Nỗi Cô Đơn Của Các Số Nguyên Tố

Chương 46

Máy bay bay trong đêm và từ dưới đất chỉ vài người đang ngái ngủ nhận thấy nó như một đốm sáng nhấp nháy, như một chòm sao lưu động trên bầu trời đen dày đặc. Chẳng ai giơ tay vẫy chào nó, vì đó là trò trẻ con.

Mattia trèo lên chiếc taxi đầu tiên xếp hàng trước cổng tới phi trường và bảo lái xe địa chỉ. Khi họ đi trên con đường dọc bờ biển một tia nắng ban mai đã xuất hiện phía cuối chân trời.

"Xin dừng lại đây", anh bảo tài xế.

"Đây sao?"

"Phải."

Anh trả tiền và xuống xe, chiếc xe lao vội đi ngay. Anh đi ngang qua thảm cỏ khoảng vài chục mét và lại gần một chiếc ghế băng như được đặt ở đó để nhìn ra khoảng không. Anh đặt túi xuống, nhưng không ngồi.

Một góc mặt trời ló ra từ cuối chân trời. Mattia thử nhớ xem tên hình học của mặt phẳng giới hạn bởi một đường cung và một đoạn thẳng, nhưng anh không nhớ ra. Mặt trời có vẻ chuyển động nhanh hơn là vào ban ngày, có thể cảm thấy được cả tốc độ của nó, giống như thể nó đang vội vã lao lên. Những tia nắng là là trên mặt nước màu đỏ lựng, da cam và vàng và Mattia biết tại sao, nhưng có biết điều đó cũng chẳng để làm gì và cũng chẳng làm anh lơ đãng.

Đường lượn của bờ biển nhìn phẳng và bị lung lay bởi gió, còn anh là người duy nhất đứng nhìn nó.

Cuối cùng thì một quả cầu đỏ khổng lồ cũng tách khỏi mặt biển như một quả bóng sáng nóng. Trong giây lát Mattia nghĩ tới các chuyển động xoay vòng của các ngôi sao và các hành tinh, tới mặt trời mỗi chiều tối lại tắt sau vai, và mỗi sáng lại mọc lên trước mặt. Tất cả các ngày, bên trong và phía ngoài làn nước, cho dù anh có ở đó mà chứng kiến hay không. Chẳng có gì ngoài cơ học, bảo toàn năng lượng và mô men động lượng, lực cân bằng, lực đẩy hướng tâm và ly tâm, chẳng gì khác ngoài quỹ đạo, và chẳng thể khác như nó vốn thế. Dần dần sắc màu nhạt đi và màu xanh sáng của buổi sớm bắt đầu hiện lên đằng sau các màu sắc khác và nó bắt đầu lan từ mặt biển lên tới trời cao.

Mattia thổi vào hai bàn tay, gió biển mằn mặn khiến chúng bị khô đi. Rồi anh thọc tay vào túi áo khoác. Anh thấy có gì đó trong túi phải. Anh lôi ra một tấm các gập bốn. Đó là số điện thoại của Nadia. Anh chậm rãi đọc dãy số và mỉm cười.

Anh đợi cho tới khi ngọn lửa tím cuối cùng phía chân trời tắt hẳn rồi cuốc bộ về nhà giữa làn sương mù lan tỏa.

Ba mẹ anh sẽ thích bình minh. Biết đâu đấy, có thể một ngày kia anh sẽ đưa họ tới xem và sau đó cùng nhau đi dạo tới tận bến cảng, rồi ăn sáng với bánh kẹp cá hồi. Anh sẽ giải thích cho họ làm sao những bước sóng dài lại hội tụ nên ánh sáng trắng. Anh sẽ nói về quang phổ hấp thụ và quang phổ phát tán; họ sẽ gật gật đầu dù chẳng hiểu gì.

Không khí lạnh ban mai lùa vào trong lớp áo khoác và Mattia cứ mặc kệ nó. Anh thấy mát mẻ. Một chốc nữa thôi sẽ có nhà tắm, tách trà nóng và lại một ngày như bao ngày đợi anh và anh cũng chẳng cần gì hơn thế.
Bình Luận (0)
Comment