Editor: Đào Sindy
Tới gần cuối tháng chín, đột nhiên Khương Trì bắt đầu trở nên im lặng. Mặc dù ngẫu nhiên anh vẫn cười, độ cong mắt lại không giống bình thường, trên mặt vẫn có nụ cười hờ hững như cũ, nhưng ý cười lại không đạt đến đáy mắt. Nụ cười chỉ là một biểu tượng đơn điệu.
Đầu tiên Tô Đường phát giác được Khương Trì không được bình thường, nhưng cô không biết nguyên nhân gì để cả người Khương Trì treo đầy sương lạnh. Sau đó Lăng Lang nói cho Tô Đường biết, gần đến giỗ mẹ Khương Trì. Hàng năm lúc này, tâm tình Khương Trì sẽ sa sút, chờ khoảng thời gian này đi qua sẽ tốt.
Lăng Lang sớm thành thói quen hàng năm lúc này Khương Trì dị thường, nhưng Tô Đường nghe nửa câu nói sau của Lăng Lang, trong lòng vẫn không thể buông lỏng. Tô Đường muốn tìm một cơ hội nói chuyện cùng Khương Trì, nhưng khổ vì không có thời cơ thích hợp.
Chủ nhật, đột nhiên mưa to. Mưa to như trút nước, lốp bốp nện trên cửa sổ, phát ra tiếng vang to lớn. Tô Đường đang ngủ bị tiếng mưa đánh thức, sau khi tỉnh lại, cô cũng không ngủ được. Mặc dù là Chủ nhật khó có được, nhưng bảy giờ cô đã rời giường.
Sau khi rời giường, cô nhìn thoáng qua thế giới bên ngoài ngoài cửa sổ, cả mảnh trời không giăng sương mù mông lung, mưa rơi to đến làm người không thấy rõ cảnh sắc.
Lúc Tô Đường xuống lầu ăn sáng, dì Lục sớm đã rời giường làm xong đồ ăn, nhìn thấy Tô Đường, bà vội lên tiếng chào hỏi, giúp Tô Đường chuẩn bị bữa sáng lên bàn rồi vội vàng nói: "Ai, gần đầy tâm tình Tiểu Trì không tốt sao? Mới sáng sớm đã ra ngoài."
Tô Đường sững sờ: "Anh ấy ra ngoài rồi?"
Dì Lục chà tay lên tạp dề hai cái, ai một tiếng, sau đó trên mặt sốt ruột nói: "Lúc nó ra ngoài thì không có mưa, nên không cầm dù. Cũng không biết có bị mắc mưa không."
Nghe dì Lục nói xong, Tô Đường không còn tâm tư ăn sáng, cô cầm điện thoại di động lên bấm gọi Khương Trì, nhưng một giây sau, cô nghe chuông điện thoại anh vang lên trong phòng khách.
Dì Lục ai nha một tiếng, cầm lấy điện thoại Khương Trì đặt trên bàn trà, cau mày nói: "Đoán chừng là lúc ra ngoài Tiểu Trì quên mang điện thoại. Vậy phải làm sao bây giờ."
Tô Đường suy nghĩ, chụp vào một cái áo khoác, cầm hai cây dù liền chuẩn bị ra cửa, dì Lục nhìn thấy dáng vẻ cô định ra ngoài thì không nhịn được thuyết phục: " Trước tiên nên ăn sáng cho xong."
Tô Đường lắc đầu: "Dì Lục, cháu đi tìm Khương Trì, nếu như anh ấy về thì dì nhớ gọi điện thoại cho cháu."
"Ai, Tiểu Tô, thật sự không ăn sao? Được rồi, ai." Dì Lục ở sau lưng nhịn không được than thở.
Mưa bên ngoài vẫn rất lớn, Tô Đường bung dù, thỉnh thoảng vẫn có nước mưa tung tóe bắn vào, trên mặt đất đã tích một bãi nước mưa nhỏ rồi. Không đầy một lát, quần và giày của cô có chút ẩm ướt.
Tô Đường không biết Khương Trì đi đâu, nhưng cô có trực giác, anh hẳn ở gần biệt thự. Tô Đường che dù, đón gió lạnh, tìm chung quanh biệt thự một vòng, nhưng thật lâu cũng không nhìn thấy bóng dáng Khương Trì, trong lòng cô có chút thất vọng và lo lắng. Đang lúc Tô Đường chuẩn bị từ bỏ tìm kiếm, cô đột nhiên nghe được âm thanh khác trong màn mưa.
Âm thanh này, nghe giống như tiếng bóng rổ đập trên nền đất. Âm thanh rất nhỏ giống như đang nện vào lòng cô, mắt cô chợt loé, đột nhiên nhớ tới Khương Trì có thể sẽ đi đâu. Cô chạy chậm đến sân bóng rổ Triêu Lộ, quả nhiên càng đến gần, tiếng bóng trên nền đất càng rõ ràng.
Cách một khoảng cách, cô thấy trong mưa có một bóng hình, đang dẫn bóng, ném rổ, sau đó lại dẫn bóng, lại ném rổ.
Tô Đường nhịn không được lớn tiếng gọi: "Khương Trì!"
Bóng hình dẫn bóng nơi xa dừng lại.
Tô Đường chạy tới gần Khương Trì, chỉ thấy lúc này Khương Trì đang mặc đồ chơi bóng, mặc cho nước mưa đánh vào người, toàn thân cao thấp sớm đã ướt đẫm rồi.
Cô tiến lên kéo lại cánh tay Khương Trì, cố gắng che dù lên người anh: "Khương Trì, anh điên rồi! Nhanh theo em đi."
Tô Đường kéo người bên cạnh là Khương Trì không nói gì đến nơi trú. Khương Trì thuận theo im lặng theo sau cô.
Đã đến dưới mái hiên, Tô Đường mới phát hiện cả người Khương Trì đều chảy nước. Giọt nước thuận theo mặt anh chảy xuống, tụ lại dưới cằm, sau đó rơi xuống mặt đất. Nhưng thời gian ngắn ngủi, trên mặt đất đã ướt một mảng lớn. Đã là cuối mùa thu rồi, gió thu vốn lạnh, lại thêm trời mưa như vậy. Tô Đường sờ cánh tay Khương Trì, phát hiện một mảnh lạnh buốt, cô nhịn không được lo lắng hỏi: "Khương Trì, anh lạnh chứ."
Khương Trì trầm mặc mấy giây, mới ừ nhẹ một tiếng.
"Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta mau về đi thôi." Tô Đường không nghĩ tới Khương Trì thế mà chỉ mặc ít quần áo thế, không đem theo áo khoác, cô vừa mới chuẩn bị cởi áo khoác của mình cho Khương Trì, liền nghe anh nói: "Em ôm anh một cái đi."
Tô Đường nhất thời không nghe rõ: "Cái gì?"
Môi mỏng Khương Trì khẽ nhếch, về sau lặp lại một lần: "Em ôm anh một cái, anh sẽ không lạnh."
Giọng nói Khương Trì, nét mặt rõ ràng không khác gì bình thường, nhưng Tô Đường vô thức cảm thấy, anh hiện tại vừa yếu ớt vừa chán chường. Nghĩ đến mẹ đã sớm rời khỏi Khương Trì, Tô Đường không tiếp tục do dự, trực tiếp tiến lên ôm eo Khương Trì.
Toàn thân Khương Trì đều rất lạnh, mát lạnh, Tô Đường ôm anh một cái liền không nhịn được run cả người.
Mà trong chớp mắt tiếp theo, cô bị Khương Trì ôm chặt lấy, sức lực Khương Trì rất lớn, giống như dùng hết toàn bộ sức lực của mình, muốn khảm cô vào thân thể của mình.
Tô Đường ngu ngơ mấy giây, sau đó mới phản ứng được lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng anh.
Khương Trì chôn đầu vào hõm vai Tô Đường, giọng anh có chút nặng nề, buồn buồn: "Ngày bà đi, trời cũng mưa như vậy. Bà... Lúc đầu muốn cùng anh trải qua sinh nhật cuối cùng, nhưng bà.. Cuối cùng vẫn không chống đỡ đến ngày đó."
Bầu trời âm u, mưa rơi vẫn lớn như cũ, không biết vì sao, nghe giọng nói Khương Trì thương cảm, tâm tình Tô Đường cũng trở nên sa sút, đột nhiên cô cũng rất đau lòng. Khương Trì chỉ mới mười tám tuổi, mà mẹ anh đã qua đời, mãi mãi không thể trở lại. Cô biết, lúc này cô không cần nói. Chỉ cần yên tĩnh lắng nghe là đủ rồi.
"Cho nên, từ đó về sau anh không còn thích sinh nhật."
Khương Trì an tĩnh ôm Tô Đường, một khoảng thời gian dài sau đó đều im lặng.
Cho đến rất lâu sau đó, Tô Đường mới mím môi, nghiêm túc nói với anh: "Sau này, em sẽ trải qua từng cái sinh nhật với anh."
Khương Trì ngừng lại, anh ngẩng đầu, cặp mắt đen kịt thâm thúy không nháy mắt nhìn chằm chằm Tô Đường, anh gằn từng chữ hỏi: "Thật sao?"
"Ừm. Thật."
Một giây sau, Tô Đường cảm giác Khương Trì càng thêm dùng sức ôm cô vào trong ngực.
Lúc hai người Tô Đường và Khương Trì trở lại nhà họ Khương, đều là bộ dáng ướt sũng thê thảm. Nhưng nhìn qua tâm tình Khương Trì không giống buổi sáng. Dì Lục biết khúc mắc của Khương Trì đã giải rồi, cũng không khỏi vui vẻ trở lại, nhìn thấy toàn thân hai người đều chảy nước, bà bận bịu để bọn họ đi tắm nước nóng trước, tắm rửa xong còn bảo họ pha thuốc uống.
Nhưng dù vậy, hôm sau Khương Trì vẫn bị cảm.
Anh có chút ho khan, còn có chút phát sốt.
Hôm qua anh ở trong mưa khá lâu, không phát sốt ngay đã coi là thể chất không tệ. Tô Đường nhìn anh uống thuốc con nhộng mới an tâm.
Một ngày này Khương Trì ở trường học đều nằm sấp trên bàn. Mỗi lần nghỉ giữa khóa Tô Đường đều sẽ sờ trán anh. Cũng may tình huống đang từ từ chuyển biến tốt đẹp, uống thêm chút thuốc nữa hẳn có thể khôi phục triệt để.
Hôm sau trong lớp có sinh nhật của một nam sinh, buổi chiều tan học, nam sinh nói mời người cả lớp ăn một bữa cơm, sau đó cùng đi hát K*. Khương Trì vốn không muốn đi, ngại phiền, nhưng nam sinh cố ý nói với anh: "Anh Trì, bán cho em chút mặt mũi đi."
* Viết tắt của karaoke
Đối phương đã nói đến thế này rồi, dù sao cũng là bạn học cùng lớp, không đi thực sự không thể nào nói nổi. Khương Trì liền gật đầu ứng.
Lúc này, Lăng Lang lại gần, đặt cánh tay lên vai Khương Trì, cười hì hì nháy mắt ra hiệu nói với anh: "Chờ hát xong K chúng ta lại tìm chỗ khác hoạt động giải trí."
Khương Trì nhẹ nhàng lườm Lăng Lang, ánh mắt ý tứ sâu xa: "Muốn đi tự mày đi. Tao không đi."
Lăng Lang mắng một tiếng: "Đừng nhìn tao như vậy, tao chỉ đơn thuần muốn ăn khuya, coi phim nửa đêm gì đó, mày muốn đi đâu?"
Khương Trì cong môi, không nói.
Lăng Lang khó thở: "Tự mày nói xem, chúng ta đã bao lâu không tụ tập?"
Khương Trì hời hợt nói: "Không có tiền."
Lăng Lang rõ ràng không tin: "A Trì, mày gạt tao dụng tâm tý được không. Đừng có dùng cớ vụng về như thế."
Khương Trì chép một tiếng, không kiên nhẫn lặp lại một lần: "Thật sự không có tiền."
Lăng Lang cũng không coi lời này là thật, cho rằng anh không muốn đi, anh ta tùy ý khoát tay áo: "Được rồi được rồi, đến lúc đó tao nhường Tử An nói chuyện với mày."
Tô Đường đi ngang qua họ thì vô tình nghe được đoạn đối thoại có tiền hay không. Cô đột nhiên nhớ tới, ngoại trừ ngay từ đầu Khương Trì từ Caly chuyển đi gần năm ngàn đồng, sau đó vì chuyện mẹ của Tử An, cầm đi mấy chục ngàn, sau đó anh không còn chi gì. Mà anh không nói, cho đến giờ cô không cho anh tiền tiêu vặt. Nghĩ như vậy, trên người Khương Trì hình như thật không có tiền.
Lần này, sinh nhật nam sinh chi ra rất xa xỉ, mời toàn bộ bạn học, đa số bạn học đều vui vẻ đáp ứng lời mời. Lúc đoàn người đi đến quán cơm, Tô Đường gọi Khương Trì lại.
"Khương Trì."
"Hả?"
Tô Đường từ trong túi áo móc ra tấm thẻ bạc cô chưa dùng đồng nào, đưa cho anh.
"Tiền bên trong em chưa dùng, anh lấy ít tiền dùng đi."
"Sao thế?" Khương Trì nhíu mày.
"Anh và Lăng Lang tụ tập không phải cần dùng tiền sao?"
Khương Trì không nhận, nhíu mày lại: "Thẻ này em cầm đi, đừng đưa cho anh."
Tô Đường trợn to mắt, giọng điệu có chút nghi hoặc: "Tại sao?"
Khóe miệng Khương Trì giơ lên một nụ cười vô lại, anh cúi đầu xuống, nhìn mắt Tô Đường, cười nhẹ nói: "Anh thích em quản anh."
Hô hấp Đường Tô dừng lại, sau đó mới hơi có chút co quắp nói: "Ngay từ đầu anh không có nói như thế."
"Ồ?" Giọng điệu Khương Trì khẽ nhếch: "Vậy từ đầu anh nói ra sao?"
"Anh nói với em là em rất muốn quản anh à?" Khương Trì nói qua rất nhiều câu, Tô Đường đều ghi trong lòng rõ ràng, hiện tại anh hỏi như vậy, Tô Đường vô thức liền thốt ra.
Khương Trì nghe vậy ngoài ý muốn nhíu mày, câu nói này, chính anh cũng nhớ kỹ. Sau đó nụ cười trên mặt anh sâu hơn một chút: "Vậy em có muốn không, hả?"
Lại là giọng điệu lưu manh, âm cuối có chút kéo dài, mang theo ba phần mập mờ.
Thấy Tô Đường không trả lời, anh lặp lại lần nữa, đuôi mắt mang theo trêu chọc: "Đến cùng có muốn hay không? Hả?"
Tô Đường không khỏi mặt đỏ tới mang tai. Giọng điệu của anh, thật sự làm người ta dễ nghĩ sai. Tô Đường không thèm để ý đến anh, trực tiếp đi cùng Địch Lộ.
Còn mình Khương Trì ở nguyên chỗ nhịn không được nở nụ cười trầm thấp.
Cơm tối làm rất nhanh, bởi vì ăn cơm không phải tiết mục quan trọng. Ăn cơm tối xong, một đoàn người lại trùng trùng điệp điệp đi KTV.
Phòng bao rất lớn, các nam sinh một hơi gọi mười kết bia, mặt bàn chất hơn phân nửa là bia, Lăng Lang ngồi xuống bên cạnh Khương Trì, cà lơ phất phơ cười nói: "Tao thấy mày không phải phát sốt, mà là phát tao!" Từ lúc đến KTV, ánh mắt Khương Trì không rời khỏi Tô Đường.
Ánh đèn bên trong KTV có chút mê ly, ánh đèn bảy màu đánh vào trên mặt Tô Đường, làm khuôn mặt vốn xinh đẹp của cô lại có thêm chút mông lung, giờ phút này, bộ dáng mắt cô khẽ cười, vừa dịu dàng vừa uyển chuyển hàm xúc, cứ như tranh mỹ nữ Giang Nam, tùy thời tùy chỗ đều có thể vào vẽ.
Lúc sau Lăng Lang đã uống mấy chai bia rồi, có chút cồn, đầu không mấy linh hoạt, tương đối dễ xúc động. Anh ta vỗ tay một cái, đứng dậy, lớn tiếng nói với tất cả mọi người: "Yên lặng, yên lặng hết!"
Ngay cả người đang hát cũng ngừng lại, đám người nhao nhao chuyển ánh mắt kì lạ nhìn Lăng Lang.
Lăng Lang cười ha ha vài tiếng: "Chúng ta tới chơi một trò chơi." "Trò gì." Bạn học đều rất cổ động, nhao nhao phụ hoạ theo.
"Là một trò chơi thú vị, xem mọi người có dám chơi không thôi!" Lăng Lang không nói đó là trò gì, trước hết để dám hay không bên miệng, các thiếu nam thiếu nữ đang trong độ tuổi háo thắng, lại uống chút bia, một nam sinh nghe nói như thế liền có chút không phục, khẩu khí cậu ta ngông cuồng nói: "Có gì mà không dám?"
"Đúng thế, anh mau nói là trò gì đi." Những người còn lại cũng phụ hoạ nói.
Khương Trì nhẹ ho khan vài tiếng, bán một cái nút, làm cho tất cả mọi người đều hào hứng rồi nói: "Chúng ta sẽ chơi trò đoán. Chúng ta không giống người nước ngoài, nhất định phải hôn môi các loại, chúng ta chỉ chơi đơn giản thôi."
"Đơn giản?"
"Chơi như thế nào?"
Lăng Lang hắc một tiếng: "Chỉ cho nữ sinh ngồi cạnh nam sinh, sau đó để nam sinh đoán người chúng ta đã chỉ định. Nếu như nhận lầm người, nam sinh này phải qua lại với nữ sinh đó một tháng. Nếu như đoán đúng, thì có thể ha ha ha. Hôn một nụ hôn, thế nào!"
Nam sinh đến dự sinh nhật đều phụ hoạ: "Được."
Nhưng cũng không ít người cảm thấy, trò chơi này có chút lớn rồi.
Còn có người nhịn không được nói: "Trò chơi này quá khó, ngồi bên cạnh sao nhận ra được."
"Đúng thế, quá khó, nhưng rất có cảm giác!"
Bởi vì bất kể nhìn thế nào, đều là nam sinh được lời. Đoán sai cũng có bạn gái, đoán đúng càng có thể lừa một nụ hôn.
Nữ sinh nhao nhao không đồng ý: "Nếu như xấu, không phải chúng tớ sẽ xui xẻo sao?"
Lăng Lang cười khà khà, trò chơi này lúc đầu anh ta nói ra không phải muốn ai cũng chơi, anh ta muốn đưa ra trò chơi này, chỉ vì anh em nhà mình. Cho nên ý kiến của người khác sẽ không thèm để trong lòng, nghe được nhiều người bất mãn như vậy, anh ta nhịn không được nói: "Các em có thể không tham gia, người tham gia thì coi như ngầm thừa nhận quy tắc này."
Lăng Lang nói xong cũng không quan tâm người khác. Anh ta nói với Khương Trì: "A Trì, mày tới trước!"
Khương Trì nhíu mày, giọng điệu không kiên nhẫn: "Cuối cùng thì mày muốn chơi trò bịp bợm gì?"
"Đừng nói với tao là không dám chơi."
Khương Trì khẽ cười một tiếng, giọng điệu lười biếng: "Phép khích tướng vô dụng với tao."
"Tìm ra Tô Tô, mày có dám hay không?" Lăng Lang lại tăng thêm một câu.
Khương Trì trầm mặc mấy giây, anh sờ cằm, sau đó cười khẽ một tiếng, lười biếng nói: "Có gì không dám."
Có nữ sinh nghe Khương Trì nhận tham gia đầu tiên, nội tâm nhao nhao rục rịch ngóc đầu dậy: "Tớ muốn tham gia!"
"Tớ cũng phải tham gia!"
Số nữ sinh đồng ý tham gia rất nhiều.
Lăng Lang ra hiệu mọi người im lặng, hiện tại không còn ai hát, hình như tất cả đều vây quanh chung quanh Lăng Lang.
Lăng Lang còn lấy ra bịt mắt màu đen mình chuẩn bị, ném cho Khương Trì: "Lát nữa mày đeo xái này vào."
Lúc này ánh mắt Khương Trì nhìn Lăng Lang cũng thay đổi, rõ ràng anh ta có chuẩn bị.
"Chờ một chút, nữ sinh ngồi kế bên A Trì, chỉ vẻn vẹn ngồi bên cạnh, không thể cho bất kỳ nhắc nhở gì. A Trì, mày chỉ có thể đoán một lần. Nếu đoán sai, mày phải qua lại với người ta một tháng!" Giọng Lăng Lang có chút đê tiện.
"Nếu đoán đúng, mày có thể hôn đối phương một cái. Đương nhiên, bây giờ mày còn có thể từ chối." Lời mặc dù nói như vậy, nhưng Lăng Lang biết chắc chắn Khương Trì sẽ không đổi ý. Lật lọng không phải là phong cách của anh.
Nói xong về nụ hôn, không khí hiện trường càng thêm sôi trào.
"Nhanh lên, bắt đầu đi!!" Không ngừng có người thúc giục.
Lúc Tô Đường còn chưa lấy lại tinh thần, trò chơi đã bắt đầu rồi.
Lúc này Khương Trì đã đeo bịt mắt màu đen.
Mà nữ sinh, từng người ngồi sang cạnh anh. Hôm nay có tất cả hai mươi nữ sinh, trong đó ba người không tham dự, nói cách khác bao gồm Tô Đường, thì có mười bảy nữ sinh tham gia. Xác suất Khương Trì đoán đúng là mười một phần bảy. Xác suất này, nếu như chỉ dựa vào câu trả lời đoán đúng thì tỉ lệ rất thấp.
Lúc này, mười nữ sinh đã ngồi cạnh Khương Trì, nhưng giọng Khương Trì vẫn luôn uể oải, mỗi một nữ sinh ngồi cạnh, anh sẽ lạnh nhạt nói một câu "Không phải." Mỗi một lần đều rất gọn gang mà linh hoạt, giống như phản ứng đầu tiên, vốn không cần tốn thời gian suy nghĩ.
Người chung quanh đều nín thở, nhạc trong KTV cũng đã tắt. Tất cả mọi người đang chờ mong, nhìn Khương Trì có phải thật sự nhận ra người ta không. Nếu như không thể tìm ra người, ai sẽ may mắn trở thành bạn gái đời tiếp theo của anh đây.
Rất nhanh, liền đến phiên Tô Đường rồi, cô là người thứ hai đếm ngược.
Mười lăm nữ sinh trước đó, Khương Trì đều nói không phải.
Có nam sinh nhịn không được lừa anh: "Ôi, Tô Đường đã qua."
Khương Trì mặt mày bất động, vẫn ngồi vững vàng như cũ. Khoé môi nhếch lên một nụ cười bất cần đời.
Lúc này, Tô Đường ngồi bên cạnh Khương Trì. Cô ngồi vài giây đồng hồ, vừa mới chuẩn bị rời đi, đột nhiên Tô Đường đè mạnh vai cô xuống.
Trong chớp mắt tiếp theo, lúc Tô Đường còn chưa lấy lại tinh thần, hai tay anh nhẹ nhàng ôm lấy mặt cô, trực tiếp hôn lên tóc cô.
Tô Đường sững sờ, tiếng động bên tai rút đi như thuỷ triều.
Giờ phút này, cô chỉ nghe được tiếng hít thở và tiếng tim đập kịch liệt của anh.
Bịch, bịch, bịch, giống như tiếng tim đập của cô.
Đây là một nụ hôn rất dịu dàng. Thuần tuý, sạch sẽ, mà ấm áp.
Lúc Khương Trì hôn không có bất kỳ do dự gì. Anh tin, người bên cạnh chính là Tô Đường. Ngoại trừ cô, sẽ không có người khác, lúc khẽ dựa vào anh, như có thể khiến anh cảm ứng được.
Bạn học chung quanh thấy cảnh này, không ít người vô thức phát ra tiếng trầm trồ.
"Mẹ nó, đây là bịt mắt dởm à, thế mà có thể đoán ra được?"
"Khương Trì dưa vào đâu mà đoán được? Quá thần kì!"
"CMN, điểm chú ý bây giờ chẳng lẽ không phải là nụ hôn này sao?"
Mà Lăng Lang nhìn thấy Khương Trì và Tô Đường cách đó không xa, cũng không khỏi trừng lớn mắt, và người còn lại phản ứng khác, anh ta có thể nhìn ra lúc Khương Trì hôn lên tóc Tô Đường, tư thế quý trọng gần như thành tín.
Trong lòng anh ta không nhịn được nghĩ, lần này A Trì xong rồi. Thật sự bại.