Nỗi Cô Đơn Của Các Số Nguyên Tố

Chương 40

Hôm đi làm trở lại Alice tới trễ gần một tiếng đồng hồ. Cô đã tắt chuông báo thức mà chẳng tỉnh ngủ và trong lúc chuẩn bị đi cô phải ngừng lại biết bao lần, bởi mỗi hành động khiến cô thấy mệt mỏi biết bao.

Crozza không trách móc gì. Chỉ cần nhìn vào mặt cô là ông hiểu. Má Alice hóp lại, và đôi mắt cô, cho dù vẫn nổi bật trên khuôn mặt, chúng trống rỗng, lộ rõ vẻ lạnh đạm lạ lùng.

"Xin lỗi cháu đến muộn", cô nói dù chẳng thật sự có ý định xin lỗi.

Crozza lật trang báo và không thể không nhìn đồng hồ.

"Có vài bức phải rửa xong trước mười một giờ. Vẫn những hình vớ vẩn ấy mà."

Ông hắng giọng và giơ tờ báo lên cao hơn. Khóe mắt ông dõi theo mọi cử động của Alice. Ông nhìn cô đặt túi vào chỗ thông thường, cởi áo khoác và ngồi bên máy. Cô cử động chậm chạp với sự chính xác thái quá, phản lại nỗ lực của cô giả như mọi thứ đều ổn thỏa cả. Crozza thấy cô đăm đăm vài giây, tay chống cằm và cuối cùng, sau khi vuốt mớ tóc sau tai, cô quyết định bắt đầu.

Ông bình tĩnh suy xét sự gầy gò thái quá của cô giấu dưới làn áo vải sợi bông cao cổ và cái quần hẳn chẳng thể bó chặt chút nào, nhưng vẫn lộ ra qua cẳng tay và nhất là trên khuôn mặt. Ông cảm thấy một sự bất lực đáng giận dữ, bởi ông chẳng liên quan gì tới cuộc đời của Alice, nhưng cô lại liên quan tới cuộc đời ông, như thể một đứa con gái mà ông không thể đặt tên cho.

Họ đã làm việc tới giờ ăn trưa mà chẳng nói năng gì với nhau, chỉ trao đổi vài cái gật lắc đầu khi cần thiết. Sau bao năm qua đi mỗi cử chỉ trở nên tự động và họ chuyển động mau lẹ thuần thục, chia sẻ không gian một cách cân bằng. Chiếc Nikon cũ kỹ vẫn ở chỗ của nó dưới quầy, trong túi đen, và đôi khi cả hai đều tự hỏi liệu nó còn có thể xài được nữa hay không.

"Bữa trưa chúng ta tới..." ông dợm nói.

"Trưa nay cháu có việc phải làm rồi. Xin lỗi bác." Alice cắt ngang.

Ông gật đầu đăm chiêu.

"Nếu không thấy ổn chiều nay cháu có thể ở nhà. Cũng chẳng có gì nhiều mà làm."

Alice nhìn ông cảnh giác. Cô giả tảng thu dọn đồ vật trên quầy: cái kéo, phong bì đựng ảnh, một cái bút và cuộn phim cắt thành bốn đoạn bằng nhau. Cô chỉ đơn giản là tráo đổi vị trí của chúng mà thôi.

"Không. Sao vậy? Cháu..."

"Đã bao lâu rồi hai người không gặp nhau?" Ông cắt ngang.

Alice giật mình. Cô đút một tay vào túi như để bảo vệ nó.

"Ba tuần. Khoảng thế."

Crozza gật đầu, rồi nhún vai.

"Đi thôi."

"Nhưng..."

"Nào, đi thôi." Ông nhắc lại quyết đoán hơn.

Alice nghĩ một chút. Rồi quyết định đi theo ông. Họ khóa cửa hiệu lại. Dây đeo móc cửa kêu tinh tinh trong bóng râm rồi ngừng. Alice và Crozza đi về phía xe của ông. Crozza đi chậm nhưng không để Alice biết ông cố tình đi như vậy để sóng đôi với bước di chuyển khó nhọc của cô.

Chiếc Lancia cũ kỹ chỉ khởi động sau lần nổ máy thứ hai và Crozza lẩm bẩm chửi thầm trong miệng.

Họ đi dọc đường quốc lộ cho tới gần cầu, rồi ông thợ ảnh rẽ phải theo con đường dọc sông. Khi ông chuyển sang đường nhỏ bên phải và nháy tín hiệu quay đầu một lần nữa về phía bệnh viện, Alice đột ngột đờ người ra.

"Nhưng tới..." cô định nói.

Ông đỗ xịch lại trước một cửa hàng có mái hiên che nửa đối diện cửa vào khoa Cấp cứu.

"Không phải việc của bác", ông nói mà không nhìn Alice. "Nhưng cháu phải vào trong đó. Tới chỗ Fabio hoặc một bác sĩ nào khác."

Alice nhìn ông chằm chằm. Sự không chắc chắn bắt đầu nhường chỗ cho sự tức giận. Con đường vắng lặng. Tất cả giờ này đang rúc trong nhà hoặc quán bar nào đó ăn trưa. Lá cây tiêu huyền đung đưa trong gió không gây ra bất cứ tiếng động nào.

"Bác đã không thấy cháu như thế này kể từ khi..." ông thợ ảnh ngập ngừng. "Từ khi quen cháu."

Alice ngẫm nghĩ cân nhắc trong đầu cái từ như thế này. Nghe nó thảm quá, khiến cô phải ngó lại mình trong gương, nhưng nó lại chỉ phản chiếu cạnh sườn phải của xe. Cô lắc đầu, rồi mở cửa xuống xe. Cô đóng sập cửa, chẳng quay đầu đi thẳng hướng ngược lại bệnh viện.

Cô bước nhanh, nhanh nhất có thể, để rời xa chỗ này, xa cái mặt xấc xược của Crozza, nhưng đi được vài trăm mét cô đã phải dừng lại. Cô thấy khó thở và mỗi bước đi lại khiến chân cô đau hơn, nó run run như thể cầu xin cô rủ lòng thương. Xương cẳng như thọc trong da thịt, chỉ thiếu mỗi việc nó thọc ra khỏi hông nữa thôi. Alice dồn hết trọng lượng sang chân phải, đặt một tay lên bức tường xù xì bên cạnh cố giữ thăng bằng.

Cô đợi cơn đau qua đi, đợi cho cái chân trở lại trơ lì như mọi khi và hít thở lại như một hành động tự nhiên vô thức. Trái tim cô bơm máu chậm chạp, không chắc chắn, nhưng đủ để nghe được từ trong tai.

Tới chỗ Fabio hoặc một bác sĩ nào khác, giọng Crozza vẳng lại trong đầu.

Thế rồi sau đó thì sao? Cô tự hỏi.

Cô quay lại về phía bệnh viện, bước chậm chạp chẳng chút ý định rõ ràng nào cả. Cơ thể cô như chọn lựa con đường đi theo bản năng và những người đi bộ trên vỉa hè tránh sang một bên vì cô đi hơi loạng choạng mà không để ý. Vài người trong số họ dừng lại, băn khoăn có nên hỏi giúp cô không, nhưng rồi họ lại bước đi.

Alice vào trong sân bệnh viện Maria Ausiliatrice mà không nghĩ đã từng bước trên con đường này cùng Fabio. Cô cảm thấy như thể chưa từng có một quá khứ, như thể thấy mình ở chỗ này mà không biết từ đâu tới. Cô mệt, sự mệt mỏi chỉ đem lại trống rỗng hoàn toàn.

Cô bám vào tay vịn leo lên cầu thang và dừng lại trước cửa vào. Cô chỉ muốn đi tới đó thôi, làm cánh cửa tự động mở ra và đợi vài phút, thời gian cần thiết để tìm được đủ sức lực quay đi. Đó là một cách để xoay vần sự ngẫu nhiên, chỉ thế thôi, để tới nơi có Fabio và xem chuyện gì sẽ xảy ra. Cô sẽ không làm điều mà ông Crozza bảo, cô sẽ chẳng thèm nghe ai hết, và cô cũng không cho phép bản thân mình hy vọng sẽ thực sự tìm thấy anh ta ở đây.

Chẳng có chuyện gì xảy ra hết. Cánh cửa tự động mở ra và khi Alice lùi về phía sau một bước, nó lại khép lại.

Mày đợi điều gì chứ? Cô tự hỏi.

Cô nghĩ sẽ ngồi xuống vài giây, hy vọng anh ta đi ngang qua. Cơ thể cô đòi hỏi điều gì đó, mỗi dây thần kinh đều như đang thúc giục cô, nhưng cô lờ đi không muốn nghe.

Cô dợm quay người thì nghe tiếng cửa tự động mở ra. Theo phản xạ cô ngước mắt nhìn, tin rằng lần này chắc hẳn sẽ thấy chồng mình trước mặt.

Lối vào rộng mở. Chẳng có Fabio ở đó. Thay vào chỗ của anh trên ngưỡng cửa là một cô gái. Cô ta đã nhấn nút mở cửa, nhưng không ra ngoài mà vẫn đứng nguyên chỗ đó, tay vuốt váy. Cuối cùng cô ta bắt chước Alice bước lùi ra sau và cánh cửa lại khép lại. Alice nhìn cô gái, thấy tò mò vì hành động ấy. Cô nhận thấy cô ta thực ra cũng không còn trẻ lắm. Có lẽ khoảng trên dưới tuổi Alice. Cô có dáng ngực hơi nhô ra trước và vai so thõng xuống, như thể không có đủ chỗ xung quanh.

Alice thấy cô ta có gì đó quen thuộc, có lẽ trong biểu hiện nét mặt, nhưng không tài nào nhớ ra được. Mọi ý nghĩ của cô cứ lờ đờ lượn xung quanh trống rỗng.

Rồi cô gái lặp lại động tác ấy. Cô ta tiến lên phía trước, chụm hai chân sát nhau, rồi sau đó vài giây lại bước ra.

Đúng lúc đó cô ta ngẩng đầu lên mỉm cười với Alice từ sau cánh cửa kính.

Một luồng điện giật sống lưng Alice, từng đốt sống một, cho tới khi biến mất tại cái chân tật. Cô nín thở.

C bít một người cũng có nụ cười như thế, chỉ có môi trên là cong lên,vừa đủ hở hai răng cửa, trong khi toàn bộ phần còn lại của miệng vẫn bất động.

Cô nghĩ không thể có chuyện đó.

Cô lại gần để nhìn kỹ hơn khiến cánh cửa mở toang ra. Cô gái có vẻ thất vọng, nhìn Alice dò hỏi. Alice hiểu ý, bước lùi lại sau để cô ta tiếp tục trò chơi của mình. Cô ta lại tiếp tục như không có chuyện gì.

Cô ta cũng có mớ tóc đen, dày, lượn sóng phía cuối mà Alice chỉ mới vuốt có vài lần. Gò má hơi nhô, giấu đôi mắt đen, nhưng nhìn vào đó Alice nhận ra những vòng xoáy từng nhiều đêm khiến cô thao thức mất ngủ, và cũng là những ánh sáng mờ ảo lóe lên đột ngột như trong mắt Mattia.

Chính là cô ta, Alice nghĩ. Và một cảm giác như kinh doàng dâng lên bóp nghẹn cổ họng cô.

Cô tìm vội chiếc máy ảnh trong túi, nhưng cô lại không mang theo mình thậm chí là cái máy tự động ngu ngốc ấy.

Cô tiếp tục nhìn cô gái, không biết phải làm gì. Cô thấy đầu óc quay cuồng, mắt cô đôi lúc mờ đi như thể con ngươi không tìm được độ cong thích hợp. Môi cô khô khốc gọi tên Michela, nhưng không đủ khí thoát ra khỏi miệng.

Cô gái có vẻ chẳng thấy chán trò này. Cô ta đùa nghịch với con mắt điện tử như một đứa trẻ con. Giờ thì cô ta nhảy lên trước và sau, như thể muốn đánh lừa cái cửa.

Một phụ nữ lớn tuổi lại gần cô ta từ phía trong tòa nhà. Trong túi bà ló lên một phong bì hình chữ nhật khổ lớn màu vàng, có lẽ là kết quả siêu âm. Chẳng nói một lời, bà nắm tay cô gái dắt đi.

Cô ta không chống đối gì. Khi bước ngang qua Alice, cô ta quay lại nhìn cánh cửa đóng mở tự động như thể muốn cảm ơn nó đã giúp cô giải trí. Cô ta gần Alice tới mức cô cảm nhận được cả luồng không khí di chuyển từ cơ thể cô ta. Chỉ giơ tay ra thôi Alice có thể chạm vào cô gái, nhưng người cô cứ đờ ra.

Cô nhìn theo hai người phụ nữ đi xa dần.

Giờ thì có thêm người qua lại. Cánh cửa mở ra đóng lại liên tục, theo một nhịp điệu đều đặn thôi miên đầu óc Alice.

Rồi như giật tỉnh lại, cô gọi "Michela", lần này gọi to tiếng.

Cả cô gái lẫn người phụ nữ đi cùng đều không quay lại. Họ chẳng thay đổi một nhịp nào trong bước đi, như thể cái tên đó chẳng gợi nên điều gì.

Alice nghĩ cô phải theo họ, cô phải nhìn cô gái kỹ hơn, nói chuyện với cô ta, tìm hiểu mọi chuyện. Cô bước chân phải lên bậc đầu tiên và kéo chân kia theo, nhưng nó trơ lì không nhúc nhích. Cô thấy loạng choạng mất thăng bằng phía sau. Một tay cô tìm tay vịn cầu thang, nhưng không được.

Cô ngã bổ nhào như một cành cây rụng, trượt xuống hai bậc cuối cầu thang.

Từ dưới đất cô vẫn kịp nhìn hai người phụ nữ di khuất sau góc. Rồi cô cảm thấy không khí đẫm hơi ẩm và tiếng động vo ve xung quanh ngày một xa dần.
Bình Luận (0)
Comment