Nói Lời Yêu Em (Say You Love Me)

Chương 29

Derek có một vài việc lặt vặt phải làm vào chiều hôm đó, và anh quyết định mang Kelsey theo cùng. Làm vậy thật là bốc đồng, một chuyện anh đáng lẽ phải lờ đi, nhưng anh đã không. Cái tâm trạng cực kỳ sôi nổi của anh dường như đang bốc lên, và anh có thể đổ lỗi cho Kelsey vì điều đó.

Nàng hóa ra lại là một người tình tuyệt vời, ít nhất thì, những khoái cảm mà anh nhận được từ việc làm tình cùng nàng còn mãnh liệt hơn anh từng có, sánh ngang với loại ma túy tinh chất nhất. Và sau một giờ đầy thích thú mà họ vừa mới trải qua, anh còn thấy miễn cưỡng hơn lúc thường trong việc rời khỏi nàng. Dù vậy, chiếc váy nàng mặc khi ra ngoài là một sự ngạc nhiên. Ngoại trừ chiếc váy đỏ nàng mặc hôm anh mua nàng, mọi lần anh đều thấy nàng ăn mặc rất tử tế, giống một quý cô, và anh cho rằng anh đã quen với chuyện đó.

Anh quá sửng sốt bởi chiếc váy nhung màu cam sáng với đăng ten màu xanh chanh mà anh nhận xét một cách khinh xuất:

- Anh hiếm thấy em mặc thế này, nó thật là lòe loẹt.

Điều đó là thật. Những bộ quần áo khác của nàng có màu sắc trang nhã và tinh tế, khiến cho người ta chú ý tới sắc đẹp của nàng đầu tiên, những bộ váy đơn giản chỉ làm nổi bật vẻ đẹp đó lên. Nhưng hôm nay không ai có thể thấy được điều gì ngoài màu cam chói lóa đó khi họ nhìn nàng, màu sắc sáng chói của nó che khuất nàng bên dưới.

Dù vậy, một cách muộn màng, anh nhận ra anh vừa sỉ nhục nàng. Nhưng nàng trông chẳng có vẻ gì tổn thương khi anh liếc nhìn nàng. Nàng nhìn đơn giản là tư lự khi nàng nói:

- Bản thân em cũng đã nghĩ nó khá là kinh khủng, nhưng nó là một trong những sự lựa chọn của Bà Westerbury theo như những chỉ dẫn cuả anh.

Anh đỏ mặt ngay lập tức. Anh đã nói với người thợ may rằng Kelsey là tình nhân của anh và giúp nàng ăn mặc phù hợp. Nhưng người phụ nữ chắc hẳn đã nghĩ tất cả tình nhân đều được lựa ra từ nhà hát thành phố, nơi nhiều nữ diễn viên cố tình ăn mặc khoa trương lòe loẹt để thu hút sự chú ý cho bản thân họ.

- Phần cổ áo cũng khá là khiếm nhã – nàng thêm vào, và khi đôi mắt anh ngay tức thì di chuyển tới phần ngực của nàng, nơi nàng đã che dấu hoàn toàn với áo khoác ngoài của mình, nàng lắc đầu – Không, em sẽ không cho anh thấy đâu.

- Khá là khiếm nhã – anh cười toe toét – Phải, đúng là thế.

Nàng thở dài và cau mày với anh khi những ngón tay của anh mở những chiếc cúc trên chiếc áo khoác của nàng, nhưng nàng không cố ngăn anh. Và lúc sau khi chiếc áo khoác đã mở rộng, anh đổi ý hoàn toàn về chuyện chiếc váy chỉ là một thứ gây chú ý. Sẽ không ai bỏ lỡ những thứ đó bất chấp việc thứ chất liệu bắt mắt này chỉ vừa đủ để che phủ chúng.

Sau khi nuốt xuống vài lần, anh kéo chiếc áo khoác lại và đóng hàng cúc. Nàng nhướn một bên mày, chờ đợi lời bình luận của anh. Anh chỉ đơn thuần là mỉm cười một cách quái quỷ và dẫn nàng ra ngoài tới chiếc xe ngựa đang chờ đợi.

Nhưng anh thêm vào một điểm dừng trong danh sách những nơi cần tới, và khi anh đi ra khỏi cửa hàng váy một lát sau đó, sau khi để nàng lại trong xe ngựa, anh nói với nàng:

- Chỉ sắp xếp lại một vài thay đổi trong phần còn lại của đơn đặt hàng cho em.

Nàng không cần hỏi những thay đổi gì. Anh không thích sự lựa chọn màu sắc hơn gì nàng, nhưng anh rõ ràng là thích cái cổ áo trễ. Nàng cho rằng nàng có thể sống cùng chuyện đó. Những chiếc khăn quàng chéo viền ren có thể được thêm vào khi nàng không ở cùng anh, và nàng có thể dễ dàng khâu cho mình vài cái. Nàng ghi nhớ vào đầu việc ra ngoài và mua ít vật liệu ngày mai.

Họ đi được nửa được tới chỗ cố vấn pháp luật của anh, nơi cần chữ ký của anh trên vài văn bản, anh bất chợt gõ lên nóc xe để người đánh xe dừng lại.Chiếc xe còn chưa dừng hẳn anh đã nhảy ra khỏi nó. Kelsey vẫn ngồi lại sau, nhưng nàng có thể quan sát từ cửa sổ, vì Derek không đi đâu xa. Anh đã chặn lại một cặp đôi trung niên mà anh dường như muốn nói chuyện.

Frances dừng lại trước tiếng kêu của Derek. Người đi cùng bà lùi lại, như thể ông ta không muốn bị bắt gặp cùng với bà, nhưng Derek dù sao Derek cũng khó mà chú ý tới ông ta, anh thật khó nhận rõ.

- Tôi đã không biết là bà vẫn còn ở lại thành phố - Derek nói, ôm bà một cái.

- Tôi có vài -ừm, công chuyện, cho nên tôi ở lại London sau đám cưới của Amy – Frances nói.

Điều đó làm cho anh nhướn mày ngạc nhiên:

- Bà ở đâu? Tôi đã không thấy bà ở ngôi nhà thành phố.

- Có thể bởi vì cậu hiếm khi tới đó chăng?

Anh cười toe:

- Cũng đúng. Nhưng nhất định là Hanly sẽ nói chuyện đó với tôi.

- Thực ra, Derek, trong dịp này tôi ở tại một khách sạn – Bà thừa nhận.

- Tại sao vậy?

- Bởi vì tôi không muốn ở đó nếu Jason có xuất hiện.

Anh gật đầu đầy hiểu biết:

- Cha tôi đã nói với chúng tôi về vụ ly dị sáng nay.

Mắt bà sáng lên cùng niềm hồ hởi:

- Vậy là ông ấy đồng ý với nó chăng?

- Bà chưa biết sao?

- Không, ông ấy không bao giờ thấy cần phải nói với tôi chuyện gì – Bà trả lời với một cái thở dài – Cho dù thành thực mà nói, tôi không liên lạc lại với ông ấy kể từ khi tôi nói là tôi muốn chuyện đó. Tôi gửi tới ông ấy địa chỉ tôi ở, nhưng - ờ, tôi cho rằng ông ấy sẽ sớm nói với tôi thôi.

Bà thích Derek, nhưng bà chưa bao giờ cảm thấy tình mẫu tử đối với anh. Bà cho rằng, bản năng của bà không có tình mẫu tử. Và nếu bà đã biết rằng đó là tất cả những gì Jason muốn từ bà, bà có thể đã ngăn cản cuộc hôn nhân bất hạnh của họ ngay từ lúc bắt đầu. Thực sự thì, không, thậm chí ngay từ lúc còn trẻ vậy bà đã không biết mình không có chút bản năng làm mẹ nào, thậm chí không cả sự chăm chút đặc biệt nào dành cho những đứa trẻ nhỏ hơn. Nhưng bất chấp chuyện đó , bà đã không muốn thằng nhóc phải buồn phiền vì kết cục của cái gọi là cuộc hôn nhân của bà với cha anh.

- Tôi hi vọng cậu không quá đau buồn – bà hỏi không mấy thoải mái.

- Chuyện đó khá là – ngạc nhiên, ít nhất là thế, nhưng có thể hiểu được, nếu cân nhắc tới hoàn cảnh. Chỉ có chú Edward là có vài lời phàn nàn thôi, bởi vụ bê bối sẽ có.

- Bê bối không ảnh hưởng nhiều tới gia đình cậu, vì tôi đã cho Jason những lý lẽ để ly dị tôi, cái kiểu sẽ khiến những người thân quen với ông ấy thông cảm cho ông ấy. Tôi hoàn toàn trông đợi là sẽ chịu đựng mũi dùi từ chuyện đó, nhưng vì tôi không hoạt động xã hội nhiều lắm, cho nên nó thậm chí cũng không ảnh hưởng tới tôi nhiều đến thế.

Anh biết, bà đang nói tới chuyện công nhận rằng mình có tình nhân, và việc đề cập đến điều đó khiến cho sự chú ý của anh chĩa thẳng vào người đi cùng bà. Ông ta là một người đàn ông cao và gầy khẳng khiu người không thể nặng hơn 100 pounds hay tương tự vậy. Và ông ta không cao hơn Frances mấy inches, điều đó có nghĩa ông chỉ đứng tới vai Derek. Nhưng Derek biết chắc chắn, chỉ bởi biểu hiện cảnh giác của ông ta, rằng ông ta là kẻ có tội.

Bản năng bảo vệ của Derek trỗi dậy, cũng như cơn giận của anh. Người đàn ông này đã khiến cho gia đình anh buồn, sẽ phải chịu trách nhiệm cho sự bẽ bàng của cha anh trong cuộc ly dị. Quỷ tha ma bắt, ông ta không phải là không trả giá cho chuyện này.

Tầm tay dài của Derek tóm lấy cổ áo của người đàn ông và nhấc ông ta lên khỏi mặt đất. Ông ta kêu lên, tóm lấy cánh tay của Derek, đôi mắt ông ta lồi ra với nỗi sợ điều mà chẳng thể nào xoa dịu được cơn giận của Derek.

- Ông có biết Quý bà Frances là người phụ nữ đã kết hôn khi ông chạm tay vào bà ấy không? – Derek hỏi - Một cú đánh thôi và tôi có thể khiến mặt ông vỡ ra từng mảnh, đồ phá bĩnh nhà ông. Hãy cho tôi một lý do tại sao tôi không nên làm thế đi.

- Để ông ấy xuống, Derek, ngay lập tức! – Frances thét lên, thể hiện cơn giận của chính bà – Có phải cậu đánh mất lý trí của mình rồi không? Hay tôi sẽ chung thủy với cha cậu nếu ông ấy đã làm cho tôi hạnh phúc? Được rồi, ông ấy chưa bao giờ làm thế! Và hơn nữa, ông ấy đã không chung thủy với tôi ngay từ ngày chúng tôi lấy nhau, tôi có thể nói rằng, cuộc hôn nhân đó chưa bao giờ được hoàn thành cả.

Đầu Derek ngoảnh lại nhìn bà một cách kỳ cục:

- Chưa bao giờ ư?

- Chưa bao giờ - bà nói một cách kiên quyết– Nhưng chắc chắn từ đó tới giờ ông ta không có ngủ một mình đâu.

- Đó là một lời buộc tội lố bịch, thưa bà – Derek nói cũng kiên quyết như vậy – Khi mà cha tôi hiếm khi rời khỏi Haverston.

- Ông ta không cần rời khỏi Haverston khi mà tình nhân của ông ta sống cùng dưới một mái nhà!

Derek sửng sốt tới mức anh đánh rơi người đàn ông anh vẫn đang nắm giữ xuống đất và hỏi:

- Là ai?

Frances đã đỏ bừng mặt với nỗi ngượng ngùng. Bà lắc đầu. Giờ đây trông bà khá là đề phòng, và khá buồn phiền nữa, khi bà giúp người bạn của mình đứng lên.

- Là ai? – Derek hiện giờ đang quát lên.

- Tôi không biết ai – bà nói dối.

- Bà đang dối trá, thưa bà.

- Được rồi, việc là ai không quan trọng – bà khăng khăng – Điều quan trọng là, tôi chắc chắn không phải là người không chung thủy trước. Điều đáng ngạc nhiên là tôi đã không phải không chung thủy ngay từ ban đầu, khi mà Jason Malory chắc chắn cho tôi mọi lý do để làm thế. Nhưng thế là đủ. Và cậu chẳng có quyền gì mà đánh Oscar. Ông ấy chỉ giúp đỡ trong việc làm điều đáng lẽ phải được làm nhiều năm về trước, chấm dứt một mối quan hệ không thể chịu đựng nổi.

Sau khi nói vậy, bà giận dỗi quay đi, kéo theo cả Oscar của bà. Derek nhìn chằm chằm đằng sau họ, cố gắng tiêu hóa cái thông tin vừa được nói ra.

Sau một lúc, một bàn tay trượt lên tay anh và anh nhìn xuống, giật mình, thấy Kelsey đang đứng bên anh.

- Trời, anh đã quên là em đang đợi.

Nàng mỉm cười:

- Không sao mà. Những chuyện đó là gì thế?

Anh hất đầu về hướng cặp đôi vừa rời đi:

- Mẹ kế của anh và tình nhân của bà.

- À, vậy ra đó là lý do tại sao trông anh như có vẻ sắp giết chết ông già nhỏ bé đó.

- Anh muốn làm điều đó như quỷ vậy – anh lầm bầm khi anh dẫn nàng lại chiếc xe.

- Ngạc nhiên làm sao – nàng nói, trông có vẻ trầm ngâm.

- Có gì vậy?

- Ừm, nếu cha anh trông có chút gì giống anh, em chỉ không hiểu tại sao mẹ kế của anh lại có thể thích ai khác, và chắc chắn không phải ông già nhỏ bé đó rồi.

Anh mỉm cười trước lời khen ngợi quanh co đó và ôm nàng một cái trước khi nâng nàng vào trông xe, rồi kéo nàng ngồi sát cạnh anh trên ghế.

- Điều đáng ngạc nhiên là bà ấy nói rằng cha anh đã chưa bao giờ chạm vào bà ấy trong suốt những năm qua, rằng ông thay vào đó có một tình nhân người sống cùng ông ngay cùng một mái nhà.

- Tưởng tượng chuyện đó – nàng nói – nó khá là choáng phải không.

- Ừm, nó là một ngôi nhà rất lớn – anh nói, như thể điều đó làm cho nó có thể chấp nhận được.

- Em cho là anh đã không hay biết gì?

Khi anh lắc đầu, nàng thêm vào:

- Và anh vẫn không biết đó là ai ư? Có phán đoán nào không?

- Chẳng có manh mối nào – anh thở dài.

- Được rồi, với việc chấm dứt cuộc hôn nhân của ông ấy, chuyện đó là ai lúc này chẳng thành vấn đề nữa, phải không?

- Không – trừ khi chuyện này làm anh điên lên cho tới khi anh tìm ra được.

- Anh nên thế sao?

- Cái gì cơ?

- Tìm hiểu ấy?

- Chắc chắn rồi.

- Nhưng cái thực tế rằng anh không biết, Derek, có nghĩa là cha anh có chủ ý giữ người phụ nữ ấy trong vòng bí mật. Anh không nghĩ là điều dễ đoán biết là ông ấy muốn thực hiện mọi chuyện theo cách đó sao?

- Có thể - anh đồng tình.

- Vậy anh sẽ để yên chứ?

Anh cười toe toét:

- Không bao giờ.
Bình Luận (0)
Comment