Nỗi Lòng Hoa Tầm Gửi

Chương 1.2

Tô Đường theo bản năng  thở nhẹ ra, nhưng một giây sau, khi cô thấy rõ động tác tiếp theo của bác gái, cô nhịn không được hoảng sợ trợn mắt.

Bởi vì đối phương không biết lấy ra từ đâu một cây chùy sáng bóng!

Cây chùy phát sáng lên trong hẻm nhỏ u tối khiến trong lòng cô cuồng loạn, chỉ có sợ hãi và sợ hãi bao trùm.

"Bà muốn làm gì?" Sắc mặt Tô Đường trắng bệch, theo bản năng muốn lui lại, nhưng cả người cô đau nhức, sớm đã không còn sức lực, giờ phút này chỉ có thể run rẩy hỏi.

"Làm gì à? Đợi lát nữa mày sẽ biết thôi?" Bác gái cười lạnh trả lời. Bà ta nhe răng ra cười, nhìn ánh mắt Tô Đường, gống như một con dê sắp bị làm thịt.

Tô Đường hoàn toàn không dự liệu được đối phương phát rồ đến vậy!

Nhưng đối phương không cho cô cơ hội chạy trốn, bà ta vừa nói xong, nhanh chóng đập lên mặt Tô Đường, sức lực rất lớn, trên gương mặt sưng vù của Tô Đường in thêm mấy dấu tay thật sâu.

Bác gái cười gằn cầm lấy cây chùy, động tác nhanh chóng quệt trên mặt Tô Đường hai vạch, tạo ra một hình dáng xấu xí đáng sợ. Đối phương ra tay rất nặng, miệng dao rất sâu, không đầy một lát, mặt Tô Đường thấm đầy máu.

Mặt rất đau, toàn thân cũng đau nhức, cả người Tô Đường đau đến không ngừng run rẩy.

Máu tươi trên mặt nhỏ xuống từng giọt, không đầy một lát, trên mặt đất hình thành một vũng máu.

Lúc này bác gái mới cảm thấy đủ, thu tay lại. Lúc bà ta rời đi, từ trên cao nhìn xuống nhìn xuống Tô Đường đang nằm trên mặt đất, trên mặt tỏ vẻ xem thường và khinh bỉ, miệng lạnh lùng nói: "Ai bảo mày sinh ra là con riêng? Lúc trước mẹ mày không nên sinh ra mày!"

Nói xong, bà ta hung ác đạp Tô Đường một cước, đứng bên cạnh không ngừng chửi mắng, vừa nhanh chân đi khỏi hẻm nhỏ này.

Chiếc xa đậu cách đó không xa, lúc này cũng dần dần lái đi. Người ngồi bên trong, giống như đã xem xong trò hề này.

Cửa sổ xe khép lại, khiến người ta không cách nào nhìn thấy vẻ mặt người ngồi bên trong hiện tại thế nào.

Trong hẻm nhỏ chỉ còn sót lại mình Tô Đường.

Cô chịu đựng đau đớn kịch lệt, đứng dậy cẩn thận từng li từng tí ôm lấy đầu gối của mình, co người lại thành một đoàn nhỏ, chôn mặt giữa hai đầu gối, khẽ khóc thút thít.

Lúc này cô đã hiểu rõ hoàn cảnh của mình bây giờ.

Cô đã chết nhưng cô lại được trùng sinh. Trùng sinh lên người của một cô bé mười sáu tuổi cùng tên với mình. Mà cô bé này, bị bác gái ban nãy đánh cho chết yểu.

Tô Đường không biết tại sao mình lại trùng sinh, nhưng nếu cô còn sống, cô sẽ không đủ can đảm chết thêm một lần nữa. Bởi vì chết, thật sự quá đau đớn.

Khóc trong giây lát, Tô Đường ráng chống đỡ thân thể đứng lên, cô thấy vết thương trên mặt cần được xử lí sớm, nếu không cô sẽ vì bị mất máu quá nhiều mà choáng váng.

Trên người đã đau đến chết lặng, cô rẻ trái rẻ phải ra khỏi hẻm nhỏ vắng người, hoàn toàn không dám lấy tay sờ mặt mình bây giờ.

Không cần nhìn, cô cũng biết nó đáng sợ và chật vật đến cỡ nào. Máu hòa với nước mắt, ở trên mặt trộn lẫn vào nhau. Tô Đường lấy điện thoại cầm tay ra, cô muốn báo cảnh sát.

Nhưng khi cô nói đến địa điểm xảy ra sự việc và những chuyện đã xảy ra, người đối diện lập tức cúp điện thoại.

Tim Tô Đường như chìm vào nước đá. Lạnh đến toàn thân cô phát run.

Cô cố gắng đè xuống sợ hãi trong lòng, đi đến bệnh viện. Dựa theo kí ức của thân thể Tô Đường, cô biết trấn nhỏ Giang Nam này không lớn, trên trấn chỉ có một bệnh viện, đi đến cũng mất mười mấy phút.

Trên trấn nhỏ này, cô đã không còn thân nhân nào, bởi vì chỉ còn lại một mình cô mà thôi.

Bây giờ chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình..

Bởi vì mẹ của thân thể Tô Đường này đã qua đời vài ngày trước.

Thân thể của mẹ nguyên thể Tô Đường không tốt, nhưng đáng lẽ có thể sống thêm được mấy năm. Nhưng mấy ngày trước đó, nhà họ đột nhiên xuất hiện một đám người, vừa đánh vừa mắng mẹ con họ, còn đập hết đồ đạc trong nhà, đêm đó mẹ nguyên thể phát bệnh qua đời.

Mẹ Tô Đường vừa chết, trong nhà không còn nguồn knh tế nào.

Tô Đường làm cho mẹ một buổi tang lễ đơn giản, nhưng coi như đơn giản nhất cũng đã dùng hết tài sản trong nhà.

Mà Tô Đường bây giờ đã là Tô Đường kia, trong người cô hiện tại chỉ có mười tám đồng tiền.

Nhất thời Tô Đường có chút bận tâm, cũng không biết số tiền kia hiện tại đi bệnh viện có đủ dùng hay không.

Nói chung, là không đủ rồi.

Nhưng Tô Đường hiện tại không thể không đi bệnh viện. Bởi vì, mặt cô không thể để lâu, cô đã có thể cảm nhận được choáng váng vì mất máu quá nhiều.

Vết thương trên mặt càng kéo dài, khả năng bị  hủy dung càng cao.

Trên đường thỉnh thoảng có người dùng ánh mắt kỳ lạ dò xét cô, Tô Đường cắn chặt môi, tròng mắt cố gắng để mình đi nhanh hơn, nhanh hơn chút nữa.

Trên mặt cô có một loại cảm giác nóng bỏng. Cảm xúc xấu hổ, thẹn thùng xen lẫn. Khiến cô có cảm giác muốn khóc.

Cũng may rất nhanh đã đến bệnh viện.
Bình Luận (0)
Comment