì bôi cả đống mỹ phẩm đến nỗi đếm cũng không xuể. Nhìn thấy vậy, cậu cảm thấy thật là cực khổ.
“Cần gì phải vất vả thế,” Tạ Vũ Xuyên vừa duỗi người vừa lười biếng nói “Khai gian tuổi là được rồi mà.”
Cả bàn im bặt vài giây, rõ ràng biết là lý sự cùn nhưng lại cảm thấy có lý, thế là cả nhóm phá lên cười.
Tạ Vũ Xuyên cũng cười theo, chỉ là người khác cười vì sự khờ khạo của cậu, còn cậu thì chỉ đơn giản là không để bụng chuyện đó.
Lúc này, không còn con đường chắn ngang nữa, Tạ Vũ Xuyên có thể nhìn thấy rõ cảnh bên trong cửa tiệm qua tấm kính trong suốt.
Bạch Du đang quay lưng về phía cửa sổ, nói chuyện với đội thi công bên trong. Thật ra Tạ Vũ Xuyên cũng không phải cố tình nhìn, chỉ là trong một nhóm công nhân mặc đồng phục màu sẫm, thì Bạch Du với chiếc áo hoodie màu be thật sự rất nổi bật. Chưa kể đến đôi chân trắng muốt, thẳng tắp và thon dài không hề có chút cơ bắp kia khiến Tạ Vũ Xuyên không muốn nhìn cũng phải nhìn.
Đôi mắt bị kính râm che khuất của Tạ Vũ Xuyên không nhịn được hơi nheo lại. Cậu đổ dồn sự khó chịu bất chợt trỗi dậy của mình cho việc bản thân quá khắt khe với vóc dáng. Bạch Du gầy quá, bắp chân nhỏ đến mức như cánh tay mình, lại còn ăn mặc ít như vậy, không biết có chịu nổi gió bắc ngoài biển hay không.
Nghĩ đến cách ăn mặc của Tiết Vi Vi, áo khoác bò kết hợp với quần dài, trông vừa thời trang vừa giữ ấm, Tạ Vũ Xuyên lại không nhịn được âm thầm ghi nhớ một điều, có bạn gái cũng chưa chắc đã được người ta yêu thương, quen một người chưa trưởng thành còn phiền phức hơn.
Khi gần đến cửa tiệm xe đạp, Tạ Vũ Xuyên không để lộ cảm xúc, lặng lẽ liếc về phía Tinh Tự. Không thấy Bạch Du đâu, có thể đã đi đến quầy hoặc nơi nào khác. Từ góc nhìn của cậu thì chẳng thấy gì cả, đành phải thu ánh mắt về.
Có lẽ gần đây luyện tay hơi gắt, động tác đẩy cửa của Tạ Vũ Xuyên mạnh hơn bình thường một chút, ngay cả chiếc chuông đồng treo trên cửa cũng kêu lâu hơn mọi khi.
“Đại ca, nếu cậu dư sức thì giúp tôi đổi thùng nước kia đi.”
Diệp Ti Thừa ngồi nghiêng người trên ghế lười, mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại, chỉ hất cằm về phía thùng nước bên cạnh tường.
“Sao cậu không lười chết luôn đi cho rồi.” Tạ Vũ Xuyên không thèm để ý, đi tới dùng đầu gối đẩy cậu ta một cái, ép Diệp Ti Thừa nhường cho mình một góc trên chiếc ghế vốn không rộng lắm.
Diệp Ti Thừa vừa phải giữ mình không rơi xuống, vừa phải chú ý đến trò chơi trong tay, chẳng bao lâu thì thua.
“Sao cậu không đè chết tôi luôn đi cho xong!” Vừa nói vừa kéo chiếc ghế lười khác lại ngồi qua bên kia.
Tạ Vũ Xuyên điều chỉnh lại tư thế ngồi, thấy trên bàn thấp bên cạnh có một túi xoài sấy, không khách sáo mà lấy một miếng.
Vị đầu tiên là lớp đường bọc ngoài ngọt lịm, cắn vào là vị chua mềm dẻo, không mọng nước như trái tươi, nhưng hương vị lại đậm đà hơn nhiều, khiến cậu bất chợt nhớ tới những chiếc cupcake mà Bạch Du mang tới vài hôm trước, trên đó cắt xoài vuông vức đều tăm tắp, giống hệt cảm giác gọn gàng, chỉn chu của Bạch Du ngày hôm đó.
Tạ Vũ Xuyên rất chú ý đến lượng đường nạp vào khi tập gym, vậy mà giờ lại không thể quên được chiếc bánh ngọt mà bình thường cậu né như né tà.
Diệp Ti Thừa chờ mãi không thấy Tạ Vũ Xuyên lên tiếng, ngẩng đầu nhìn thì thấy cậu ta đang lặng lẽ ăn xoài sấy, vẻ mặt lại như đang suy ngẫm triết lý cuộc đời, lông mày hơi nhíu lại khiến gương mặt vốn lạnh lùng lại càng trông thiếu kiên nhẫn.
“Sao đấy? Ai chọc cậu à?” Diệp Ti Thừa không nỡ bỏ ván game, nhưng anh em quan trọng hơn, cậu đành tắt điện thoại một cách đau khổ, mặt đầy hứng thú tiến lại gần: “Nói đi, để tôi còn vui vẻ chút.”
Có lẽ lúc nãy lấy xoài sấy không để ý đến việc đóng miệng túi, hương thơm ngọt ngào từ trong khe hở bay ra, theo nhịp thở lan tỏa.
Tạ Vũ Xuyên vê vê ngón tay bị đường dính vào, cố nhịn không lấy thêm miếng nữa, giả vờ hỏi vu vơ: “Mua ở đâu đấy?”
“Cái này à?” Diệp Ti Thừa duỗi tay dài, lấy lại túi xoài sấy trước mặt Tạ Vũ Xuyên, “Yến Tử gửi bưu điện từ Hải Nam về đấy, không phải cậu ta đã nói trong nhóm chat rồi à, cậu còn bảo là không cần.”
Hình như Tạ Vũ Xuyên có chút ấn tượng. Hôm đó vừa chạy xong 5km, Yến Tuy gửi một video đang ăn xoài sấy vào nhóm, Tạ Vũ Xuyên thấy ghê, hoàn toàn không có hứng thử.
Vì ngoài câu “ngọt vãi” ra, Yến Tuy còn tròn xoe mắt ngạc nhiên, khiến người ta nghi ngờ cậu ta có nhận tiền quảng cáo hay không.
Tạ Vũ Xuyên nghĩ nếu Yến Tuy làm vlog ăn uống thì cậu chắc chắn là người đầu tiên block.
“Cậu mua bao nhiêu đấy, cho tôi một túi,” Ánh mắt Tạ Vũ Xuyên lại nhìn về phía tay Diệp Ti Thừa, “Hoặc đưa cái túi trong tay cậu đang cầm cũng được.”
Diệp Ti Thừa suýt nữa phun miếng xoài sấy trong miệng ra, vội giấu túi mới mở ra ra sau lưng.
“Không phải cậu không thích đồ ngọt à?” Diệp Ti Thừa giơ điện thoại lên định quay video, “Cậu có gì đó sai sai rồi.”
Tạ Vũ Xuyên bị làm phiền đến mức không nhịn được quay đầu sang hướng khác, vừa khéo thấy Bạch Du và cô gái kia đang từ trong cửa hàng đi về phía họ.
May mà lúc này đã gần trưa, nhiệt độ cũng đạt mức cao nhất trong ngày, nhìn Bạch Du mặc quần đùi cũng không còn thấy lạnh như lúc nãy.
Ánh mắt Tạ Vũ Xuyên lướt qua bắp chân trắng nõn trong đôi vớ dài của Bạch Du, trông lại có chút đẹp mắt.
Đột nhiên nhớ đến dòng weibo mà Lang Dịch đọc trong buổi tụ họp, cậu nhận ra mình chẳng hề vô cảm như mọi người nói. Nếu là đôi chân như của Bạch Du, cậu thật sự muốn nhìn thêm một chút. Chỉ là chiếc quần này có vẻ hơi ngắn, bước đi là thấy cả đầu gối, ống quần hình như cũng quá rộng, Tạ Vũ Xuyên thậm chí còn tưởng tượng được cảnh Bạch Du ngồi xuống, phần đùi bên dưới sẽ lỏng lẻo thế nào.
Ngay khi Tạ Vũ Xuyên đang chăm chú quan sát Bạch Du thì bên ngoài cửa sổ, Bạch Du cũng nhìn thấy cậu. Anh hơi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn tấm biển, rồi lại tiến sát vào cửa kính hơn một chút.
Tạ Vũ Xuyên còn đang nghĩ ngợi thì thấy đôi chân vừa mới được cậu ngợi khen ấy đang tiến về phía mình.
Cậu ngẩn người ra một chút, tưởng rằng hành động lén nhìn bị phát hiện, theo phản xạ ngẩng đầu lên, liền chạm phải ánh mắt của Bạch Du.
Bạch Du đút hai tay vào túi áo hoodie, đứng thẳng với tư thế khép chân ngoan ngoãn, khi thấy Tạ Vũ Xuyên nhìn mình thì mới chậm rãi rút một tay ra khỏi túi trước bụng, từ tốn vẫy vẫy tay.
Chiếc áo hoodie có vẻ lớn hơn cỡ người Bạch Du ít nhất một size, đường vai trễ xuống làm tay áo cũng dài theo, lúc anh giơ tay lên chỉ lộ ra một chút đầu ngón tay trắng trẻo mảnh mai.
Ngay khi Tạ Vũ Xuyên còn đang tiếc nuối mà chẳng biết mình tiếc điều gì thì Bạch Du bỗng dốc hết sức vươn tay lên cao, động tác này khiến ống tay áo vướng víu tuột xuống đến cổ tay.
Bạch Du lại vẫy tay lần nữa, nụ cười trên mặt không rạng rỡ, nhưng mang theo chút ấm áp của buổi chiều mùa thu.
Tạ Vũ Xuyên muốn hỏi anh cửa hàng khi nào sửa xong, còn muốn hỏi có cần giúp gì không, càng muốn hỏi chiếc cupcake hôm đó sau này có còn cơ hội ăn nữa không.
Nghĩ vậy, cậu liền đứng dậy khỏi ghế một cách tự nhiên, để lại Diệp Ti Thừa vẫn cầm điện thoại mà chưa kịp nói gì.
Từ trong nhà ra ngoài chỉ cách chưa đến năm mét, Tạ Vũ Xuyên mở cửa, dưới ánh mặt trời không còn lớp kính chắn, nhìn rõ Bạch Du thật ngoài đời. Khi cậu vừa đứng dậy bước ra, Bạch Du cũng tiến thêm một bước về phía cửa, khiến cho những câu hỏi định nói ra đều tan biến khi cậu nhìn thấy làn da trắng ngần nơi cổ và d** tai mảnh mai của anh. Không kìm chế được, cậu thốt lên: “Lạnh không?”
Hết chương 09