Editor: Đào Sindy
Ngày hôm sau hai người Tô Đường và Khương Trì đến phòng học, cô mới vừa ngồi vào chỗ, Địch Lộ lập tức xoay đầu lại nhìn cô, Địch Lộ cẩn thận nhìn chằm chằm Tô Đường, quan sát nét mặt cô một hồi mới thở ra một hơi, cuối cùng yên lòng, cô cười híp mắt với Tô Đường nói: "Sao thế? Không cãi nhau với anh Trì nữa à?"
Tô Đường sững sờ, vô thức hỏi: "Cậu đang nói gì thế?"
Địch Lộ ồ lên một tiếng, nháy mắt hỏi: "Không phải trước đó cậu đang giận dỗi anh Trì sao?"
Tô Đường nghe nói như thế, mặt chợt đỏ lên. Chẳng lẽ thật sự cô biểu hiện rõ ràng như vậy à, không thì làm sao ngay cả Địch Lộ cũng nhìn ra trước đó cô và Khương Trì có chút mâu thuẫn nhỏ?
Tô Đường mím môi, có chút xấu hổ: "Sao cậu biết?"
Địch Lộ nghiêng đầu nhìn Tô Đường, vạch lên đầu ngón tay của mình nói: "Hai ngày trước anh Trì nói chuyện với cậu cậu lại không trả lời anh ấy, ai cũng thấy cậu và anh ấy giận nhau."
Tô Đường cụp mắt, nhất thời không nói gì.
Địch Lộ chống cằm, giọng điệu cảm khái: "Ai nha, Tô Đường, cậu cũng giỏi thật đấy, tớ rất bội phục cậu."
Tô Đường nhẹ hả một tiếng: "Giỏi gì chứ?"
"Hai ngày nay mặt anh Trì thối như đòi mạng, ngay cả tớ cũng không dám liếc anh ấy một cái. Nhưng cậu còn dám tiếp tục giaajn anh ấy." Địch Lộ nói đến đây, đột nhiên tới gần Tô Đường, thần thần bí bí nói: "Nghe nói trên thế giới này, mỗi người đàn ông đều gặp phải khắc tinh trong đời mình, vừa gặp trúng khắc tinh này, người đàn ông kia sẽ vững vàng bị áp chế. Coi như ở trước mặt người ngoài lại thế nào xâu tạc thiên, đến trước mặt khắc tinh, cũng phải ngoan ngoãn. Không nghĩ tới ngay cả anh Trì của chúng ta cũng không thể ngoại lệ." Nói xong, ánh mắt Địch Lộ khâm phục giơ ra ngón tay cái về phía Tô Đường.
Thường ngày, ai dám chọc tức anh Trì chứ? Hết lần này tới lần khác Tô Đường lại làm được. Cô đoán chừng, Tô Đường chính là khắc tinh của anh Trì. Hôm nay xem ra mâu thuẫn giữa Tô Đường và Trì Ca đã giải trừ, bởi vì sắc mặt anh Trì đã bớt mây có nắng, ngay cả Địch Lộ cũng thở ra một hơi.
Tô Đường nghe được Địch Lộ nói, trong lòng khẽ nhúc nhích.
Trong đầu cô không khỏi hiện lên câu nói hôm qua Khương Trì nói với cô lần nữa: "Em không nói gì, chẳng lẽ anh đã làm sai điều gì." Trong ấn tượng cho tới bây giờ Khương Trì không phải là người sẽ chủ động nhận sai, trước đó Khương Ưng cầm dây nịt quất anh, quất đến da tróc thịt bong, anh vẫn một mực ngậm miệng một câu cũng không nói, ngay cả một lời giải thích cũng không đáp lại. Không phải chuyện anh muốn làm, dù là ai ép anh cũng không được.
Nhưng anh hết lần này tới lần khác lại nói với cô, nhận sai với những câu êm ái như thế, khiến cô không tức nổi.
Khương Trì như thế, trong ấn tượng hình như là lần đầu tiên.
Còn có câu cuối cùng anh nói với cô "Anh rất để ý." Mặc dù anh cố gắng bình tĩnh, nhưng ngay cả Tô Đường cũng có thể cảm nhận được anh khó chịu và bứt rứt.
Cánh tay anh chống cạnh cô run nhè nhẹ.
Lúc đó sau khi cô nghe được câu này, trong lòng hỗn loạn, bởi vì câu cuối cùng Khương Trì nói rất dễ dàng làm người ta hiểu lầm. Cô nhớ bản thân lúc ấy vội vàng nói một câu "Em đã biết" liền lập tức chạy trối chết rồi.
Khi đó, cô sợ nếu mình không đi, một lát nữa Khương Trì sẽ nói ra một số để câu khiến cô càng thêm bất lực không chống đỡ được.
Lòng hóng chuyện của Địch Lộ hiện tại vẫn đang thiêu đốt hừng hực như cũ, dù tiết ngữ văn đã bắt đầu, cô còn không quay đầu học bài, dù sao cô và đại biểu ngữ văn có quan hệ tốt, đại biểu ngữ văn sẽ không nói gì.
Cho nên Địch Lộ cứ quang minh chính đại tiếp tục tám chuyện cùng Tô Đường.
"Tô Đường, cậu nói xem cậu có tính ỷ được cưng chiều nên kiêu không đó?" Hai mắt Địch Lộ sáng lóng lánh nhìn Tô Đường.
Câu nói này như một cục đá lập tức rơi vào tâm hồ, trong lòng Tô Đường hiện lên một tầng gợn sóng, đáy lòng cô run rẩy, cắn môi nhẹ nói: "Cậu nói gì đó?"
Địch Lộ vội vàng khoát khoát tay, sợ Tô Đường hiểu lầm, giọng nói của cô có chút hâm mộ nói:" Không phải tớ nói xấu cậu, ỷ được cưng chiều mà kiêu không có gì không tốt, tớ muốn được cưng sinh kiêu mà không có ai đến cưng chiều đây." Nói xong, ánh mắt Địch Lộ ảm đạm chớp mắt, sau đó cô lại như không có việc gì cười hì hì.
Hai người lại trò chuyện một chút về học tập, Địch Lộ quay người lại. Nhưng Tô Đường cầm sách giáo khoa ngữ văn, một chữ cũng không nhìn thấy. Địch Lộ vừa mới nói đã khắc trong lòng cô, khiến cô không cách nào coi nhẹ.
Cô đối với Khương Trì, thật sự có một chút ỷ cưng chiều nên sinh kiêu sao?
Lúc tan học, Tô Đường cố ý xin lỗi lớp trưởng vì chuyện Khương Trì đánh người.
Nghe được Tô Đường thay mặt Khương Trì nói xin lỗi với mình, lớp trưởng trầm mặc thật lâu, sau mới nói: "Không sao, tớ không để chuyện này trong lòng."
Nghe lớp trưởng cũng không ngại, Tô Đường nhẹ nhàng thở ra. Lúc cô quay người chuẩn bị rời đi, lớp trưởng nhịn không được gọi Tô Đường lại, cậu do dự trong chớp mắt, vẫn thuận theo nội tâm của mình, hỏi vấn đề mình đã đặt lâu trong lòng: "Tô Đường, cậu và Khương Trì, cuối cùng thì có quan hệ thế nào?"
Sau một khắc, lớp trưởng hỏi tiếp: "Hai người là bạn trai bạn gái sao?"
Lớp trưởng không phải người đầu tiên hỏi vấn đề này. Lúc ở Hương Sơn, người nhiếp ảnh gia Jose kia đã hỏi qua như vậy.
Lần ấy Tô Đường cũng lắc đầu.
Lớp trưởng giống như lấy hết dũng khí, gấp rút nói: "Tô Đường, thật ra tớ rất thích cậu."
Tô Đường nhất thời chưa kịp phản ứng. Lớp trưởng tỏ tình ngoài dự liệu. Tô Đường hoàn toàn không rõ cô đến nói lời xin lỗi thay Khương Trì cuối cùng lại trở thành lớp trưởng tỏ tình với mình.
Cô ngốc trệ thật lâu mới nói: "Thật xin lỗi."
Lớp trưởng cười khổ một tiếng: "Bị cậu từ chối, cũng không tính là chuyện mất mặt. Tớ sớm đã chuần bị tâm lý, hoặc là nói hết ra vì không muốn thanh xuân của mình có tiếc nuối nào."
Tô Đường không biết nói gì, chỉ có thể nói một lần nữa: "Thật xin lỗi."
Lớp trưởng lắc đầu, giọng nói đắng chát: "Cậu không cần nói xin lỗi với tớ. Nói thật, nữ sinh như cậu, không có mất nam sinh có thể chống cự được. Tớ cũng chỉ là một người bình thường. Thổ lộ xong rồi, trong lòng tớ dễ chịu hơn rất nhiều, cũng không còn gì nhớ mong nữa, tiếp theo liền có thể chuyên tâm học tập cho giỏi." Lời tuy nói như vậy, nhưng chỉ có lớp trưởng hiểu, thích một người, làm sao có thể nói buông liền buông xuống, mặc dù chỉ là cậu đơn phương, nhưng cậu tin tưởng, Tô Đường sẽ chiếm cứ vị trí cậu thầm mến rất dài trong khoảng thời gian đi học, thậm chí cho đến khi cậu ra xã hội, nói không chừng cô là đối tượng thầm mến mà cậu thưởng thức nhất.
Bởi vì hiện tại hai người Tô Đường và lớp trưởng đang ở trong phòng học, cho nên lớp trưởng tỏ tình với Tô Đường, không ít người đã nghe được. Nhìn thấy lớp trưởng bị từ chối, thậm chí còn có bạn học nam vỗ vai của cậu an ủi.
Lúc Tô Đường trở lại chỗ người, phát hiện ánh mắt Khương Trì nặng nề. Tô Đường nhìn thấy ánh mắt của anh, tim đột nhiên nhảy lên bùm bùm kịch liệt.
Không phải anh lại để ý đó chứ.
Tô Đường mím môi, quay đầu liếc trộm Khương Trì, phát hiện hiện tại anh cũng đang chống đầu nhìn mình, ánh mắt đủ làm cô chống đỡ không được. Cho đến khi Tô Đường quay đầu, cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt Khương Trì vẫn còn.
Tô Đường cắn môi, cô cảm thấy, Khương Trì chú ý cô, có phải có chút quá mức? Có phải phần chú ý này đã vượt ra khỏi quan hệ của hai người?
Ngày có kết quả thi, khoảng cách kỷ niệm ngày thành lập trường còn không đến nửa tháng.
Tam Trung là một trường có lịch sử lâu đời, từ lúc xây trường đến nay đã ròng rã sáu mươi năm tròn. Kỷ niệm ngày thành lập trường cứ năm năm làm một lần, năm nay vừa lúc là lần thứ mười hai. Cho nên học sinh cấp ba có thể đến buổi kỷ niệm, kết quả thi không khỏi bị họ sau đầu.
Mỗi lớp đều có thể diễn đưa ra hai tiết mục trên đài. Cho nên hôm đó, hơn phân nửa học sinh trong lớp đang thảo luận ghi tiết mục gì thì mới được chọn, điểm thi lại không mấy ai nhắc đến.
Lần thi này, Tô Đường lại một lần nữa ngồi lại ghế hạng nhất, lấy tình thế mạnh mẽ chứng minh thực lực của mình. Hạng hai là Giang Lâm, thứ ba là Bạc Hoan, Hứa Ngưng Đông hạng tư. Địch Lộ nhịn không được nhỏ giọng lầm bầm: "Cảm thấy Hứa Ngưng Đông khoác lác quá sớm."
Tô Đường lắc đầu: "Điểm thi đại học cuối cùng mới là trọng điểm."
Địch Lộ cười hì hì nói: "Tớ tin tưởng, cậu thi đại học cũng sẽ rất tuyệt!" Lăng Lang lập tức ở bên cạnh phụ hoạ nói: "Đúng vậy, Tô Tô, em là tuyệt nhất."
Lúc này, đột nhiên Lăng Lang cười hì hì quay đầu hỏi Khương Trì: "Tô Tô lại thi hạng nhất, A Trì, lần này cậu có định thưởng gì cho em ấy không?" Lần thứ nhất Tô Đường thi hạng một, Khương Trì dẫn Tô Đường đi câu lạc bộ HAC đỉnh cấp xe thể thao đua xe, nơi này, Lăng Lang chưa được đi lần nào, khiến anh không khỏi hâm mộ. Hiện tại Tô Tô lần thứ hai thi hạng nhất, Lăng Lang liền chủ động giúp Tô Đườngđòi hỏi phúc lợi.
Khương Trì nghe vậy nhíu mày, hỏi Tô Đường: "Bánh bao, em có muốn cái gì vô cùng không?"
Tô Đường lắc đầu, nhẹ nói: "Không có. Không cần thưởng gì đâu."
Lăng Lang bận bịu tham gia náo nhiệt: "Tô Tô, cậu thi tốt như vậy, tất nhiên cần thưởng chúc mừng một chút, đừng lo lắng A Trì không cho được."
Địch Lộ xem náo nhiệt không sợ phiền phức, lớn tiếng nói: "Tóm lại, sau này mỗi lần Tô Đường thi hạng nhất, anh Trì đều phải ban thưởng."
Khương Trì liếm môi, nhìn Tô Đường trước mắt, cong môi khẽ cười nói: "Đêm...đầu...của...anh, em có muốn không?"
Lăng Lang nghe nói như thế, vô thức lộ ra một câu chửi tục.
Ngay cả Địch Lộ nghe vậy còn có chút ngoài ý muốn chửa tục một tiếng.
Sắc mặt Tô Đường phát đỏ, cô không chút nghĩ ngợi từ chối nói: "Không muốn!"
Khương Trì cười khẽ một tiếng, giọng nói mang theo hờ hững, trêu chọc cô: "Thật không muốn!"
Tô Đường lấy tay che mặt đang đỏ bừng của mình: "Anh hạ lưu!"
Khương Trì cong môi, nét mặt lười biếng: "Sao lại hạ lưu rồi."
Tô Đường cảm thấy tim đập như trống đánh, lời Khương Trì nói làm cô càng ngày càng chống đỡ không được.
Lăng Lang ở một bên nghe đến kinh hồn bạt vía, đoạn đối thoại thế này, anh ta nghe mà còn chống đỡ không nổi. Huống chi Tô Đường.
A Trì thật sự là không lên tiếng thì thôi, mở miệng là liên thiên những lời không tao nhã. Nhưng chẳng biết tại sao, Lăng Lang không hiểu trong câu nói của anh không có ý tốt, nghe được một chút thử thăm dò.
Mặc dù câu nói này chỉ là một câu đùa lẳng lơ, nhưng làm sao anh ta lại cảm thấy, lại có một chút thật lòng?