Edit: Đào Sindy
Trong phòng học, Phó Tiểu Nhã một tay cầm điện thoại Tô Đường, một tay nặng nề chọt vào màn hình điện thoại di động, vẻ mặt không tốt hỏi: "Tại sao mày lại có nick Wechat của Giang Lâm? Tại sao cậu ấy lại hỏi mày đã suy nghĩ kĩ chưa? Cậu ấy đã hỏi mày chuyện gì?"
Vốn thân thể Tô Đường đang khó chịu, giờ phút này nghe được vấn đề liên tiếp từ Phó Tiểu Nhã, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt, trong lòng không muốn giải đáp vấn đề hùng hổ doạ người kia của cô ta.
Thái độ của Tô Đường làm cho lửa giận trong lòng Phó Tiểu Nhã cháy cao hơn. Các loại tâm tình ghen ghét, phẫn hận, hoài nghi tiêu cực làm lý trí cô ta mất hết, chỉ còn lại lửa giận ngập đầu. Trang chủ Wechat còn có tin đến từ Giang Lâm, Phó Tiểu Nhã đưa điện thoại di động đến trước mặt Tô Đường, giọng điệu không tốt hỏi: " Mày nói đi? Sao mày không nói lời nào?"
Tượng đất còn có ba phần tính tình, huống chi hiện tại thân thể Tô Đường khó chịu, không có nhiều tinh lực ứng phó Phó Tiểu Nhã, cô mở tay Phó Tiểu Nhã ra, mấp máy môi, nói: " Liên quan gì đến cô?"
Phó Tiểu Nhã u a một tiếng, cười lạnh, cô ta ác độc nhìn Tô Đường, sau đó chủ động lật thông tin ghi chép của Tô Đường, khi nhìn đến ghi chép Giang Lâm có gọi đến, cả trái tim cô ta bị ghen ghét che lấp, cô ta nhìn Tô Đường ác độc nói: "Có phải mày quyến rũ Giang Lâm không? Đúng hay không? Mày là đồ xấu xí!" Nói xong Phó Tiểu Nhã hung hăng đập điện thoại của Tô Đường xuống đất, Tô Đường còn chưa kịp phản ứng, Phó Tiểu Nhã như phát tiết chưa đủ, đập chân lên điện thoại của cô mấy lần, sắc mặt cô ta hung ác nhìn chằm chằm Tô Đường, giọng điệu âm trầm: "Tao đã cảnh cáo mày, cách xa Giang Lâm một chút." Tay phải Phó Tiểu Nhã vung lên cao, khi vừa định hành động, tay phải của cô ta đã bị người ta bắt lại, sức lực đối phương rất lớn, lớn đến muốn bẻ gãy cổ tay cô ta.
Phó Tiểu Nhã cau mày nhìn sang, chỉ thấy Khương Trì đang cười như không cười nhìn mình chằm chằm: "Cô nói gì? Lặp lại lần nữa?"
Trong lòng Phó Tiểu Nhã hoảng hốt, nhịn không được lên tiếng kinh hô: "Khương Trì, sao anh lại ở đây?" Vừa rồi sở dĩ Phó Tiểu Nhã không sợ hãi như thế, cũng vì cô ta thấy trong phòng học chỉ có một mình Tô Đường, có thể để cô ta muốn làm gì thì làm, nhưng hiện tại làm sao Khương Trì cũng ở chỗ này? Trong chớp mắt, Phó Tiểu Nhã chỉ cảm thấy cổ tay mình đau đến như không còn là của mình, cô ta kinh hãi nhìn tư thế của Khương Trì, cảm thấy anh giống như sắp bẻ gãy cổ tay mình, cô ta vừa sợ hãi vừa tức giận cuồng loạn quát lên: "Khương Trì? Phong độ và nguyên tắc của anh đâu? Anh thật sự ra tay với nữ sinh sao?"
Khương Trì nhẹ chép một tiếng, trong giọng nói mang theo trào phúng: "Nguyên tắc? Cô cũng dám động vào người của tôi hết lần này đến lần khác, tôi còn cần nguyên tắc làm gì?" Mỗi người đều có ranh giới cuối cùng của chính mình, Khương Trì cũng không ngoại lệ, mà Phó Tiểu Nhã đã liên tục chạm tới ranh giới cuối cùng của anh rồi.
Huống chi một khi gặp được chuyện có liên quan đến Tô Đường, coi như anh có nguyên tắc, cũng trở nên không có nguyên tắc.
Khương Trì nói xong, Tô Đường và Phó Tiểu Nhã cùng lúc nghe được tiếng răng rắc thanh thúy, tiếng này, thanh thúy, vang dội, nghe vào lỗ tai hai nữ sinh ở đây, lại có chút kinh hồn bạt vía. Bởi vì tiếng này giống tiếng xương bị bẻ gảy. Sau đó không bao lâu, trong phòng học vang lên tiếng la đau đớn của Phó Tiểu Nhã như mổ heo: "Á! Đau quá! Đau quá! Khương Trì, anh chờ, tôi sẽ nói cho chú Khương! Tôi nhất định phải nói cho chú Khương!" Phó Tiểu Nhã tuyệt đối không nghĩ tới, thế mà Khương Trì thật sự ra tay với cô ta!
Mặt mày Khương Trì lạnh nhạt, nghe vậy, anh cũng chỉ cười như không cười nói: "Vậy cô đi đi."
Đối thoại này Tô Đường có chút quen tai, đột nhiên cô nghĩ đến, không phải trước đó Phó Tiểu Nhã trào phúng cô tìm Khương Trì cáo trạng à, không nghĩ tới muốn cáo trạng trước nhất, lại chính là cô ta.
Khương Trì để ly nước đã rót lên trên bàn học cho Tô Đường: "Uống chút nước nóng, anh xử lý một số chuyện." Nói xong, Khương Trì nói với Phó Tiểu Nhã: "Đi."
Sắc mặt Phó Tiểu Nhã sợ hãi, một tay cô ta vẫn nắm tay bị thương, một bên nhanh chóng lui ra phía sau: "Anh muốn làm gì?"
Khương Trì rút ra một chiếc khăn Tô Đường bày trên mặt bàn, sau đó chậm rãi xoa xoa tay phải mình vừa mới ra tay, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Hiện tại biết sợ rồi ư?"
Phó Tiểu Nhã sợ, thật sự biết sợ. Trước đó cô ta bị ghen ghét làm choáng váng đầu óc, hoàn toàn không có lý trí, giờ phút này tỉnh táo lại, cô ta đã hối hận. Hai lần trước đó, cô ta đã biết Khương Trì để ý Tô Đường, nhưng cô ta chắc chắn Khương Trì xưa nay sẽ không đánh nhau thật với nữ sinh, cho nên mới dám ba lần động thủ trên đầu thái tuế. Nếu cô ta biết mình sẽ chọc giận sư tử đang ngủ say, cô ta làm sao cũng không muốn chết khiêu khích như thế.
Khương Trì vò khăn tay thành đoàn, sau đó tiện tay quăng ra, chuẩn xác ném vào trong sọt rác. Anh không kiên nhẫn chép một tiếng, hỏi Phó Tiểu Nhã: "Có đi hay không?"
Phó Tiểu Nhã cắn răng: "Có thể để tôi đến phòng y tế trước không?"
Khương Trì nhíu mày, dùng cằm ra hiệu cô ta đuổi theo.
Tô Đường chịu đựng đau bụng, nhịn không được hô với Khương Trì: "Khương Trì, đừng xúc động."
Khương Trì sững sờ, mặt mày khẽ nhúc nhích, trong mắt nổi lên ý cười: "Yên tâm đi."
Lúc tiết thể dục kết thúc, bạn học thưa thớt trở về phòng học, không có ai biết vừa rồi trong phòng học xảy ra chuyện gì. Mảnh vụn điện thoại trên đất Tô Đường đã thu nhặt sạch sẽ.
Đến giờ vào học, Khương Trì một mình trở về, lúc này Tô Đường uống nước nóng vào thân thể đã thoải mái dễ chịu rất nhiều, may mà bên người luôn đem theo băng, cho nên không xảy ra chuyện gì khiến cô lúng túng. Tô Đường nhìn thấy Khương Trì về một mình, nhịn không được đứng lên, kinh tâm bạt vía hỏi: "Khương Trì, Phó Tiểu Nhã đâu?"
Khương Trì nhìn thấy Tô Đường một mặt gấp gáp, cười trầm thấp nặng nề hai tiếng: "Khẩn trương như vậy à?"
Tô Đường nhẹ gật đầu, cô sợ Khương Trì xúc động thật sự đánh Phó Tiểu Nhã một trận.
Khương Trì cũng không thừa nước đục thả câu, anh dùng giọng điệu hời hợt nói: "Anh để cô ta chuyển lớp rồi."
"Chuyển lớp? Sao có thể?" Tô Đường kinh ngạc hỏi.
Khương Trì nhẹ giọng ừ một tiếng.
"Tay của cô ta thế nào?" Lúc ấy nghe được tiếng răng rắc kia, Tô Đường thật sự giật mình kêu lên, cho nên vẫn để vết thương của Phó Tiểu Nhã trong lòng, sợ chuyện này đến lúc đó sẽ gây phiền phức cho Khương Trì.
Khương Trì liếm liếm môi, khẽ cười một tiếng: "Yên tâm đi, không có vấn đề gì lớn."
Buổi chiều tan học, Giang Lâm không biết từ nơi nào nghe được chuyện của Phó Tiểu Nhã, anh cố ý đến cửa lớp A16 sớm tìm Tô Đường, nhìn thấy Tô Đường từ trong phòng học đi ra, mặt mũi anh tràn đầy áy náy nói: "Thật xin lỗi, vì tớ mà gây phiền cho cậu."
Tô Đường lắc đầu, chuyện do Phó Tiểu Nhã làm, trên thực tế không liên quan đến Giang Lâm. Nhưng Giang Lâm vẫn cảm thấy rất áy náy, anh nói với Tô Đường: "Phó Tiểu Nhã làm rơi vỡ điện thoại của cậu rồi à? Khi nào cậu rảnh, tớ và cậu đến cửa hàng điện thoại mua một cái điện thoại mới."
Nghe Giang Lâm có ý muốn đưa một cái điện thoại di động cho Tô Đường, phản ứng đầu tiên của Tô Đường là muốn từ chối, điện thoại là Phó Tiểu Nhã ném hỏng, mặc dù nguyên nhân gây ra là bởi vì Giang Lâm gửi tin tới, nhưng thật sự không liên quan đến anh. Tô Đường còn chưa kịp nói chuyện, Khương Trì một tay cắm túi, một tay mang theo túi sách chạy ra, nghe được lời Giang Lâm, Khương Trì nhíu mày, đi đến bên người Tô Đường, cười như không cười nói với Giang Lâm: "Chuyện này không cần đâu."
Giang Lâm nhìn thấy hai người trước mắt đứng chung một chỗ, cảm giác hài hòa dị thường, lần thứ nhất trước đó ở nhà vệ sinh nữ chạm mặt cùng Tô Đường, lòng anh cảm thấy quan hệ giữa hai người Khương Trì và Tô Đường không tầm thường, giờ phút này, loại cảm giác này càng sâu. Giang Lâm từ trước đến nay không thích nhiều chuyện, nghe được Khương Trì từ chối, anh cũng không thèm để ý, chỉ chờ đợi Tô Đường trả lời, nhưng Tô Đường tất nhiên cũng lắc đầu.
Trực tiếp bị hai người từ chối, trên mặt Giang Lâm cũng không có biểu lộ thất vọng hay xấu hổ, trên mặt anh vẫn mang nụ cười như gió xuân: "Đã vậy, quên đi. Hai người chuẩn bị về nhà sao? Trước hết tớ không quấy rầy hai người."
Giang Lâm quay người rời đi, giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì, xoay đầu lại hỏi Tô Đường, nụ cười ôn hòa: "Vấn đề kia, cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Tô Đường mấp máy môi, nhất thời không trả lời, Giang Lâm lập tức biết đối phương còn do dự, anh cười nói: "Vậy tớ đợi cậu thêm hai ngày." Sau khi nói xong, anh mới chính thức rời đi.
Khương Trì híp mắt mắt, nhìn bóng lưng Giang Lâm rời đi, hỏi Tô Đường bên cạnh: "Vấn đề gì?"
Hôm Giang Lâm muốn Tô Đường gia nhập hội học sinh Khương Trì đúng lúc không ở đây, sau đó cô cũng quên đề cập chuyện này với anh, cho nên Khương Trì đối với lời mời gia nhập hội học sinh của Giang Lâm nói với Tô Đường hoàn toàn không biết gì cả, lúc này, Tô Đường nói tất cả một năm một mười với anh.
Sau khi Khương Trì nghe xong, trầm mặc hai giây: "Tự em nghĩ thế nào?"
Tô Đường mở to mắt hạnh, có chút mê mang lắc đầu.
Khương Trì cong môi, hững hờ nói: "Vậy thì từ chối đi."
Tô Đường sững sờ, mắt hạnh long lanh trợn trừng lên: "Tại sao?"
Khương Trì sờ đầu Tô Đường, híp mắt: "Giang Lâm này, cậu ta không giống như thái độ hay tỏ ra đâu."
Tô Đường nhẹ gật đầu. Mặc dù cô không biết Giang Lâm chân chính là một người thế nào, nhưng Khương Trì nói anh trong ngoài không giống, Tô Đường đương nhiên tin. Xác định không gia nhập hội học sinh rồi, ngược lại Tô Đường buông xuống một tâm sự, trước đó cô vẫn đang xoắn xuýt đến cùng có nên gia nhập hội học sinh hay không, đung đưa không ngừng, hạ quyết định không được, hiện tại Khương Trì giúp cô quyết định, cô thở dài một hơi.
Khương Trì nhìn bánh bao trắng mềm nhũn non nớt bên cạnh, nhịn không được căn dặn:" Sau này có chuyện gì, nhớ phải nói với anh."
Trong mắt Tô Đường tràn đầy hình bóng Khương Trì, giờ phút này, anh đang cúi đầu nhìn cô, chờ câu trả lời của cô, Tô Đường hơi mỉm cười, giọng điệu tín nhiệm mà ỷ lại: "Được."
Lúc tối, Khương Ưng sau nhiều ngày không liên lạc, lại gọi điện thoại đến một lần nữa, nhận điện thoại là Tô Đường, trong điện thoại, giọng điệu Khương Ưng có chút lạnh lùng cứng rắn, nghe ra là Tô Đường nghe điện thoại, ông miễn cưỡng áp chế tức giận nói: "Để thằng nhãi Khương Trì nghe điện thoại."
Tô Đường nghe xong, trong lòng liền lộp bộp một tiếng. Bởi vì nghe giọng điệu Khương Ưng rất tức giận.
Tô Đường cắn môi dưới, hồi tưởng gần đây Khương Trì làm gì khiến Khương Ưng tức giận. Cô nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ nghĩ tới một việc. Đó là lúc chiều Khương Trì bẻ trật khớp tay của Phó Tiểu Nhã, đồng thời dẫn cô ta đến phòng hiệu trưởng, cưỡng chế bảo cô ta chuyển lớp.
Tô Đường sợ Khương Ưng vì việc này mà muốn quở trách Khương Trì, nhịn không được nói chuyện Phó Tiểu Nhã trước đó đối xử thế nào với mình vội vàng nói hết trong điện thoại, sau khi tự thuật lại chút chuyện, đã mất năm phút. Câu cuối, Tô Đường vẫn không nhịn được nói: " Chú Khương, chú không nên trách Khương Trì, đều do cháu, anh ấy mới làm như vậy."
Khương Ưng ở đầu bên kia điện thoại không trả lời, Tô Đường đợi rất lâu, thiếu chút nghĩ Khương Ưng không có ở đầu bên kia điện thoại nghe cô nói chuyện, ông mới nhàn nhạt mở miệng: "Cháu bảo Khương Trì nghe điện thoại."
"Chú Khương!" Tô Đường nhịn không được gọi một tiếng.
Giọng điệu Khương Ưng không khỏi chậm lại mấy phần: "Cháu yên tâm, chú không mắng nó, chú chỉ nói mấy câu với nó."
Nghe Khương Ưng nói như vậy, Tô Đường mới giao điện thoại vào tay Khương Trì.
Tô Đường vẫn đợi một bên, nhìn thấy Khương Trì thỉnh thoảng trả lời vài tiếng, giọng nói bình thản, không giương cung bạt kiếm nói chuyện với như Khương Ưng như lúc bình thường, mới yên tâm. Hình như đây là lần đầu tiên trong trí nhớ của cô, hai cha con bọn họ ôn hoà nhã nhặn nói chuyện với nhau như thế, Tô Đường muốn, dựa theo khuynh hướng như thế, quan hệ giữa cha con bọn họ có thể chậm rãi phục hồi.
Lần này hai cha con nói chuyện trong điện thoại với nhau thật lâu, đã rất nhiều năm, hai người bọn họ không có thời gian dài như vậy, trao đổi ôn hoà nhã nhặn như thế. Cúp điện thoại xong, Khương Trì nhìn thấy Tô Đường một mặt lo âu ở bên cạnh mình, nhịn không được cong môi cười:"Không sao."
Tô Đường khẽ cười: "Ừm."
Khương Trì cúp điện thoại rồi, híp mắt sờ cằm của mình. Nói cho cùng, hôm nay anh cưỡng chế Phó Tiểu Nhã chuyển lớp, vẫn là mượn thế của ba mình, nếu anh không phải con trai của Khương Ưng, hôm nay anh làm chuyện này sẽ không thuận lợi như thế. Nói cho cùng, hiệu trưởng vẫn xem trọng mặt mũi của ba anh. Mà ba ba Phó Tiểu Nhã là cấp dưới của ông, cho nên ba anh nghe được tin tức này trước tiên sẽ tức giận như vậy, nói anh không đủ thành thục, quá hấp tấp. Ông trong điện thoại giáo dục Khương Trì một số lời, lần đầu tiên, khiến anh cảm thấy không mất kiên nhẫn, cũng không khiến anh khi nghe từ tai này bay sang tai khác, làm Khương Trì nhất thời có điều suy nghĩ.
Mấy ngày tiếp theo, thời gian bình tĩnh mà trôi qua, Tô Đường trực tiếp gửi tin từ chối Giang Lâm xong, anh cũng không tới quấy rầy Tô Đường. Tô Đường lấy toàn bộ tinh thần nhập vào học tập cấp ba cùng "Cúp Thế kỷ hai mươi mốt " cả nước tranh tài diễn thuyết Anh ngữ sắp đến.
Rất nhanh, đã đến ngày tranh tài.
Bởi vì Tam Trung là địa điểm tranh tài, cho nên trong Đại Hội đường ngồi đầy học sinh Tam Trung, còn có một số học sinh đến từ trường học cả nước, nhưng học sinh trường khác ngoại trừ tuyển thủ dự thi ra thì không nhiều, cũng may Đại Hội đường của Tam Trung cũng đủ lớn, lớn đến mỗi một học sinh đều có chỗ ngồi. Trong Đại Hội đường còn trang bị màn hình lớn, sau khi tranh tài bắt đầu liền trực tiếp biểu hiện của tuyển thủ, dù cho học sinh ngồi ở hàng sau cũng vẫn thấy rõ tình huống trên đài.
Hàng phía trước Đại Hội đường, mười ban giám khảo đã vào chỗ toàn bộ, lúc này, MC đang nói lời dạo đầu, giới thiệu từng ban giám khảo, bầu không khí trong Đại Hội đường vô cùng nhiệt liệt.
Lúc này, tất cả gần hai mươi tuyển thủ dự thi cũng đã ở phía sau đài tập hợp. Đầu tiên là rút thăm quyết định thứ tự, vận khí của Tô Đường không tệ, cô rút trúng số mười hai, thứ tự này có hơi lệch, nhưng cũng có thể nói là một thứ tự tốt để lên đài rồi. Giang Lâm thứ tám, Hứa Ngưng Đông thứ tư, thứ tự bọn họ xuất trận đều trước Tô Đường.
Lúc ở phía sau đài, Hứa Ngưng Đông tràn đầy tự tin, trên mặt luôn treo nụ cười tự tin. Cô ta thỉnh thoảng sẽ nói chuyện cùng Giang Lâm vài câu, nhưng toàn bộ hành trình vẫn không có trao đổi bất kỳ thứ gì cùng Tô Đường. Giang Lâm cười ôn hòa, như gió xuân tươi mới, hình như anh ý thức được điều gì, chủ động đáp lời với Tô Đường, để tràng diện không đến mức quá tẻ nhạt.
Rất nhanh, đã đến phiên Hứa Ngưng Đông ra sân, lưng cô ta thẳng tắp, ngẩng cao cổ, giống như thiên nga trắng ngẩng cao đầu rời khỏi hậu trường, đi tới trên đài, rất nhanh, Tô Đường nghe dưới đài vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Tô Đường ở sau đài cũng chăm chú nghe Hứa Ngưng Đông diễn thuyết, không thể không nói, cô ta phát âm tiếng Anh rất không tệ, nội dung diễn thuyết cũng rất phong phú, nhìn qua hẳn cô ta chuẩn bị phải vô cùng đầy đủ, cho nên diễn thuyết rất lưu loát, hình như không có chút ngập ngừng nào, cô ta diễn thuyết xong, dưới đài liền vang lên tiếng vỗ tay càng thêm nhiệt liệt.
Nói thật, Tô Đường đoán điểm của Hứa Ngưng Đông sẽ không thấp, biểu hiện của cô ta, trong đám học sinh cấp ba đã được xem là tài năng xuất chúng.
Tiếp theo không bao lâu, liền đến phiên Giang Lâm, Giang Lâm biểu hiện trên đài biết tròn biết méo, nhưng so với Hứa Ngưng Đông mà nói, thì lộ ra không được chú ý lắm. Dù sao năng khiếu của Giang Lâm ở các cuộc thi thuộc Toán học và Vật lí, mà không phải diễn thuyết tiếng Anh.
Hai người cùng trường cũng đã tranh tài xong, tiếp theo còn ba người thì đến phiên Tô Đường ra sân, Tô Đường hít sâu một hơi, nhịn không được đi đến WC, hóa giải một chút tâm tình khẩn trương. Lúc trong WC, cô cẩn thận từng li từng tí xé băng gạc trên mặt mình. Đêm qua cô đã kiểm tra miệng vết thương của mình, khi đó đã khôi phục được rất tốt, sáng nay cô bôi lần thuốc cuối cùng, hiện tại, chỉ cần lau thuốc nước bên trên là được rồi.