Nói Gì Cũng Sẽ Không Nói Cho Kẻ Địch Biết Bé

Chương 8

Khập khiễng, khập khiễng, cà nhắc cà nhắc, cà nhắc cà nhắc.

Hoắc Linh Quân: "..."

Trước khi Liễu Giới Nguyên bắt đầu quay, y tháo đồng hồ xuống giao cho trợ lý giữ rồi mang mắt kính lên, tay kẹp túi xách công sở, người phụ trách đã chuẩn bị tốt đèn đóm, Liễu Giới Nguyên rất nhanh nhập diễn.

Chờ đến khi Hoắc Linh Quân nhìn qua thì thấy không còn là Liễu Giới Nguyên mặc đồ như hàng cao cấp được định chế nữa mà thay vào đó chính là một Lâm Bình Sinh hàm hậu, Vương Hợp Minh hô lên "Action"! Lâm Bình Sinh từ trong kịch bản bước ra ngoài đời thực, thân hình vừa câu nệ vừa khắc chế xuất hiện trong khung hình, tây trang trên người làm gì còn cảm giác định chế mà lại hoàn toàn phù hợp với nhân thiết thuộc tộc đi làm, bình thường không thể bình thường hơn.

Hoắc Linh Quân ở một bên quan sát, tầm mắt cậu theo Liễu Giới Nguyên qua qua lại lại, dù chỉ là một cảnh mở đầu đơn giản nhưng Liễu Giới Nguyên đã thành công thổi hồn vào nhân vật, nếu đây là màn đầu tiên của bộ phim thì khán giả sẽ biết ngay nam chính là một người trung thực, có trách nhiệm, y rất nhanh nhập tâm vào nhân vật làm ra một Lâm Bình Sinh bình thường mà ở cũng có thể thấy được.

Liễu Giới Nguyên mở đầu rất tốt, một lần đã qua, khi Vương Hợp Minh hô "Cut", mọi người đều vỗ tay khen ngợi.

Hoắc Linh Quân cũng vỗ tay, Liễu Giới Nguyên tháo mắt kính xuống, khẽ gật đầu, đến khi đối mặt với Hoắc Linh Quân thì lại cắm tay vào túi quần bày ra dáng vẻ đẹp trai ngời ngời, y xoay người đi được hai bước rồi đột nhiên dừng lại và thế là cà nhắc cà nhắc tiếp tục đi.

Hoắc Linh Quân: "..."

Trung thành với nhân thiết của mình quá ta.

Đối với Liễu Giới Nguyên, Vương Hợp Minh cũng đã lười khen, hai người cùng nhau nhìn lại cảnh quay, cách diễn của Liễu Giới Nguyên không có bất kỳ vấn đề gì thậm chí Vương Hợp Minh còn muốn thảo luận với y, trưng cầu ý kiến của y.

Hoắc Linh Quân ở bên cạnh nghe ngóng, cậu thấy y không hổ là đã lấy giải ảnh đế quốc tế vì ý kiến đưa ra cực kỳ chuyên nghiệp, nói chuyện cũng rất quyết đoán, một câu đã chỉ rõ ra được điểm quan trọng* (*Gốc: Nhất châm kiến huyết), Vương Hợp Minh vừa nghe vừa gật đầu: "Đoạn này không cần phải xen vào, sau này chỉnh ánh sáng hơn một chút, chờ đến khi Linh Vân vào cảnh thì ánh sáng hạ thấp xuống để hình thành một sự đối lập."

"Đúng, như vậy thì lúc chuyển cảnh sẽ càng thấy rõ sự tương phản hơn."

Hai người nói xong uống miếng nước, đợi một lát nữa phải đổi vị trí máy quay để quay lại cảnh mở đầu này một lần nữa, Liễu Giới Nguyên nghỉ ngơi một chút rồi vào cảnh quay, Hoắc Linh Quân cứ xem y diễn như vậy cho đến giữa trưa lúc nào không hay. Giữa trưa 12h thì mọi người mới dừng lại nghỉ ngơi, đoàn phim bắt đầu phát cơm hộp.

Vương Hợp Minh hô "Cut". Liễu Giới Nguyên gỡ mắt kính xuống, cà nhắc cà nhắc rời khỏi đất diễn, chuyển biến qua lại giữa các nhân vật vô cùng tự nhiên.

Hoắc Linh Quân: "..."

Hoắc Linh Quân rốt cuộc tìm được cơ hội ngay khi Liễu Giới Nguyên mới vừa nói chuyện với Vương Hợp Minh xong, cậu đưa cho y một ly nước ấm rồi nói: "Liễu ảnh đế."

Liễu Giới Nguyên: "Gọi tôi là anh Liễu hay Giới Nguyên là được."

Hoắc Linh Quân: "Liễu ảnh đế."

Liễu Giới Nguyên: "..."

"Tôi nghe Vương đạo nói ngón chân của anh bị đứt?"

Liễu Giới Nguyên uống một ngụm nước, mặt không cảm xúc: "Không có gì, vết thương nhỏ mà thôi, hiện giờ không còn quá đau."

"..."

Không còn quá đau vậy sao không đau chết anh luôn đi.

Vương Hợp Minh nói: "Kỹ thuật diễn của Giới Nguyên thật sự không có gì để chê, lúc quay không thể nhìn ra được. Sáng nay tôi còn hỏi cậu ấy có cần đi bệnh viện khám thử không nhưng cậu ấy nói không cần, vết thương nhỏ thế này không nên để chậm trễ lịch quay được, nhìn xem, trình độ chuyên nghiệp cũng là cấp bậc ảnh đế đó."

Hoắc Linh Quân gật đầu, là ảnh đế chứ còn gì nữa, chút thương nhỏ nhoi này giả vờ giống thế còn gì, quả thực không thể nào giống hơn.

Liễu Giới Nguyên cắm một tay vào túi quần, phơi ra dáng vẻ đẹp trai lóa mắt, "Tôi sẽ tiếp tục cố gắng."

Hoắc Linh Quân: "..."

Anh cố gắng cái rắm á!

"Tới tới cơm hộp đây, hôm nay có đùi gà!" Trợ lý lấy cơm hộp đến cho mọi người, hôm nay là ngày khởi động máy nên lịch quay không nặng, mọi người đều về phòng ăn cơm. Liễu Giới Nguyên cùng Hoắc Linh Quân ở chung một cái phòng nghỉ, mọi người ăn cơm nghỉ ngơi hóa trang đều ở chỗ này, Liễu Giới Nguyên thì có trợ lý bận trước bận sau sắp xếp nhưng Hoắc Linh Quân chỉ có một mình, cậu liền ngồi một bên xem kịch bản.

Đều ở chung một phòng nên khi trợ lý mua cà phê cho Liễu Giới Nguyên thì cũng tiện thể đem thêm một ly cho Hoắc Linh Quân, Hoắc Linh Quân nói: "Cám ơn, phiền anh rồi."

Trợ lý cười: "Không phiền không phiền, anh Liễu nhắn tôi đem cho cậu một ly, tôi chỉ là chân chạy vặt thôi."

Hoắc Linh Quân nhìn về phía Liễu Giới Nguyên, y cúi đầu uống cà phê, chuyên chú nhìn kịch bản giống như căn bản không hề quan tâm bọn họ nói gì.

Hoắc Linh Quân uống một ngụm cà phê.

"Ngọt không?"

Hoắc Linh Quân nhìn qua thấy Liễu Giới Nguyên vẫn đang chăm chú nhìn kịch bản như cũ, cậu nói: "Có chút đắng."

Liễu Giới Nguyên: "Chỗ tôi có một gói đường, cậu lấy không?"

Hoắc Linh Quân thích uống cà phê nhưng đắng quá đậm quá cũng không uống được. "Vậy anh cho tôi đi."

Liễu Giới Nguyên: "Cậu lại đây lấy đi, chân tôi bị què không đi được."

Hoắc Linh Quân: "..."

Bệnh tình phát triển nhanh chóng đến vậy sao, lúc nãy ngón chân bị đứt giờ đã thành què rồi à?

Hoắc Linh Quân nói: "Ngón chân của anh bị đứt thật à?"

Liếu Giới Nguyên: "Không đứt thật chẳng lẽ đứt giả?"

Hoắc Linh Quân: "Anh yếu ớt tới vậy hả? Tôi chỉ giẫm có một chân thôi làm gì đến mức như thế?"

Liễu Giới Nguyên nói: "Sao nào, cậu còn muốn giẫm hai chân luôn à?"

Tôi mà giẫm hai chân không phải anh sẽ bị liệt luôn đó chứ.

Hoắc Linh Quân nói: "Tôi giẫm chân anh thật sự là tôi không đúng—"

Liễu Giới Nguyên: "Vốn dĩ chính là cậu không đúng."

Hoắc Linh Quân: "..."

Hoắc Linh Quân nói: "Vậy tại sao anh lại không cho tôi đóng cửa?"

Liễu Giới Nguyên tức giận: "Tôi có khi nào không cho cậu đóng cửa đâu, tôi chỉ khách khí muốn nói với cậu một tiếng ngủ ngon mà thôi, ai ngờ cậu giống như con mèo xù lông lên vậy, tôi còn chưa kịp nói gì thì cậu đã giẫm lên chân tôi rồi, nếu không phải tôi kịp thời thu chân lại thì bây giờ chắc đang gắn chân giả rồi đấy."

Hoắc Linh Quân: "..."

Lúc này, người phụ trách gọi Liễu Giới Nguyên vào quay, y cài lại nút áo sơ mi, tròng thêm áo khoát, chiếc áo khoát này không quá vừa người nhưng lại che bớt đi đôi vai dày rộng của y khiến y thu liễm bớt khí thế bức người, nhưng với cái đầu húi cua cùng với gương mặt lạnh lại càng thêm không thể xâm phạm tới.

Liễu Giới Nguyên xoay người đi rồi, Hoắc Linh Quân nghĩ lại những gì y nói, cậu thật sự có chút không xác định được, có lẽ trời sinh Liễu Giới Nguyên dễ bị gãy xương, là cái kiểu mà chỉ cần giẫm một cái là sẽ bị gãy thành ba đoạn ý.

Trợ lý đưa gói đường cho Hoắc Linh Quân: "Anh Hoắc, thêm đường uống ngon hơn."

Hoắc Linh Quân nói tiếng cám ơn, bỏ thêm đường và đúng là uống ngon hơn nhiều lắm.

Buổi chiều Hoắc Linh Quân cũng đi theo quan sát ở hiện trường, các cảnh quay của Liễu Giới Nguyên toàn bộ đều là cảnh quay trong phim trường, Hoắc Linh Quân thấy toàn bộ quá trình quay chụp y luôn liền mạch lưu loát thuận lợi hoàn thành.

Quay xong cảnh nào thì Liễu Giới Nguyên đều cùng Vương Hợp Minh thương lượng chi tiết, điện thoại của Hoắc Linh Quân rung lên, cậu liền vào phòng nghỉ tiếp điện thoại.

"Papi!" Di động cách thật xa Hoắc Thu Thu, để ở trong tay Trần Tư Kỳ, xa ngoài tầm bắn nước miếng của bé. Hoắc Thu Thu bị cột vào trong ghế dựa nên với không tới được, bé giống như con rùa nhỏ vùng vẫy tay chân đầy thịt, "Bé tan học dồi (rồi!)"

"Ngoan ngoãn nghe lời chú nha, một lát nữa papi sẽ tới đón con."

Sau khi vào tổ thì Hoắc Linh Quân không còn thời gian mỗi ngày mang theo con trai được nữa, Trần Tư Kỳ biết một nhà trẻ quý tộc, trong đó mỗi một đứa bé sẽ có một vị bảo mẫu đi theo chăm nom, có cả thiết bị theo dõi và có thể tiếp điện thoại của phụ huynh bất cứ lúc nào. Hoắc Linh Quân đã tới tìm hiểu kỹ càng một lần rồi mới yên tâm nhờ Trần Tư Kỳ thông qua quan hệ của anh đưa Hoắc Thu Thu vào học.

Hoắc Linh Quân nói: "Có nghe lời cô giáo không đó?"

Trần Tư Kỳ nói: "Cô giáo nói bé con ngoan lắm, nói bé con quá đáng yêu nên để cho bé con ngồi hàng đầu tiên, còn có một vài phụ huynh khác hỏi đây là con của ai, ngày đầu tiên đi học bởi vì quá đáng yêu nên đạt được một bông hồng nhỏ."

Hoắc Linh Quân: "..."

Bởi vì quá đáng yêu nên đạt được một bông hồng nhỏ...

Hoắc Linh Quân vỗ tay: "Bảo bối giỏi nhất!"

Hoắc Thu Thu cười rộ lộ ra răng sóc khiến cho khuôn mặt thịt phồng lên, tuy rằng có thể bé cũng không hiểu bông hồng nhỏ là cái gì nhưng dù sao bé được khen nên rất vui vẻ, "Papi, ở nhâu nha?"

"Papi còn ở phim trường nhưng sắp có thể về rồi."

Hoắc Thu Thu nói: "Phim trường nà gì nha?"

Cái này giải thích thế nào mới tốt đây, "Là chỗ để đóng phim đó." Hoắc Linh Quân nói.

"Đóng phim nà gì nha?"

"..."

Lúc này Liễu Giới Nguyên đi vào cửa, khập khiễng đi tới.

Hiện giờ đối với việc mỗi lần Liễu Giới Nguyên và Hoắc Thu Thu gặp mặt nhau đều làm cho Hoắc Linh Quân cực kỳ căng thẳng, cậu đang muốn tìm cớ treo điện thoại thì Hoắc Thu Thu đã mở to mắt nói: "Ló (đó) là ai dạ, nại (tại) sao què dồi?"

Hoắc Linh Quân: "..."

Trần Tư Kỳ nói: "Ai ai ai đâu, ai què đâu?"

Hoắc Linh Quân nói: "Không có què, chỉ bị đứt ngón chân thôi."

Liễu Giới Nguyên nói với trợ lý ở bên cạnh: "Lấy cây nạng của tôi tới đây."

Hoắc Linh Quân: "..."

"Nhú Liễu*." Hoắc Thu Thu gọi: "nà nhú à?" (Là chú à?)

(*Thật ra trong nguyên gốc thì dịch ra là "Liễu Tố Tố" vì chữ "thúc thúc" nghĩa là "chú" đồng âm với từ "Tố Tố" – Là 1 cái tên, vì Thu Thu mới 2, 3 tuổi nên phát âm chưa rõ ràng nói trại thành "Tố Tố". Tuy nhiên mình vẫn sẽ edit thành trại âm theo tiếng Việt nhé.)

Giờ thì cậu có muốn treo điện thoại cũng không thể được, nếu cứ bất chấp cúp máy thì ngược lại sẽ khiến cho người ta nghi ngờ, Hoắc Thu Thu kêu: "Nhú Liễu."

Liễu Giới Nguyên gỡ mắt kính ra nhìn qua: "Nhú Liễu là ai?"

Hoắc Thu Thu huơ tay huơ chân giống như con rùa nhỏ, "Nhú Liễu~"

Hoắc Linh Quân cắn răng: "Con ngồi xuống cho cha."

Hoắc Thu Thu ngồi xuống, ngồi ngồi một hồi lại động đậy.

Hoắc Linh Quân: "..."

Liễu Giới Nguyên cởi áo khoát ra, đem diễn phục thay thế đưa cho trợ lý, trợ lý đưa lại cho người phụ trách sau đó lại đem quần áo của y lấy lại đây. Liễu Giới Nguyên thay quần áo, y cài lại nút áo sơ mi của mình từ dưới lên trên, thong thả ung dung cài từng nút từng nút, Hoắc Linh Quân ngó thấy lập tức thu hồi ánh mắt.

Tiếng cài thắt lưng vang lại đây, Hoắc Linh Quân quay đầu đi, chờ tới khi y mặc xong quần áo rồi thì mới ngẩng đầu, Liễu Giới Nguyên đeo đồng hồ lên, đi tới, nhìn vào màn hình.

Chào hỏi với Hoắc Thu Thu: "Xin chào."

Hoắc Thu Thu chớp chớp đôi mắt to, "Nhú Liễu, sao nhú què dồi?"

Liễu Giới Nguyên nói: "Cám ơn quan tâm, bị thương nhẹ thôi nhú* không sao." (Trong nguyên gốc bạn công cố tình nói trại âm theo Thu Thu =)).)

Hoắc Thu Thu: "Nhú phải bảo vệ mình nha! Nhỉ cần có papi con ở nây, nhú sẽ hông bị sương nữa lâu!" (Chỉ cần có papa con ở đây, chú sẽ không bị thương nữa đâu!"

Liễu Giới Nguyên: "..."

Thật là cám ơn papi của con ha.

Hoắc Thu Thu nói rất nhiều, "Nhú Liễu, nhú cũng tan học sao?"

Liễu Giới Nguyên: "Nhú tan làm."

Hoắc Thu Thu: "Hôm nai (nay) bé có hai trái quýt nuôn (luôn)!"

"Nhú ăn một phần cơm hộp."

"Cơm hộp là gì nha?"

"Là cơm để trong hộp."

Hoắc Linh Quân: "..."

Cậu thật sự không thể nghe tiếp nổi cuộc đối thoại lung tung beng không chút dinh dưỡng này nữa rồi, Hoắc Linh Quân nói với con trai mình: "Con đã khỏe chưa? Papi phải tan làm."

Hoắc Thu Thu giơ cánh tay đầy thịt, "Tạm biệt papi, tạm biệt nhú Liễu."

Liễu Giới Nguyên cũng huơ tay chào bé.

Hoắc Linh Quân quyết đoán chấm dứt cuộc gọi, cậu sợ Liễu Giới Nguyên phát hiện được gì khác. Liễu Giới Nguyên đứng bên cạnh, áo khoát treo trên cánh tay y, y đánh giá Hoắc Linh Quân: "Tại sao tôi cảm thấy mỗi lần tôi nói chuyện với con trai cậu thì cậu lại căng thẳng như thế nhỉ?"

END CHƯƠNG 8.
Bình Luận (0)
Comment