Nơi Đây Gió Yên Bão Lặng

Chương 33

Rất lâu sau.

Đôi lúc, sự im lặng lại có sức nặng hơn ngôn ngữ nhiều lần. Có rất nhiều chuyện anh và cô không cần mở miệng cũng có thể nói với nhau qua chiếc ôm này.

Hốc mắt Hoàng Hi Ngôn ướt đẫm, cô vùi mặt vào áo anh, cọ vào lớp vải.

Hóa ra, cô vừa mới biết được, khi niềm hân hoan trào dâng cực độ thì trái tim cũng đau đớn.

Cảm giác da cánh tay anh hơi lạnh, giọng cô lầu bầu vang lên trước ngực anh: “Cứ thế này thì anh sẽ bị cảm đấy.”

Bấy giờ Tịch Việt mới ngẩng lên, buông tay ra.

Hoàng Hi Ngôn chạy tới bên bàn ăn cầm áo khoác của anh, luồn vào cánh tay, mặc vào cho anh.

Hai người đứng đối diện nhau dưới ánh đèn, Hoàng Hi Ngôn mỉm cười trước, bước tới một bước, nhào vào lòng anh, giọng thủ thỉ đến không nghe rõ, “… Ôm thêm lát nữa nhé.”

Tịch Việt vòng tay lại, đặt bàn tay lên lưng cô, cảm thấy cô nhỏ bé là thế.

“… Sáng mai anh phải đi thật ạ?” Hoàng Hi Ngôn khẽ hỏi.

“Ừ.”

“Vâng ạ.” Cô không khỏi mất mát.

“Giao bản thảo xong, anh sẽ tới tìm em.”

Hoàng Hi Ngôn gật đầu.

Lúc ngẩng lên, Tịch Việt cũng cúi xuống nhìn cô, cô lại thấy ngượng ngùng bèn gằm mặt xuống, “Thế tối nay em muốn ở bên anh, có được không ạ?”

Tịch Việt hơi ngẩn ra, “Được.”

Giọng cô không hề có chút gì khiến người ta nghĩ ngợi xa vời.

Đã không còn sớm nữa.

Về kế hoạch tối nay ra sao, sau khi bàn bạc, hai người thống nhất rằng: Tịch Việt tới khách sạn trả phòng, mang hành lí sang đây nghỉ ngơi ở nhà cô, sáng sớm mai sẽ ra thẳng sân bay luôn.

Tịch Việt kéo khóa áo khoác lên, mở cửa, nhận chiếc dù cô đưa.

Bước ra một bước, thoáng khựng lại, rồi xoay người, “Em có muốn đi cùng anh không?”

Hoàng Hi Ngôn cười, “Vâng ạ.”

Hoàng Hi Ngôn về phòng ngủ thay một bộ quần áo khác, cầm chìa khóa và điện thoại, theo Tịch Việt ra ngoài.

Xuống dưới lầu, Tịch Việt bung dù, cô đi tới dưới dù, vịn lấy cánh tay anh.

Vẫn im lặng, nhưng tâm trạng đã khác hẳn.

Tiếng mưa dội vào dù có tiết tấu hòa với nhịp đập trái tim cô.

Đêm mưa đầu xuân này chỉ thuộc về riêng anh và cô.

Gần khách sạn có một cửa hàng tiện lợi, Hoàng Hi Ngôn và Tịch Việt tạm chia tay ở đây, Tịch Việt vào khách sạn trả phòng và lấy hành lý, còn cô nhân tiện mua chút đồ vệ sinh cá nhân.

Tính tiền xong, cô ra mái hiên ngoài cửa đợi anh.

Bấy giờ có một cuộc gọi tới, cô cầm lên xem, là Viên Lệnh Thu.

Hoàng Hi Ngôn không nghe máy, cũng không ấn từ chối. Sau vài giây, bên kia tự ngắt máy.

Cột thông báo nhảy ra nhắc nhở có cuộc gọi nhỡ và tin nhắn Wechat chưa đọc. Ấn mở mới phát hiện từ mười mấy phút trước do Đinh Hiểu gửi tới.

Đinh Hiểu hỏi cô: Hôm nay cậu có về ký túc xá không? Không cần quà à?

Hoàng Hi Ngôn thấy rất ấm lòng.

Cô khoác bịch đồ vào cổ tay để rảnh tay trả lời Đinh Hiểu: Hôm nay mình không về đâu, bây giờ mình đang ở cùng Tịch Việt.

Đinh Hiểu nhắn lại ngay lập tức: Có biến à?

Hoàng Hi Ngôn cười gõ chữ: Chúng mình ở bên nhau rồi.

Đinh Hiểu nhắn lại một dấu “Ok”, còn nói: Thế mình không quấy rầy hai người nữa, chơi vui nhé.

Đợi thêm tầm năm phút nữa, bên kia đường xuất hiện bóng dáng Tịch Việt, cô sợ anh không thấy bèn vẫy tay.

Tịch Việt cũng giơ tay lên, tùy tiện huơ một cái đáp lại cô.

Chỗ cô cách khách sạn không xa nên hai người đi bộ về.

Mặt đường ướt đẫm, bị đèn đường rọi sáng tạo thành vô số mảnh trăng vụn.

Khiến Hoàng Hi Ngôn nhớ lại mùa hè lúc cô đi thực tập, hôm đứng chờ xe buýt, khung cảnh Tịch Việt tới đón cô cũng tương tự như vậy.

Cầm chìa khóa mở cửa, vào nhà xong, Hoàng Hi Ngôn lấy hai đôi dép vừa mua ra, một đôi bằng vải, một đôi bằng nhựa, đôi nhựa để anh mang lúc đi tắm.

Tịch Việt đi vào, đẩy va li tới sát tường.

Hoàng Hi Ngôn dẫn anh vào phòng tắm, đưa bàn chải đánh răng và khăn mặt đã cất cho anh, bảo anh bên nào vòi là nước nóng.

Lúc Tịch Việt đi tắm, Hoàng Hi Ngôn đi đun nước rồi về phòng ngủ, đổi một bộ ga giường vỏ chăn mới có nền trắng và cành xanh hoa vàng nhạt.

Trên tủ đầu giường đặt vài cuốn sách đã đọc xong, cô đều bỏ lên bàn làm việc chung với những cuốn khác.

Cô ngồi ở mép giường, chờ Tịch Việt tắm xong.

Rảnh rỗi không có chuyện gì làm, cô đột nhiên hiểu ra vì sao lúc cô đề nghị tối nay ở bên nhau, Tịch Việt lại chần chừ một thoáng.

Cô không biết điều Tịch Việt hiểu và điều cô muốn nói có trùng nhau hay không.

Ý nghĩ của cô rất đơn giản, nhưng nếu như Tịch Việt muốn… Cô sẽ từ chối sao?

Hẳn là không. Mặc dù về lý thì có hơi sớm, nhưng về tình thì nào có lý gì.

Thế nhưng cô không mua thứ kia, vừa rồi lúc vào cửa hàng tiện lợi, cô không hề nghĩ tới chuyện này.

Cô nghĩ ngợi miên man, tai nóng cháy.

Tiếng mở cửa phòng tắm ngắt ngang mạch suy nghĩ của cô, Hoàng Hi Ngôn vội đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ.

Tịch Việt đứng ở cửa phòng tắm, tay cầm bộ đồ vừa thay ra, mặc muốn chiếc áo thun ngắn tay, và quần đùi dài đến đầu gối để ngủ cho thoải mái.

“Anh đưa quần áo cho em đi.” Hoàng Hi Ngôn xòe tay ra, “Giờ phơi hẳn là sáng mai khô rồi.”

Tịch Việt do dự một chút mới đưa cho cô.

Hoàng Hi Ngôn ném quần áo vào máy giặt, sau khi khởi động, lại đi ra, đến tủ phòng tắm tìm máy sấy cho Tịch Việt.

Lúc anh sấy tóc, cô đứng ở cửa.

Tịch Việt nhìn cô qua gương, cô lại nghĩ tới chuyện vớ vẩn ban nãy, ngoảnh đầu đi ra.

Tịch Việt thấy hơi khó hiểu.

Sấy tóc xong, Tịch Việt cất máy sấy đi rồi ra khỏi phòng tắm. Hoàng Hi Ngôn đã vào phòng ngủ, cửa mở hé, giọng cô vọng ra: “Khóa cửa phòng khách ở cạnh cửa ạ.”

Tịch Việt đi ra tắt đèn phòng khách, không gian yên ắng chỉ có tiếng máy giặt ngoài ban công đang hoạt động.

Anh nhìn xuống sàn nhà, ánh đèn rọi ra từ phòng ngủ qua cánh cửa khép hờ có hình dáng riêng, anh do dự rất lâu mới đi vào, vờ như không có việc gì.

Hoàng Hi Ngôn đã chui vào chăn, đang nằm sấp xem một cuốn tạp chí, tóc xõa sang một bên để lộ phần má trái có vết bớt.

Tịch Việt cứng đờ tay chân, ngồi xuống mép giường, thấy trên tủ đầu giường có một chiếc ly kiểu Mug đựng nước nóng, hơi nóng đang bốc khói mờ mịt.

Anh không thường thể hiện cảm xúc qua nét mặt, ví như khoảnh khắc này, nét mặt anh khi nhìn Hoàng Hi Ngôn vẫn rất bình thản, “Em muốn đọc một lúc à?”

Hoàng Hi Ngôn nói, “Đèn dạng cầu thang, anh sang kia tắt hộ em với.” Rồi cô với tay bật đèn bên cạnh lên, sau đó đóng cuốn tạp chí lại, để lên tủ đầu giường.

Đợi đèn chính tắt, gian phòng chỉ còn lại ánh đèn ngủ dìu dịu, chụp đèn làm bằng thủy tinh nên ánh sáng có thể xuyên qua, rọi lên trần nhà, biến thành một quầng sáng lạ mắt mà xinh đẹp.

Hoàng Hi Ngôn quay sang nhìn anh, anh nằm xuống, ngửa mặt lên trần nhà, cánh tay đặt đại ngoài chăn.

“Tịch Việt…”

“Ừ.”

Hoàng Hi Ngôn giơ tay cầm lấy tay phải của anh, khẽ vuốt ve đốt thứ hai ngón giữa, “Đây là tên em ạ?”

“Ừ.”

“Anh xăm bao giờ thế?”

“Độ hai tuần sau khi em đi.”

“… Vì nhớ em sao?”

“Ừ.”

“Em cũng luôn nhớ anh. Nhưng em không thể nói cho bất cứ ai.

Ban đầu em không có ý định giữ liên lạc với anh, nhưng anh lại gửi pho tượng cho em…”

“Dù em không liên lạc với anh thì anh cũng đến tìm em, chỉ là vấn đề sớm muộn.”

“… Anh lại còn vẽ em. Anh từng bảo không vẽ người quen.”

“Em khác mà.”

Hoàng Hi Ngôn nhoẻn miệng cười.

Tịch Việt quay sang nhìn cô, cô bị tóc che, làn da trông ấm hơn dưới ánh đèn, mắt sáng lấp lánh.

“… Anh biết không, em đã hywas với chị là sẽ không ở bên anh. Khi chị nhìn thấy tranh của anh, biết em còn giữ liên lạc với anh thì bọn em đã cãi nhau một trận, bây giờ vẫn chưa làm lành.”

Tịch Việt lặng thinh một giây, “Theo anh thấy thì họ nói đúng, anh rất lạnh nhạt, không quá nhớ tình xưa. Chị em, hay những người khác, thật ra… anh đều không quan tâm. Nên dù khiến quan hệ chị em hai người rạn nứt thì anh cũng không thấy tội lỗi.”

“Tốt hơn hết là anh đừng thấy có lỗi.” Hoàng Hi Ngôn cười khanh khách, “Vì em cũng không. Đây là quyết định của em, giữa hai người, em đã chọn anh.”

“Có lẽ em sẽ hối hận. Anh sợ mình sẽ làm em tổn thương.” Giọng Tịch Việt hơi trầm xuống, nhưng âm sắc vẫn lành lạnh như ngọc.

“Thế nhưng, người thân thiết với em nhất, người duy nhất không làm tổn thương và chữa lành em lại là anh. Anh không biết em thích anh nhiều biết bao đâu.”

Tịch Việt cũng hơi mỉm cười, đưa tay sờ trán cô, “Giờ anh biết rồi.”

“Có một chuyện.” Tịch Việt sực nhớ ra điều gì, chợt nói.

“Dạ?”

“Sau này em đừng nhắc tới Hà Tiêu trước mặt anh nữa nhé.”

“Sao thế?”

“Anh nghe thấy cậu ta tỏ tình với em.”

Hoàng Hi Ngôn ngạc nhiên, “Anh nghe được ạ?”

“Hai người lớn tiếng quá.”

“Là cậu ấy, đâu phải em… Hóa ra anh cũng biết ghen.” Hoàng Hi Ngôn cười đến run cả vai.

Hồi lâu sau, cô nhận ra Tịch Việt vẫn nhìn mình đăm đăm không hề chớp mắt.

Cô dừng lại, bị anh nhìn chằm chằm một lúc lâu khiến cô xấu hổ lạ thường, bất giác trùm chăn kín mặt.

Trùm đến độ khó thở, lại lộ đôi mắt ra, lén nhìn Tịch Việt.

Anh vẫn đang nhìn cô.

Cô tiếp tục giấu mắt đi.

Tịch Việt nhìn chằm chằm chiếc chăn phủ quá đầu cô.

Thoáng chần chừ rồi đưa tay vén chăn lên, gặp phải lực cản đành từ bỏ.

Một giây sau, tự cô chui ra khỏi chăn, dùng đôi mặt hạnh nhìn anh.

Chẳng thể nói rõ là ý gì, nhưng lại như có vô vàn ý nghĩa.

Trái khế trên cổ Tịch Việt khẽ chuyển động lên xuống.

Anh chống khuỷu tay lấy thế nhổm người dậy, sáp đến, dùng ngón tay vén chỗ tóc xòa xuống má cô ra, đồng thời áp mặt mình đến gần.

Trong mắt cô là sống mũi anh, cùng hàng mi mảnh rủ xuống in bóng mờ trên mặt anh.

Hơi thở của anh quá gần, gần đến độ phả vào mắt cô.

Cô nín thở, nhắm mắt lại.

Một nụ hôn rơi xuống.

Dẫu chỉ là một cái chạm nhẹ cũng khiến trái tim run rẩy đến chướng đau.

Cô đưa tay nắm chặt lấy áo anh, bàn tay anh đưa sang, giữ lấy ót cô kéo vào ngực mình.

Cô mới nhận ra nhịp thở của anh cũng chẳng hề bình tĩnh.

Cái hôn nhẹ lại tiến thêm một bước.

Cuối cùng, Hoàng Hi Ngôn cũng nhận ra anh là một người đàn ông trưởng thành hơn cô bảy tuổi, dù ôn hòa đến đâu cũng sẽ có một mặt ngang tàng.

Cô bối rối giơ tay khẽ đẩy anh ra, anh lập tức dừng lại.

Cô vội vã trở mình, làm bộ muốn nhổm dậy tắt đèn.

Lúc nằm xuống, cô đưa lưng về phía anh, cách xa anh.

Trong bóng tối, bên phía Tịch Việt yên ắng không có bất cứ tiếng động gì.

Hoàng Hi Ngôn thoáng do dự rồi lại xoay người sang, nhích về phía anh, gối đầu lên cánh tay anh.

Anh hơi khựng người, nghiêng sang, dùng tay còn lại ôm lấy cô.

Cô biết anh không hề mất hứng thì yên tâm.

Cô nằm trong ngực anh, tìm một tư thế thoải mái. Ngửi thấy mùi chanh và cam của sữa tắm cô trên làn da âm ấm của anh.

Thâm tâm chẳng hiểu sao lại thấy thỏa mãn lạ lùng, vì vừa rồi, một người lạnh nhạt như anh ở trước mặt cô đã lộ vẻ mất khống chế.

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment