Nói Gì Cũng Sẽ Không Nói Cho Kẻ Địch Biết Bé

Chương 10

Xấu hổ quá, cực kỳ xấu hổ.

Dù sao đi nữa thì Hoắc Linh Quân cũng cảm thấy ngại ngùng cực kỳ, nhìn cũng không được, không nhìn cũng không được.

Lúc này, trợ lý đưa áo sơ mi cho Liễu Giới Nguyên, y ho khan một tiếng rồi bắt đầu mặc áo sơ mi, Hoắc Linh Quân nhịn xuống nói: "Anh không mặc quần trước rồi mới mặc áo à?"

Liễu Giới Nguyên hỏi: "Tại sao?"

Hoắc Linh Quân: "Không phải anh bị đứt ngón chân à? Mặc quần trước rồi sau đó không cần mặc nữa."

Liễu Giới Nguyên: "..."

Trợ lý: "..."

Logic gì kỳ cục vậy ta???

Mặc rồi sau đó không cần mặc nữa?

Hoắc Linh Quân nói xong cũng cảm thấy có gì đó sai sai nhưng chẳng qua cậu chỉ không muốn nhìn thân thể Liễu Giới Nguyên nữa, ba năm trước đây đã để lại bóng ma tâm lý cho cậu quá lớn rồi, phiền thật.

Liễu Giới Nguyên mặc quần áo xong xuôi, chuyên viên trang điểm cũng tới để giúp y hóa trang, giúp y thêm phấn nền tối hơn một màu so với màu da của y vì da y hơi trắng mà như vậy thì không phù hợp với hình tượng Vương Hợp Minh mong muốn.

Hôm nay vẫn không có cảnh diễn của Hoắc Linh Quân như cũ, tất cả các cảnh quay trong phim trường đều không có suất diễn của cậu mà là của Liễu Giới Nguyên.

Hoắc Linh Quân vẫn như thường lệ đứng ở một bên quan sát kỹ thuật diễn của Liễu Giới Nguyên.

Hiện giờ đang trong cảnh quay anh trai Lâm Bình Sinh đi cùng bạn gái đến quán bar uống rượu bắt gặp người em trai Lâm Tử Yên đã nhiều năm không gặp, người em trai này chính là ác mộng của anh, là cái bóng ám ảnh trong giấc mộng đêm khuya mà anh không bao giờ muốn nhớ lại. Lúc này anh làm việc có chút thất thần, trạng thái lơ đễnh khiến cho anh không cẩn thận viết sai bảng báo cáo bị giám đốc hạng mục phê bình.

Giám đốc hạng mục khiển trách Lâm Bình Sinh nặng nề một trận, Lâm Bình Sinh cúi đầu, vóc dáng cao lớn của anh trong tiếng trách cứ có vẻ thấp bé đi nhiều, hèn mọn, câu nệ, phục tùng, vốn dĩ tâm tình anh đang không tốt, bây giờ càng như bão táp mưa sa...

"Cut!"

Vương Hợp Minh hô một tiếng, Liễu Giới Nguyên lập tức thẳng người lại, làm gì còn chút hèn mọn phục tùng nào nữa làm cho khí thế của diễn viên đối diễn với anh bị chặn lại, diễn viên diễn vai giám đốc nói xin lỗi với y, Liễu Giới Nguyên vẫy vẫy tay, xoay người rời khỏi cảnh quay.

Cà nhắc, cà nhắc.

Hoắc Linh Quân: "..."

Xong một cảnh này thì mọi người đã có thể nghỉ ngơi, các cảnh quay hôm nay phải quay liên tục, giữa trưa còn chưa kịp ăn cơm, giờ đã xế chiều, cơm hộp order còn chưa tới.

Vào lúc mọi người đang chờ cơm thì lại thêm một vị minh tinh lớn tới nữa, là ảnh hậu Ngô Vân Tố mang theo trợ lý đi vào, mọi người sôi nổi chào hỏi, Ngô Vân Tố tháo kính râm xuống, hỏi: "Diễn viên chính đâu?"

Phó đạo diễn: "Trong phòng nghỉ."

Liễu Giới Nguyên và Hoắc Linh Quân cũng đang chờ cơm hộp tới thì nghe tiếng đập cửa vang lên, trợ lý trưởng là cơm hộp đến rồi, đang muốn đứng dậy thì Ngô Vân Tố mở cửa đi tới, trên mặt tươi cười vươn tay.

Liễu Giới Nguyên nhíu mày nhìn cô, duỗi tay nói: "Sao cô lại—"

Ngô Vân Tố nắm lấy tay của Hoắc Linh Quân, cười nói: "Chào cậu, cậu là nam chính phải không?"

Liễu Giới Nguyên: "..."

Hoắc Linh Quân: "Chào chị, tôi là diễn viên diễn vai em trai – Hoắc Linh Quân."

Ngô Vân Tố gật đầu: "Tôi biết cậu."

Hoắc Linh Quân không biết làm sao Ngô Vân Tố biết mình nên chỉ có thể khách khí cười, tay cậu còn bị cô gắt gao nắm chặt khiến cậu không biết làm thế nào cho phải.

Liễu Giới Nguyên: "Sao cô tới đây?"

Lúc này Ngô Vân Tố mới đem ánh mắt dừng lại trên người Liễu Giới Nguyên, cô buông tay Hoắc Linh Quân ra, Vương Hợp Minh đúng lúc đi vào, cười nói: "Quên mất giới thiệu cho hai người, đây chính là người diễn vai nữ chính, Ngô Vân Tố, là ảnh hậu nổi tiếng của Tinh Đồng."

Ngô Vân Tố cười nói: "Ngại quá hôm qua mới xong xuôi hết công việc trước đó, hôm nay tôi mới vừa mới xuống máy bay, vào tổ muộn như vậy thật sự thất lễ rồi, vậy đi, hôm nay cơm chiều để tôi mời coi như nhận lỗi với mọi người."

Vương Hợp Minh cười: "Khách sáo khách sáo quá."

Nếu Ngô Vân Tố đã nói như vậy thì mọi người cũng không tiện từ chối nên cùng nhau đi đến nhà hàng ăn cơm.

Ngô Vân Tố đã sớm sắp xếp chỗ, các diễn viên chính và đạo diễn một bàn, Hoắc Linh Quân ngồi bên cạnh Liễu Giới Nguyên, Vương Hợp Minh đang muốn ngồi xuống bên cạnh Hoắc Linh Quân thì bị Ngô Vân Tố giành trước một bước, "Vương đạo, tôi muốn làm quen một chút trước với đồng chí Tiểu Hoắc, về sau đối diễn cũng sẽ ăn khớp với nhau hơn."

Vương Hợp Minh sao có thể nói không được nên ông ngồi qua một bên.

Ngô Vân Tố mở đầu câu chuyện, Hoắc Linh Quân ở bên cạnh cũng tám lên, Liễu Giới Nguyên ngẫu nhiên cũng chọt vào hai câu, tính ra ba diễn viên chính cũng thật sự hòa thuận vui vẻ.

Nói xong hai câu, Ngô Vân Tố lại nói: "Uống trước một ly đi, Huân Huân uống rượu được không đó?"

Liễu Giới Nguyên: "Huân Huân?"

Ngô Vân Tố: "Không cảm thấy đáng yêu sao, fans nói gọi như vậy đáng yêu, giống như nuôi con trai vậy."

Có vẻ như Ngô Vân Tố uống hơi bị nhiều, Hoắc Linh Quân nghĩ chắc là trước đó cô có tìm hiểu về cậu một chút, fans của cậu đúng là thích gọi cậu như vậy, cậu cũng cảm thấy khá thân thiết nhưng có Liễu Giới Nguyên ngồi uống rượu bên cạnh làm cho cậu có chút nhát gừng.

Ba năm trước đây, nếu không phải do uống nhiều quá thì cậu cũng sẽ không mất hết sức lực mà cùng với—.

Ngô Vân Tố rót đầy ly cho hai người, "Tới tới tới, hôm nay là ngày rất vui vẻ, đều uống một ly hết cho tôi!"

Hoắc Linh Quân thở dài mà cùng uống với Liễu Giới Nguyên nhưng đã uống ly thứ nhất là sẽ có ly thứ hai, mọi người đều tới cụng ly, Hoắc Linh Quân có thể trốn thì trốn, không thể trốn thì nếu uống ít được thì cố uống ít nhưng tới cuối cùng vẫn có chút men say.

Một lúc sau thì Hoắc Thu Thu gọi video call tới, Hoắc Linh Quân đi rửa mặt xong rồi mới ấn nhận cuộc gọi.

"Papi~" Hoắc Thu Thu xoa xoa đôi mắt, trong lòng bé con ôm hổ bông, đôi mắt buồn ngủ tới mức không mở ra được, "Khi nào papi mới trở về nha?"

"Bảo bối con ngủ trước đi, papi sắp qua rước con rồi." Bên ngoài có gió thổi làm cho Hoắc Linh Quân tỉnh táo hơn một chút.

"Ô." Hoắc Thu Thu nhắm mắt lại nhưng vẫn kiên trì không ngủ, khuôn mặt thịt gục lên gục xuống, "Bé...hông buồn...nhủ."

Hoắc Linh Quân cười, Trần Tư Kỳ buông điện thoại, ôm Hoắc Thu Thu đã ngủ gục đem lên trên giường, lấy điện thoại rồi đóng cửa phòng, "Sao cậu lại uống rượu nữa?"

Hoắc Linh Quân xoa xoa mặt, "Đoàn phim liên hoan, Thu Thu trước phiền cậu rồi, ngày mai tôi tới rước bé." Dù sao bây giờ đã là nửa đêm, bé con cũng đã ngủ thôi thì không bằng để sáng mai đi rước, đỡ khiến cho bé con bị cảm lạnh.

"Hai chúng ta còn nói phiền cái gì." Trần Tư Kỳ dừng một chút: "Đúng rồi, cậu xem Weibo chưa?"

Cậu làm gì có thời gian đâu mà xem Weibo chứ, hôm nay vội muốn chết ngay cả cơm cũng vừa mới ăn, "Làm sao vậy?"

"Cái tên thối tha Trình Tinh Ngôn!"

Trần Tư Kỳ nói: "Sau chuyện đó không phải gã ở trên mạng bán thảm à, nói là bị tư sinh theo dõi nên mới động tay động chân sao, hôm nay lại post một bức hình lên Weibo không biết lôi từ đâu ra mà trong đó có mặt của cậu đấy."

Trong lòng Hoắc Linh Quân nhảy dựng, mau chóng vào Weibo xem, quả nhiên ngay từ trang đầu trong Weibo của Trình Tinh Ngôn đã nhìn thấy bài post này vừa mới post lên không lâu, câu chữ ngắn gọn rõ ràng, "Xin lỗi, làm ơn tha thứ tôi đi mà." Đính kèm là hình ảnh gã đi ra từ khách sạn, nếu chỉ đơn giản có Trình Tinh Ngôn thì không có vấn đề gì nhưng ở một góc phía sau lại rõ rành rành có bóng dáng của cậu."

Tuy rằng mơ hồ nhưng fans chắc chắn cũng sẽ không buông tha chút dấu vết này, khẳng định sẽ nhận ra cậu ngay.

Rất đương nhiên mà fans sẽ cho rằng tư sinh chỉ là lý do hờ mà công ty đưa ra chứ thật ra sự thật người đã đánh nhau với Trình Tinh Ngôn chính là đồng đội có vết nhơ đầy người, đó là cậu.

Trần Tư Kỳ nói: "Cậu nhanh chóng tắt chế độ cho bình luận đi, lúc nãy tôi vào xem bình luận muốn lag luôn đó."

Là người đang hot đứng hàng Top trong nhóm, chỉ cần một cái xúi giục của Trình Tinh Ngôn thôi cũng sẽ có biết bao nhiêu fans chạy tới mắng cậu rồi, Hoắc Linh Quân mở Weibo của mình ra, quả nhiên comments trong Weibo mới nhất của cậu đã vượt hơn 10.000, so với trước đó còn dữ dội hơn.

Không cần nghĩ cũng biết đều là mắng chửi cậu.

Fans theo nhóm này chiến đấu hung mãnh bao nhiêu, mắng chửi người khó nghe thế nào Hoắc Linh Quân hiểu rất rõ, cậu không mở ra cũng không tắt chế độ bình luận, cái gì tới cũng sẽ tới thôi, cậu cũng biết là sẽ có ngày này.

Mỗi lần cậu uống rượu luôn sẽ xảy ra chuyện không tốt.

Một lần là ba năm trước đây, một lần là mấy ngày trước và ngày hôm nay.

Không, so với hai lần gần đây thì lần đó ba năm trước cũng không làm cậu lo lắng lắm, Hoắc Linh Quân nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, trước mặt câu đột nhiên xuất hiện một đôi chân dài.

Cậu ngẩng đầu nhìn về phía trước, không có gì bất ngờ nhân vật chính có đôi chân dài đó chính là người kia, Hoắc Linh Quân nhìn y cười, may chưa kìa, nếu đi so sánh với đồng đội của tôi thì tôi cảm thấy không chán ghét anh lắm, tuy rằng anh vẫn như thế—.

"Cậu không sao chứ?"

Liễu Giới Nguyên đi tới dìu cậu, Hoắc Linh Quân đẩy y đi, "Anh đừng tới đây!"

Liễu Giới Nguyên mặt liệt nói: "Cậu say rồi."

Hoắc Linh Quân nhìn y: "Sao anh không què rồi?"

Liễu Giới Nguyên: "..."

Liễu Giới Nguyên đi cà lết hai bước: "Xem đi còn què nè."

Hoắc Linh Quân: "..."

Lúc này bên trong có người gọi hai người trở về ăn cơm, hai người một trước một sau đi vào, lại ăn nửa giờ thì cuối cùng buổi liên hoan này mới kết thúc, lúc đi đến cửa khách sạn, dưới bầu trời cũng đã có tuyết rơi.

Trên mặt đất đã bao trùm một tầng tuyết mỏng, Hoắc Linh Quân nhìn không trung đen như mực một hồi lâu sau mới chậm rãi thu hồi tầm mắt đi ra ngoài.

Còn chưa đi được vài bước thì bỗng nhiên một đám phóng viên từ đâu chen chúc đi lên vây quanh lấy cậu, đèn flash đâm vào mắt làm cho Hoắc Linh Quân không mở mắt ra nổi.

"Tại sao cậu lại đánh Trình Tinh Ngôn?"

"Cậu đang có một đống tin hắc vết nhơ như vậy còn muốn về lại giới giải trí sao?"

"Việc cậu bị kim chủ bao dưỡng có phải là thật không?"

Bên tai vang tiếng ong ong làm Hoắc Linh Quân thậm chí nghe không rõ bọn họ đang nói cái gì, microphone đưa tới trước mặt cậu giống như muốn ăn luôn cậu không bằng.

Tuyết rơi lả tả, càng rơi càng lớn.

Phóng viên còn đang lao nhao hỏi, Hoắc Linh Quân bị vây ở giữa giống như một tòa đảo cô độc.

"Tránh ra!"

Đột ngột có giọng nói lạnh lẽo vang lên, thanh âm không nặng không nhẹ lại đủ để dọn sạch đi tiếng ầm ĩ bên ngoài, những phóng viên đang giơ camera cũng sôi nổi ngậm miệng né tránh mở ra lối đi, tay Hoắc Linh Quân bị túm chặt, có người giải cứu cậu ra khỏi đảo cô độc.

"Má nó! Là Liễu Giới Nguyên!"

"Liễu Giới Nguyên!"

"Mau chụp mau chụp tin tức lớn!"

END CHƯƠNG 10.
Bình Luận (0)
Comment