Nói Gì Cũng Sẽ Không Nói Cho Kẻ Địch Biết Bé

Chương 15

Hoắc Linh Quân thật sự sợ tiếp xúc gần với Liễu Giới Nguyên, không phối hợp nói: "Tôi tự có xe."

Liễu Giới Nguyên nhớ ra từ ngày Hoắc Linh Quân chạy xe đi làm tới đoàn phim đã phải sửa chữa hai lần liền nói: "Tôi cảm thấy xe của cậu—"

Hoắc Linh Quân nhìn anh: "Sao hả?"

Liễu Giới Nguyên: "Khá tốt."

Liễu Giới Nguyên nói: "Vẫn là lên xe tôi ngồi đi, mỗi ngày cậu đều chạy chiếc xe đó, áp lực của nó cũng lớn lắm, không bằng ngồi xe này của tôi, bản giới hạn toàn cầu, toàn bộ Hoa Quốc cũng chỉ có duy nhất một chiếc này thôi, ba năm không chạy rồi, ngày hôm qua tôi mới lấy lại từ chỗ bạn tôi đấy." Liễu Giới Nguyên vỗ vỗ xe mình, đánh giá Hoắc Linh Quân: "Gần như còn mới tinh, chỉ có điều đèn xe bị người ta đá hỏng một lần."

Hoắc Linh Quân nói: "Đã làm sai việc gì thì nhanh chạy đi xin lỗi người ta đi."

Liễu Giới Nguyên: "...Rõ ràng là đèn xe của tôi bị đá nát, cậu ta phải xin lỗi tôi mới đúng chứ?"

Hoắc Linh Quân: "Vậy nếu anh không làm gì có lỗi thì mắc gì người ta đá đèn xe của anh?"

Liễu Giới Nguyên: "..."

Thế mà có chút không cách nào phản bác...

Liễu Giới Nguyên tức lên, hung ác nói: "Tôi nói..."

Hoắc Linh Quân không kiên nhẫn: "Anh muốn nói cái gì?"

Liễu Giới Nguyên tức chết rồi, cậu cho rằng tôi không dám nói sao? Cậu đá nát đèn xe của tôi mà còn mạnh mẽ ngụy biện, hôm nay tôi phải nói cho ra lẽ với cậu!

"Không có gì."

"..."

Sáng sớm, mọi người trong đoàn phim thấy Hoắc Linh Quân chạy xe vào, lúc đang muốn chào hỏi một tiếng thì mọi người bỗng thấy một chiếc siêu xe chạy theo ở phía sau. Chiếc siêu xe này không biết là ai lái mà cứ đi theo sau xe Hoắc Linh Quân, xe Hoắc Linh Quân dịch qua một chút, chiếc xe đó cũng dịch theo qua một chút, không vượt qua xe cậu cũng không ấn còi cứ như là một chiếc siêu xe giả vậy.

Mọi người còn đang đoán già đoán non đây là ai, sau đó liền thấy Liễu Giới Nguyên bước từ trong xe đi ra cùng Hoắc Linh Quân đi vào.

Cảnh quay hôm nay đối với Hoắc Linh Quân cực kỳ quan trọng, đây là cảnh đầu tiên mà cậu cùng với ảnh đế ảnh hậu ba người diễn chung với nhau, cậu rất kích động cũng rất căng thẳng lại vô cùng chờ mong. Ba người bọn họ diễn chung với nhau không nhiều lắm, cả phim chủ yếu là hai vị nam chính diễn phối hợp nên cậu rất trân trọng.

Trước đây cậu ở một bên xem hai người diễn cảm thấy được lợi không ít, lần này tự mình ra trận sẽ càng được lợi nhiều hơn. Hoắc Linh Quân sớm đã chuẩn bị đang ngồi xem kịch bản, Ngô Vân Tố nói: "Em không cần lo lắng, cứ thể hiện giống như ngày thường là được, chị thấy em diễn với Liễu Giới Nguyên khá tốt nên cảnh này cũng sẽ không thành vấn đề."

Hoắc Linh Quân gật đầu: "Đổi lại là ai diễn cùng ảnh đế ảnh hậu đều sẽ căng thẳng cả, em cũng đã khá hơn nhiều rồi, lúc nãy đang hóa trang mà tim em cứ đập bùm bùm, thầy trang điểm còn nói nghe được cả tiếng tim em luôn."

Ngô Vân Tố bị chọc cười, Hoắc Linh Quân cũng cười, cảm giác căng thẳng cũng giảm bớt không ít.

Liễu Giới Nguyên đứng ở cách đó không xa nhìn hai người vừa nói vừa cười có cảm giác như mình là người bị xa lánh vậy, anh hầm hừ không nhúc nhích, Ngô Vân Tố thấy anh liền vẫy vẫy tay: "Lão Liễu* tới đây đi."

(*Là cách gọi nên mình để nguyên.)

......

Lão Liễu??

Liễu Giới Nguyên nói: "Cô gọi tôi là lão Liễu từ hồi nào vậy?"

Ngô Vân Tố nói: "Không phải anh cũng kêu tôi là lão Ngô à?"

"Tôi chỉ gọi cô có một lần." Liễu Giới Nguyên nói: "Được rồi coi như huề, sau này nên gọi thế nào thì cứ gọi thế đó đi."

Ngô Vân Tố: "Được thôi lão Liễu."

Liễu Giới Nguyên: "..."

Liễu Giới Nguyên sửa sang lại chuẩn bị vào cảnh quay, Vương Hợp Minh còn muốn thảo luận với anh về vị trí, Ngô Vân Tố thấy anh đi rồi mới nói với Hoắc Linh Quân: "Chị nghe nói sáng nay hai người đi cùng nhau đến phải không?"

Hoắc Linh Quân: "Là nửa đường gặp phải."

Ngô Vân Tố: "Lái xe cũng có thể nửa đường gặp phải hử?"

"...Lúc đèn đỏ trùng hợp gặp được thầy Liễu nên mới cùng tới."

"Trùng hợp vậy sao." Ngô Vân Tố nhìn thoáng qua Liễu Giới Nguyễn ở gần đó, cô lặng lẽ nói với Hoắc Linh Quân: "Chị có xem fanfic sinh tử văn của CP Liễu Hoắc, tính đến bây giờ hai người sinh tới hai, ba đứa luôn. Em đừng để bị mấy thứ này ảnh hưởng, bị tẩy não rồi tự cảm thấy bản thân mình yêu Liễu Giới Nguyên nhé."

Hoắc Linh Quân cạn lời cứng họng, "Sao có thể..."

Ngô Vân Tố có chút chột dạ nói: "Thật ra chị là hủ nữ, chị còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý để gả em ra ngoài đâu, đàn ông mà, vẫn nên xem kỹ mới được, tuy Liễu Giới Nguyên đúng thật là anh công đẹp trai nhất trong CP mà chị đu tới nay."

Hoắc Linh Quân: "..."

Liễu Giới Nguyên đi tới, không kiên nhẫn nói: "Hai người đang nói cái gì?"

Ngô Vân Tố: "Không có gì, muốn đề cử vài đối tượng hẹn hò cho Tiểu Huân thôi."

Liễu Giới Nguyên nhìn thoáng qua Hoắc Linh Quân, anh vừa chỉnh chỉnh cổ tay áo vừa hòa ái nói với Ngô Vân Tố: "Cô thích kêu tôi là lão Liễu thì cứ kêu đi, con người tôi không có tính hay tính toán, cực kỳ dễ ở chung, những diễn viên trước đây từng hợp tác với tôi đều nói tôi là người rất biết chăm sóc người khác, gọi tôi là lão Liễu làm tôi nhớ đến cha của tôi, ông ấy cũng thường xuyên bị người khác gọi như thế, có cảm giác đặc biệt thân thiết, tôi rất thích."

Ngô Vân Tố: "..."

Hoắc Linh Quân: "..."

Cảnh quay này ở trong quán bar, thứ sáu tan tầm nam chính và nữ chính muốn đi thả lỏng một chút liền cùng các đồng nghiệp đến quán bar uống rượu.

Chính là ở chỗ này, lần đầu tiên ba người tương ngộ, chính thức mở ra ác mộng đã bị vùi lấp của nam chính Lâm Bình Sinh. Vương Hợp Minh hô "Action", vũ khúc disco ầm ĩ vang lên, nữ chính lôi kéo nam chính xuyên qua đám người vui vui vẻ vẻ ngồi vào bên cạnh quầy bar.

Nam chính nhìn lướt qua đám người thì tạm dừng một chút, trong chớp mắt anh như nhìn thấy bóng dáng của em trai anh nhưng nhìn kỹ lại thì không thấy đâu nữa, dưới sự thúc giục của nữ chính anh mới chậm rãi thu hồi tầm mắt.

Hoắc Linh Quân đứng ở trong đám người, diễn viên quần chúng ở xung quanh duy trì vị trí hiện tại, ở chỗ nam chính Lâm Bình Sinh tạm dừng mắt có hai máy quay để quay thị giác của song nam chủ. Liễu Giới Nguyên và Ngô Vân Tố quay xong thì sẽ đến lượt cậu.

Âm nhạc vang lên, Hoắc Linh Quân mặc một bộ đồ tây rộng thùng thình tùy ý ph.óng đãng đứng ở sàn nhảy nhảy, ôm các cô gái trêu đùa, ánh mắt cậu tà ác, lúc ngẩng đầu lên thì thấy nam chính anh trai cũng đúng lúc nhìn qua nhưng người quá nhiều nên cái mắt đối mắt này chỉ chợt lóe rồi biến mất.

Hoắc Linh Quân ôm một cô gái, cậu ngẩng đầu nhìn, Lâm Bình Sinh đụng phải tầm mắt của cậu lẽ ra phải nên kinh ngạc nhưng cậu lại thấy vẻ mặt Liễu Giới Nguyên sợ hãi rồi đột nhiên lao đến đây bắt lấy tay cậu, trong lúc cậu còn chưa phản ứng kịp thì anh đã kéo cậu đi ra ngoài.

Đỉnh đầu có thứ gì rơi xuống dưới ngay ở phía sau Hoắc Linh Quân, mọi người sôi nổi tản ra, Ngô Vân Tố cũng chạy nhanh tới, cô cũng bị hoảng sợ, lúc Liễu Giới Nguyên chạy đi cô còn không biết chuyện gì xảy ra đâu, "Không sao chứ?"

Hoắc Linh Quân lắc đầu, ở ngay vị trí cậu đang đứng có một cái đèn bị rớt xuống, may mắn mà Liễu Giới Nguyễn kéo cậu ra nếu không thì chắc chắn cậu đã bị thương rồi.

Cậu nhìn Liễu Giới Nguyên đang muốn nói cám ơn thì thấy anh cau mày, tay che lại cánh tay, cánh tay lúc nãy túm lấy cậu đã bị thấm máu. Lúc này cậu mới nhận ra vừa rồi chẳng những anh kéo cậu đi ra mà còn duỗi tay chắn giúp cậu.

"Trời ơi chảy máu rồi." Ngô Vân Tố cũng bị dọa, Vương Hợp Minh nói: "Nhanh nhanh đưa đi bệnh viện mau!"

Hoắc Linh Quân thấy cánh tay Liễu Giới Nguyên không ngừng chảy máu cũng hốt hoảng muốn chết, cậu cởi áo ra bao lại giúp anh, "Anh cố chịu đựng một chút, tôi đưa anh đi bệnh viện."

Liễu Giới Nguyên: "Không có gì chỉ là vết thương nhỏ thôi."

Mọi người mau chóng đưa anh lên xe, vì để cho nhanh nên liền chạy chiếc siêu xe của Liễu Giới Nguyên.

Liễu Giới Nguyên che lại cánh tay ngồi ở ghế phụ, anh bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, Hoắc Linh Quân thấy anh bình tĩnh quá nên nhịn không được nói: "Thật ra dùng lưng để đỡ sẽ tốt hơn, lưng cứng hơn cánh tay nhiều."

Liễu Giới Nguyên gật đầu: "Lúc đó tôi cũng cảm thấy nhất định cánh tay so với lưng thì cứng hơn."

Hoắc Linh Quân: "..."

"Có phải đau lắm không?" Hoắc Linh Quân cảm thấy rất có lỗi với anh, giọng nói cũng ôn nhu hơn nhiều.

"Không—" Liễu Giới Nguyên nhìn Hoắc Linh Quân một cái: "Không đau sao được."

Hoắc Linh Quân: "..."

"Cố gắng một chút sắp đến bệnh viện rồi." Hoắc Linh Quân tăng ga, Liễu Giới Nguyên nhìn dáng vẻ sốt ruột của cậu, đây cũng là lần đầu tiên anh thấy được biểu cảm này trên mặt của Hoắc Linh Quân. Trước giờ lúc cậu ở bên cạnh anh đều thật lãnh đạm xa cách giống như đề phòng anh làm cái gì vậy, bây giờ anh bị thương nhưng hai người lại gần gũi hơn rất nhiều.

Liễu Giới Nguyên chợt nhớ tới việc sáng nay anh định hỏi nhưng vẫn chưa thể hỏi được, "Tôi có chuyện muốn hỏi cậu."

Hoắc Linh Quân tập trung lái xe: "Ừ."

Liễu Giới Nguyên: "Chiếc xe mà sáng nay tôi chạy tới đây cậu không thấy quen mắt sao?"

Hoắc Linh Quân lo nhìn đường: "Sáng nay anh chạy xe gì?"

Liễu Giới Nguyên: "...Là chiếc Weismann này nè?"

"À à." Hoắc Linh Quân nói: "Tôi nhớ ra rồi, sao lại hỏi tôi như thế? Đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy anh chạy chiếc xe này đó."

"Lần đầu tiên sao? Ba năm trước đây không phải cậu đã đá nát đèn của nó à?"

"Tôi lúc nào đá đèn xe của anh—" Hoắc Linh Quân dừng một chút, giọng lạnh xuống: "Đây chính là chiếc xe ba năm trước đây?"

Weismann: Run bần bật.jpg

Mắt Liễu Giới Nguyên sáng lên: "Như vậy là cậu thừa nhận ba năm trước đây đúng là cậu đã lên xe của tôi phải không, nhưng tôi uống say quá nên không nhớ nổi đã xảy ra chuyện gì, hay là cậu nói cho tôi biết đi, rốt cuộc tôi đã làm sai việc gì mà cậu tức giận đến nỗi đá nát đèn xe của tôi vậy."

Hoắc Linh Quân hung hăng nắm tay lái.

Weismann: Không, không liên quan tới iem mà.

Hoắc Linh Quân nhìn anh một cái: "Anh thật sự không nhớ?"

Liễu Giới Nguyên gật đầu: "Tôi mà uống say là sẽ trở nên mơ hồ* đừng nói đến việc ba năm trước đây, tôi thật sự rất tò mò, cảm thấy chắc chắn là chuyện rất lớn."

(*Nguyên gốc là từ 断片: Trong đoạn này có nghĩa là ký ức chỉ còn lại vụn vặt đứt đoạn.)

Hoắc Linh Quân cắn răng, câu nhớ lại việc đêm đó đến giờ vẫn còn rất tức giận, rồi lại nghĩ đến vừa rồi Liễu Giới Nguyên thế cậu chắn đèn thì giận không nổi nữa. Cậu thả lỏng lại, "Tôi thấy anh vẫn không nên hỏi lại."

"Vì sao?"

Hoắc Linh Quân: "Anh còn muốn thấy ánh mặt trời ngày mai không?"

Liễu Giới Nguyên: "..."

Liễu Giới Nguyên nói: "Tôi tổn thương cậu sao?"

Hoắc Linh Quân hừ một tiếng.

Liễu Giới Nguyên nhìn lỗ tai của cậu hồng lên, mặt cũng dần dần đỏ, vừa xấu hổ lại như giận dữ này quen thuộc đến không được. Có vẻ như anh ở đâu đó, lúc nào đó đã thấy qua Hoắc Linh Quân như vậy, cậu mặt đỏ nhìn anh, trong mắt chứa đầy sự phẫn nộ lại vừa là thẹn thùng, muốn giơ chân lên đá anh một cái nhưng cũng chỉ không đau không ngứa đối với anh.

Trong mắt Liễu Giới Nguyên đột nhiên sáng ngời, đêm đó nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi, hơn nữa lại là việc làm người cảm thấy hổ thẹn mà anh không thể nghĩ ra việc nào khác ngoài một việc duy nhất.

"Có phải hai chúng ta say rượu loạn tính không?"

END CHƯƠNG 15.
Bình Luận (0)
Comment