Nói Gì Cũng Sẽ Không Nói Cho Kẻ Địch Biết Bé

Chương 6

Liễu Giới Nguyên hoảng sợ bế bé con lên, có chút cứng còng dỗ dỗ nói: "Đừng khóc đừng khóc đợi lát nữa papa sẽ về."

Bạn tốt nói: "Đây là con nhà ai đó?"

Hoắc Thu Thu trắng trẻo mập mạp, khóc thút tha thút thít, khóc tới khuôn mặt thịt đỏ lên, nước mắt rơi xoạch xoạch trên vai Liễu Giới Nguyên, bộ dáng ủy khuất khiến cho người nhìn thấy đau lòng lại cảm thấy đáng yêu không chịu nổi, một đám bạn tốt đột nhiên dâng lên tình thương của cha, muốn chọc cho bé con cười lại.

Có người duỗi tay nhéo nhéo mặt của Hoắc Thu Thu, Hoắc Thu Thu ngẩng đầu, mắt to phòng bị nhìn qua giống như bé hamster con bị sợ hãi, người nọ cảm thấy chưa niết đủ lại giơ tay ra tiếp, Hoắc Thu Thu bỗng nhiên ôm lấy cổ của Liễu Giới Nguyên, vùi đầu thật sâu như sóc con lùi về trong động, không cho nhéo nữa.

Liễu Giới Nguyên vỗ vỗ lưng Hoắc Thu Thu, nhíu mày: "Đừng chọc bé."

Hoắc Thu Thu thật cẩn thận giương mắt nhìn rồi lại "vèo" một tiếng rụt trở về.

Bạn tốt cười rộ lên: "Nhóc con quá đáng yêu, không phải là con trai riêng của cậu chứ, tôi nhìn qua nhìn lại sao thấy với cậu—"

Lúc này Trần Tư Kỳ chạy trở về thấy người đang ôm Thu Thu còn tưởng mình đang bị hoa mắt, "Liễu Giới Nguyên?"

Liễu Giới Nguyên nói: "Hoắc Linh Quân đi đâu?"

Trần Tư Kỳ muốn ôm Hoắc Thu Thu về nhưng bé con lại không chịu rời khỏi lồng ng.ực của Liễu Giới Nguyên, Trần Tư Kỳ hết cách, thở dài: "Tôi cũng không biết đi đâu, hơn nửa ngày còn chưa trở lại, tìm nửa ngày cũng không tìm thấy."

Liễu Giới Nguyên gọi giám đốc nhà hàng ra, thông qua theo dõi phát hiện Hoắc Linh Quân đi theo một người lên lầu hai, Trần Tư Kỳ nhìn người con trai bên cạnh Hoắc Linh Quân, nói: "Tôi biết cậu ta, là Hồ Diệc Đình!"

Liễu Giới Nguyên hỏi: "Là bạn à?"

Trần Tư Kỳ hừ lạnh: "Bạn bè con khỉ, thằng nhóc này chắc chắn không có ý tốt!"

Hoắc Thu Thu nhìn người trên màn hình, duỗi tay kêu lên: "Papi!"

Liễu Giới Nguyên nắm lấy tay nhỏ đầy thịt của bé, nhẹ giọng nói, "Chú mang con đi tìm papi của con." Y vốn không thích con nít, này đó nhóc con vừa mềm vừa yếu nói khóc là khóc thật sự khiến cho người phiền nhưng y lại không có cách nào đối với Hoắc Thu Thu như thế.

Có chút kỳ quái, rồi có vẻ như là việc đương nhiên.

Hoắc Thu Thu gật gật đầu, bạn tốt nói: "Đến lượt tôi tới ôm đi."

Hoắc Thu Thu lại không chịu rời khỏi Liễu Giới Nguyên, bé gắt gao ôm lấy cổ y, dỗ cách nào cũng không đi.

"Cậu chết tâm đi, đừng có làm cho người ta sợ." Nhóc con không buông tay, Liễu Giới Nguyên cũng sẽ không buông tay, y ôm bé con cùng với mọi người đi lên lầu hai.

Trong phòng, Hoắc Linh Quân bị người ấn trên mặt đất, Trình Tinh Ngôn lắc lắc ly rượu trong tay, giơ chân đá cậu một cái, "Thành thật một chút, mày thức thời thì tao chỉ đánh vào nơi không ai thấy được còn nếu không thì mày tin tao sẽ vẽ vài đường trên mặt mày hay không?"

Hoắc Linh Quân bị men say hun lên não làm cho chóng mặt nhức đầu, nếu không thì cũng sẽ không dễ dàng bị người ta ấn trên mặt đất như vậy.

Nhưng cậu cũng không phải loại người nhát gan sợ phiền phức hay là đồ nhu nhược mặc cho người ta đùa nghịch.

Trình Tinh Ngôn hừ cười, gã khinh miệt đem rượu đổ lên mặt của Hoắc Linh Quân, "Thật muốn để cho fans của mày nhìn thấy cái đức hạnh này của mày bây giờ, à không đúng." Gã nhướng mày: "Tao quên mất rằng mày đã nát tới nỗi không ai thèm hỏi thăm." Sáu người khác đều cười vang lên, nhìn dáng vẻ nghèo túng hiện giờ của Hoắc Linh Quân cảm thấy hả hê biết bao nhiêu.

Đã từng là người hot tới mức nghiền áp trên đầu bọn họ khiến cho bọn họ chỉ có thể làm nền, ai sẽ tình nguyện trở thành bạn nhảy hỗ trợ anh ta chứ? Nhìn người khác sáng lên hot lên? Bây giờ rơi xuống tình trạng này cũng đều là báo ứng!

Hoắc Linh Quân đã lâu không nhuộm tóc, trước đây nhuộm tóc chỉ vì để phối hợp với trang điểm lộng lẫy lóa mắt trên sân khấu, hiện tại một đầu tóc đen khiến cho gương mặt càng thêm trắng nõn, màu đỏ rượu nhỏ giọt trên mặt bỗng dưng nhiều thêm cảm giác mị hoặc, rõ ràng bị người đạp dưới lòng bàn chân nhưng dáng vẻ vẫn như khinh thường nhìn xuống chúng sinh như lúc trước.

Trình Tinh Ngôn hận nhất bộ dáng này của cậu, giống như không có gì có thể lay động được sự tự tin nơi cậu, cho dù là hiện tại đi nữa thì vẫn là cái dáng vẻ cao cao tại thượng* chết tiệt đó.

(*Cao cao tại thượng: Ở vị trí trên cao không gì thắng nổi.)

Gã cúi người xuống, duỗi tay kéo đầu tóc của Hoắc Linh Quân, bị Hoắc Linh Quân đột nhiên bắt lấy cổ chân xốc ngã xuống đất, ly rượu trong tay đập lên trên mặt, máu mũi lập tức trào ra.

"Mẹ kiếp!" Trình Tinh Ngôn giận dữ, "Bà mẹ mày tao đánh chết mày!"

Những người này đang muốn động thủ thì cửa bị đẩy ra.

Liễu Giới Nguyên mang theo nhân viên bảo an chạy vọt vào, nhìn thấy Hoắc Linh Quân bị người ấn ở trên mặt đất, lạnh lùng nói: "Đây là có ý gì?"

Trần Tư Kỳ giật lấy gậy từ nhân viên bảo an chạy về phía Hồ Diệc Đình đang đè Hoắc Linh Quân, một chân đá hắn ngã ra đất, "Con mẹ nó mày tìm chết!"

Hoắc Thu Thu ở bên ngoài bị người ôm, Liễu Giới Nguyên không cho bé đi vào, sợ làm cho bé sợ, Hoắc Linh Quân nghe thấy tiếng gọi của con trai mình thì miễn cưỡng bò dậy, lảo đà lảo đảo bị Liễu Giới Nguyên đỡ. "Không sao chứ?"

Đầu Hoắc Linh Quân choáng váng thật sự không còn sức để trả lời, chỉ có thể lắc lắc đầu.

Giám đốc hoang mang rối loạn chạy vào, vừa tới là thấy người bên trong đã đánh nhau rồi lập tức đầu tóc cũng muốn bạc, khuyên nhủ: "Đừng đánh đừng đánh, đều là hiểu lầm thôi!"

Trần Tư Kỳ còn đang đuổi theo đánh Trình Tinh Ngôn.

Liễu Giới Nguyên nói: "Hiểu lầm cái gì? Đem người ta mang vào phòng bạo hành giữa ban ngày ban mặt, nếu không phải chúng tôi kịp tìm tới thì đã sớm chết người."

Có nghiêm trọng tới mức như vậy sao? Hoắc Linh Quân đã tỉnh táo lại được một chút, thật ra cậu cũng chỉ bị đá một cái, bị đổ rượu lên mặt, thoạt nhìn hơi nghiêm trọng xí thôi.

Hoắc Linh Quân ngẩng đầu, "Tôi..."

"Đừng cố gắng nói chuyện." Liễu Giới Nguyên lạnh lùng nói, "Tôi đã báo nguy, giữ lại sức lực để ghi giải trình đi."

Giám đốc nghe tới báo nguy thì mồ hôi rơi như tắm, người bị đánh ông ta không biết nhưng Liễu Giới Nguyên là ai chứ, đó chính là công tử nhà giàu tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố A này đó, lại còn là ảnh đế trong giới giải trí! Ai có thể đắc tội nổi đây. Đừng nói ông ta, cho dù là chủ tịch của ông ta tới đây cũng phải trưng ra khuôn mặt tươi cười đón chào y.

Tổn thọ mất thôi, mấy người con mẹ nó không muốn sống nữa à! Sao không nhìn xem người này là do ai che chở chứ, cho dù muốn chết đi nữa thì cũng đừng kéo ông ta xuống làm đệm lưng!

Bên cạnh còn có một đám công tử đứng xem diễn, mỗi người đều là nhân vật trong giới thượng lưu của thành phố A, dù là ai ông ta cũng không đắc tội nổi, ông ta liên tục nhận sai, "Đều do tôi sai, chúng tôi tuyệt đối sẽ không trốn tránh trách nhiệm, ngài xem nếu không thì mang vị thiếu gia này đi bệnh viện khám trước, việc còn lại để chúng tôi dàn xếp được không."

Phía sau có người nói: "Ông thu xếp cái rắm, ông làm tốt như cảnh sát được à?"

Giám đốc run rẩy lấy tay lau mồ hôi, cục diện rối rắm hôm nay không thể tránh khỏi rồi, đúng là muốn cái mạng già của ông ta mà.

Những người bên trong này đã được người đại diện ở công ty giải trí ký hợp đồng bảo mật với nhà hàng, bất kể xảy ra chuyện gì đều không được truyền ra bên ngoài, nếu cảnh sát tới đem mấy người này đi vậy không phải đã phá vỡ hợp đồng rồi sao, bên ngoài có một đám paparazzi đang ngồi xổm đấy.

Người trong AM1 đều biết Liễu Giới Nguyên, cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu, trong lúc nhất thời ai cũng không dám lên tiếng, Hồ Diệc Đình đã gửi tin nhắn cho người đại diện, người đại diện nói bọn họ tạm thời đừng manh động mà chờ hắn ta đến đây, Hồ Diệc Đình lập tức yên tâm, lấy thủ đoạn của người đại diện bọn họ thì không có gì mà không bãi bình được.

Hắn yên lòng rồi liền nói với Liễu Giới Nguyên: "Liễu ảnh đế đừng hiểu lầm, bạn bè cũ gặp lại chỉ đùa vui một chút mà thôi, báo nguy thật sự có chút chuyện bé xé ra to."

Trần Tư Kỳ còn đang đánh nhau với Trình Tinh Ngôn, giám đốc cùng với nhân viên bảo an chạy qua kéo người ra, Trình Tinh Ngôn quá biết giả vờ diễn, bị Trần Tư Kỳ đẩy một cái liền ngã, ai ngờ Trần Tư Kỳ căn bản không chịu được nổi dáng vẻ này của gã, anh đi lên đá gã hai phát.

Đồng đội trong nhóm kêu gào: "Này, sao anh lại đánh người hả?"

Trần Tư Kỳ nói: "Cái này gọi là ăn miếng trả miếng, sao nào, cậu cũng muốn bị đánh à?"

Người nọ không lên tiếng nữa mà trừng mắt oán hận nhìn anh.

Lúc này, Hoắc Thu Thu từ khe cửa chui vào tới, bé con mang đôi giày nháy đèn của mình, bling bling chạy đến bên người Trần Tinh Ngôn, "hung hăng" đá Trình Tinh Ngôn một chân.

Trình Tinh Ngôn: "..."

Đá xong lúc lắc chạy tới phía sau Liễu Giới Nguyên, ôm chân Liễu Giới Nguyên, khuôn mặt thịt thịt ở phía sau chân dò ra, trợn mắt: "Hừ!"

Hoắc Linh Quân sờ sờ đầu nhỏ của bé, thở dài: "Thu Thu, papi nói qua không được tùy tiện đánh người."

Hoắc Thu Thu bĩu môi.

Hoắc Linh Quân nói: "Chó cắn con không lẽ con cắn lại chó à?"

Trình Tinh Ngôn trừng mắt: "Hoắc Linh Quân anh mà còn nói—"

Không đợi Hoắc Linh Quân lặp lại lần nữa thì cảnh sát đã tới rồi, gật gật đầu với Liễu Giới Nguyên, không nói hai lời mang Trình Tinh Ngôn đi.

Đi tới cửa thì gặp được người đại diện đang vội vàng chạy đến, lúc người đại diện còn đang sức đầu mẻ trán thương lượng thì Hoắc Linh Quân đi tới, đi cùng với cậu là ảnh đế Liễu Giới Nguyên.

Người đại diện ngớ người ra, kinh ngạc nhìn hai người, nếu đã đi cùng với nhau thì chắc chắn là quen biết nhau rồi, Hoắc Linh Quân vậy mà quen biết Liễu Giới Nguyên? Sao có thể được?

Hoắc Linh Quân ra cửa bị gió thổi qua khiến cậu tỉnh rượu không ít, cậu không biết trong rượu mà Hồ Diệc Đình cho cậu uống có bỏ thêm thứ gì vào hay không, sao mà cậu lại cảm thấy đầu có chút mơ hồ?

Khi xuống bậc thang không biết tại sao chân mềm suýt chút nữa té ngã, cũng may mà Liễu Giới Nguyên kịp thời giữ chặt.

Chuyện trong phòng khi nãy, nói thế nào đi nữa thì sau này cũng chung một cái đoàn phim, thấy Hoắc Linh Quân bị khi dễ y cũng không thể không lên tiếng, nếu không thế nào Vương Hợp Minh cũng sẽ oán trách y cho mà xem. Ra cửa này rồi thì bọn họ không có quan hệ gì cả.

Giọng Liễu Giới Nguyên lãnh đạm: "Cẩn thận—"

Hoắc Linh Quân ngẩng đầu, tóc quá dài nên cậu giơ tay vén ra sau lộ ra đường nét khuôn mặt rõ ràng, trên mặt còn có dấu vết của rượu vang đỏ, ướt dầm dề.

Cậu giương mắt nhìn y, ánh mắt cũng không quá thanh tỉnh bị đèn đêm mờ mờ chiếu tới vừa thâm tình vừa ái muội, rơi vào trong mắt Liễu Giới Nguyên khiến cho đầu quả tim của y nóng lên một chút.

Y nói sai rồi.

Liễu Giới Nguyên ngừng thở.

Hoắc Linh Quân không hề bình thường xíu nào.

Cậu ta mười phần chính là yêu tinh.

END CHƯƠNG 6.
Bình Luận (0)
Comment